Quan Bảng

Chương 264: Thận mệt ? Bất lực ?

Từ Trung Nguyên!
Lão nhân này là Từ Trung Nguyên!
Tô Mộc bị rung động, hắn chưa từng nghĩ đến lão nhân trước mắt là người trong truyền thuyết.


Kịch truyền hình điện ảnh cải biên cuộc đời lão nhân mãi đến bây giờ vẫn rất nổi tiếng, càng đừng nói tư liệu lịch sử trong sách giáo khoa miêu tả về lão nhân. Trong Trung Quốc ít ai không biết công tích vĩ đại của lão nhân này.


Nho tướng! Soái tài! Tướng quân ngàn năm khó gặp! Trụ cột của quân đội!
Đủ loại tôn xưng nói về lão nhân này. Từ Trung Nguyên là trung tâm quân đội Trung Quốc, ngày nào Từ Trung Nguyên còn thì quân đội Trung Quốc sẽ không tan.
Giờ thì sao ?


Từ Trung Nguyên xuất hiện ngay trước mắt, còn dùng cách người ta nghĩ nát óc cũng không ngờ.
Khoan, Quan Bảng mục thứ sáu ẩn tật lộ ra tin tức gì ?
Huyết mạch cạn kiệt, trong vòng năm ngày sẽ đứt.


Giật mình qua đi Tô Mộc hết hồn trước tin tức này. Nếu không biết lão nhân là Từ Trung Nguyên thì Tô Mộc sẽ không giật mình như bây giờ.
Thế nhưng đây là Từ Trung Nguyên.
Từ Trung Nguyên chỉ còn sống được năm ngày.
Còn chuyện nào khó tin hơn nữa không ?


Mặc dù Quan Bảng không lộ ra chức vụ của Từ Trung Nguyên, trong Trung Quốc có lẽ còn lão nhân khác cùng tên cũng nên, nhưng Tô Mộc tin tưởng người trước mắt là Từ Trung Nguyên trong truyền thuyết.


Lý do rất đơn giản, Tô Mộc biết thân thế bối cảnh của Lý Nhạc Thiên. Nếu khối tỉ ấn kia đúng như Tô Mộc đoán thì là Lý Nhạc Thiên tặng cho Lý lão, rồi Lý lão lại tặng cho Từ Trung Nguyên.
Chỉ nhờ vào khối tỉ ấn đủ để Tô Mộc tin chắc về thân phận của Từ Trung Nguyên.


Không được, không thể để Từ lão Từ Trung Nguyên gục ngã trước mắt mình. Đây sẽ là tổn thất lớn cho Trung Quốc, Tô Mộc tuyệt đối không tha thứ cho mình.


Tô Mộc quá kinh ngạc nên không nhận ra độ thân mật của Từ Trung Nguyên đối với hắn cao cỡ sáu mươi. Hơn năm mươi nghĩa là hảo cảm tăng vọt, hai người mới gặp lần đầu mà Từ Trung Nguyên có hảo cảm sáu mươi với Tô Mộc, nói bên trong không có vấn đề thì ai tin ?


Tuy nhiên mạng sống Từ Trung Nguyên chỉ còn năm ngày, Tô Mộc không rảnh quan tâm mấy chuyện khác.
Điền Bất Câu không biết lão già bán quán vỉa hè là ai, thấy Tô Mộc phớt lờ mình thì gã tức giận quát:
- Tô Mộc, ngươi làm vậy là sao ? Ta đang nói chuyện với ngươi, lỗ tai bị điếc ?


- Cán bộ cấp khoa từ hương trấn chui ra, tưởng mình ngon lắm. Ngươi chưa thấy qua trường hợp lớn, không biết kẻ như ngươi có hàng tá trong Thành phố Thịnh Kinh. Ha ha ha, nói thật cho ngươi biết, nếu biết điều thì hãy chấm dứt chuyện kia với Doãn Hải Đào, nếu không đừng trách ta không khách sáo!


Doãn Hải Đào, ngươi thật sự hết thuốc chữa!


Lúc trước Tô Mộc không định truy cùng đuổi tận Dược liệu Tam Vị, chỉ vì khi ấy Doãn Hải Đào quá kiêu ngạo nên hắn mới đối phó gã. Dược liệu Tam Vị muốn tiếp tục làm ăn trong Thành phố Thịnh Kinh không thành vấn đề, nhưng có vẻ như một số người không biết sửa đổi là gì, dám phái người đến uy hϊế͙p͙ Tô Mộc.


Đừng nói bây giờ còn có Từ Trung Nguyên ở bên cạnh, dù chỉ một mình Tô Mộc thì hắn không nhịn nổi.
Dược liệu Tam Vị bị Tô Mộc tuyên án tử hình.


Nếu Doãn Hùng biết con trai bảo bối của mình ra mặt chẳng những không dàn xếp Tô Mộc được ngược lại tăng tốc độ hủy diệt Dược liệu Tam Vị thì gã sẽ tức điên.
Tô Mộc lạnh lùng liếc Điền Bất Câu:
- Ngươi là ai ?
Điền Bất Câu kiêu ngạo nói:
- Ngươi thật sự không biết ta là ai ?


- Đối với chó mèo gì đó thì ta không muốn nhớ tên làm gì.
Tô Mộc lạnh nhạt nói:


- Mặc kệ ngươi là ai, ngươi không có tư cách nhúng tay việc này. Ta khuyên ngươi một câu, thừa dịp ta chưa tức giận hãy mang người đi đi, thật sự gây sự khi đó dù bố của ngươi lại đây cũng không che chở ngươi được.
Điền Bất Câu hung dữ uy hϊế͙p͙:


- Ô, lớn lối thật. Tía nó, ta lớn như vậy chưa nghe kẻ nào dám nói kiểu đó với ta. Bố của ta không che chở ta được ? Ngươi biết bố của ta là ai không ? Biết chỗ này là đâu không ? Nơi này là khu Lý Việt, địa bàn của lão tử! Trong chỗ của lão tử lại uy hϊế͙p͙ lão tử ? Ngươi chán sống rồi!


Điền Bất Câu sắp quên lý do gã đến đây, ném Doãn Hải Đào ra sau đầu. Điền Bất Câu chỉ nghĩ đến Tô Mộc nhục nhã, khiêu khích, gã muốn tranh một hơi. Nếu Điền Bất Câu không lấy lại mặt mũi thì sau này gã khó lăn lộn trong phố đồ cổ. Đám người làm ăn ánh mắt nhìn Điền Bất Câu đã trở nên là lạ.


- Thật là người không biết thì không sợ.
Tô Mộc lắc đầu, nói:
- Doãn Hải Đào phái ngươi đến, chuyện này không liên quan đến lão nhân gia này, để lão nhân đi đi.
- Vớ vẩn!
Điền Bất Ngôn ngông cuồng nói:


- Ngươi nói không có liên quan thì thật sự không có sao ? Ngươi nghĩ mình là ai ? Ta đã nói các ngươi chung một nhóm, là hai kẻ lừa đảo. Mấy thứ này là tang vật, lão nhân đừng hòng đi, không được mang thứ gì đi. Đặc biệt khối tỉ ấn kia càng không ai được lấy, ta muốn cầm về làm vật chứng.


Tô Mộc chưa nói gì Từ Trung Nguyên đã lạnh lùng hỏi:
- Làm vật chứng ? Ngươi là cảnh sát ?
Điền Bất Câu cuồng cười:
- Cảnh sát ? Ha ha ha, tuy lão tử không phải cảnh sát nhưng có thể sai khiến cảnh sát, không tin thì ngươi hỏi nhóm người này đi. Hay để ta báo cảnh sát thay các ngươi ?


Có người tốt bụng nổi gan nhắc nhở:
- Chàng trai, lão nhân gia kia, thôi đừng gây gổ nữa, người này nói thật. Hắn là Điền Bất Câu, con trai của phó cục trưởng phân cục công an khu Lý Việt.
Điền Bất Câu nói:
- Nghe thấy chưa ? Tô Mộc, lão già, hai ngươi đừng hòng đi, theo ta về!


Điền Bất Câu tiến tới quầy hàng, vươn tay chộp lấy chuông cổ thanh đồng.


Ý tưởng của Điền Bất Câu rất đơn giản. Mấy thứ này trông có vẻ lịch sử cổ xưa, gã vừa giải quyết Tô Mộc giúp Doãn Hải Đào vừa kiếm chút lời, không thể về tay không. Chỉ cần một món là đồ thật thì Điền Bất Câu lời to. Đây không phải lần đầu tiên Điền Bất Câu làm chuyện tương tự trong phố đồ cổ, gã đã rất quen tay.


- Buông tay!
Lần này không được thuận lợi như trước kia. Ngón tay Điền Bất Câu sắp chạm vào chuông cổ thì Tô Mộc bắt chặt tay gã, hắn giả bộ tay trái tình cờ chạm vào Điền Bất Câu.
Chỉ chạm nhẹ là đủ, Quan Bảng xoay tròn cho Tô Mộc biết người này là ai.
Tên: Điền Bất Câu.


Chức vụ: Tổng tài công ty bảo vệ Dã Lang Thành phố Thịnh Kinh.
Yêu thích: Tham tiền, háo sắc.
Độ thân mật: Không.
Ẩn tật: Thận cực kỳ yếu ớt, bất lực dương héo.