Ta quyết định, ta có thể quyết định cái gì!?
Thái độ Dương Vạn Tiêu nói chuyện làm trong lòng Tiêu Lang Trị trồi lên bất mãn. Khi làm chuyện này hình như Dương Vạn Tiêu nhà ngươi biểu thị ủng hộ, ngươi đã ủng hộ thì tại sao bây giờ lại nói câu đó?
Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ta là đám chim non kia bị người nói bậy bạ hai câu kích thích nói ra sao? Thật nực cười.
Tiêu Lang Trị ngữ trọng thâm trường nói:
- Lão Dương, nếu chúng ta đã làm chuyện này thì phải có sự chuẩn bị gánh vác. Ta không giấu gì ngươi, lúc trước Gagin thư ký gọi điện cho ta, bắt ta giải quyết sạch sẽ việc này không thì trong thị sẽ làm vài hành động. Cho nên lão Dương, lúc này rồi giữa hai ta không thể có mâu thuẫn gì nữa, phải đồng lòng đối ngoại mới được.
Dương Vạn Tiêu ngẩng đầu lên, trầm giọng hỏi:
- Tiêu thư ký,ta nghe lời ngươi. Ngươi nói đi, chúng ta hiện tại nên làm thế nào?
Tiêu Lang Trị chậm rãi nói:
- Cởi nút vẫn cần người thắt nút!
Dương Vạn Tiêu khẽ hỏi:
- Tiêu thư ký, ý của ngươi là bây giờ chúng ta đi gặp Tô Mộc?
Tiêu Lang Trị đập bàn nói:
- Chỉ đành vậy. Lão Dương, hiện tại đã như thế rồi, cần giải quyết nhanh nhất. Vậy đi, ta ở trong nhà tọa trấn, có tình huống gì ta sẽ thông báo cho ngươi biết trước ngay. Hiện tại đang là giữa trưa, bây giờ ngươi đi qua, tranh thủ ặp mặt Tô Mộc vào buổi tối, tìm hiểu trong bụng hắn thế nào rồi tính.
Dương Vạn Tiêu gật đầu nói:
- Được!
Có thể từ chối không?
Đương nhiên là không cách nào. Dương Vạn Tiêu biết Tiêu Lang Trị đã nói đến mức này thì gã không có đường từ chối, nếu từ chối Tiêu Lang Trị sẽ đối xử với gã như thế nào?
Tuy Tiêu Lang Trị làm như vậy rõ ràng là xem Dương Vạn Tiêu như lá chắn đẩy ra, nhưng biết thì sao? Dù Tiêu Lang Trị không nói thì Dương Vạn Tiêu vẫn phải làm mấy việc này, nếu thế thì không có gì phải chối đẩy.
Vẫn câu cũ, nhanh chóng giải quyết sự việc, ức chế tất cả ảnh hưởng mặt trái trong phạm vi nhỏ nhất.
Ai kêu Dương Liêu Khải là cục trưởng huyện cục công an huyện Lâm Sơn, ai kêu gã là tay trùm buôn lậu ma túy? Chỉ có bọn họ không đi kiếm Tô Mộc, giải quyết xong chuyện Sở Như Ngọc thì sao có thể bóp chết từ ngọn nguồn?
Nhà khách huyện ủy huyện Ân Huyền.
Lúc giữa trưa Tô Mộc cùng Sở Như Ngọc ăn cơm ở đây, lúc gần ăn xong Mộ Bạch từ bên cạnh đi tới.
Mộ Bạch thì thầm bên tai Tô Mộc:
- Thư ký, Dương Vạn Tiêu huyện trưởng huyện Lâm Sơn nói đêm nay muốn mời thư ký ăn cơm.
Dương Vạn Tiêu?
Mời ăn cơm?
Tô Mộc nghe mấy chữ này thì nhếch mép cười trào phúng. Tô Mộc định từ chối nhưng khi thấy Sở Như Ngọc ngồi phía đối diện thì đổi ý.
- Nói cho hắn biết được thôi, không thành vấn đề.
- Rõ!
Chờ Mộ Bạch ra ngoài, Tô Mộc nói với Sở Như Ngọc:
- Sở tổng, ta sẽ cố gắng hết sức tranh thủ điều kiện thích hợp cho nghiệp sữa Phóng Tâm. Lần này để Sở tổng chịu uất ức lớn như vậy, nếu bên huyện Lâm Sơn không có cách nói đàng hoàng thì ta tuyệt đối không đồng ý.
Sở Như Ngọc nghĩ một ra mười, mỉm cười nói:
- Chẳng lẽ người huyện Lâm Sơn muốn gặp Tô thư ký?
Tô Mộc gật đầu nói:
- Đúng vậy!
Sở Như Ngọc bình tĩnh ung dung nói:
- Tô thư ký, trước đó ta đã nói điều kiện với Tô thư ký rồi. Rất đơn giản, ta chỉ muốn một lời giải thích, huyện Lâm Sơn bọn họ dựa vào cái gì bắt ta đi? Nếu hiện tại bọn họ đã xin lỗi thì ta không định làm gì nữa. Ta biết nếu thật sự trở mặt thì không thể nào tiếp tục phát triển. Trên quan trường đối địch với người không tha là không có tiền đồ.
Tô Mộc cười nói:
- Sở tổng không uổng là người làm ăn lớn, mua bán lớn, rất có đại khí phách. Nếu nói thế thì ta đã biết nên làm sao.
Buổi chiều.
Tô Mộc không ở trong văn phòng, hắn đi công trường khoa học kỹ thuật Tinh Nguyệt đã phá đất động công kiến thiết. Đây là việc lớn thứ nhất hiện tại của huyện Ân Huyền, việc lớn thế này phải bảo đảm nó diễn ra tốt đẹp, tuyệt đối không thể bị quấy nhiễu gì.
Khi Tô Mộc trở về từ công trường, bộ trưởng bộ tổ chức thị huyện ủy Phan Úy Nhiên đã chờ sẵn trong văn phòng báo cáo công tác.
Nói đến Phan Úy Nhiên thì Tô Mộc phải thận trọng đối xử, vì trong huyện Ân Huyền này, Phan Úy Nhiên coi như một nhân vật có địa vị thậm chí trong Thương Thiền thị. Lý do rất đơn giản, Phan Úy Nhiên được bộ trưởng Thịnh Tỉnh bộ tổ chức thị ủy đè bạt lên, là người của Thịnh Tỉnh, đây là chuyện ai cũng biết.
Nhưng trừ lý do này ra Phan Úy Nhiên và phó thị trưởng thường vụ Chung Sở Sơn là sui gia. Nhi tử của Chung Sở Sơn cưới khuê nữ của Phan Úy Nhiên, có mối quan hệ này khiến địa vị của Phan Úy Nhiên đặc biệt trong huyện Ân Huyền.
Dù là lúc trước Tương Bắc đấu pháp với Hầu Bách Lương cũng không ai dám đắc tội Phan Úy Nhiên. Nếu đắc tội Phan Úy Nhiên nghĩa là đối đầu với hai thị ủy thường ủy, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.
Tô Mộc mỉm cười hỏi:
- Phan bộ trưởng, có chuyện gì không?
Phan Úy Nhiên nói:
- Là vầy, Tô thư ký. Hiện tại trong huyện dối mặt điều chỉnh nhân sự, bởi vì trong huyện trực cơ quan của chúng ta có một ssô cán bộ lãnh đạo đã đén tuổi, phải lùi xuống. Bên ta vì bảo đảm công tác không bị ngừng nên chế định một phần phương án đièu chỉnh nhân sự, hy vọng Tô thư ký sẽ kiểm định.
Tô Mộc nói:
- Vậy sao? Đưa ta xem.
- Ở đây.
Khi Tô Mộc nhận lấy danh sách điều chỉnh nhân sự, mặt ngoài bình tĩnh nhưng lòng thầm khen, Phan Úy Nhiên làm việc quả nhiên đúng như trong truyền thuyết, ổn định đáng tin.
Trong danh sách điều chỉnh nhân sự liệt kê ra tất cả những người thường ủy huyện ủy hiện tại đều có phần. Quan trọng nhất người hậu tuyển cho một số bộ môn quan trọng đạo Phan Úy Nhiên cho ba lựa chọn, Phan Úy Nhiên có quyền hoạt động rất lớn.
Nếu chỉ có một ứng cử viên thì Tô Mộc nên nói sao đây? Chẳng lẽ công khai phủ nhận danh sách điều chỉnh nhân sự ngay trước mặt ngươi?
Tô Mộc âm thầm suy tư, trong lòng Phan Úy Nhiên cũng đoán xem hắn sẽ vận tác như thế nào.
Có hai thị ủy thường ủy làm hậu đài nên Phan Úy Nhiên thuộc loại hô mưa gọi gió trong Thương Thiền thị, sớm biết trước nhiều chuyện xảy ra. Phan Úy Nhiên rất rõ ràng nội tình vụ huyện Lâm Sơn.
Nhưng Phan Úy Nhiên không ngờ năng lực của Tô Mộc lớn như vậy, tiếp sử dụng Long Chấn Thiên gián tiếp làm việc cho hắn. Chỉ mang đi một Dương Liêu Khải có cần sử dụng nhân vật như Dương Trường Phong không? Cố tình Dương Trường Phong đến thật, điều này nói lên rất nhiều vấn đề.
Hơn nữa trong Thương Thiền thị bây giờ thái độ của các thị ủy thường ủy đối với Tô Mộc từ ban đầu lạnh nhạt chuyển sang chú trọng.
Có Thịnh Tỉnh nên Phan Úy Nhiên trước tiên biểu thị ủng hộ Tô Mộc, cho đến nay Chung Sở Sơn không biaểu lộ rõ ràng. Phan Úy Nhiên rất phục sui gia của mình, cùng utổi như gã mà người ta đã trở thành thị ủy thường ủy, còn gã vẫn là một thường ủy huyện ủy, chứng minh nhiều điều.
Khứu giác chính trị của Chung Sở Sơn cực nhạy, người như gã trong một lần ăn cơm đã lén nói thẳng với Phan Úy Nhiên là nếu có thể thì cố gắng đừng gây ra bất cứ phiền phức nào cho Tô Mộc, rảnh rỗi hãy báo cáo công tác với hắn nhiều vào.
Lời này khiến Phan Úy Nhiên quyết định ý tưởng, biết mình nên làm sao. Tuy đến cuối cùng Chung Sở Sơn không giải thích lý do nói câu này nhưng chỉ cần một hái độ là quá đủ.
Vì vậy Phan Úy Nhiên mới đến đây.
Hiện tại huyện Ân Huyền bắt đầu phát triển tốc độ cao, Phan Úy Nhiên giữ thái độ khẳng định cục diện này. Nếu huyện Ân Huyền có thể bay vọt kinh tế trong thời gian ngắn thì thường ủy huyện ủy như gã cũng nở mặt nở mày, nói đến chiến tích thì có phần cho gã.
Từ điểm đó Phan Úy Nhiên luôn khâm phục Tô Mộc.
Tô Mộc nói:
- phan bộ trưởng, để ta xem kỹ lại danh sách điều chỉnh nhân sự này, xem xong rồi ta sẽ kêu Mộ Bạch đưa lại cho Phan bộ trưởng.
Phan Úy Nhiên cung kính nói:
- Vâng!
Tô Mộc cười nói:
- phan bộ trưởng, công tác tổ chức là quan trọng nhất nhất trong đảng kiến chúng ta, tuyệt đối không thể lơi lỏng, bất cứ lúc này đều phải xem nó như việc lớn số một. Công tác bộ tổ chức huyện ủy chúng ta rất tốt, đáng giá được khẳng định. Về mặt này ta muốn nói là công lao của Phan Úy Nhiên đáng được biểu dương. Nhưng ta nghĩ trừ đặt công sức chủ yếu vào công tác dsản kiến ra cán bộ ưu tú như Phan bộ trưởng cần có sự chuẩn bị người tài vất vả nhiều.
Người tài vất vả nhiều?
Phan Úy Nhiên nghe câu này vẻ mặt thẫn thờ, mặt mày ngạc nhiên.
Phan Úy Nhiên nhìn Tô Mộc, khó hiểu hỏi:
- Ý của Tô thư ký là sao?
Tô Mộc mỉm cười nói:
- Ý của ta là rất nhanh huyện Ân Huyền chúng ta sẽ nghênh đón phát triển lớn chưa từng có, mọi chuyện đêu cần phục vụ kinh tế. Đương nhiên ta không nói công tác bộ tổ chức huyện ủy không quan trọng, ta chỉ nói là trong phạm vi năng lực của Phan bộ trưởng ta hy vọng Phan bộ trưởng phụ trách nhiều thêm ít việc.
Đã nói rõ thế này nếu Phan Úy Nhiên không nghe hiểu lời Tô Mộc thì ngốc thật. Phan Úy Nhiên có ngốc không? Đương nhiên không.
Tim Phan Úy Nhiên bắt đầu đập nhanh, nhịp đập còn trong tầm kiểm soát nhưng vẻ mặt đã nói rõ gã động lòng.
Chuyện như vậy đừng nói là Phan Úy Nhiên, đổi lại ai khác, dù là huyện kỷ ủy thư ký Cố Diễn Lý cũng sẽ động tâm.
Quan trọng nhất là ngươi biết rõ Tô Mộc muốn làm gì rồi lại cam tâm tình nguyện nhảy vào.