Quan Bảng

Chương 236: Ung dung đi dạo, lù lù bất động

Long Tuyền sơn trang, phòng trên tầng đỉnh.
Dù là giữa trưa nhưng Tôn Tân còn nằm trên giường lớn xa hoa chưa chịu dậy. Đêm qua chơi quá muộn, Tôn Tân kiệt sức. Hai thân thể xinh đẹp nằm bên cạnh Tôn Tân, khuôn mặt đẹp như hoa vùi trong chăn bông trắng làm người ta mơ màng.
Bỗng tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.


Cốc cốc cốc!
Qua một lúc im lặng, điện thoại trong phòng reo vang.
Tôn Tân bị đánh thức, chửi um lên bắt máy:
- Có gì nói mau!
Hồ Bình nói nhanh:
- Tôn thiếu gia, thành công, Tô Mộc bị bắt!
Phịch!
Tôn Tân tỉnh táo lại ngay, gã nói nhanh:
- Năm phút nữa ngươi vào đây, ta muốn nghe kể kỹ càng.


- Vâng!
Tôn Tân cố gắng bình tĩnh, gã không ngờ sẽ thành công mau vậy. Bước đầu tiên đã thắng trọn vẹn, tiếp theo nếu mọi sự thuận lợi thì gã sẽ là người thắng toàn cục.
- Tô Mộc, lần này ta sẽ giẫm bẹp ngươi!
Nếu Tôn Tân soi gương sẽ thấy khuôn mặt gã vặn vẹo đáng sợ.


Thiết kế cơ cấu trong ủy ban kỷ luật thành phố Thành phố Thanh Lâm gồm văn phòng ủy ban kỷ luật thành phố, phòng giám sát tổng hợp, phòng kiểm tra kỷ luật giám sát, phòng thẩm tra xử lý đơn từ, phòng tín phóng, phòng tuyên truyền giáo dục, phòng chấp pháp giám sát, phòng tác phong Đảng liêm chính kiến thiết, phòng sửa chữa bộ môn hành nghiệp bất chính chi phong. Trong đó phòng tác phong Đảng liêm chính kiến thiết phụ trách điều tra cán bộ lãnh đạo liêm khiết hay không.


Phòng này có quyền giám sát, kiểm tra cán bộ lãnh đạo tác phong Đảng liêm chính, công tác hủ bại. Tiến hành xác minh chế độ tác phong Đảng liêm chính kiến thiết trách nhiệm được thực hiện, phối hợp bộ môn tổ chức sắp xếp sinh hoạt dân chủ của Đảng uỷ Đảng tổ cấp huyện xử.


Hoàng Hòa Quý là chủ nhiệm ủy ban kỷ luật thành phố phòng tác phong Đảng liêm chính kiến thiết.
Có thể làm chủ nhiệm khoa này toàn nhờ Hoàng Hòa Quý đứng theo hàng đúng. Hoàng Hòa Quý dứt khoát đừng về phe Tiêu Vân Sơn, cuối cùng ngồi vào vị trí này.


Tiêu Vân Sơn là ai? Đó là phó bí thư ủy ban kỷ luật Thành phố Thanh Lâm hiện tại, địa vị không quan trọng bằng Khương Vĩnh Tuyền nhưng nắm thực quyền. Tiêu Vân Sơn phân công quản lý phòng tác phong Đảng liêm chính kiến thiết, phòng tuyên truyền giáo dục, cán bộ cấp phó xử.


Hoàng Hòa Quý nhỏ giọng gọi điện thoại:
- Tiêu bí thư, đã bắt người, đang trên đường trở về.
Tiêu Vân Sơn luôn chờ tin tức, nghe Hoàng Hòa Quý bắt được người thì trái tim treo cao thả lỏng:
- Đừng trở về!


Chuyện đã làm, bây giờ không có đường đổi ý, đã giương cung bắn thì mũi tên không quay về được. Tiêu Vân Sơn hiểu rằng bây giờ phải lập hồ sơ vụ án.


Tiêu Vân Sơn thả lỏng, không căng thẳng gì nhiều. Nói là điều tra cán bộ, có ai chịu nổi ủy ban kỷ luật tra xét hai, ba câu? Chưa vào cửa ủy ban kỷ luật là bọn họ đã khai hết. Càng đừng nói Tiêu Vân Sơn tập trung đối phó Tô Mộc chỉ là cán bộ cấp khoa nhỏ bé không đáng kể.


Đến bây giờ Tiêu Vân Sơn không rõ tại sao lãnh đạo kêu gã làm điều này. Nếu không phải lãnh đạo sai bảo thì Tiêu Vân Sơn đã không làm việc không theo quy tắc.
Tiêu Vân Sơn ra lệnh:


- Hoàng Hòa Quý, ngươi mang người đi một chỗ phá án, hỏi rõ vấn đề. Nhớ kỹ, trừ phi bất đắc dĩ nếu không đừng dùng thủ đoạn.
Hoàng Hòa Quý gật đầu, nói:
- Hiểu.


Hoàng Hòa Quý lần nữa được Tiêu Vân Sơn trả lời khẳng định, nỗi lo âu trong lòng gã chớp mắt tan biến. Trời sụp thì có Tiêu bí thư chống, Hoàng Hòa Quý là thân tín của Tiêu Vân Sơn, gã biết sau lưng Tiêu Vân Sơn có đại nhân vật thế nào. Mặc dù Hồ Vi Quốc sắp về hưu nhưng bây giờ Hồ Vi Quốc còn là thị trưởng Thành phố Thanh Lâm.


Miễn là ngày nào đại hội chưa mở thì Hồ Vi Quốc chưa rút lui, Thành phố Thanh Lâm vẫn là địa bàn của gã.
- Chủ nhiệm, giờ chúng ta đi đâu?
- Đi nhà khách Bạch Lộ ngoại ô thành phố.
- Rõ!


Tô Mộc ngồi yên, khép mắt. Từ lúc vào xe đến nhà khách Bạch Lộ, Tô Mộc không la lối gì, rất phối hợp. Nhân viên công tác đi theo Tô Mộc rất ngạc nhiên, bọn họ điều tra nhiều vụ ấn nhưng chưa từng thấy người nào bình tĩnh như vị này. Đúng là cán bộ cấp khoa, không biết sống chết là gì.


Ra khỏi huyện Hình Đường đến lúc dừng xe khoảng bốn tiếng. Tô Mộc bước xuống xe, hắn nhìn nhà khách hẻo lánh xa lạ.
Tô Mộc hỏi:
- Nhà khách Bạch Lộ?
- Đây là đâu?
Hoàng Hòa Quý kiêu ngạo nói:
- Là nơi ủy ban kỷ luật chúng ta phá án, đi.


- Đúng rồi, ngoan ngoãn theo là được, nói nhảm nhiều cái gì?
- Đi vào rồi ngoan ngoãn khai thật hết.
Tô Mộc lạnh lùng nói:


- Hoàng chủ nhiệm, tôi nghĩ Hoàng chủ nhiệm nên kiểm soát người của mình tôn trọng một chút. Tôi không phải phạm nhân của ủy ban kỷ luật các người, là các người mời tôi đến hiệp trợ điều tra. Nếu các người còn giữ thái độ này thì đừng trách tôi vuốt mặt không nể mũi.


Hoàng Hòa Quý nhếch mép cười khẩy nói:
- Tô Mộc, ngươi nghĩ mình không có vấn đề gì sao? Dám kiêu ngạo như vậy, chút nữa sẽ cho ngươi biết mùi.
Tô Mộc lạnh nhạt nói:
- Trong lòng ta không có quỷ thì lo gì?
- Vậy sao?
Hoàng Hòa Quý lạnh lùng cười:
- Đi vào.


Nhà khách Bạch Lộ có cái tên nhà khách Bạch Lộ nghe nói trước kia từng nuôi cò trắng, nhưng bây giờ đã chết hết, đừng nói con cò, không thấy một con vịt. Nhưng vì thế mà nhà khách Bạch Lộ rất yên lặng, ít ai biết chỗ này. Vị trí địa lý nhà khách Bạch Lộ hẻo lánh, nằm ở vùng ngoại ô thành phố Thành phố Thanh Lâm, nên ủy ban kỷ luật chọn nhà khách Bạch Lộ làm một trong nhiều địa điểm phá án.


Có tám nhân viên công tác ủy ban kỷ luật thành phố đi theo Hoàng Hòa Quý, bọn họ đều có mặt trong nhà khách Bạch Lộ. Qua sắp xếp kỹ càng, Tô Mộc bị mang vào một gian phòng.


Căn phòng khoảng hơn mười mét vuông, trừ hai cái bàn ra có cái ghế đặt ở đối diện. Ánh đèn rất tối, trên bàn nhân viên phá án có một cái đèn điện bóng sáng chói. Căn phòng không còn vật phẩm nào khác, điển hình phòng thẩm vấn.
Hoàng Hòa Quý ngồi sau bàn phá án, nói với Tô Mộc:


- Ngồi xuống đi.
Tô Mộc đứng trong phòng liếc ba người Hoàng Hòa Quý, nhếch mép coi rẻ. Tô Mộc đứng yên tại chỗ không phối hợp. Hắn kéo ghế sang bên cạnh, từ ban đầu đối diện sang mặt nghiêng, khí thế bỗng chốc thay đổi.
Rầm!
Phùng Bảo quát to:


- Tô Mộc, ngươi có ý gì? Ngươi có biết vấn đề nghiêm trọng không? Chuyển ghế lại ngay, ngoan ngoãn ngồi khai hết ra!
Đi theo Hoàng Hòa Quý làm việc toàn là thân tín của gã, ngồi trong phòng thẩm vấn càng là cánh tay phải của gã. Người quát mắng tên Đổng Lưu, rất nóng tính.


Người ngồi bên cạnh phụ trách ghi chép là nam nhân khí chất hơi âm trầm, đeo kính giọng vàng, tên Phùng Bảo. Nghe nói bố của gã hy vọng Phùng Bảo làm chuyện gì cũng nhanh nhẹn như bào đinh giải ngưu, nên đặt cho tên này.
Tô Mộc ngang nhiên đứng, bình tĩnh nói:
- Nếu ta nói không thì sao?