Chương 173: Rốt cục đắc tội người nào.
- Đúng vậy, lão Trương, nhanh chóng bắt Tô Mộc đưa vào cục công an.
Tôn Tân thần trí mơ hồ hô to.
Lúc này đừng nói là Tôn Tân, ngay cả người hầu bên cạnh hắn cũng đã lảo đảo, chỉ cần ánh mắt không mù đều có thể nhìn ra nhóm người kia không thích hợp. Có chút người đã dùng di động quay chụp muốn phát tán lên mạng.
- Lão Đổng, con mẹ nó ông còn ở đây làm gì, chẳng lẽ không nhìn thấy tình thế không đúng sao? Lập tức đỡ Tôn thiếu gia vào trong phòng ngồi đi!
Trương Hải Vận tiến tới gần thấp giọng nói.
- Dạ, dạ!
Đổng Xương làm sao không biết, nhưng hắn không dám tự chủ trương mà thôi, hiện tại có mặt Trương Hải Vận, làm sao còn dám chần chờ, liền vung tay lên:
- Mấy người các anh tới đây, Tôn thiếu uống say, dìu họ về phòng trước đi.
- Khoan đã!
Ngay lúc mấy phục vụ tiến lên chuẩn bị dìu người, Tô Mộc bước tới một bước, hờ hững liếc mắt nhìn Trương Hải Vận, lạnh nhạt nói:
- Công an làm việc kiểu này sao? Không hỏi nguyên nhân lại cho người quay về nghỉ ngơi? Cho dù bọn hắn báo án, có phải các anh cũng nên điều tra viết lời khai trước hay không?
- Chúng ta làm việc còn cần anh tới quản sao? Anh là người động thủ sao? Bắt lại cho tôi, bắt về thẩm vấn trước.
Trương Hải Vận lớn tiếng nói.
Tình cảnh trước mắt Trương Hải Vận căn bản không cần hỏi cũng đã suy đoán gần hết, Tôn Tân có tật xấu háo sắc hắn đều biết rõ. Bên cạnh Tô Mộc có hai cô gái, hơn nữa đều thật có hương vị, rõ ràng là tình cảnh anh hùng cứu mỹ nhân thôi. Chỉ là đáng tiếc cho thanh niên kia, lại đi quản nhàn sự của Tôn Tân.
- Tôi muốn xem trong các anh có ai dám động tới tôi?
Tô Mộc đột nhiên lớn tiếng nói.
- Ai u, hắc, còn gặp được kẻ cứng rắn! Tiểu tử, như thế nào? Còn dám đánh lén công an hay sao?
Trương Hải Vận uy hϊế͙p͙.
- Tôi đương nhiên không dám đánh lén công an, nhưng đây là thẻ công tác của tôi, tôi muốn hỏi anh, anh có quyền lực gì bắt giữ tôi?
Tô Mộc thật nghiêm túc đưa ra thẻ công tác.
- Phi! Thẻ công tác chó má gì, thật nghĩ mình có thẻ công tác thì dám kiêu ngạo như vậy sao? Đánh người, đánh lén công an, hai tội danh này đủ cho anh chịu được, còn đứng ngây ra đó làm gì, tất cả đều mang đi!
Trương Hải Vận thậm chí không hề liếc mắt nhìn thẻ công tác, trực tiếp hất văng xuống đất.
Ngay trong nháy mắt ngón tay hắn tiếp xúc cùng Tô Mộc, quan bảng chợt xoay tròn mở ra, tin tức của Trương Hải Vận lập tức xuất hiện trong đầu Tô Mộc.
Tính danh: Trương Hải Vận.
Chức vụ: đội phó đại đội hình trinh cục công an thành phố Thịnh Kinh.
Sở thích: tham tài háo sắc.
Độ thân mật: 0.
Thăng chức: màu xám, số 3.
- Quả thật là cá mè một lứa!
Đáy lòng Tô Mộc cười lạnh, xem ra Trương Hải Vận làm không ít chuyện phạm pháp rối loạn kỷ cương, tham tài háo sắc, thật đúng là toàn diện. Đáng tiếc vận khí của tiểu tử này đã chấm dứt, ba ngày sau sẽ bị cách chức, chờ đợi hắn chính là nghiêm trị của quốc pháp.
- Trương Hải Vận, uy phong thật lớn ah, ai cấp cho anh quyền lực lại dám ngang nhiên bắt giữ nhân viên công vụ quốc gia.
Cuối cùng đã tới!
Tô Mộc nhìn hai thân ảnh đang tách đám người đi vào, khóe môi hiện lên nụ cười chiến thắng. Nếu hắn không đoán sai, hai người này ở bên phe phái của Trịnh Vấn Tri. Hơn nữa xem tình huống, quan hàm của hai người không thấp, ít nhất phải cao hơn Trương Hải Vận.
- Ai dám quấy nhiễu chấp pháp, tôi…a, Hứa bí thư, sao ngài lại tới đây?
Trương Hải Vận hô to, vừa xoay người nhìn lại vẻ mặt biến thành phấn khích, thân hình như bị sấm đánh ngây người tại chỗ. Hắn không dám tin nhìn hai người trước mặt, há hốc miệng không nói được thêm lời nào.
Nếu như nói thấy người đi phía trước hắn còn nói được nên lời, nhưng nhìn thấy người đi phía sau vẻ mặt xanh mét, khiến cho Trương Hải Vận có cảm giác đầu hoa mắt choáng.
Hai tôn đại thần này làm sao lại xuất hiện ở đây?
Khoan khoan, nhân viên công vụ quốc gia? Chẳng lẽ người này còn là cán bộ lãnh đạo?
Cán bộ lãnh đạo có thể làm cho hai tôn đại thần này ra mặt…ngẫm lại khó có khả năng là người đơn giản, nghĩ tới đây Trương Hải Vận rùng mình, vội vàng xông lên đứng nghiêm chào.
- Chào Lương sở trưởng! Chào Hứa bí thư!
Sở trưởng? Bí thư? Đáy lòng Tô Mộc âm thầm suy đoán, chẳng lẽ là sở trưởng sở công an tỉnh?
- Một lát tôi sẽ tính sổ với anh!
Thanh âm Hứa Tuyền lạnh lùng nói.
Mà người trung niên khuôn mặt lạnh lùng đứng bên cạnh Hứa Tuyền lập tức đi về hướng Tô Mộc, vươn tay bắt tay hắn, cười nói:
- Anh chính là Tô bí thư đi?
Oanh!
Một tiếng sấm nổ vang bên tai Trương Hải Vận, tình cảnh trước mắt quá quỷ dị đi? Đường đường sở trưởng sở công an tỉnh lại có thể hòa ái bắt tay với một tiểu nhân vật? Người này rốt cục là ai? Sao có tư cách này?
Hơn nữa nhìn tình hình, vẻ mặt của bí thư Đảng ủy cục công an thành phố Thịnh Kinh, phó cục trưởng thường vụ Hứa Tuyền cũng đang khẩn trương, giống như đang lo lắng xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn. Chẳng lẽ thanh niên kia là nha nội gì hay sao? Không đạo lý ah, nếu thật sự là nha nội, Tôn Tân hẳn phải nhận thức, đây rốt cục là chuyện gì xảy ra?
Hiện tại Trương Hải Vận có điểm phát mộng!
Hai bàn tay vừa nắm lại, quan bảng chợt xoay tròn, ngay sau đó tư liệu hiện ra xác minh suy đoán trong lòng Tô Mộc, quả nhiên là hắn.
Tính danh: Lương Thủ Nghiệp.
Chức vụ: sở trưởng sở công an tỉnh Giang Nam.
Sở thích: Câu cá uống trà.
Độ thân mật: 40.
- Chào Lương sở trưởng!
Tô Mộc vội vàng nói.
Lương Thủ Nghiệp thật hài lòng với thái độ của Tô Mộc, cười nói:
- Thế nào? Không bị ủy khuất đi?
- Bây giờ còn không có!
Tô Mộc đáp.
- Vậy là tốt rồi!
Lương Thủ Nghiệp gật gật đầu, nghiêm túc nói:
- Yên tâm, chuyện này chúng ta nhất định điều tra rõ ràng. Tuyệt đối sẽ không oan uổng cho người tốt, cũng sẽ không bỏ qua người xấu. Hứa Tuyền, đem toàn bộ nhóm người này mang về, tôi muốn đích thân thẩm vấn.
- Dạ!
Hứa Tuyền lớn tiếng nói:
- Mang tất cả về cho tôi!
Nhóm công an đi theo sau Hứa Tuyền cũng không chút do dự, thật lưu loát tiến lên bắt người. Thần trí nhóm người Tôn Tân đã biến thành mơ hồ, nhìn nhóm công an dám đi lên bắt mình, Tôn Tân bão nổi đương trường.
- Các người là ai…dám bắt tôi…có tin tôi gọi một cuộc điện thoại…liền lột da các người…
Lương Thủ Nghiệp đương nhiên biết Tôn Tân là ai, nhưng hiện tại đâm lao phải theo lao, hắn quyết đoán nói:
- Toàn bộ mang đi!
Trong tiếng vang rầm rĩ, nhóm công an thật lưu loát mang đi tất cả mọi người. Những ai không nghe lời đều bị hạ thủ mạnh tay, không bao lâu thang lầu đã an tĩnh trở lại.
Đông!
Đổng Xương đứng trên bậc thang, lúc này rốt cục đã biết mình đắc tội người không thể đắc tội, không hề có chút chần chờ ở ngay trước mặt mọi người quỳ xuống trước mặt Tô Mộc. Ngay sau đó hắn vội vàng vung tay tát mặt mình, thanh âm thanh thúy vang lên, mỗi một tát tai thật trọng lượng.
- Vị đại gia này, van cầu ngài bỏ qua cho tiểu nhân đi, vừa rồi tôi ngu xuẩn, là tôi không đúng, tôi bãi rượu, tôi xin lỗi, tôi…