Quan Bảng

Chương 1508: Nói năng như đao tiên bay múa

Sự xuất hiện của Tô Mộc, ý nghĩa hội nghị thường ủy huyện ủy bắt đầu mở màn.


Không ai biết tại sao hôm nay Tô Mộc lại mở hội nghị thường ủy huyện ủy, nhưng trong lòng mọi người đều mong đợi. Bên phía Hầu Bách Lương, rõ ràng là nghĩ muốn nhờ cơ hội này, dùng một kích đánh sập uy tín của Tô Mộc.


Chỉ cần trong hội nghị thường ủy huyện ủy lần đầu tiên này, uy tín của Tô Mộc mất sạch, như vậy chờ đợi hắn chính là tương lai tàn khốc.


Bên phía Tô Mộc hình như chỉ có chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Mạnh Thường Trực, hắn thật sự không biết chuyện tiếp theo nên tiến hành như thế nào. Nhưng nghĩ đến nếu Tô Mộc dám mở hội nghị thường ủy huyện ủy như vậy, thì mình trực tiếp phục tùng là được.


Có đôi khi người giống như Mạnh Thường Trực, thật sự tương đối thoải mái, bởi vì bọn họ làm việc, không cần phải đi suy nghĩ quá nhiều


Sau khi Tô Mộc ngồi xuống quét qua toàn trường, hắn khẽ cười nói:


- Nếu mọi người đã đến đông đủ, vậy chúng ta bắt đầu thôi. Thật ra hội nghị thường ủy huyện ủy, vốn đã sớm nên cử hành, chỉ bởi vì tôi mới đến, mới vừa tiền nhiệm, cho nên làm trễ nãi thôi. Nhưng hiện tại cũng không muộn, hôm nay triệu tập mọi người tới đây, là có ba đề tài thảo luận. Ba đề tài thảo luận này là trọng điểm chú ý lớn nhất của tôi trong thời gian này, bây giờ nói ra, mời tất cả mọi người đóng góp ý kiến.


Ba đề tài thảo luận?


Hắn không mở hội nghị thì thôi, hiện tại mới mở đã lôi ra ba đề tài thảo luận, quyết đoán của ngươi này cũng thật lớn. Nhưng không có người nào mở miệng, tất cả đều đang đợi lời nói tiếp theo của Tô Mộc. Hầu Bách Lương lại càng tự tại rót nước trà, trầm mặc.


- Đề tài thảo luận thứ nhất chính là buổi trưa hôm nay tôi gặp phải một việc. Trước khi đến huyện Ân Huyền, tôi thật sự không biết rõ tình huống của nơi này. Nhưng cho dù không biết, tôi cũng biết ăn cơm, thiếu nợ thì trả tiền, đây là chuyện vô cùng bình thường. Nhưng buổi trưa hôm nay, khi tôi đang chiêu đãi hai bằng hữu, tận mắt nhìn thấy một sự kiện quỵt nợ nghiêm trọng.


Khi Tô Mộc nói tới đây, hơi chút dừng lại, quét qua toàn trường, phát hiện vẻ mặt mọi người đã bắt đầu xuất hiện biến hóa. Hơn nữa rõ rệt nhất chính là Mã Văn Tuyển, hắn làm sao cũng không nghĩ tới, sau khi Tô Mộc nói ra chuyện này trong phòng làm việc, hiện tại lại còn cố ý nhắc đến.


Đây là Tô Mộc muốn nhằm pháo nhắm đầu tiên vào hệ thống chính pháp sao?


Nhắm vào hệ thống chính pháp của ngươi thì thế nào?


Trong lòng Tô Mộc chính là nghĩ như vậy, Mã Văn Tuyển ngươi thật sự đủ to gan, lúc trước ta đã cho ngươi cơ hội, một canh giờ chẳng lẽ không đủ bắt Liêu Khải Sơn về, tiến hành thẩm vấn và ghi chép theo trình tự luật pháp sao? Nhưng ngươi đã làm thế nào? Liêu Khải Sơn vẫn ở bên ngoài tiêu dao, không chỉ như thế, buổi trưa hôm nay còn tuyên bố muốn cho súp dê Ngự Thiện đóng cửa.


Nếu thật sự nói đến khiêu khích, thì Mã Văn Tuyển ngươi chính là người khiêu khích uy nghiêm của ta trước.


Những người còn lại, ít nhiều cũng nghe nói chuyện trưa nay, bọn họ cũng biết bằng hữu theo lời Tô Mộc nói là ai, trong đó rõ ràng là có Hoàng Luận Địch nhi tử của Hoàng Vĩ Sâm. Chỉ riêng thân phận như vậy, đã khiến bọn hắn không thể tùy ý chen vào nói rồi.


Nếu thật sự chen vào lời..., sau này bị Hoàng Vĩ Sâm chú ý thì phiền toái.


Nhiều thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, không ai muốn hao tâm tốn sức quá nhiều trong vấn đề này.


Hầu Bách Lương vẫn không nhúc nhích.


Sau khi Tô Mộc thu vẻ mặt của tất cả mọi người vào trong mắt, tiếp tục nói:


- Theo tôi được biết, Liêu Khải Sơn có liên quan đến một vụ án, vốn nên bị bắt lại tiến hành thẩm vấn, nhưng bây giờ hắn vẫn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật. Đồng chí Mã Văn Tuyển, chuyện này, đồng chí phát biểu một chút đi. Tôi cũng không quen thuộc với hệ thống công an, nhưng tôi cũng biết, có một số việc nên làm như thế nào. Liêu Khải Sơn như vậy, có phù hợp với trình tự phá án của hệ thống công an hay không?


Lửa đạn trực tiếp nhắm ngay Mã Văn Tuyển!


Cho dù là ai cũng không nghĩ rằng Tô Mộc có thể làm như vậy, theo bọn hắn thấy, nếu Tô Mộc đã gọi Mã Văn Tuyển đến phòng làm việc nói chuyện trước, chính là muốn thu hút hắn. Nhưng hành động bây giờ, làm gì có ý tứ muốn thu hút, đây rõ ràng là trực tiếp nổ súng.


Mấu chốt là phát pháo này của Tô Mộc rất chính xác, cho dù là Mã Văn Tuyển cũng không thể nói gì.


- Tô bí thư, chuyện này tôi sẽ theo dõi xử lý.


Mã Văn Tuyển chỉ có thể nói như vậy.


- Vậy sao?


Khóe miệng Tô Mộc nhếch lên.


Theo động tác này của Tô Mộc, Mạnh Thường Trực ho khan một tiếng, sau khi thu hút sự chú ý của mọi người, chậm rãi nói:


- Chuyện đã xảy ra tôi cũng biết, Liêu Khải Sơn không phải chỉ quỵt nợ buổi trưa hôm nay, trước đây bởi vì chuyện quỵt nợ, thậm chí đã làm ra hành động quá kích đối với súp dê Ngự Thiện.


Liêu Khải Sơn là ai? Đó là chủ quản hậu cần của Huyện Nhất Xây, người giống như hắn, một khi phát hiện xuất hiện vấn đề, là cơ quan công an, nên quyết đoán tiến hành xét xử. Cho nên thái độ của tôi là, trừng ác vô tận! Phải tiến hành nghiêm khắc điều tra xét hỏi Liêu Khải Sơn.


Vấn đề của Liêu Khải Sơn vào lúc này là cực kỳ nhỏ bé, hắn nhất định sẽ trở thành một con cờ bị quẳng đi. Mạnh Thường Trực nói ra lời này, là muốn trực tiếp đánh ngã xuống đất.


Lúc trước là không sờ được mạch đập của Tô Mộc, nhưng nếu Tô Mộc tỏ thái độ muốn thu thập Liêu Khải Sơn, Mạnh Thường Trực dĩ nhiên biết làm thế nào.


Sắc mặt Mã Văn Tuyển âm trầm, nhìn Mạnh Thường Trực thản nhiên nói:


- Mạnh chủ nhiệm, chuyện này tôi nói tôi sẽ điều tra rõ ràng, thì nhất định sẽ điều tra rõ ràng. Mạnh chủ nhiệm không phải người trong chiến tuyến hệ thống công an chúng tôi, có lẽ cũng không biết trình tự xử lý của chúng tôi như thế nào.


- Cho dù tôi không quen thuộc, thì cái tối thiểu cũng phải biết.


Mạnh Thường Trực một bước cũng không nhường.


Anh nói tôi không biết đúng không? Được rồi, tôi cũng nói tôi không biết, nhưng cho dù tôi không biết thì anh cũng phải biết, chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm, Mã Văn Tuyển anh là bí thư chính pháp ủy, cục trưởng cục công an huyện lẽ nào cũng không biết sao?


- Đồng chí?


Vẻ mặt Mã Văn Tuyển bắt đầu trở nên khó coi.


Đúng lúc này Hầu Bách Lương đột nhiên nói:


- Liêu Khải Sơn là người của Huyện Nhất Xây, nếu phạm pháp, nên báo cho người của Huyện Nhất Xây, để cho bọn họ giao Liêu Khải Sơn ra, phối hợp tiến hành điều tra. Dù sao chuyện này là Tô bí thư tự mình trải qua, Tô bí thư tự mình lên tiếng, nhất định phải làm như nhiệm vụ chính trị.


- Được, tôi sẽ mau sớm đốc thúc điều tra!


Mã Văn Tuyển nói.


Đây là muốn chặn ngang một gạch, âm thầm châm chọc tôi, lấy thân phận bí thư huyện ủy, nhưng lại chấp nhặt với Liêu Khải Sơn sao? Hầu Bách Lương, nếu như ông chỉ có một chút bản lĩnh đấy, thật sự không đáng để tôi xem trọng rồi. Tôi sẽ không để ý mấy chuyện thân phận này. Thứ tôi theo đuổi chính là công nghĩa, chỉ cần là công nghĩa, tôi sẽ ủng hộ vô điều kiện.


- Tô bí thư, đồng chí thấy làm như vậy có được không?


Hầu Bách Lương hỏi.


- Ý kiến của Hầu huyện trưởng rất đúng trọng tâm, vậy cứ như thế điều tra đi, mau sớm có kết quả, tránh để súp dê Ngự Thiện đến lúc đó lại báo cáo nữa thì khó coi.


Tô Mộc ung dung nói một câu như vậy, nhưng ngay sau đó tiếp tục mở miệng.


- Bây giờ là đề tài thảo luận thứ hai, thật ra đề tài thảo luận này cũng có liên quan đến đề tài thứ nhất, đó chính là vấn đề tư cách xây dựng của Huyện Nhất Xây.


Khi lời nói này từ trong miệng Tô Mộc đi ra, không khí hiện trường bất chợt biến đổi, lúc này mọi người cũng bắt đầu nâng tinh thần, bởi vì bọn họ biết màn kịch hay nhất sẽ diễn ra ngay sau đó. Ai cũng biết hội nghị thường ủy huyện ủy lần này nhất định sẽ có chuyện, nhưng không ai dám nghĩ tới, Tô Mộc lại làm chặt chẽ đến như vậy.


Lúc này sắc mặt Hầu Bách Lương cũng trở nên biến hóa, nhìn Tô Mộc trực tiếp hỏi:


- Tô bí thư, không biết đồng chí nói tư cách xây dựng của Huyện Nhất Xây có vấn đề là có ý gì? Đồng chí muốn nói Huyện Nhất Xây không có tư cách bao thầu xây dựng hiện tại trong huyện chúng ta sao?


- Hầu huyện trưởng, điều đồng chí nói chính là điều tôi muốn nói. Tư chất của Huyện Nhất Xây rốt cuộc như thế nào, cái này lúc đầu tôi không tham gia thẩm tra luận chứng, không có quyền lên tiếng. Nhưng hiện tại tôi muốn nói là buổi sáng hôm nay tôi đã nhìn thấy một màn, nói thật, những chuyện này phát sinh, thật sự ngoài dự liệu của tôi. Tôi không biết các đồng chí ngồi đây có bao nhiêu người biết, nhưng bất kể các vị trước kia có biết hay không, hiện tại cũng ngồi đây nghe tôi nói đi.


Tô Mộc bình tĩnh nói.


- Được, Tô bí thư, đồng chí cứ nói.


Hầu Bách Lương nắm chén trà nói.


Tôi sẽ nói, tất cả các người đều vễnh tai nghe cẩn thận đi. Các người khẳng định cũng đã biết, nhưng cho dù như vậy, hiện tại nếu các người còn muốn suy đoán linh tinh, vậy thì đừng trách tôi động thủ.


- Buổi sáng hôm nay khi tôi xuất hiện tại hiện trường sửa chữa con đường của huyện trấn, tấm bảng ở đó nói rõ là Huyện Nhất Xây chủ thầu. Nhưng thật sự là Huyện Nhất Xây làm việc ở đó sao? Chủ thầu ở đó là một người tên là Lưu Kiến Tăng. Mà Lưu Kiến Tăng là ai? Chẳng qua là người đứng đầu một đội xây nhà trong thôn mà thôi.


Biết hắn nói với tôi thế nào không? Cái gọi là sửa chữa lại con đường, đơn giản chính là chỗ nào gãy thì sửa, chỗ bị hư chỉ cần nệm thêm chút đá, khi nào bề mặt đường sáng bóng trơn trượt là được. Cùng lúc đó tiến hành dặm thêm xi măng, đất cát vào con đường.


Biết mục đích làm như vậy là cái gì không? Bởi vì làm như vậy, có thể vô hình đề cao giá thành. Đề cao giá thành có nghĩa là gì? Ý tứ chính là số tiền kia cần tài chính huyện tính tiền đấy! Buồn cười nhất biết là cái gì không?


Buồn cười nhất chính là nếu như bọn họ thật sự làm như vậy, vật liệu dùng cũng đúng chỗ, có thể bảo đảm những đoạn đường bị hỏng kia có thể sửa được. Nhưng tất cả những vật liệu kia đều là thứ phẩm, đều là hàng nhái, dùng hành động như vậy kiếm tiền từ tài chính huyện.


Nói như vậy, bản thân tôi muốn hỏi Huyện Nhất Xây rốt cuộc nghĩ như thế nào? Bọn họ bao thầu sửa đường, tài liệu bọn họ chịu trách nhiệm, tính gộp cả hai phía bọn họ đều có thể kiếm tiền. Như vậy Huyện Nhất Xây rốt cuộc muốn làm gì? Hầu Số Căn rốt cuộc là muốn làm gì?


Trong phòng họp lớn như thế, chỉ có thanh âm của Tô Mộc quanh quẩn, những người còn lại nghe nói như vậy, trong lòng đều run rẩy.