Quan Bảng

Chương 1391: Quên thiên hạ này là do ai đánh ra?

Phải vô tri tới mức nào mới có khả năng ngông cuồng như thế!
Phải ngu xuẩn tới mức nào mới có khả năng không có thuốc chữa như vậy!
Phải điên cuồng tới mức nào mới có thể không kiêng nể gì cả như vậy!


Chử Lượng thật sự không ngờ, ở nơi này trong khi lơ đãng thốt ra lời nói cuồng vọng như vậy, đã lộ ra tình cảm chân thật hung bạo nhất ẩn sâu trong lòng hắn. Ở trong kinh thành mặc dù lực lượng mới sinh thật sự không phải đại biểu cho sự mạnh mẽ, nhưng nếu như nói đến sự tồn tại của loại thế lực mới sinh, cũng không thể bỏ qua. Chỉ cần là người có chức vị trong kinh thành, sẽ rót vào cho thế lực một mẻ máu mới như vậy.


Làm những đại biểu cho thế lực mới của gia tộc, trong lòng đám người Chử Lượng đúng là xem thường những người lão thành. Nói là xem thường, chính xác cũng bởi vì xem thường như vậy, mang đến loại miệt thị này. Loại đố kỵ trắng trợn này, chính là dã tâm muốn cướp đoạn tất cả lực lượng mà các thế lực lão thành đang nắm giữ.


Lão gia tử Tiêu gia đã chết. Tiêu lão kia cùng một thế hệ với đám người Lý lão. Nếu không phải bởi vì ra đi sớm, Tiêu gia cũng không đến mức ngã xuống trong thời gian ngắn như bây giờ. Trong gia tộc, người nắm quyền chính là thế hệ chú bác của Tiêu Viễn Chinh. Mà ở trong thế hệ chú bác này, mạnh nhất chỉ có một cán bộ cấp tỉnh.


Tình huống như vậy cũng tương tự như ở Chử gia. Nhưng ở trong mắt Chử gia, Tiêu gia là tồn tại không có bất kỳ khả năng nào quật khởi được nữa. Còn Chử gia lại giống như mặt trời mới từ từ mọc lên ở phía đông!
Một lên một xuống, vậy chênh lệch trong đó chẳng lẽ còn không đủ rõ ràng sao?


- Cậu?
Tiêu Viễn Chinh thật sự bị chọc tức.
- Tiêu tổng, an tâm đừng nóng. Chuyện này không có liên quan gì với hội sở tennis Tinh Nhã các người. Đây là chuyện riêng của tôi, tôi sẽ tự mình tới giải quyết là được. Hội sở tennis Tinh Nhã các người tạm thời không cần lo cho chuyện này.


Trịnh Kinh Luân thản nhiên nói.
- Trịnh tiên sinh?
Tiêu Viễn Chinh vẫn muốn nói gì, lại bị Trịnh Kinh Luân trực tiếp phất tay ngăn cản.
- Tô Mộc, chuyện đã như vậy, cậu muốn chơi thế nào?


Trịnh Kinh Luân xoay người sang hỏi. Chuyện này dù sao cũng là do Tô Mộc gây ra. Mặc dù nói hiện tại Trịnh Kinh Luân bị liên lụy đến, nhưng ở trong lòng Trịnh Kinh Luân, cũng không có bất kỳ ý tứ kiêng kỵ nào.
Suy nghĩ của Tô Mộc mới là suy nghĩ của Trịnh Kinh Luân.


- Sư huynh, con người em cũng như vậy. Anh nói chúng ta có thể ngồi chờ chết sao? Nếu như thật sự là dựa theo suy nghĩ của em, em dứt khoát không cần bồi thường. Giải quyết riêng thì có gì thú vị chứ? Một ngàn vạn đền tiền cùng không bù đắp nổi. Chơi với đám nhân vật nhỏ như bọn họ thì có ý gì? Dù sao Chử gia người ta thật lợi hại, ngay cả gia tộc cách mạng lão thành cũng không để ở trong lòng. Vậy thì theo phép công đi!


Tô Mộc bình tĩnh nói.
- Theo phép công sao?
- Theo phép công!
- Vậy thì theo phép công!
Trịnh Kinh Luân nhìn về phía đám người Chử Lượng.


- Hiện tại tôi thật sự không quan tâm các người suy nghĩ như thế nào. Nhưng nếu làm chuyện như vậy, phải chuẩn bị tốt tâm lý gánh chịu hậu quả! Tiêu tổng, báo cảnh sát!
- Được!


Tiêu Viễn Chinh quyết đoán nói, sau đó trực tiếp lấy điện thoại di động gọi ra ngoài. Trong lòng Tiêu Viễn Chinh cũng có suy nghĩ của riêng mình. Nhìn thấy chuyện đã ầm ĩ thành như vậy, dứt khoát thêm củi vào lửa. Hắn gọi là 110.


Đổi lại thành tình huống bình thường, Tiêu Viễn Chinh chắc hẳn sẽ gọi điện thoại cho cảnh sát mình quen, nhưng bây giờ lại gọi cho 110. Trong đó có suy nghĩ, nếu như người tới là người Chử Lượng biết, vậy chuyện sẽ còn ầm ĩ lớn hơn nữa đi?


- Báo cảnh sát? Các người còn dám báo cảnh sát? Biết hắn là ai không? Hắn là cảnh sát.
Chử Lượng trực tiếp lôi Chử Phượng Vũ ra.
- Có cảnh sát ở chỗ này, các người báo cảnh sát làm cái gì? Đến đây đi. Nói một chút xem, chuyện này rốt cuộc xử lý như thế nào?


Gia hỏa này là cảnh sát sao?


Trịnh Kinh Luân vừa nghe nói vậy, trong nháy mắt, ánh mắt đã bắt đầu trở nên sắc bén. Hắn có thể tha thứ cho người hồ đồ như Chử Lượng, nhưng tuyệt đối không thể tha thứ cho cảnh sát và người như Chử Lượng cấu kết với nhau làm việc xấu. Đây là một loại tín hiệu rất nguy hiểm. Nếu như thật sự không tiến hành khống chế, diễn biến sẽ trở thành ác quả.


- Anh là cảnh sát? Cấp bậc của anh là gì? Chức vụ của anh là gì?
Trịnh Kinh Luân trầm giọng nói.
- Chử Phượng Vũ, đại đội giao thông của cục giao thông trong kinh thành.


Chử Phượng Vũ hiểu rất rõ bây giờ nói cái gì cũng vô dụng. Nếu nói như vậy, dứt khoát cái gì cũng đừng nói nữa, cứ đứng ở bên cạnh Chử Lượng giúp đỡ hắn là được.
- Chử Phượng Vũ?
Khóe miệng Trịnh Kinh Luân cong lên.


- Anh là người của đội giao thông. Tôi đã nghĩ mà. Bọn họ có thể nhanh chóng tìm qua như vậy, nhất định là anh đóng vai trò quan trọng trong đó đi? Rất tốt, thật không ngờ cục giao thông cũng bắt đầu làm ra chuyện như vậy.
- Anh là ai?
Chử Phượng Vũ ỷ vào lá gan hỏi.


Trịnh Kinh Luân không để ý tới Chử Phượng Vũ nữa. Hiện tại hắn đang đợi cảnh sát đến đây. Ngược lại hắn muốn xem thử, ngày hôm nay sau khi chuyện này ầm ĩ thành như vậy, Chử gia làm sao có thể bảo vệ được Chử Lượng.


- Tiểu Lượng, chuyện hình như có cái gì đó không đúng. Sao tôi cảm giác người này hình như là làm quan? Khí độ như vậy, cho dù là ở trên người của cục trưởng chúng tôi cũng không có.
Chử Phượng Vũ nhỏ giọng nói.


- Đúng vậy. Tôi cảm giác hình như trên người ở dượng mới có thể cảm nhận được khí thế như vậy. Tiểu Lượng, nếu không chúng ta bỏ qua đi?
Lúc này Trịnh Châu Sam cũng ý thức được chuyện có cái gì đó không đúng.


Bỏ qua? Nếu như thật sự bỏ qua như thế, mặt mũi của tôi phải để vào đâu?


Phải biết rằng hiện tại những người đi theo tôi đến đây đều là người trong vòng của tôi. Nếu như bỏ qua như thế, mặt mũi của tôi để ở nơi nào? Có biết hay không, nếu như tôi dám nói bỏ qua, đám người bên cạnh tôi nhất thời sẽ rời ra. Sau này bọn họ tuyệt đối sẽ không tiếp tục đi theo tôi làm việc nữa. Các người có biết hay không? Tôi vì có thể hình thành vòng tròn nhỏ như vậy, đã phải bỏ ra bao nhiêu.


Bỏ qua? Các người nói thật sự quá nhẹ nhàng đi.
Tuyệt đối không thể bỏ qua!
Nghĩ đến vẻ khinh miệt của Trịnh Kinh Luân vừa rồi, nhìn vẻ bình tĩnh trên mặt Tô Mộc, lại nhìn sự xem thường trong mắt Tiêu Viễn Chinh, lửa giận trong lòng Chử Lượng từ từ xông lên.


- Tao vẫn thật sự không tin, các người có thể có bối cảnh. Một hồi lâu cũng không có nói ra, vậy nhất định là không có. Đồ hỗn trướng, dám ở trước mặt của tao chơi loại thủ đoạn này, xem tao có thu thập chết các người hay không. Động thủ đi, chết đánh cho tao! Các huynh đệ, chúng ta đã đập xe của hắn, hắn cũng không dám làm gì, chỉ báo cảnh sát. Các người thật sự sợ sao? Động thủ đánh người!


Kiêu ngạo!
Thật sự đủ kiêu ngạo!
Ở đất kinh thành này, không ngờ có người dám diệu oai diễu võ hét đánh như vậy. Quả thực chính là quá cuồng vọng!


- Sư huynh, vừa rồi là anh ra mặt cho em. Hiện tại để em tới động thủ đi. Em biết anh cũng đánh rất giỏi, nhưng vẫn nên giao lại cho em tới xử lý đi. Trong lòng em tức giận đã lâu, nếu không phát tiết ra ngoài, sẽ rất khó chịu.
Tô Mộc nói.
- Được, giao cho cậu!
Trịnh Kinh Luân cười nói.


- Các người dám? Chử Lượng, nếu như cậu thật sự dám động thủ, cũng đừng trách tôi không khách khí với cậu!
Dù sao đã cùng Chử Lượng xé rách da mặt, hiện tại không có gì phải lo lắng nữa. Tiêu Viễn Chinh tức giận hét to.


- Các người đều nghe kỹ cho tôi, nếu ai dám động thủ, đánh chết cho tôi! Xảy ra bất cứ vấn đề gì, Tiêu Viễn Chinh tôi tự mình gánh chịu. Thật sự không tin nổi. Ở trong địa bàn của tôi, cậu còn dám phách lối như vậy. Đóng cửa lại cho tôi!
Gia hỏa này thật sự có chút khí phách!


Tô Mộc nhìn Tiêu Viễn Chinh phân phó như vậy, trong lòng không khỏi âm thầm gật đầu. Nếu như Tiêu Viễn Chinh này thật sự làm như không thấy gì cả, đến lúc đó bị thu thập hết không chỉ là một mình Chử Lượng.


- Tiêu tổng đúng không? Không cần anh phải làm như vậy. Bảo người của anh đứng sang một bên đi thôi.
Tô Mộc nói.
- Vị tiên sinh này...
- Tiêu tổng, cứ dựa theo lời Tô Mộc nói mà làm. Con người sư đệ này của tôi không mềm yếu như anh nghĩ đâu.
Trịnh Kinh Luân nói.
- Vâng!
Tiêu Viễn Chinh nói.


Có lời nói của Trịnh Kinh Luân, Tiêu Viễn Chinh bất kể như thế nào cũng không thể động thủ, nhưng vẫn căn dặn cấp dưới lưu ý, đề phòng một chút. Nếu như thật sự xuất hiện nguy hiểm gì, cũng có thể đúng lúc cứu giúp không phải sao?


Tô Mộc đứng ở phía trước, nhìn đám người Chử Lượng trước mắt, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh như băng. Con người hắn cũng không thích mang thù. Bởi vì có thù oán, Tô Mộc thích báo lại cùng ngày.


Nếu đám người kia không phải muốn tìm phiền toái cho mình, vậy đứng trách mình lòng dạ độc ác. Nếu như nói vừa rồi Tô Mộc còn không có đủ lý do, vậy hiện tại sau khi Chử Lượng đập xe của Trịnh Kinh Luân, Tô Mộc liền mười phần phấn khích.


Lúc này phải thu thập đám người Chử Lượng, Tô Mộc không có bất kỳ gánh nặng nào.


- Chử gia, thật sự khá lớn mật. Biết trong kinh thành có bao nhiêu gia tộc cách mạng lão thành không? Chử gia các người làm thế lực mới phát cũng dám miệt thị gia tộc cách mạng như vậy. Tôi gặp các người thật sự quá cuồng vọng. Các người đã quên mất thiên hạ này là do ai đánh ra sao? Nếu các người không để những tiền bối lão thành cách mạng vào mắt, muốn gây khó dễ cho hậu nhân của bọn họ. Vậy hãy để cho tôi tới cho các người biết, ai dám sỉ nhục những người nhiệt huyết vì cách mạng mà mất mạng, Tô Mộc tôi là người đầu tiên không đáp ứng. Bọn họ dùng mạng của mình đánh ra thiên hạ, không phải để đám cặn bã bại hoại như các người tới chôn vùi!


Chiếm đạo nghĩa!
Chiếm chính nghĩa!
Chiếm đại nghĩa!


Dưới tình huống ba nghĩa đều có, trên người Tô Mộc trong lúc bất chợt dường như xuất hiện thêm một loại Hạo Nhiên Chính Khí. Tiêu Viễn Chinh nhìn Tô Mộc, lúc này tâm tình cảm thấy kích động dâng trào. Từ sau khi Tiêu lão chết, Tiêu gia liền rơi vào trạng thái bị xuống dốc. Mỗi người đều phải sống thận trọng, lại quên mất bọn họ vốn phải ngẩng đầu ưỡn ngực.


Ai dám phủ nhận địa vị của Tiêu lão trong lịch sử?
Ai dám không thừa nhận Tiêu lão đã có cống hiến cực lớn?
Những người đã từng nhiệt huyết cũng nhanh chóng bị quên lãng, lại được Tô Mộc ở đây làm sống lại. Ánh mắt Tiêu Viễn Chinh nhìn Tô Mộc, tràn đầy lửa nóng của sự sùng bái.


Nam nhân này không đơn giản!
Khi Tô Mộc nói ra những lời này, Chử Lượng biết Tô Mộc này thật sự có lý do đối phó với bọn họ. Không thể lại để cho hắn nói hết. Nếu như thật sự còn nói gì thêm nữa, địa vị của đám người Chử Lượng sẽ càng lúc càng bị động.


Phải chèn ép Tô Mộc kiêu ngạo bệ vệ kia xuống.
- Lên!
Trong nháy mắt Chử Lượng là người đầu tiên cầm gậy bóng chày trong tay vung lên, xông lên phía trước. Gậy bóng chày mang theo một lực lượng mạnh mẽ, hung hăng đập về phía đầu Tô Mộc.