Từ thanh liêm được nói ra ở dưới hoàn cảnh như vậy, thật sự khiến người ta khϊế͙p͙ sợ tới cực độ. Điều càng khiến cho đám người của ban Tài Chính cảm thấy hết hồn chính là, Tô Mộc làm sao lại biết cặn kẽ đối với chuyện của ban Tài Chính như vậy? Nếu nói trong nội bộ không có ai thông báo, ai tin?
Hơn nữa cho dù là người ngồi ở chỗ này, cũng có vài người không có tư cách liên quan đến tài chính. Bọn họ chỉ biết tài chính của huyện không dư dả, nhưng chưa từng nghĩ tới, sẽ không dư dả tới mức như vậy.
Điều này thậm chí đã không thể dùng từ không dư dả để hình dung nữa. Đây quả thực chính là nghèo trắng tay.
Đây là ban Tài Chính huyện sao?
Khi ý nghĩ như vậy xuất hiện, mỗi người đều theo ánh mắt của Tô Mộc, nhìn về phía Khúc Hằng Tùng. Làm trưởng ban của ban Tài Chính huyện, trên phương diện tài chính, đều do Khúc Hằng Tùng hắn định đoạt.
Nếu thực sự là như vậy, cũng có ý nghĩa tiền lương tháng này của bọn họ vẫn tiếp tục bị thiếu. Những người ngồi ở đây, không có cách nào chịu được.
Khúc Hằng Tùng thì sao?
Lúc này nhịp tim của Khúc Hằng Tùng đập rất nhanh. Dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới, Tô Mộc sẽ không để ý tới thân phận như vậy, ngang nhiên nổi giận đối với hắn.
Hơn nữa điều khiến Khúc Hằng Tùng cảm thấy bất đắc dĩ chính là, những lời Tô Mộc nói đều là sự thực. thậm chí ngay cả con số chính xác Tô Mộc cũng biết. Điều này chứng tỏ bên trong ban Tài Chính khẳng định có người đầu phục Tô Mộc. Nghĩ như vậy, Khúc Hằng Tùng càng cảm thấy không có sức lực.
- Tô bí thư, chuyện này ban Tài Chính chúng tôi cũng chỉ dựa theo quy định của chính quyền huyện để làm. Chúng ta không tiêu loạn dù chỉ một xu. Mỗi khoản chi đều có ghi lại rõ ràng, không giả được.
Khúc Hằng Tùng vội vàng nói.
Lúc này điều Khúc Hằng Tùng có thể làm chính là cắn chết một điểm, chấp hành theo quy định, văn kiện của thượng cấp. Chỉ cần có điểm ấy ở trong tay, Khúc Hằng Tùng còn có cơ hội lật bàn. Bằng không cứ chờ bị thu thập tới chết đi.
- Phải vậy không?
Tô Mộc nghe hắn nói như thế, nụ cười lạnh trên mặt càng lộ rõ.
- Nếu anh nói là dựa theo quy định của chính quyền huyện, được thôi, lãnh đạo được phân công quản lý ban Tài Chính các anh, Dư phó huyện trưởng lại đang ở đây. Thật ra tôi muốn hỏi một chút, Dư phó huyện trưởng, chính phủ huyện các anh an bài cho ban Tài Chính huyện làm việc như vậy sao?
Tới rồi!
Cuối cùng đã đến phiên mình lên diễn!
Dư Thuận có thể trở thành phó huyện trưởng thường vụ huyện Ân Huyền, cái khác không dám nói, nếu như nói đến môn đạo trong quan trường, vẫn rất quen thuộc.
Ngay từ ban đầu hắn đã đoán được Tô Mộc muốn hắn làm cái gì. Hắn chờ đợi chính là cơ hội lúc này. Hắn biết Tô Mộc nhất định sẽ hỏi thăm tới hắn. Dư Thuận cũng đã sớm tìm đúng điểm cắt vào.
Điểm cắt vào này đủ lấy cái mạng già của Khúc Hằng Tùng.
- Tô bí thư, tôi có vấn đề cũng muốn hỏi trưởng ban Khúc Hằng Tùng!
Dư Thuận nói.
- Hỏi đi. Ngày hôm nay chính là phải làm rõ ràng vấn đề. Chẳng những là anh, bất kỳ người nào chỉ cần có vấn đề đều có thể đứng lên phát biểug. Không nói thấu triệt vấn đề, chúng ta không dừng lại.
Tô Mộc quả quyết nói.
- Vâng!
Dư Thuận nhìn chằm chằm vào Khúc Hằng Tùng, chậm rãi hỏi:
- Trưởng ban Khúc Hằng Tùng, anh luôn miệng nói làm việc dựa theo quy định của chính quyền huyện. Tốt lắm tôi có một vấn đề muốn biết. Dựa theo quy hoạch tài chính của chính quyền huyện, trên sổ sách của ban Tài Chính, tiền lương của hệ thống giáo dục và nhân viên công vụ đã được tách ra rõ ràng. Không có sự phê chuẩn củ tôi, bất kỳ người nào cũng không được tự ý tham ô. Hiện tại số tiền này rốt cuộc ở đâu? Tháng trước là thiếu tiền lương. Đây là khoảng thứ nhất; tiền lương tháng này, thượng cấp cũng trích ra, đây là khoản thứ hai. Hai khoản tiền lương này cộng lại, tổng lại phải có tới hơn tám triệu. Tôi cũng muốn hỏi, số tiền này ban Tài Chính huyện các anh chi dùng vào chỗ nào? Lẽ nào một mình tham ô công quỹ. Đây cũng là do ban Tài Chính huyện các anh làm việc dựa theo quy định của chính quyền huyện hay sao?
Hung hăng một đao ép xuống!
Hai khoản tiền này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Dư Thuận có thể không biết sao? Trước đây, hắn theo Dư Đào ra ngoài khám bệnh. Mà thời điểm hắn không có mặt tại huyện, hai khoản tiền này đều thông qua ban Tài Chính huyện chia xuống cho Huyện Nhất Kiến.
Đợi đến khi Dư Thuận trở lại, vấn đề này hắn đã từng báo cáo lại về phía Hầu Bách Lương. Nhận thức được chuyện này làm như vậy có phần quá đáng và lớn mật, Hầu Bách Lương lúc đó lại không làm lớn chuyện.