Quan Bảng

Chương 1653: Ta sẽ trầm mặc đến cùng!

Tô Mộc không nói chuyện vì trong trơàng hợp thế này hắn không biết nên nói gì.
Tôn Mai Cổ không nói chuyện bởi vì gã muốn nhìn Tô Mộc có tỏ thái độ theo phe rõ ràng không, đáng tiếc là hắn vẫn trơ trơ như trượng đá.


Thật ra Tô Mộc im lặng làm Tôn Mai Cổ thở phào nhẹ nhõm, nếu hắn thật sự tỏ thái độ muốn đứng về phe gã thì Tôn Mai Cổ không biết nên xử lsay chuyện này thế nào


Vì Tôn Mai Cổ là người của Đỗ Khang Linh thư ký tỉnh ủy, còn Tô Mộc là ai? Hắn là chuẩn con rể của đại tỉnh trưởng Diệp An Bang. Nếu Tô Mộc thật sự tỏ thái độ muốn đứng về phe Tôn Mai Cổ, ngươi kêu gã làm sao giải thích cho Đỗ Khang linh nghe?


Lòng người rất kỳ diệu, đôi khi vì chuyện vốn không tồn tại, sơ sẩy một cái sẽ nhưỡng này tai họa lớn ngập trời. Tôn Mai Cổ làm quan đến bây giờ dựa vào hành động chú ý cẩn thận, tuyệt đối không làm làm người ta không nắm chắc.


Tôn Mai Cổ nghĩ đến bây giờ Tô Mộc không tỏ thái độ rõ ràng với gã, chợt lòng máy động thản nhiên nói:
- Ta sẽ đốc thúc giải quyết việc này.
- Vậy ta xin đi về trước!
Tô Mộc đứng lên rời đi, dứt khoát gọn gàng.


Tô Mộc làm sao không biết suy nghĩ của Tôn Mai Cổ? Chỉ cần đoán cũng ra được. Đơn giản vì Tô Mộc không phối hợp Tôn Mai Cổ, cộng thêm hắn và Hoàng Vĩ Sâm khá thân khiến trong lòng gã hơi bất mãn.


Đây là sự tàn khốc của chính trị, không thể thay đổi vì ai. Ban đầu Tô Mộc còn nghĩ vì Tôn Nghênh Thanh và Tôn Mai Cổ có quan hệ khá tốt, nhưng bây giờ xem ra tốt thì tốt thất lại rất yếu ớt, không chịu nổi thử thách.
Chờ Tô Mộc ra khỏi tòa nhà thị ủy đã là giữa trưa.
Mộ Bạch hỏi:


- Thư ký, bây giờ chúng ta đi đâu?
Đi đâu? Tìm Hoàng Vĩ Sâm sao? Tô Mộc nhớ thái độ vừa rồi của Tôn Mai Cổ thì không muốn đi Hoàng Vĩ Sâm thăm dò làm gì, có đôi khi vài việc chỉ có dựa vào chính mình mới giải quyết được.
Nghĩ đến đây Tô Mộc đã có quyết định.


Tô Mộc tới đây báo cáo với Tôn Mai Cổ vì định lập hồ sơ trừng phạt, tránh cho khi đó hắn làm hành động gì thì Tôn Mai Cổ lấy cớ không báo cáo cấp trên mà xử hắn.
Đã đánh tiếng với các ngươi rồi, không ai thèm để ý thì món quà bất ngờ lớn tiếp theo do ta tự diễn vậy.


Tô Mộc gọi điện thoại cho Hoàng Luận Địch:
- Luận Dịch, có việc cần tiểu tử nhà ngươi giúp một tay.
Tuy Tô Mộc không chủ động báo cáo cho Hoàng Vĩ Sâm nhưng kéo Hoàng Luận Địche vào thì tin tưởng Hoàng Vĩ Sâm sẽ biết hết chuyện về sau, cùng lắm cười khổ.
Hoàng Luận Địch hưng phấn hỏi:


- Tô ca, có chuyện gì cứ sai bảo đi!
Tô Mộc nói:
- Hiện chỗ ta có vài thứ, ngươi hãy xem giúp ta có thể tìm báo chí nào thích hợp đăng báo giúp không.
Hoàng Luận Địch kinh ngạc hỏi lại:
- Đăng bảo?
Tô Mộc nói:


- Đúng rồi, là đăng báo. Giờ ta chuyển cho ngươi ngay, yên tâm, đăng báo sẽ không liên lụy ngươi vào. Ngươi phải bảo đảm lmà chuyện này thật điuẹ thấp, để người ta không điều tra ra cái gì càng tốt.
Hoàng Luận Địch nói nhanh:
- Bây giờ ta đi lấy ngay!
Tô Mộc nói:


- Được, ta ở thị cục công an chờ ngươi.
Mười phút sau.
Hoàng Luận Địch cầm tư liệu rời đi.
Mộ Bạch khẽ hỏi:
- Thư ký cảm thấy nàng sẽ giúp đỡ chúng ta đăng báo sao? Thật ra ta có thể làm điều này, đừng để hắn làm hỏng việc, khi đó hậu quả không hay.
Tô Mộc bình tĩnh nói:


- Mộ Bạch, ngươi nghĩ được vấn đề này khiến ta rất vừa lòng, chứng minh ngươi hướng về ta. Suy nghĩ vừa rồi của ngươi khá rộng lớn, nghĩ đến nhiều mặt. Nhưng ngươi không rành con người Hoàng Luận Địch, việc này không có chỗ hỏng gì với hắn, Hoàng Luận Địch sẽ không can thiệp vào.
Mộ Bạch hỏi:


- Nhưng nếu đăng báo chờ tới ngày mai, chẳng phải thư ký nói buổi chiều sẽ đưa Sở Như Ngọc ra sao?
Tô Mộc bí hiểm nói:
- Chỉ là một buổi chiều một đêm, Sở tổng bị nhốt bên trong càng lâu thì cơ hội chúng ta thắng sẽ càng lớn.
Mộ Bạch ngơ ngác gật đầu:
- Hiểu rồi!


Tô Mộc biếta hiện tại Mộ Bạch không rõ hắn định làm gì, nói thật thì hắn không định giải thích hết cho gã nghe. Nếu làm vậy sẽ ảnh hưởng nghiên cứu Mộ Bạch.
Dạy dỗ tỉ mỉ cũng có mức độ của nó.


Ban đầu Tô Mộc không định đi huyện Lâm Sơn, nếu qua bên kia là cho đám Tiêu Lang Trị lên mặt. Nếu Tô Mộc đi qua, cục công an bên kia không chịu thả người thì hắn sẽ mất mặt.


Không chơi thì thôi, còn nếu chơi vậy chúng ta sẽ chơi lớn một lần. Trong tay Tô Mộc có mấy thứ kia vốn không định thả ra dễ dàng, nhưng đụng phải việc này thì không cần che đyậ nữa.
Tiêu Lang Trị, ta đã gọi điẹn thoại cho ngươi. Dương Vạn Tiêu, ta đã thông báo với các ngươi rồi.


Là hai người cố tình đánh Thái Cực quyền với ta, làm chuyện này chuyện kia. Vậy thì vì mặt mũi huyện Ân Huyền, vì có thể nhanh chóng đưa Sở Như Ngọc ra, các ngươi chờ xem.
Mang người đi là các ngươi làm trái quy tắc, bây giờ ta cho các ngươi nếm thử hậu quả việc làm này nghiêm trọng cỡ nào.


Phòng thẩm vấn huyện cục công an huyện Lâm Sơn.
Sở Như Ngọc yên lặng ngồi, nói thật là đến bây giờ nàng không biết mình làm gì sai mà bị dẫn tới đây, còn bằng cách gần như dã man, kéo nàng khỏi giường ngủ.


May mắn Sở Như Ngọc có thói quen mặc đồ ngủ nếu không đã chịu thiệt, dù là hiện tại nàng còn chưa tỉnh táo lại từ nỗi giật mình.
Sở Như Ngọc khoác cái áo khoác quân, nhìn Dương Liêu Khải đứng trước mắt. Mặt mày Sở Như Ngọc lộ biểu tình kiềm nén cơn giận.
Sở Như Ngọc tức giận nói:


- Rốt cuộc ta làm lỗi gì mà cục công an huyện Lâm Sơn các ngươi mang ta ra như vậy? Hôm nay nếu các người không cho ta một lời giải thích thì ta tuyệt đối không bỏ qua!
Rầm!


Không đợi Sở Như Ngọc chỉ trích tiếp một hình ảnh ngồi đối diện bàn thẩm vấn vỗ bàn, biểu tình lạnh băng nhìn nàng chằm chằm, không khí phòng thẩm vấn cực kỳ nặng nề.


- Ngươi lặp lại lần nữa! Ngươi còn dám tranh luận! Sở Như Ngọc, chuyện ngươi làm đã làm rồi, mau khai ra đi. Ngươi đừng tưởng không nói gì, già mồm cãi láo thì chúng ta sẽ không làm gì ngươi được!


- Nói thật cho ngươi biết, chúng ta đã nắm giữ chứng cứ nhất định. Nếu không có chứng cứ thì chúng ta làm sao dám bắt ngươi khỏi nhà khách? Tốt nhất là ngươi ngoan ngoãn tranh thủ được xử lý khoan hồng, nếu không ngươi biết hậu quả rồi!


- Chính sách của đảng ta thì với thân phận của ngươi chắc cũng hiểu biết, bây giờ nhân lúc còn sớm ngươi hãy nói ra làm sao hành động trộm cướp, dựa vào những tang vật không hợp pháp này thành lập nghiệp sữa Phóng Tâm thế nào.
Cái khỉ gió gì vậy?
Cái gì trộm cướp tài vật!


Sở Như Ngọc càng nghe càng mơ hồ. Từ lúc nàng vào phòng thẩm vấn đén bây giờ đối phương cứ lặp đi lặp lại muốn nàng nói chính mình là kẻ trộm. Nhưng Sở Như Ngọc đã nói nhiều lần là nàng hoàn toàn phải trộm, nhưng đối phương cứ khăng khăng bắt nàng thừa nhận bằng được.


Đổi lại người khác có lẽ sẽ chịu thua nhưng Sở Như Ngọc thì khác. Sở Như Ngọc đã thấy qua trường hợp lớn, nên trong tình huống này nàng biết chính mình nên làm cái gì. Mặc kệ làm gì nàng tuyệt đối không thể thỏa hiệp nhận tội.
Sở Như Ngọc nói:


- Ta thật sự không biết các người đang nói gì, bây giờ ta muốn gọi điện thoại cho luật sư của mình.
- Hiện tại ngươi là người bị tình nghi, không có tư cách nêu yêu cầu!
Sở Như Ngọc giận thật, đối mặt đối phương thẩm vấn gần như chơi xấu, nàng cứng rắn nói:


- Các người thật sự là vô pháp vô thiên, nơi này còn là cục công an không? Bây giờ ta cùng lắm là một người bị tình nghi của các người, dựa vào cái gì các người hạn chế tự do thân thể của ta? Cho dù ta là người bị tình nghi cũng có quyền giữ im lặng, càng có quyền đối thoại với luật sư của ta. Nếu các người muốn làm như vậy thì từ giờ trở đi ta sẽ không ăn một bữa cơm, không uống một giọt unước, không nói một câu. Các người thích làm sao thì làm!


Không khí trong phòng thẩm vấn thật sự rơi vào cục diện bế tắc.
Các hình cảnh nhìn hướng Dương Liêu Khải.
Dương Liêu Khải nhướng mày nói:


- Sở Như Ngọc, vấn đề của ngươi thật sự rất nghiêm trọng, chúng ta không thể nghe lời nói một phía của ngươi liền thả ra. Nên bây giờ ngươi tốt nhất là thành thật khai ra, chỉ cần ngươi khai vấn đề trộm cướp thì chúng ta bảo đảm sẽ không làm khó dễ.
Sở Như Ngọc hỏi:
- Ngươi là ai?


Dương Liêu Khải trả lời:
- Ta là Dương Liêu Khải, cục trưởng huyện cục công an huyện Lâm Sơn.
Tô Mộc không ngờ cục trưởng huyện cục công an Dương Liêu Khải sẽ xuất hiện trong phòng tẩm vấn. Nhưng điều này nói lên một vấn đề, đối phương đang rất sốt ruột.


Đúng rồi, bọn họ không ngón nảy không được.
Nói sao thì nàng là đầu tư thương bên huyện Ân Huyền, hơn nửa đêm bị người mang đi, huyện Ân Huyền làm sao bỏ mặc không hỏi được? Chắc chắn bên huyện Ân Huyền tạo áp lực cho huyện Lâm Sơn, nếu vậy thì nàng càng không thể thừa nhận cái gì.


Nàng tin tưởng Tô Mộc có cách giải quyết vấn đề này.
Nếu Tô Mộc không được thì nàng không ngại sử dụng quan hệ trong nhà. Huyện Lâm Sơn, các ngươi cho rằng Sở Như Ngọc ta chỉ là một thương nhân bình thường sao?
Nếu nghĩ vậy thì các ngươi hoàn toàn sai.


Bây giờ biết nôn nóng? Cứ tiếp tục sốt ruột đi.
Sở Như Ngọc im miệng, nhắm mắt, lựa chọn trầm mặt.