- Rốt cuộc, tình huống của huyện các anh thế nào vậy? Phải biết rằng nhiều công trình như vậy đều đình công. Đường cũng không tiến hành sửa chữa, cho thông suốt, đều sẽ bị ảnh hưởng. Biết không? Chỗ của tôi hiện tại đã nhận được nhiều thư tố các huyện các anh. Anh là bí thư huyện ủy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Phải biết rằng có một số việc cho dù muốn xử lý, cũng phải phân biệt rõ nặng nhẹ. Không thể cứ một mặt lạm dụng quyền lực được.
Cũng không đến lượt Tô Mộc nói điều gì, bên kia đã đổ ập xuống chính là giọng điệu như vậy. Tô Mộc thật sự có chút bối rối.
Đúng vậy, biết anh là phó thị trưởng Kỷ Triết Học, nhưng Phó thị trưởng anh thì có quan hệ với tôi cái lông ấy? Anh thật sự cho rằng một Phó thị trưởng còn chưa tiến vào thường ủy, có thể tùy ý tiến hành quát tháo đối với tôi như vậy sao? Lại nói, lời anh vừa nói là có ý gì?
Cái gì gọi là lạm dụng quyền lực!
Chẳng lẽ hiện tại việc tôi đang làm, ở trong mắt anh chính là muốn lạm dụng quyền lực sao? Về phần nói đến thư tố cáo. Thật sự có nhiều như vậy sao? Tại sao tôi cũng không biết vậy?
Tô Mộc biết theo Huyền Nhất Kiến ở huyện Ân Huyền nhiều năm như vậy, từ quan hệ địa lý giữa huyện Ân Huyền và Thương Thiện gần như vậy, Huyền Nhất Kiến tuyệt đối không có khả năng không làm bất kỳ phản kích nào.
Tô Mộc cũng đã chuẩn bị kỹ càng, chờ có người đến biện hộ cho. Nhưng dù thế nào Tô Mộc cũng không nghĩ tới, vị Phó thị trưởng này dường như có cảm giác quá mức hài lòng với chính mình, bắt đầu thoải mái sỉ nhục như vậy.
Hay là anh thật sự cho rằng, anh có thể không chút kiêng kỵ sỉ nhục tôi như vậy?
Thần sắc Tô Mộc lập tức trở nên thâm trầm. Đợi đến sau khi Kỷ Triết Học ở bên kia hơi dừng lại, mới chậm rãi nói:
- Huyện ủy chúng tôi nghiêm khắc dựa theo trình tự để làm. Công trình ở Huyền Nhất Kiến dừng hoạt động, cũng đã trải qua hội thường ủy huyện ủy thảo luận. Năm công trình đều tồn tại vấn đề rất lớn. Cho nên nhất định phải điều tra rõ ràng, sau đó mới có thể thảo luận có nên tiếp tục khởi công hay không.
- Anh không cần phải nói với tôi những điều đó. Cái gì gọi là huyện ủy các anh nghiêm khắc dựa theo trình tự? Anh nghĩ rằng tôi không biết sao? Hiện tại huyện ủy chính là huyện ủy của Tô Mộc anh. Tô Mộc, anh phải biết rằng quyền lực trong tay anh là do ai cho. Anh không được quên huyện Ân Huyền các anh nằm trong phạm vi Thương Thiện thị quản lý. Làm Phó thị trưởng chủ quản quy hoạch thành thị trong toàn thành phố, tôi có quyền lợi tiến hành chỉ thị đối với công trình huyện các anh.
Kỷ Triết Học lớn tiếng nói.
Vị này rốt cuộc làm thế nào lăn lộn lên vị trí Phó thị trưởng vậy?
Nghe Kỷ Triết Học quát lớn có chút bùng nổ như vậy, vẻ giận dữ trên mặt Tô Mộc các lúc càng lộ rõ. Không do dự chút nào, Tô Mộc liền quả quyết nói:
- Kỷ phó thị trưởng, chuyện này huyện chúng ta sẽ xử lý tốt.
- Huyện các anh sẽ xử lý tốt? Huyện các anh có thể xử lý tốt, sẽ không phát sinh chuyện như vậy. Bây giờ abg lập tức để Huyền Nhất Kiến lần nữa tiến hành thi công!
Kỷ Triết Học không chút khách khí nói.
- Kỷ Phó thị trưởng. Đây là chuyện trong huyện Ân Huyền chúng tôi. Hình như trong thành phố không cần cần thiệp như vậy đi? Nếu trong thành phố không thể không làm như vậy, được, Kỷ Phó thị trưởng anh lấy ra văn kiện cho tôi, tôi tuyệt đối sẽ chấp hành. Nếu không, thứ lỗi cho tôi không theo cùng được!
Tô Mộc lạnh lùng nói.
- Tô Mộc. Anh cũng dám nói với tôi như vậy sao?
Kỷ Triết Học cả giận nói.
- Tôi nói chuyện với anh thế nào? Chẳng lẽ tôi nói vậy không đúng sao?
Tô Mộc bình tĩnh nói.
- Anh? Được lắm. Anh chờ đấy cho tôi. Tôi cũng không tin không thu thập được huyện Ân Huyền các người.
Kỷ Triết Học nói xong liền cúp điện thoại.
Tô Mộc có chút xem thường đảo mắt nhìn qua cái điện thoại. Kỷ Triết Học này thật sự xem mình là nhân vật lớn sao? Không có bất kỳ triệu chứng nào tự nhiên lại bắt đầu chửi ầm lên như vậy. Thật sự cho rằng mình là người nào vậy? Chẳng qua chỉ là một Phó thị trưởng còn chưa tiến vào thường ủy, dám kiêu ngạo như vậy. Thật sự cho rằng Tô Mộc tôi ở bên ngoài tới, chính là người dễ bị khi dễ như vậy sao?
Huyền Nhất Kiến, Hầu Sổ Căn, quan hệ của các người thật ra đủ sâu. Thậm chí ngay cả người như Kỷ Triết Học cũng nói hộ cho các người. Xem ra Huyền Nhất Kiến các người đối với chuyện trong huyện cho dừng công trình thi công, rất có ý kiến. Đã như vậy không cần thiết dừng nữa. Kế tiếp cứ chờ đấy. Tôi sẽ điều tra thật kỹ Huyền Nhất Kiến các người.
Trong mắt Tô Mộc hiện lên một tia ánh sáng lạnh!
Hôm nay Tô Mộc đã không còn giống như trước đây. Chỉ cần bị khiêu khích một chút, hắn đều sẽ tuyệt đối ra tay. Thân ở trong quan trường, bất kỳ một lần mỉm cười sai lầm nào cũng không thể phạm phải. Chỉ cần phạm phải, như vậy liền ý nghĩa là anh sẽ bị áp chế đến mức không lật người được.
Kỷ Triết Học anh là Phó thị trưởng, không sai. Nhưng không tránh khỏi quản cũng quá rộng đi? Nếu như anh đi theo con đường chính quy, tôi có thể ở chỗ này nghe anh giả tự đắc. Chỉ có điều anh đã không dựa theo quy định mà tới, bắt đầu chính là oanh tạc một hồi như vậy, cũng chính là chờ bị tôi miệt thị.
Reng reng reng!
Ai ngờ ngay lúc Tô Mộc vừa dập điện thoại, hắn còn chưa kịp đứng dậy làm chuyện khác, điện thoại lại mọt lần nữa đổ chuông. Mà sau khi Tô Mộc nhận nghe, thần sắc càng khó chịu hơn.
Là cục trưởng cục Chiêu Thương thành phố Kha Duy gọi tới.
Nếu như vừa rồi Kỷ Triết Học đủ kiêu ngạo, như vậy Kha Duy đi chính là một loại tuyến đường thường gặp nhất trong quan trường.
Kha Duy nói như vậy.
- Tô bí thư, có chuyện cần tìm anh chứng thực. Đúng vậy, chính là chuyện Huyền Nhất Kiến. Nghe nói huyện các anh đã cho dừng tất cả mọi hoạt động thi công? Làm như vậy có lẽ không làm được đâu! Tô bí thư, anh là bí thư huyện ủy, có thể đối với chuyện kinh tế không mấy quen thuộc. Tôi muốn nói là, đối với bất kỳ công trình nào đang xây, đều không thể dễ dàng hạ lệnh dừng thi công. Càng chưa nói tới Huyền Nhất Kiến không chỉ ở huyện Ân Huyền các anh, cho dù là ở trong các xí nghiệp tại Thương Thiện thị đều rất có danh tiếng. . .
Thái độ của Kha Duy nhìn qua, thật ra không quá mức kiêu ngạo, nhưng lại đặt mình ở ví trí lãnh đạo.
Kha Duy ánh tính là cái gì?
Anh chỉ là cục trưởng cục Chiêu Thương thành phố, thật sự cho rằng anh là lãnh đạo trực tiếp của Tô Mộc tôi sao? Không quan tâm là từ nơi nào, anh cũng không có tư cách có thể chỉ điểm tôi đi? Thật đúng là người không thể tưởng tượng nổi!
- Kha cục trưởng, đây là chuyện trong huyện Ân Huyền chúng tôi, chúng tôi sẽ tự mình làm xử lý tốt. Đa tạ anh đã quan tâm đối với huyện chúng tôi. Chỉ có điều tôi nghĩ có thời gian, anh vẫn nghĩ xem làm thế nào tìm chút đầu tư cho trong huyện chúng tôi đi.
Tô Mộc nói xong liền cúp điện thoại.
Ầm!
Sắc mặt Tô Mộc thâm trầm, chợt đánh về phía bàn, thần sắc đã đặc biệt phẫn nộ. Huyền Nhất Kiến Hầu Sổ Căn này muốn làm gì? Là muốn thông qua cái gọi là quan hệ nhân mạch, hoàn toàn ngăn chặn mình sao? Một Phó thị trưởng, một cục trưởng cục Chiêu Thương thành phố. Tiếp sau không chừng sẽ có bao nhiêu người đang chờ.
Hơn nữa cho đến lúc này, Hầu Sổ Căn còn chưa sử dụng tới nhân mạch ở huyện Ân Huyền. Tất cả đều là tuyến đường phía trên. Đây không phải là nói rõ, Tô Mộc anh chỉ là một người từ bên ngoài vào, muốn thật sự ảnh hưởng đến Huyền Nhất Kiến tôi, anh còn chưa có tư cách này.
Hầu Sổ Căn, anh muốn chơi đúng không? Vậy chúng ta từ từ vui đùa một chút. Tôi cũng không tin một Huyền Nhất Kiến anh không có một chút vấn đề gì. Chỉ cần bị tôi phát hiện công ty này của anh có vấn đề, anh cứ chờ bị tôi thu thập đi.
Quan mới nhậm chức đốt ba cây đuốc. Vậy cây đuốc đầu tiên của tôi sẽ tập trung vào Huyền Nhất Kiến của anh!
Vào lúc này Mộ Bạch đã từ bệnh viện huyện trở về.
- Bí thư, bệnh viện bên kia tôi đã dàn xếp xong. Dương Thắng chỉ cần tĩnh dưỡng, ngày mai là có thể mổ. Theo phía bên bệnh viện nói, thật ra không nghiêm trọng như vậy. Sẽ giải phẫu rất thuận lợi. Không có gì bất ngờ xảy ra, nửa tháng sau hắn có thể quay về trường học.
- Rất tốt!
Tô Mộc cười nói.
- Còn nữa, dựa theo phân phó của ngài, đường trên huyện trấn, tôi đã để chuyên gia chịu trách nhiệm tới khơi thông. Phòng giao thông bên kia bảo đảm sẽ không ảnh hưởng đến chuyện giao thông. Ngoài đường ra, mấy chỗ còn lại đều dừng thi công.
Mộ Bạch nói.
- Ừ!
Tô Mộc gật đầu.
Tô Mộc mặc dù nói dừng thi công năm hạng mục xây dựng, nhưng cũng biết, theo như lời Mộ Bạch nói trước đây là chính xác. Cái khác tạm thời có thể không cần để ý tới, nhưng đường trong huyện trấn nhất định phải bảo đảm giao thông. Dù sao điều này quan hệ tới quá nhiều thứ. Nếu thật sự bởi vì mình tạm dựng thi công mà ảnh hưởng đến giao thông, chính là không cần thiết.
- Bí thư, dựa theo an bài trước đây, ngày hôm nay ngài sẽ đi tới phòng Tài Chính huyện.
Mộ Bạch nói.
Phòng Tài Chính huyện sao?
Tô Mộc nghĩ tới an bài như vậy, tâm tư thoáng động, nói:
- Anh an bài xuống, sáng sớm hôm nay chúng ta không đi tới phòng Tài Chính huyện. Đầu giờ chiều sẽ đi. Phải sớm tới trường đảng huyện ủy.
- Trường đảng huyện ủy sao?
Mộ Bạch không do dự chút nào, nói:
- Được. Tôi sẽ lập tức thông báo cho trường đảng huyện ủy bên kia.
- Không cần thông báo. Đừng quên hiện tại tôi đã là hiệu trưởng của trường đảng huyện ủy. Tôi qua bên đó, còn cần thông báo sao? Tôi chỉ đi lòng vòng, thuận tiện anh mang cho tôi một phần tư liệu của lớp học mà trường đảng huyện ủy đang tổ chức.
Tô Mộc nói.
- Vâng!
...
Mười giờ rưỡi sáng, tại trường đảng huyện ủy.
Hôm nay Tô Mộc không chỉ là bí thư huyện ủy huyện Ân Huyền, mà còn là hiệu trưởng trường đảng huyện ủy, kiêm nhiệm chủ nhiệm đại biểu nhân dân huyện. Ở trên người hắn chủ yếu nhất chính là ba chức vụ như vậy. Về phần cái khác, thật ra tạm thời không tiến hành an bài.
Cho nên trường đảng ở phía bên huyện ủy có phòng làm việc của Tô Mộc. Lúc này Tô Mộc vừa nghiên cứu xong tập tài liệu trong tay, trong đầu đang hồi tưởng cắt tỉa lại những tư liệu đó.
Những người này thật đúng là đều đày qua đây, thuộc về những người không được trọng dụng, bị xa lánh. Không quan tâm là bị ai xa lánh, dù sao cũng thuộc về loại ở chỗ này lăn lộn ăn rồi chờ chết. Trước đây, thời điểm bọn họ bị đưa đến trường đảng, cũng không nói gì thêm về thời gian có thể tốt nghiệp. Điều này rõ ràng chính là muốn làm khó bọn họ.
Chỉ là khó xử của người khác, bây giờ lại là cơ hội rất lớn đối với Tô Mộc.
Sở dĩ những người này bị xa lánh, rõ ràng bởi vì bọn họ có bản lĩnh. Nếu như đều không có bản lãnh, ai sẽ xem anh như kẻ địch? Cho nên, chỉ cần lợi dụng tốt những người này, tuyệt đối có thể trở thành một lực lượng để mình nắm huyện Ân Huyền trong lòng bàn tay.
Đúng. Tất cả những người của Trương Bắc Hạ trước đó đều giao cho Tô Mộc. Nhưng nếu như thật sự dùng những người đó, thật sự không bằng quân cận vệ do mình tự tay đề bạt lên, sẽ thuận lợi hơn. Không nói gì khác, chỉ riêng biểu hiện của Lý Tế Dân có thể nói rõ rất nhiều vấn đề.
Xem ra, đã tới lúc tiến hành khảo sát đối với những người ở trường đảng, bồi dưỡng thành dòng chính của riêng mình.