Ánh mắt Tạ Minh Hạo âm trầm nhìn Tô Mộc:
- Ngươi nghe kỹ đây, trong vòng ba ngày tao sẽ khiến mày cuốn gói rời đi, phó trưởng trấn tôm tép gì đó ở trong mắt tao chẳng là cái đinh gì. Chơi với tao? Đùa chết mày!
Tô Mộc cười khẩy nói:
- Vậy sao? Thế thì tôi chống mắt chờ, tôi muốn nhìn xem Tạ đại thiếu gia không có chức vụ gì làm sao kéo tôi xuống đài được.
- Ha ha ha ha ha ha!
Tạ Minh Hạo toát ra khí thế ngang ngược kiêu căng không kiêng nể gì, gã bất chấp chỗ này là đâu.
Tạ Minh Hạo áp sát Tô Mộc, hung tợn nói:
- Không có chức vụ rồi sao? Chẳng lẽ ngươi không biết? Trong huyện Hình Đường tao đi ngang!
- Đừng nói tao là con trai của bí thư huyện ủy, dù không phải, dựa vào công ty kiến trúc Thiên uy của tao tùy thời có thể bóp chết ngươi.
- Nếu không tin thì chúng ta chờ xem. Ba ngày, tao nói ba ngày thì chính là ba ngày, nhiều thêm một ngày tao theo họ mày.
- Ha ha ha ha ha ha! Lần này không còn ai giúp mày nữa. Ỷ vào người khác chống lưng có gì hay? Giỏi thì lại kêu cái tên mặt trắng kia ra đi, có tin là tao tát mặt hắn tại chỗ không?
Tạ Minh Hạo nói xong thấy biểu tình Tô Mộc kỳ lạ, khóe môi cong lên nụ cười xấu xa. Tạ Minh Hạo trực giác không may, đầu óc đang suy nghĩ thì bên tai nghe thanh âm bá đạo quen thuộc.
- Tát mặt ta? Ngươi dám sao?
Khi người ta xui xẻo thì uống miếng nước cũng sặc. Trước kia Tạ Minh Hạo chưa từng nghĩ mình xui xẻo như vậy, ở huyện Hình Đường đụng phải kẻ từ ngoài đến Lý Nhạc Thiên đã xui, ai ngờ trốn tới Thành phố Thanh Lâm, trong tình huống này vẫn gặp lại Lý Nhạc Thiên.
Chết nhất là mới rồi Tạ Minh Hạo tuyên bố tát mặt người ta. Nghĩ đến Tạ Văn chửi mình xối xả là Tạ Minh Hạo cảm thấy sống lưng lạnh lẽo. Gã nổi máu ra mặt làm gì, để cậu Tô Tuấn Lai xử lý Tô Mộc là được rồi. Giờ thì tốt rồi, tiểu tử này có vẻ có bối cảnh rất cứng ra mặt, Tạ Minh Hạo tự chuốc lấy nhục.
Bộ dáng Lý Nhạc Thiên bất cần đời, nhướng đuôi mày, khinh thường nhìn Tạ Minh Hạo:
- Tao đứng đây, mày nói muốn tát mặt tao đúng không? Qua đây, tao chống mắt xem mày dùng tay nào tát mặt của tao?
Tạ Minh Hạo há mồm định phản bác:
- Tao...
Nhưng trong đầu hiện lên khuôn mặt tức giận của Tạ Văn, Tạ Minh Hạo xẹp hơi.
Tạ Minh Hạo không dám nói lời nào không có nghĩa là Tô Tuấn Lai có thể nhịn.
Tô Tuấn Lai hỏi:
- Anh là ai?
Đêm nay có chuyện gì? Một phó trưởng trấn nhỏ khiêu khích gã thì thôi đi, giờ lại thêm một người, trẻ trung hơn. Bọn họ nghĩ cục trưởng Tô có thực quyền Tô Tuấn Lai là bình hoa để ngắm sao?
Ai ngờ Lý Nhạc Thiên phớt lờ Tô Tuấn Lai, lướt qua gã đi hướng Tô Mộc.
Lý Nhạc Thiên mỉm cười nói:
- Huynh đệ, không ngờ hôm nay gặp cậu tại đây. Tôi mới đến nơi, đang định ngày mai đi huyện Hình Đường tìm cậu, giờ gặp mặt thì tốt quá.
Tô Mộc cười nói:
- Sao vậy? Cậu tìm tôi có chuyện gì?
Tô Mộc không rõ ràng lai lịch Lý Nhạc Thiên nhưng có thể ăn cơm trong nhà hàng Nhã Trúc chứng minh gã không đơn giản. Lý Nhạc Thiên dám không nể mặt bí thư huyện ủy Tạ Văn, giờ lại không thèm để Tô Tuấn Lai vào mắt, chắc hẳn hậu đài của gã cũng cỡ cấp thị thính.
Lý Nhạc Thiên cười nói:
- Đương nhiên là có chuyện, tôi đặc biệt đến tìm cậu. Lần trước nếu không có cậu cho tôi khối tỉ ấn, lúc về nhà tôi tiêu đời rồi. Hì hì, may nhờ khối tỉ ấn kia được ông già nhà tôi thích, khích lệ rất nhiều. Tôi ở nhà mấy ngày, dẫn một người đến tìm cậu ngay nhờ chút chuyện nhỏ. Sao, có nể mặt không? Chúng ta qua bên kia uống đi.
Tô Mộc khó xử nói:
- Không thành vấn đề, nhưng chỗ tôi...
- Chuyện nhỏ, đi đi.
Lý Nhạc Thiên hờ hững nói:
- Hôm nay ai dám ngăn cản chúng ta thì không xong với tôi. Hừ, nếu còn dám gây sự, tôi chơi với kẻ đó đến cùng!
Tình hình đảo ngược, không ai ngờ một người đột nhiên xuất hiện. Tô Tuấn Lai cứ nghĩ chuyện đã nằm gọn trong lòng bàn tay lại bị Lý Nhạc Thiên một gậy quấy đục. Tô Tuấn Lai nhìn Lý Nhạc Thiên kiêu ngạo, cảm giác uy nghiêm bị khiêu khích.
Tô Tuấn Lai không do dự gì nữa, tiến lên chặn đường:
- Các anh không được đi, trước khi nói rõ chuyện không cho phép đi đâu!
Lý Nhạc Thiên nhướng đuôi mày:
- Ngươi định cản đường ta?
Lúc này Tạ Minh Hạo yên lòng, khóe mắt liếc thấy bốn nam nhân mặc đồ cảnh sát bước nhanh đến gần.
Tô Mộc, ngươi lợi hại lắm đúng không? Tao không tin mày có thể lợi hại đến đâu. Mày ỷ vào người này chống lưng cho mày, hắn xuất hiện tại đây cùng lắm bối cảnh cỡ thị. Trong Thành phố Thanh Lâm này ai không biết cậu của tao là người của Hồ Vi Quốc, thị trưởng Na thị? Có thị trưởng áp trận, không tin không xử các ngươi được!
Tạ Minh Hạo kêu lên:
- Cậu, cảnh sát đến!
Tô Tuấn Lai thấy người đến thì yên lòng:
- Lão Lư, bên này!
Lư Hồn, sở trưởng đồn công an Phố Duyên Giang, gã quản lý khu vực này. Lư Hồn làm được chức sở trưởng là nhờ Tô Tuấn Lai giật dây bắc cầu. Có Lư Hồn ra mặt, chuyện này dễ dàng giải quyết.
Có lẽ Lư Hồn thường hay nhậu nhẹt nên mặt luôn hồng, người ục ịch, áo cảnh sát bó sát lớp thịt mỡ trông như cái yếm. Bộ dạng Lư Hồn thuộc tham quan ô hủ bại, tai to mặt lớn, làm người nhìn khó chịu.
Lư Hồn quét mắt toàn trường, trầm giọng hỏi:
- Tô cục trưởng, có chuyện gì?
Tô Tuấn Lai trầm giọng nói:
- Là ba người này quấy rối trật tự xã hội, công khai mắng nhân viên công vụ quốc gia, còn định hành hung. Lão Lư hãy bắt hết về thẩm tra kỹ đi.
Lư Hồn phà hơi thở nồng nặc mùi rượu, cười nói:
- Tô cục trưởng, qua đây nói chuyện một chút.
Hai người đi tới góc phòng.
Lư Hồn nhỏ giọng nói:
- Tô cục trưởng cũng biết hậu đài Nhã Trúc là ai, sao dám gây sự tại đây? Mang mấy người này đi không phải chuyện lớn gì, nhưng nếu để vị kia biết thì tôi không chịu nổi. Tô cục trưởng có chắc là muốn làm chuyện này không?
Vị kia!?
Tô Tuấn Lai biết Lư Hồn nói đến ai, ông chủ sau màn của nhà hàng Nhã Trúc.
Tô Tuấn Lai hờ hững nói:
- Yên tâm, đó chẳng qua là phó trưởng trấn không thực quyền trong hương trấn nghèo khó nhất, nếu xảy ra chuyện gì có tôi gánh. Hơn nữa anh cũng biết quan hệ của vị kia và Hồ thị trưởng. Mau mang người đi đi, tránh cho đêm dài lắm mộng.
Tô Tuấn Lai đã nói như vậy thì Lư Hồn không còn cớ từ chối, cắn răng dứt khoát nói:
- Được rồi, tôi sẽ giải quyết giúp cho.
Tô Tuấn Lai treo miếng mỡ trước mặt Lư Hồn:
- Lão Lư, đừng làm vẻ mặt miễn cưỡng đó. Tôi nghe nói gần đây trong thị chuẩn bị cất nhắc mấy phó cục trưởng phân công quản lý hình trinh, phân công quản lý hành chính. Anh hiểu đúng không?
Lư Hồn nghe câu này mắt hí tỏa sáng:
- Đã hiểu. Đừng nói gì nữa, Tô cục trưởng, quan hệ giữa chúng ta là gì? Tô cục trưởng cứ chờ xem.
Lư Hồn xoay người đi tới trước mặt Tô Mộc, vung tay:
- Bắt ba người này đi cho tôi!
Lý Nhạc Thiên hung tợn trừng ba cảnh sát định tiến lên:
- Ai dám?