Từ trước tới nay chưa từng bị nhục nhã như vậy. Lời Dư Thuận vừa nói rõ ràng chính là tát vào mặt mình. Chính là có ý muốn nói, hiện tại anh đã không có tư cách quản lý chuyện này, tiết kiệm sức lực một chút.
Nghĩ đến trước đây Dư Thuận đối với hắn cung kính như vậy, nhìn Dư Thuận hiện tại quật khởi phản kích, lại nghĩ tới ngày hôm qua hoảng sợ không chịu nổi, loại cảm giác ủy khuất này hoàn toàn bạo phát ra.
Mã Văn Tuyển thật sự phẫn nộ.
- Dư Thuận, anh là có ý gì?
- Tôi không có ý gì cả. Chính là ăn ngay nói thật mà thôi.
Dư Thuận bình tĩnh nói.
- Dư Thuận, tôi cho anh biết. . .
- Đủ rồi!
Ngay khi Mã Văn Tuyển còn muốn nói tiếp cái gì đó, Hầu Bách Lương đột nhiên ngắt lời nói:
- Hai người không nên ở chỗ này tranh cãi ầm ĩ làm gì. Các người xem nơi đây trở thành chỗ nào? Thật sự không để ý một chút gì tới thân phận hay sao? Làm như vậy còn ra thể thống gì! Vấn đề của ban Tài Chính huyện thực sự rất nghiêm trọng, cho nên tôi kiến nghị chuyển Khúc Hằng Tùng đi, điều tới ban văn hóa huyện, làm chức vụ Phó ban. Phía bên ban Tài Chính, Thường Vân không tệ. Tôi đồng ý để hắn làm trưởng ban.
Thình lình thể hiện thái độ, thật sự khiến cho tất cả mọi người ở đây đều có chút kinh ngạc.
Không có người nào có thể nghĩ đến Hầu Bách Lương sẽ đưa ra quyết định như vậy. Cho dù là Mã Văn Tuyển cũng chưa từng nghĩ qua. Hầu Bách Lương liền nhận thua như vậy sao? Đây là ý gì? Làm sao có thể lấy một chức vụ Phó ban văn hóa để đổi lấy trưởng ban Tài Chính chứ? Đây là cùng một khái niệm sao?
Ninh Biên Viễn thật ra nghĩ đến điều gì đó, trầm mặc không nói gì.
Suy đoán trong lòng Hạ Thần Mai càng lúc càng tỉnh táo. Cô biết mình thật sự không nhất thiết phải suy nghĩ nhiều nữa. Trong cuộc giao phong giữa Hầu Bách Lương và Tô Mộc, đã hoàn toàn ở thế hạ phong.
Chỉ có điều, chuyện khiến Hạ Thần Mai không có nghĩ tới vẫn ở phía sau.
Tô Mộc đảo mắt nhìn qua mọi người ở đó, sau đó hắn cầm cái bút máy trong tay chậm rãi thả xuống.
- Vừa rồi mọi người thảo luận đều rất nhiệt tình. Như vậy là được rồi. Đây mới là bầu không khí mà cuộc họp thường ủy huyện ủy nên có. Nếu không khí trầm lặng, vậy còn có ý nghĩa gì. Chỉ có điều trước khi thảo luận vấn đề của ban Tài Chính, tôi nghĩ có chuyện phải tuyên bố xuống.
Sau khi nói xong điều này, Tô Mộc nhìn về phía Mạnh Thường Trực ngồi ở bên cạnh gật đầu.
- Mời bọn họ vào đi!
- Vâng!
Mạnh Thường Trực đứng dậy, đi về phía cửa lớn của phòng họp. Khi hai cửa lớn được mở ra, từ bên ngoài có mấy bóng người đi tới. Dẫn đầu không ngờ là Phó bí thư ủy ban kỷ luật thành phố Trương Đĩnh.
Chỉ có điều lúc này thái độ trên mặt Trương Đĩnh tương đương âm trầm. Sau khi hắn tiến đến, tất cả các thường ủy huyện ủy đều đứng dậy.
- Trương phó bí thư!
Tô Mộc đi lên trước.
- Tô bí thư, cảm ơn anh đã phối hợp.
Trương Đĩnh nghiêm nghị nói.
- Nên làm thôi!
Tô Mộc gật đầu nói.
Trương Đĩnh không giả vờ làm khách nữa, mà trực tiếp xoay người nhìn về phía Mã Văn Tuyển.
- Mã Văn Tuyển, đi với tôi một chuyến!
Ầm!
Hành động long trời lở đất!
Cho dù là ai cũng biết Trương Đĩnh là ai. Hắn chính là Phó bí thư thường vụ ủy ban kỷ luật thành phố chuyên môn xử lý điều tra cán bộ vi phạm kỷ luật. Ngoại trừ Chu Trì ra, hắn là người có quyền cao chức trọng nhất trong ủy ban kỷ luật thành phố. Chỉ cần là vụ án do Trương Đĩnh đứng ra, tuyệt đối là không chạy thoát.
Hiện tại Mã Văn Tuyển lại bị Trương Đĩnh để mắt tới, vậy còn có khả năng còn mạng sống nữa sao?
Mã Văn Tuyển càng lập tức hóa đá.
Dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới, chuyện sẽ gặp phải loại chuyển hướng kinh thiên này. Phải biết rằng chuyện ngày hôm qua, hắn đã sắp xếp xong xuôi. Sau khi đổi trắng thay đen, chắc sẽ không có bất cứ vấn đề gì. Nhưng thế nào Trương Đĩnh lại xuất hiện ở nơi này? Hơn nữa Trương Đĩnh làm sao qua được. Vì sao sự tình trước đó một chút tiếng gió thổi cũng không lộ ra ngoài. Cho dù là có dấu hiệu lộ ra, Mã Văn Tuyển cũng sẽ không giống như bây giờ, ngồi chờ chết.
- Trương phó bí thư, có chuyện gì vậy?
Hầu Bách Lương cũng thật sự cảm thấy ngoài ý muốn.
- Ủy ban kỷ luật thành phố chúng tôi phá án, chẳng lẽ còn cần phải giải thích với các anh sao?
Trương Đĩnh đen mặt nói.
- Không, không cần!
Hầu Bách Lương nhanh chóng xua tay.
Thân phận của Trương Đĩnh bày ra ở đó, rõ ràng chuẩn bị lên làm bí thư ủy ban kỷ luật thành phố. Giao tiếp với người như vậy, vẫn nên cố gắng khiêm tốn một chút. Nếu như thật sự chọc giận hắn, vậy hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
- Dẫn đi!
Trương Đĩnh nghiêm nghị nói.
Hắn vừa dứt lời, người của ủy ban kỷ luật thành phố đã đi lên trước, trực tiếp giữ lấy Mã Văn Tuyển. Mã Văn Tuyển lúc này vẫn còn khϊế͙p͙ sợ chưa tỉnh táo lại, trong đầu vẫn đầy mơ hồ.
- Trương phó bí thư, tôi bị oan uổng. Đây là có chuyện gì?
Mã Văn Tuyển kêu.
- Câm miệng!
Trương Đĩnh quát khẽ:
- Mã Văn Tuyển, tốt xấu anh cũng là bí thư ủy ban Chính Trị và Pháp Luật huyện, nên biết quy củ. Nếu như còn làm ầm ĩ như vậy nữa, mất mặt chỉ có thể là anh. Anh tại sao lại bị chúng tôi dẫn đi, lẽ nào trong lòng anh còn không rõ ràng sao? Nếu như thật sự không biết được, chờ sau khi đến nơi, tôi sẽ để nhớ lại một chút. Về phần hiện tại, theo chúng tôi đi là được!
Nói xong Trương Đĩnh liền sai người ta dẫn Mã Văn Tuyển đi. Tô Mộc nhanh chóng tiến lên, lại bị Trương Đĩnh lắc đầu ngăn cản.
- Tô bí thư, chúng ta là làm chuyện công. Các người không nhất thiết phải đưa tiễn như thế. Các người đang bận họp, thì cứ tiếp tục họp đi!
- Được, vậy tôi sẽ không tiễn Trương phó bí thư nữa.
Tô Mộc nói.
Trương Đĩnh quay lại nahnh như gió, cứ như vậy rời khỏi phòng họp huyện ủy phòng, nhưng hắn lại mang đến lực ảnh hưởng kinh người. Ai cũng có thể nhìn ra, Tô Mộc biết rõ chuyện Trương Đĩnh đến đây. Nếu không phải như thế, cũng sẽ không phối hợp giống như vừa nãy.
Mà vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Mã Văn Tuyển ngang nhiên đấu với Dư Thuận, làm như vậy đối với Dư Thuận cũng có nghĩa là đối phó với Tô Mộc. Mà kết quả thì sao? Còn không đợi đến khi mọi người xem hết vở tuồng, Tô Mộc người ta liền quả quyết sử dụng ra đòn sát thủ. Mã Văn Tuyển ngay dưới sự chú ý của mọi người, ở ngay trước mặt bọn họ, bị ủy ban kỷ luật thành phố ngang nhiên dẫn đi.
Ai còn dám đấu cùng Tô Mộc nữa?
Cho dù là Hầu Bách Lương lúc này sau lưng cũng lấm tấm mồ hôi lạnh. Hắn mặc dù biết Tô Mộc ở trong thành phố có hậu trường, nhưng thật sự không ngờ hậu trường sẽ cứng rắn như vậy.
Trước đó Giang Hà không thông báo cho hắn biết. Hoặc là Giang Hà căn bản cũng không biết chuyện này, hoặc là chính Giang Hà cố ý không nói. Nhưng không quan tâm là loại nào, đối với Hầu Bách Lương đều một ảnh hưởng tệ hại trí mạng.
Mà đám người Mạnh Thường Trực đã đứng ở phía bên Tô Mộc, lúc này ánh mắt lại nhìn về phía Tô Mộc đặc biệt nóng rực.
Cần chính là khí phách như vậy!
Cùng với các người ở chỗ này phí miệng lưỡi cả buổi sáng, cũng không sờ ra được cái gì. Chẳng bằng trực tiếp một đao thấy máu. Có Mã Văn Tuyển bị trực tiếp dẫn đi như vậy làm ví dụ, tin tưởng, không có người nào còn dám bỏ qua quyền phát biểu của Tô Mộc.
- Chuyện vừa xảy ra, sau này huyện ủy sẽ có tuyên bố rõ ràng. Các người không cần thiết phải suy nghĩ quá nhiều làm gì. Hiện tại chúng ta tiếp tục đề tài thảo luận vừa rồi, về vấn đề của ban Tài Chính. Thái độ của tôi là như vậy. . .
Thật sự tiến hành rất thuận lợi!
Tiếp theo chỉ cần là đề tài thảo luận Tô Mộc nói ra, ở trên cuộc họp thường ủy huyện ủy sẽ được thông qua mà không có bất kỳ trở ngại nào. Không có cách nào. Ai bảo vừa rồi Tô Mộc chơi ra chiêu đó, thật sự quá mức đẹp mắt, quá mức chấn động. Cho nên mọi người vẫn khϊế͙p͙ sợ, còn chưa tỉnh táo lại. Người ta đã xử lý mọi chuyện lưu loát, Hầu Bách Lương không phản đối, ai còn dám phản đối?
Khúc Hằng Tùng bị trực tiếp kéo xuống, tạm thời không an bài bất kỳ chức vụ gì. Công tác ở ban Tài Chính huyện do Phó ban trước đó Thường Vân tiếp quản. Thường Vân được bổ nhiệm làm trưởng ban Tài Chính, đề nghị không chút dây dưa liền được thông qua!
Vấn đề sửa lại đường của huyện trấn là việc phải làm. Nhưng xét thấy Huyện Nhất Kiến tồn tại vấn đề, như vậy công trình sẽ bị trực tiếp nắm lấy, một lần nữa tiến hành gọi thầu. Đây là đề tài thảo luận thứ hai, cũng được tuyên bố thông qua vô điều kiện!
Đề tài thảo luận thứ ba được thông qua thật ra rất đơn giản, cũng là mục đích Hầu Bách Lương muốn đạt được. Chính là vấn đề tiền lương của ban Tài Chính. Tô Mộc bảo đảm cuối tuần đưa tất cả số tiền vào đúng chỗ.
Chính là ba đề tài thảo luận như vậy, rất nhanh đã được thông qua trong hội nghị.
Đợi đến khi cuộc họp thường ủy huyện ủy lần này kết thúc, cả đại viện huyện ủy đã bắt đầu nghị luận ầm ĩ. Đồng thời bàn tán như vậy bắt đầu được truyền ra ngoài, ảnh hưởng đến toàn bộ quan trường của huyện Ân Huyền. Cho dù là ở trong Thương Thiện, cũng bắt đầu nói về bí thư huyện ủy Tô Mộc này.
Quyền uy của Hầu Bách Lương ở dưới sự truyền bá như vậy, bị suy giảm một cách không giới hạn.
Một huyện trưởng ngay cả cấp dưới liên thủ cũng không có cách nào bảo vệ được, còn ai sẽ theo anh làm nữa? Nếu như thật sự tiếp tục đi theo anh, không phải có nghĩa là chỉ có một con đường chết sao? Ai sẽ ngu như vậy?
...
Văn phòng làm việc của bí thư huyện ủy.
Gần như ngay khi hội nghị vừa kết thúc không bao lâu, Hạ Thần Mai liền xuất hiện ở nơi này. Khi cô lại đứng ở chỗ này, nhìn gương mặt trẻ tuổi trước mắt, thật sự cảm khái hàng vạn hàng nghìn lần. Dù thế nào cô cũng không nghĩ tới, Tô Mộc sẽ có năng lực lớn như vậy. Không ngờ nói bắt Mã Văn Tuyển lại là bắt lại. Hơn nữa từ đầu đến cuối, anh cũng không biết hắn ra chiêu như thế nào. Đây mới là điểm kinh người nhất.
- Hạ trưởng ban, có chuyện gì không?
Tô Mộc bình tĩnh nói.
Lần này khác với lần đầu tiên gặp nhau. Tô Mộc ngồi ở phía sau bàn làm việc, hoàn toàn không có ý định đi tới khu tiếp khách ngồi xuống. Hạ Thần Mai đối với cảnh tượng như vậy, dường như đã sớm dự liệu, hoàn toàn không cảm thấy bất ngờ.
- Tô bí thư, lần này tôi đến đây chủ yếu là muốn báo cáo với anh về công tác quy hoạch của ban tuyên truyền.
Hạ Thần Mai nói.
- Phải vậy không?
Tô Mộc mỉm cười nói:
- Nếu nói như vậy, Hạ trưởng ban có thể để văn kiện ở đó. Khi nào có thời gian tôi sẽ từ từ xem.
Những lời nói này rõ chính là đang đuổi khách!
Trong lòng Hạ Thần Mai thầm cười khổ. Sớm biết có hôm nay, trước đó đã chẳng làm như vậy. Trước đây nếu như thật sự giống như Dư Thuận, vậy tốt biết bao nhiêu. Lúc đó Tô Mộc gặp ba người. Bây giờ nhìn lại chỉ có Dư Thuận thành công.
Mã Văn Tuyển đã bị song quy. Mình lại đứng ở bên cạnh vách núi. Thái độ của Tô Mộc hiện tại, không phải là nói rõ, Hạ Thần Mai cô đã mất đi cơ hội. Vậy kế tiếp cứ chờ bị kéo xuống đi.
Làm trưởng ban tuyên truyền huyện ủy, nếu như bí thư huyện ủy có ý kiến đối với anh, vậy công tác của anh căn bản đừng mong có thể tiếp tục tiến hành nữa. Không có cách nào làm tiếp, hậu quả rất nghiêm trọng. Đó chính là cục diện Hạ Thần Mai tuyệt đối sẽ giống như Mã Văn Tuyển bị đá ra khỏi ban.
Hạ Thần Mai không muốn chôn vùi tiền đồ chính trị của mình như vậy.
Cho nên mắt Hạ Thần Mai nhìn Tô Mộc, quả quyết mở miệng.