Không ai hình dung được cảm xúc của Tô Khả vào lúc này, nàng vốn đã định đi học, không nghĩ tới anh trai gọi điện tới, còn đang ở Thịnh Kinh thị.
Tô Khả chưa từng có dịp đi tham gia tiệc tối cao đẳng, cho nên nghe anh trai hỏi như vậy, nàng cảm thấy vô cùng kích động.
Nhưng em không có lễ phục dạ hội.
Tô Khả nói.
Cần lễ phục dạ hội làm gì, tiểu Khả, em biết thành xấu rồi, tiệc tối nay thật đơn giản, là tiệc sinh nhật của Đỗ Phẩm Thượng mà thôi, anh chỉ muốn dẫn em đi cùng, em thích mặc thế nào thì mặc.
Tô Mộc nói.
Vậy sao, làm em còn tưởng vô cùng long trọng đâu, được, em cũng mới tắm xong, chỉ cần thay quần áo, anh tới cửa trường rồi gọi cho em!
Tô Khả nói xong cúp điện thoại, chợt nhìn thấy ánh mắt của Ôn Ly cùng Ngụy Mạn đang nhìn chằm chằm nàng.
Hai người muốn làm gì đây? Tôi mới tắm xong, không được đụng tới tôi!
Tô Khả ôm mền, ra vẻ khẩn trương nói.
Ha ha!
Ôn Ly cười lớn:
Xem được hay chưa? Ngay cả tiểu Khả của chúng ta cũng bị hun đúc trở nên đáng yêu. Tiểu Khả, vừa rồi là điện thoại của Tô ca đi? Tham dự tiệc sinh nhật, là tiệc sinh nhật gì, tôi thích nhất tham gia hoạt động như vậy.
Ôn Ly, cô có thể có chút chí khí hay không, vừa nghe tới anh của tôi thì cứ như vậy!
Tô Khả bất đắc dĩ quyệt miệng nói.
Sao chứ? Tôi nghe nhắc tới Tô ca liền kích động. Tiểu Khả, tôi đã chuẩn bị rồi, không cần biết Tô ca đã kết hôn hay chưa, tôi chuẩn bị làm tiểu thϊế͙p͙ cho anh ấy. Khi đó cô là em gái của tôi, nhớ kỹ, phải gọi tôi là chị dâu đó. Mặc dù là tiểu chị dâu, nhưng dù sao cũng là chị dâu thôi!
Ôn Ly cười tủm tỉm nói.
Không biết nói gì!
Hoàn toàn không lời gì để nói!
Tô Khả bị Ôn Ly đánh bại:
Cô nhìn Ngụy Mạn đi, đâu có điên giống như cô, chừng nào cô bình tĩnh được như Ngụy Mạn thì tốt rồi!
Tôi làm sao vậy? Tiểu Khả, không phải đêm nay cô đã có hẹn với Ôn Tử Viết hay sao? Nếu như vậy để tôi giúp cô đi cùng Tô ca tham gia tiệc tối đi!
Ngụy Mạn bình tĩnh nói.
Trong ký túc xá biến thành yên tĩnh!
Rất nhanh Tô Khả ngã xuống giường, Ôn Ly sung sướng cười lớn:
Tôi đã nói cô rồi, không bằng tiện nghi cho tôi đâu, tốt xấu tôi đối tốt với cô, cô nhìn xem, hiện tại toát ra một Ngụy Mạn, người này u lãnh lặng lẽ sẽ làm cô không chịu nổi đâu!
Tô Khả không thèm nói thêm với hai cô gái đã điên cuồng, đi ra ban công gọi điện cho Ôn Tử Viết.
Được, em cẩn thận một chút, tối nay gặp cũng được mà!
Ôn Tử Viết tùy ý nói.
Dạ!
Đợi khi Tô Khả bắt đầu đi thay quần áo, khóe môi Ôn Tử Viết hiện nụ cười. Nghĩ tới cô bé hẳn đang vô cùng hưng phấn, nụ cười của hắn càng thêm dịu dàng.
Mạnh Kỳ, chuẩn bị đi, tối nay chúng ta cũng đi tiệc tối của Đỗ Triển tổ chức, tới lúc đó tôi muốn cấp cho tiểu Khả một sự bất ngờ!
Ôn Tử Viết phân phó.
Dạ!
Mạnh Kỳ cung kính đáp.
Biệt thự Động Đình.
Khu biệt thự này nằm tại địa phương tượng trưng cho quyền lực cùng của cải trong Thịnh Kinh thị, đêm nay cả biệt thự đều chìm trong không khí vui sướng. Tuy Đỗ Phẩm Thượng còn chưa có tư cách tổ chức tiệc tối, nhưng lão tử của hắn là Đỗ Triển, là người có khả năng thông sát cả hắc bạch lưỡng đạo trong Thịnh Kinh này.
Bên trong một gian phòng.
Các anh nói tiệc tối thế này không có Tô chủ tịch thật sự mất hứng a!
Khương Trữ giơ ly champagne bất đắc dĩ nói.
Phải đó, đã lâu tôi cũng không được gặp thần tượng!
Bao Hùng Phi nâng cao cái bụng mỡ, uống cạn ly rượu, hình ảnh này làm cho người ta có cảm giác như ngưu ăn mẫu đơn.
Thật sự sẽ không tới sao?
Lưu Kiên nhìn Đỗ Phẩm Thượng hỏi.
Đỗ Phẩm Thượng cảm thấy chán nản lẫn bất đắc dĩ, nếu không phải muốn gặp Tô Mộc, hắn cũng lười tổ chức buổi tiệc này.
Được rồi, nói không chuẩn lão sư chỉ gạt tôi thôi, anh ấy có lẽ sẽ tới mà!
Đỗ Phẩm Thượng nói ra lời này, nhưng chính hắn cũng không nắm chắc.
Tới thôi, hôm nay là sinh nhật của Phẩm Thượng, chúng ta cũng đừng nghĩ ngợi lung tung, chẳng lẽ Tô học trưởng không tới thì chúng ta không cần chúc mừng sao? Thừa dịp buổi tiệc còn chưa bắt đầu, chúng ta cạn ly trước, cầu chúc Đỗ đại công tử sinh nhật vui vẻ!
Mai Đóa Nhi giơ lên ly rượu cười nói.
Cạn!
Bên ngoài biệt thự Động Đình.
Tô Mộc đúng giờ đi tới, hiện tại hắn đang cùng Tô Khả đứng bên ngoài phòng bảo vệ, mà nhân viên bảo vệ không cho họ đi vào. Thật đơn giản, bởi vì họ không có thiệp mời. Đỗ Triển đã căn dặn, khách tới phải có thiệp mời, bằng không thì không cho vào.
Đêm nay Tô Khả mặc thật bình thường, là áo sơ mi màu lam, quần bò, mang giày bata, buộc tóc đuôi ngựa, trên mặt tản ra vẻ thanh xuân tịnh lệ tinh thần phấn chấn.
Lão ca, anh xác định chúng ta vào nơi này sao? Sao anh không có thiệp mời đây? Vào không được làm sao bây giờ?
Tô Khả cười hỏi, không hề có chút lo lắng.
Đừng gấp, tuy anh không có thiệp mời nhưng anh cam đoan tuyệt đối để em đi vào!
Tô Mộc cười nói.
Vậy sao? Em đang đợi đây!
Tô Khả cười híp mắt nói.
Ngay khi Tô Mộc đang nghĩ có nên gọi điện hay không, một chiếc xe chợt dừng lại bên cạnh, cửa kính hạ xuống lộ ra hai khuôn mặt như hoa như ngọc.
Thật là anh sao, Tô Mộc!
Hoàng Tiệp vui mừng hô.
Ngồi trong xe chính là Hoàng Tiệp cùng Chương Linh Quân, nói thế nào hai người cũng là cổ đông của quán cà phê Tả Nhĩ, đi tới nơi này tặng lễ vật cũng là chuyện đương nhiên. Mà có Hoàng Tiệp, Chương Linh Quân cũng sẽ đi theo.
Vẻ mặt Chương Linh Quân kinh ngạc, nàng bước xuống xe không tin vào mắt của mình.
Em không nhìn lầm đi? Tại sao anh ở chỗ này?
Kỳ quái, sao anh lại không thể ở đây!
Tô Mộc nhún vai nói.
Không, ý của em là nói...
Tô Mộc cười ngắt lời nàng:
Được rồi, tiểu Quân, hôm nay anh tới đây là vì chúc mừng sinh nhật cho Đỗ Phẩm Thượng, nếu không có chuyện gì thì cùng nhau vào đi thôi! Anh cũng có chút việc muốn hỏi em.
Được, cùng nhau vào thôi!
Có Hoàng Tiệp nên không ai tiếp tục ngăn cản Tô Mộc, nhưng khi nhìn thấy hắn ngồi vào trong xe, trên mặt tràn ngập vẻ đố kỵ mãnh liệt.
Tô Mộc xuống xe, nhìn cảnh tượng xa xỉ trước mắt, nhịn không được mỉm cười:
Đỗ Triển vẫn luôn thích thế này, lúc nào cũng đốt tiền như vậy! Nhưng thoạt nhìn buổi tiệc sinh nhật năm nay còn náo nhiệt hơn năm trước, điều này nói rõ nhân mạch của Đỗ Triển ngày càng rộng! Tập đoàn Cự Nhân, thật sự sừng sững không ngã.
Tam giáo cửu lưu, người gì cũng có.
Ngay khi Hoàng Tiệp lôi kéo Tô Khả đi thích ứng buổi tiệc, Tô Mộc kéo Chương Linh Quân đi vào biệt thự, tìm một căn phòng quen thuộc đẩy cửa đi vào.
- Nói đi!