Khi Tô Mộc trở lại trấn Hắc Sơn thì đã muộn, nhưng lúc hai người vừa xuất hiện, Từ Viêm như đã chờ từ lâu, trong nháy mắt chợt xông tới.
- Lãnh đạo, chào buổi tối!
Từ Viêm cười đùa nói.
- Chào buổi tối cái đầu của anh!
Tô Mộc cười hỏi:
- Tại sao anh ở chỗ này ?
- Lãnh đạo sao lại nói vậy, vì sao tôi không thể ở trong này ? Nơi này chính là địa bàn của tôi, nếu tôi không ở đây thì ở đâu ?
Từ Viêm cười hì hì nói.
Nghe Từ Viêm nói chuyện như vậy, Tô Mộc cũng không hề có chút khó chịu, đáy lòng ngược lại càng vui thích. Hắn biết sau này khi quan chức của mình thăng lên càng cao, cơ hội nghe được những lời chân tình ngày càng ít, huynh đệ bạn bè bên cạnh sẽ ngày càng thêm cẩn thận. Nếu thật là như vậy, loại cảm giác đó thật sự quá mức không xong.
Nếu Từ Viêm có thể vĩnh viễn duy trì thái độ như thế, sẽ làm Tô Mộc cảm thấy vô cùng trân quý.
- Từ Viêm, đi thôi, về chỗ ở.
Tô Mộc nói thẳng.
- Được thôi!
Từ Viêm đã sớm an bài xong chỗ ở, đợi sau khi ba người ngồi xuống, hắn lại giống như làm ảo thuật, lấy ra hai chai rượu cùng thịt heo, đậu phộng cùng tương thịt bò. Mặc dù đã ăn cơm chiều, nhưng hiện tại Tô Mộc cũng không cự tuyệt, ba người cùng ngồi uống rượu với nhau.
Nếu Đỗ Liêm đã thông qua Tô Mộc xét duyệt, hơn nữa Tô Mộc cùng đã vận dụng quan bảng thăm dò, phát hiện trị số thân mật của Đỗ Liêm đối với hắn đã lên tới chín mươi!
Điều này mang ý nghĩa Đỗ Liêm tuyệt đối trung tâm với hắn, nếu là như thế cũng không cần tiếp tục hư ảo với nhau, cùng nhau ăn uống trò chuyện càng thêm kéo gần cảm tình.
- Lãnh đạo, chuyện anh muốn tôi điều tra đã có chút dấu vết. Quả nhiên Vương Thuật cùng Lâm Thiên Vũ cả gan làm loạn vô cùng, bọn hắn chỉ còn thiếu chút muốn đem bệnh viện Đông Giao xem như chính nhà mình. Lâm Thiên Vũ còn đỡ một chút, nhưng lá gan của Vương Thuật thật quá lớn. Nhưng tôi cũng không phải chỉ muốn nói chuyện này, dù sao bọn hắn đã bị bắt, tôi muốn nói chính là còn tra xét ra chút tin tức khác.
Từ Viêm thấp giọng nói.
- Nói đi!
Tô Mộc lên tiếng.
- Lãnh đạo, việc này không đơn giản đâu, bề ngoài nhìn vào giống như kéo xuống một cục trưởng cục vệ sinh cùng xử lý sạch một nhóm sâu mọt, nhưng những người đó chỉ là những con sâu nhỏ, sau lưng bọn hắn còn cất giấu con cọp lớn chân chính. Chẳng qua con cọp này làm việc thật cẩn thận, không lưu lại manh mối gì trọng yếu.
Từ Viêm nói.
- Anh muốn nói… ?
Tô Mộc cau mày.
Từ Viêm chấm ngón tay vào chén rượu viết ra một cái tên. Tô Mộc cùng Đỗ Liêm nhất thời liền hiểu được, nhìn tên kia, Đỗ Liêm cau mày.
- Chủ tịch, Từ cục vừa nói như vậy làm cho tôi nhớ tới một sự tình. Ngay trước khi tôi bị bỏ rơi, nhớ rõ người nào đó thường xuyên đi chơi mạt chược với Sở Tác Mai. Bọn hắn hẳn có được một vòng luẩn quẩn thật chặt chẽ. Chẳng qua đáng tiếc chính là lúc ấy tôi không được tiến vào bên trong. Nhưng tôi có thể khẳng định, bọn hắn chơi mạt chược giá tiền thật lớn. Đây là do có một lần Sở Tác Mai uống say đã lỡ miệng nhắc qua, tôi có nhớ được. Lần đó hắn nói một đêm đã thua tới năm trăm ngàn!
Năm trăm ngàn!
Trên trán Tô Mộc lộ ra cỗ sát khí, thật đúng là can đảm! Chỉ là một cục trưởng cục vệ sinh nho nhỏ, làm gì có nhiều tiền như vậy chơi mạt chược, một lần thua năm trăm ngàn, còn những lần khác thì sao ?
- Sở Tác Mai! Trương Giải Phóng! Triệu Thụy An! Vòng luẩn quẩn!
Những chữ này nháy mắt xuất hiện trong đầu Tô Mộc. Hắn bưng chén rượu thoáng cân nhắc, trong phòng nhất thời an tĩnh lại.
- Lão Từ, chuyện này anh âm thầm điều tra là được, nhớ kỹ đừng cho bất luận kẻ nào bắt được chân của anh. Việc này nếu bị người bắt được, anh cũng biết rõ hậu quả.
- Lãnh đạo, tôi thật sự đâu có nói gì với anh, chỉ là tôi thấy lão lãnh đạo về đây, tới ôn chuyện mà thôi.
Từ Viêm cười nói.
- Được rồi, cũng không cần giả vờ như vậy, nơi này lại không có người ngoài. Tới, chúng ta cạn chén!
Tô Mộc giơ chén gọi Từ Viêm.
Trước kia Trương Giải Phóng được phân công quản lý hệ thống vệ sinh, nếu như nói Sở Tác Mai có vấn đề lớn như vậy, hắn lại có thể bình yên không quản tới, hắn trong sạch vô tội, nói ra cũng sẽ không có ai tin tưởng. Nhưng hiện tại lại không có chứng cớ xác thực, Tô Mộc cũng không có cách nào. Hơn nữa so sánh với việc này, trọng tâm bây giờ của hắn đều đặt lên khu khai phát mà thôi.
Chỉ cần đám người Trương Giải Phóng không tìm Tô Mộc phiền phức, hắn cũng không cần nhúng tay. Đương nhiên nếu Trương Giải Phóng thật sự muốn chết, Tô Mộc ra tay cũng tuyệt không khách khí.
Hoặc là không động, muốn động thì phải giết chết, đây là quy củ không thay đổi trong quan trường.
- Hắc hắc, lãnh đạo, nói xong chính sự, vậy chúng ta nói chuyện khác. Nếu không tôi thả con tép bắt con tôm, chúng ta kể chuyện cười thế nào ?
Từ Viêm nói.
- Tốt, vậy anh nói trước đi!
Tô Mộc nói.
- Tôi kể cho hai người nghe bốn nguyên tắc cơ bản thời đại mới.
Từ Viêm nhấp hớp rượu nói:
- Đây là uống rượu trên cơ bản dựa vào tặng, hút thuốc trên cơ bản dựa vào cung, tiền lương cơ bản bất động, lão bà cơ bản không cần. Thế nào ? Di, sao không ai cười đây!
- Vô nghĩa, vậy mà cũng gọi là chuyện cười!
Tô Mộc không chút khách khí nói.
- Lãnh đạo, anh không thể đứng nói chuyện mà không đau thắt lưng, nếu không anh thử xem sao!
Từ Viêm nói thẳng.
- Tôi không nói!
- Lãnh đạo sao có thể gạt người đây!
- Lừa thì lừa, anh có thể làm khó dễ được tôi!
…
Sáng sớm hôm sau.
Tô Mộc nói đi liền đi, không tiếp tục lưu lại, từ chối ý đưa tiễn của nhóm người Trương An, mang theo Đỗ Liêm quay về huyện thành.
Nhưng ngay lúc Tô Mộc sắp rời khỏi địa giới trấn Hắc Sơn, bên tai đột nhiên truyền tới thanh âm tiếng súng nổ vang dội. Thanh âm này đột ngột vang lên, làm trái tim đang thả lỏng của Đỗ Liêm sưu một tiếng liền căng thẳng.
- Chủ tịch, là tiếng súng!
Đỗ Liêm gấp giọng nói.
- Đừng lo lắng, súng này không phải như anh nghĩ, hẳn chỉ là súng chế!
Tô Mộc bình tĩnh nói, từ nhỏ hắn lớn lên tại Tô Trang, thanh âm tiếng súng tự chế vẫn tương đối quen thuộc.
Loại súng tự chế này không có lực sát thương lợi hại như súng ống thực sự, nhưng dùng săn thú thì không vấn đề gì. Nhưng giữa ban ngày ban mặt lại có ai dám làm như vậy, trắng trợn nổ súng ? Chẳng lẽ không biết đây là phạm pháp sao ? Hơn nữa trấn Hắc Sơn đang trong thời kỳ phát triển tốc độ cao, nếu bởi vì vậy mà bị ảnh hưởng, ai gánh trách nhiệm này ?
Không được, xem ra sau khi trở về phải đem chuyện này nhanh chóng hội báo cho Nhϊế͙p͙ Việt. Hiện tại phòng ngừa chu đáo vẫn tốt hơn đợi lâm trận mới nhảy.
- Chủ tịch, phía trước có người, hắn giống như bị thương! Di, trong tay của hắn hình như cầm…một con chim!
Đỗ Liêm đột nhiên chỉ vào lối rẽ phía trước.
- Đi nhanh lên!
Tô Mộc quả quyết nói.
- Chủ tịch…
Đỗ Liêm do dự, hiện tại tình thế còn chưa rõ ràng, đột nhiên lại nghe được tiếng súng vang, hiện tại trước mặt xuất hiện một người đàn ông bị thương, Đỗ Liêm làm thư ký của Tô Mộc, thứ nhất phải lo lắng chính là an toàn của hắn. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hắn không gánh nổi hậu quả.
- Không có việc gì, cứ qua đó đi, tôi nhận thức người kia!
Tô Mộc thản nhiên nói.
- Dạ!
Đỗ Liêm nghe nói như vậy cũng không tiếp tục chần chờ, vội vàng lái xe chạy nhanh tới trước, ngay khi xe lướt ngang đường đi của người kia, Tô Mộc lập tức nhảy xuống xe.
- Đoạn Bằng!
- Lãnh đạo!
Đoạn Bằng nhìn thấy Tô Mộc đột nhiên xuất hiện trước mắt, nhất thời còn không kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra.
- Tại sao anh ở chỗ này ?
Hai người đồng thanh hô lên.
- Anh sao vậy ? Nhanh chóng lên xe, tôi đưa anh tới bệnh viện!
Tô Mộc gấp giọng nói.
- Không sao, chỉ bị trầy da mà thôi, loại súng kiểu cũ kia muốn tổn thương được tôi còn chưa có bản lĩnh.
Đoạn Bằng thản nhiên cười nói:
- Vào huyện thành thoa chút thuốc thì tốt rồi.
- Đừng nói nữa, lên xe rồi nói sau!
Tô Mộc nói.
Xe dừng lại không bao lâu lập tức rời đi, cho tới lúc này Đỗ Liêm mới biết được người đàn ông này chính là tài xế trước kia của Tô Mộc, là lính xuất ngũ tên Đoạn Bằng.
Tô Mộc giới thiệu hai người với nhau, sau đó lại hỏi:
- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì ? Vừa rồi tiếng súng ở nơi nào truyền tới ?
Tô Mộc cũng nghĩ qua sẽ gặp lại Đoạn Bằng, nhưng không nghĩ tới dùng loại phương thức như vậy. Nhắc tới nơi này vẫn thật hữu duyên với hắn, lúc trước ở nơi này hắn đánh bại Đoạn Bằng, sau đó mới thu nhận người này.
- Lãnh đạo, kỳ thật việc này nói ra thật dài dòng. Nếu không vì chuyện này thì tôi đã sớm đi qua tìm ngài. Việc này là do Từ cục an bài, hắn nói do ngài phân phó, cần điều tra chuyện mua bán động vật hoang dại trong huyện thành. Tôi nghĩ nếu là như vậy thì đem chuyện này điều tra rõ ràng trước rồi nói sau. Như vậy tới lúc qua gặp ngài cũng không đến nỗi đi tay không.
Đoạn Bằng cười nói.
- Từ Viêm thật là!
Tô Mộc lắc đầu:
- Nói đi, anh đã điều tra ra được chuyện gì.
- Lãnh đạo, anh nghĩ thế nào mới muốn điều tra việc này ?
Đoạn Bằng không trả lời, hỏi ngược lại, điều này làm Tô Mộc có chút ngoài ý muốn.
- Sao vậy ? Chẳng lẽ việc này còn ẩn tình nào khác hay sao ?
Tô Mộc khó hiểu hỏi.
- Lãnh đạo, anh không phải hỏi tôi làm sao bị thương sao ? Kỳ thật là bị người phát hiện sau đó bắn tôi, nhưng đối phương bắn không trúng mà thôi. Nhưng thông qua một phát súng này, tôi dám khẳng định đối phương tuyệt đối không phải người đơn giản, có lẽ là người săn trộm kinh nghiệm lão luyện, hoặc là một người rất có kinh nghiệm bắn súng.
Đoạn Bằng trầm giọng nói.
- Ý của anh muốn nói… ?
Tô Mộc đột nhiên nghĩ tới điều gì đó.
- Lãnh đạo, xem ra anh cũng đã nghĩ tới. Không sai, đúng như anh nghĩ.
Đoạn Bằng gật đầu:
- Có thể làm cho bọn hắn dám nổ súng ngay giữa ban ngày ban mặt, tuyệt đối không đơn giản. Hơn nữa tối hôm qua tôi nghe lén bọn hắn nói chuyện, bọn hắn hẳn là một tổ chức!
Đoàn thể săn trộm có tổ chức có dự mưu ?
Nghe tin tức này, mí mắt Tô Mộc chợt nhảy, nếu thật là như vậy, tính chất của chuyện này thật sự đã thay đổi!