Quan Bảng

Chương 314: Bệnh viện Đông Giao

Tô Mộc có chút ngẩn người, không biết Từ Tranh Thành làm gì khiến Từ Viêm cảm thấy buồn bực, chẳng lẽ Từ Viêm làm ra chuyện gì khiến Từ Tranh Thành khó xử, kết quả khiến kẻ làm cha phải giáo huấn con mình ? Nếu nói vậy việc này hắn không quản được.
- Từ Viêm, xảy ra chuyện gì ?
Tô Mộc hỏi.


- Ai, một lời thật khó nói hết! Còn không phải vì quan hệ giữa tôi cùng cha tôi, hiện tại bị người đem ra nói. Tuy rằng còn chưa có ai giáp mặt nói, nhưng sau lưng đã truyền ra. Anh cũng biết cha tôi là cục trưởng công an huyện, tôi lại là phân cục trưởng. Người khác không nói bậy mới là lạ!


Từ Viêm buồn bực ngửa đầu cạn chén rượu.
Nguyên lai là chuyện này.


Nhắc tới việc này đúng là bất đắc dĩ, dù Tô Mộc biết chuyện Từ Viêm có thể thượng vị là do công lao của chính hắn. Nhưng cha con lại làm chung trong một ngành, thật sự dễ làm người khác suy đoán lung tung, càng khỏi nói còn là thượng hạ cấp trực tiếp. Nếu thật là vì chuyện này, hắn có thể nghĩ biện pháp thay đổi loại tình huống này.


Bây giờ Từ Tranh Thành là cục trưởng công an huyện Hình Đường, nếu muốn thượng vị, chức bí thư chính pháp ủy huyện là tốt nhất. Nhưng hiện tại huyện Hình Đường như thế nào liếc mắt liền nhìn thấu, một gốc củ cải một cái hố, không còn chỗ dư thừa cấp cho Từ Tranh Thành. Cho nên hoặc là chính hắn ở nơi này tốn thời gian, hoặc là tự mình điều động ra bên ngoài, sau đó tìm một địa phương kiếm cơ hội thăng chức.


Nếu hai biện pháp cần tuyển chọn, Tô Mộc sẽ lựa chọn điều sau. Nguyên nhân thật đơn giản, nếu Từ Tranh Thành tiếp tục lưu lại huyện Hình Đường, chẳng những không thể thượng vị, mấu chốt nhất còn vì tuổi của hắn. Bởi vì chỉ cần bỏ qua một lần, còn muốn chờ mong nhiệm kỳ kế tiếp thì thời gian lại quá dài, bên trong sẽ có thật nhiều biến số, mà tuổi tác của Từ Tranh Thành rành rành ở đó, không có thời gian đi hao tổn.


- Bỏ đi, không nói chuyện này. Nhắc tới phiền lòng vô cùng.
Từ Viêm cau mày nói.
- Từ Viêm, việc này khi trở về anh tâm sự với chú Từ một chút, tôi có một ý tưởng, nếu chú Từ ý thì đi ra bên ngoài thử xem.
Tô Mộc nói.
Một câu nói làm hai mắt Từ Viêm tỏa sáng:


- Ông chủ, anh nói là thật sao ?
- Vô cùng xác thực!
Tô Mộc cười nói.


Tô Mộc vốn đã muốn gọi điện thoại cho Lý Hưng Hoa, hiện tại vừa lúc có lý do này, cùng nhau giải quyết là tốt nhất. Tuy hắn không biết bên Lý Hưng Hoa làm như thế nào, nhưng nếu có một người đi qua giúp hắn, tin tưởng hắn vui vẻ nhìn thấy.


- Ha ha, tôi đã biết ông chủ nhất định có biện pháp, được, việc này sau khi trở về tôi sẽ nói với cha tôi, ông chủ, tôi mời anh một chén.
Từ Viêm cười nói.


Ba người còn đang ăn uống, cửa phòng chợt mở ra, Phiền Chước bưng một chậu thịt nóng hôi hổi đi vào, thật cẩn thận buông xuống, lộ ra nụ cười nịnh hót.


- Từ cục, hai vị khách nhân, đây là một món ăn mới của tiểu điếm. Thật không biết có hợp khẩu vị của ba vị hay không. Từ cục, ngài cũng không cần nói thêm, món ăn này là tôi miễn phí đưa tặng. Ba vị xem như nếm thử giúp tiểu điếm xem sao.
- Đây là cái gì ?
Từ Viêm hỏi.
- Là vịt hoang!


Phiền Chước cười đáp.
- Vịt hoang ? Từ đâu mà có vịt hoang, không phải là lừa gạt chúng tôi đi.
Từ Viêm nói.
- Làm sao có thể chứ! Tôi có lừa gạt ai cũng không dám lừa gạt Từ cục đâu.
Phiền Chước trộm nhìn thoáng ra ngoài, tiến lên nhỏ giọng nói:


- Từ cục, không dối gạt ngài, vịt hoang này tôi mua ngoài chợ, nghe nói là những người đó bắt được trên núi. Chỉ cần anh có tiền, chẳng những là vịt hoang, thỏ hoang, hươu, thậm chí chim bay trên trời đều chuẩn bị được cho anh, hơn nữa tuyệt đối cam đoan tươi mới.


Săn trộm! Trong đầu Tô Mộc chợt xuất hiện mấy chữ này, nếu lời của Phiền Chước là thật, việc này liền nghiêm trọng. Hiện tại trấn Hắc Sơn đang đứng trong thời kỳ phát triển tốc độ cao, du lịch làm phẩm bài chủ yếu, tất cả đều trở thành sản nghiệp có tính đại biểu. Nếu trong lúc này bị truyền ra tin tức có người săn trộm, tính chất sẽ tồi tệ. Đến lúc đó tuyệt đối sẽ ảnh hưởng hình tượng du lịch.


- Anh nói vịt hoang mua ngoài chợ ?
Tô Mộc hỏi.
- Dạ, tôi mới mua sáng nay!
Phiền Chước cẩn thận đáp.
- Người bán nhiều hay không ? Bọn họ thật sự săn từ trên núi sao ? Chẳng lẽ bọn họ không biết trong huyện đã có văn bản quy định rõ ràng, không cho phép tùy tiện săn bắt động vật trên núi sao ?


Tô Mộc hỏi.
- Tôi cũng không biết.
Phiền Chước nói:


- Tôi chỉ bảo đảm chó của tiệm tôi đều là chó nuôi, lai lịch tuyệt đối không thành vấn đề. Về phần những động vật khác, nguyên bản tôi chỉ cho rằng đây là món ăn lạ một chút nên mời chào khách nhân, tôi cũng không biết rõ họ lấy được từ nơi đâu.


Từ Viêm nhìn thấy Tô Mộc cau mày, nhìn Phiền Chước nói:


- Phiền Chước, anh thông minh một chút cho tôi đi, loại sinh ý vịt hoang này ngày sau ít làm, nếu thật bị ngành lâm nghiệp bắt được đủ cho anh phiền phức. Bây giờ còn không nhanh bưng xuống, còn nữa, sau này gặp chuyện như vậy nên cẩn thận một chút, có tin tức gì thì phải lập tức cho tôi biết, hiểu không ?
- Hiểu, hiểu!


Phiền Chước lau mồ hôi trán, vội vàng bưng chậu thành phốt (DG: không hiểu thành phốt là món gì nữa, mà thấy tác giả dùng liên tục) đi xuống. Mãi tới khi ra khỏi phòng, nhịp tim hắn mới ổn định lại. Ai nha, thật sự là nguy, ánh mắt của người trẻ tuổi kia thật đáng sợ, chỉ liếc mắt nhìn mình đã khiến cả người mình khó chịu.


Được, vỗ mông ngựa sai lầm!
- Ông chủ, anh cũng đừng để ý, chuyện như vậy chỉ có thể khuyến cáo mà thôi. Nếu thật sự xử lý, chỉ sợ sẽ gây ra bắn ngược. Hơn nữa chúng ta cũng đâu có chứng cớ đúng không ?
Từ Viêm nói.


Tô Mộc cũng biết hành động vừa rồi của Từ Viêm là chính xác, nếu thật gây khó xử cho Phiền Chước, thật là có chút thái quá. Nhưng khi hắn nghĩ tới sự nghiệp du lịch của trấn Hắc Sơn hiện tại, hoàn cảnh sinh thái bây giờ sẽ bị sự kiện như vậy gây ảnh hưởng, đây mới là việc trọng yếu nhất.


- Như vậy đi, Từ Viêm, tuy rằng việc này có thể do một ít người nào đó làm ra, nhưng chúng ta không thể xem là việc nhỏ, nói không chuẩn sau lưng việc này còn che giấu một dãy mua bán hắc ám liên hoàn nào đó. Anh chú ý theo dõi việc này cho tôi, có bất kỳ tình huống nào thì hội báo với tôi.


Tô Mộc vẫn không yên lòng.
- Hiểu được!
Từ Viêm đáp.
Bữa cơm hôm nay ăn cũng khá ngon miệng, dù Tô Mộc cũng không thích ăn thành phốt chó, chỉ tùy tiện gắp vài miếng, nhưng không thể phủ nhận thành phốt chó nơi này rất ngon.


Có nhu cầu sẽ có thị trường, anh nói anh không thích ăn thành phốt chó, nhưng cũng không thể ngăn cản người khác thích ăn. Lại nói đây không phải vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ cần nơi này không trộm cắp chó nuôi trong nhà người ta, chỉ là mua từ trong chợ chính quy, cũng không ai nói được gì.


- Ông chủ, để tôi lái xe đi.
Ba người đi ra khỏi quán thành phốt chó, Đỗ Liêm cười nói, vừa rồi ăn cơm hắn chỉ nhấp chút rượu mà không uống, chuẩn xác mà nói không uống chút nào, chính là vì muốn giữ tinh thần lái xe.


Tô Mộc uống vài chén rượu, chỉ có Từ Viêm uống nhiều một chút. Dù sao hiện tại là giữa trưa, chiều nay còn tiếp tục đi làm, Tô Mộc không thể uống quá nhiều làm chậm trễ công tác. Mà Từ Viêm lại không có việc gì, muốn uống bao nhiêu thì uống.
- Vậy anh lái đi!


Từ Viêm khẽ cười ném chìa khóa, rất nhanh chiếc Jeep Bắc Kinh lướt ra đường phố.


Hiện tại là giữa trưa, cũng sắp tới giờ làm việc buổi chiều, cho nên lái xe cũng không thể chạy quá nhanh. Dưới tình huống như thế Đỗ Liêm cũng lái xe thật ổn. Nhưng còn chưa chạy được bao lâu, phía trước xuất hiện tình trạng kẹt xe, từng chiếc xe bị kẹt giữa đường, tiếng còi xe vang lên ầm ĩ chói tai.


Đã sắp tới giờ làm việc còn bị kẹt xe, đúng là bực bội!


- Lãnh đạo, công tác giao thông trong huyện đúng là vấn đề, phải nghĩ biện pháp giải quyết thôi. Nhìn xem đường phố của chúng ta, thật sự là quá chật, bình thường nhàn rỗi còn dễ nói, nếu phải tranh thủ đi sở làm bị kẹt xe thật sự phiền phức.
Từ Viêm nói.
- Cũng nên giải quyết!


Tô Mộc cau mày nói.
- Chủ tịch, hình như không đơn giản là bị kẹt xe, để tôi đi tới trước xem thử ?
Đỗ Liêm hỏi. Tô Mộc gật gật đầu, Đỗ Liêm liền mở cửa xe đi về phía trước, không bao lâu hắn đã quay về trở lên xe.
- Sao lại thế này ?
Tô Mộc hỏi.


- Chủ tịch, thật không chỉ đơn giản là kẹt xe, ở đầu đường phía trước có vài đứa trẻ giống như học sinh trung học đang ăn mày, không biết như thế nào lại gây cãi với một người lái chiếc Audi. Nhưng mấy đứa bé kia không gây cãi, chỉ có tài xế đang la hét. Người kia hình như muốn đứa trẻ quỳ xuống xin lỗi hắn, nhưng mấy đứa bé không chịu cho nên hắn cho xe dừng giữa đường, mới gây ra kẹt xe như vậy.


Đỗ Liêm nói.
- Chuyện hư hỏng gì vậy, một người lái xe ô tô mà lại khó xử mấy đứa trẻ con, chúng ta đi qua xem. Hắn không đi lại làm cho mọi người cứ chờ xe hay sao chứ ?
Từ Viêm tức giận nói.
- Đỗ Liêm, phía trước không có công an giao thông sao ?


Tô Mộc cau mày hỏi. Nhìn thời gian hắn cũng đã tới giờ làm việc, nếu còn chưa đi chỉ sợ sẽ bị muộn rồi.
- Có thì có, nhưng mà…
Đỗ Liêm thoáng do dự, nhưng vẫn nói ra:
- Bọn họ chỉ đứng bên cạnh, không để ý.


- Lẽ nào lại như vậy! Là ai dám kiêu ngạo ngang ngược như thế, thậm chí ngay cả công an giao thông cũng không dám quản. Lãnh đạo, tôi đi xem một chút.
Từ Viêm nói xong liền mở cửa xe, Tô Mộc thoáng suy tư nhìn sang bên đường.
- Đỗ Liêm, nơi đó là bệnh viện Đông Giao sao ?


- Dạ, chủ tịch, nơi đó là bệnh viện Đông Giao huyện chúng ta.
Đỗ Liêm gật đầu nói, không hiểu Tô Mộc hỏi như vậy có ý tứ gì.
- Đi, chúng ta cũng đi qua xem.


Tô Mộc xuống xe, chậm rãi đi thẳng về phía trước. Nhưng hắn vẫn chưa đi tới chỗ nháo sự liền nghe được tiếng gầm gừ phẫn nộ của Từ Viêm, ngay sau đó liền truyền tới tiếng kêu thảm thiết.
- Không xong, Từ Viêm gây sự, nhanh qua xem!
Tô Mộc chợt căng thẳng.


Giữa trưa Từ Viêm uống chút rượu, chỉ sợ hắn nóng nảy vừa tới liền đánh tài xế xe Audi kia. Nếu thật là như vậy Từ Viêm rõ ràng làm sai. Nghĩ tới đây chỉ sợ Từ Viêm làm lớn chuyện, Tô Mộc nhanh chóng đi thẳng về phía trước.


Đợi khi Tô Mộc đi qua, liền phát hiện vẻ mặt Từ Viêm phẫn nộ đang đứng thẳng, trước mặt hắn có một thanh niên đang giãy dụa đứng lên khỏi mặt đất. Thanh niên ăn mặc thật dị thường, vừa nhìn liền biết không phải người đứng đắn.


Mà lúc này trên ngực áo thanh niên kia hiện rõ một dấu giày, khuôn mặt có chút đỏ lên, vừa đứng dậy liền hướng Từ Viêm lớn tiếng hét:
- Con mẹ nó, mày là ai ? Mày từ đâu xuất hiện, dám quản nhàn sự của lão tử!
- Mày là lão tử của ai ?
Từ Viêm nói xong giơ chân muốn đá lần nữa.


- Từ Viêm, anh đang làm gì ?
Tô Mộc sợ Từ Viêm nháo sự liền quát.
- Ông chủ, không phải tôi muốn nháo sự, thật sự bởi vì tên hỗn đản này khinh người quá đáng. Ông chủ, anh nhìn xem bọn họ là ai.


Từ Viêm nói xong tránh sang bên, khi Tô Mộc nhìn thấy rõ tình cảnh sau lưng hắn, lửa giận lập tức bừng lên.