Quan Bảng

Chương 1311: Trực tiếp nghiền áp!

Huynh đệ, có phải cũng muốn hỏi thăm sự tình của Âu Dương tập đoàn hay không? Tôi vừa định nói cậu nghe đây, hiện tại cậu đang ở đâu? Tôi đi qua tìm cậu được chứ?
Còn chưa đợi Tô Mộc mở miệng, Trịnh Mục đã giòn giã nói một tràng.
Tôi đang ở Tây Phẩm thị!
Tô Mộc trả lời.


Tốt, vừa lúc giữa trưa, tôi an bài, Tây Hồ được không?
Hiện tại Trịnh Mục đã rõ ràng vị trí của Tây Phẩm thị như lòng bàn tay. Không biện pháp, ai bảo hắn muốn ngốn sạch Âu Dương tập đoàn, ít nhất phải hiểu rõ địa hình ở đây, nếu không sẽ bị chê cười.


Tôi thật sự có chuyện cần nói với anh, được, một lát gặp!
Tô Mộc đáp.


Đợi cúp điện thoại, Tô Mộc gọi Đoạn Bằng chạy thẳng tới nhà hàng Tây Hồ. Hiện giờ hắn chưa hội báo với Tương Hoài Bắc cuộc nói chuyện với Bàng Chấn Kỳ, bởi vì hắn cần bình tĩnh tự hỏi nguyên nhân tại sao Bàng Chấn Kỳ làm như vậy, đây rõ ràng là một tín hiệu nguy hiểm.


Ngàn vạn lần đừng tưởng chỉ có Tương Hoài Bắc ở đây là được. Sự tồn tại của Bàng Chấn Kỳ sẽ trở thành lực lượng hòa hoãn xung đột tốt nhất, cũng trở thành lá bài tẩy vô hình của Tô Mộc.


Nói thế nào sau lưng Bàng Chấn Kỳ là Trịnh Vấn Tri, người nào cũng biết hắn là người của bí thư tỉnh ủy. Nếu Bàng Chấn Kỳ làm phản, tính chất sẽ nghiêm trọng.
Nhà hàng Tây Hồ.


Khi Tô Mộc xuất hiện ở nơi này, Trịnh Mục đã an bài thỏa đáng, về phần Sở Tranh cùng Đoạn Bằng cũng được sắp xếp vào phòng bên cạnh, trong phòng chỉ có Tô Mộc cùng Trịnh Mục mà thôi.


Huynh đệ, cậu thật sự không biết, tôi đã bức bách Âu Dương tập đoàn tới đường cùng. Chỉ cần ba ngày, nhiều nhất ba ngày nữa Âu Dương tập đoàn sẽ hoàn toàn đổi chủ. Tới lúc đó Trịnh thị tập đoàn sẽ dùng tư thế quân lâm thiên hạ triệt để gồm thâu Âu Dương tập đoàn. Cậu nói đây có phải là chuyện tốt hay không?


Trịnh Mục cười to nói.
Tư thế quân lâm?
Tô Mộc có thể cảm nhận được tâm tình kích động của Trịnh Mục, nhưng càng như vậy Tô Mộc càng cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Nên nhớ Âu Dương tập đoàn cũng là một kềnh càng, nói sụp đổ thì sụp đổ sao?


Trịnh Mục, anh phải cẩn thận một chút, đừng lật thuyền trong mương!
Tô Mộc nói.
Tôi hiểu được!
Trịnh Mục cười nói:
Cậu không phải nói có chuyện gấp nói với tôi sao? Nói đi, là sự tình gì khiến cho cậu phải đích thân tới Tây Phẩm thị?


Anh có biết ngày hôm qua huyện Hoa Hải đã xảy ra một việc?
Tô Mộc nói.


Biết, có thể không biết sao? Hiện tại cả Tây Phẩm thị đều đang truyền bá, đều nói Tô Mộc cậu làm việc quá mức sắc bén, bộc lộ tài năng bức bách Tiêu Mãnh Trữ làm ra chuyện bí quá hóa liều. Kỳ thật tôi biết đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn!
Trịnh Mục thản nhiên nói.
Ngoài ý muốn sao?


Khóe môi Tô Mộc nhếch lên:
Có phải ngoài ý muốn hay không tạm thời không nhắc tới, tôi định hỏi thăm anh, anh có biết Lý Tình không?
Lý Tình? Không biết!
Trịnh Mục lắc đầu.


Lý Tình có một em gái tên Lý Tuyển, là bí thư huyện ủy huyện Hoa Hải, mà sở dĩ Lý Tuyển có thể lên làm bí thư huyện ủy, là bởi vì có một người chị giỏi tên Lý Tình. Mà sở dĩ Lý Tình có năng lượng này, là bởi vì nàng lấy người chồng tốt, gả cho Bàng gia ở thủ đô! Hiện tại anh nên biết Lý Tình là ai chứ?


Tô Mộc hỏi.
Bàng gia thủ đô!


Ánh mắt Trịnh Mục không khỏi căng thẳng, tuy hắn không tham chính, cũng không có nghĩa hắn không hiểu việc gì. Giờ khắc này Tô Mộc đột nhiên nói chuyện như vậy, còn trọng điểm nhắc tới Bàng gia, điều này chẳng lẽ còn chưa rõ ràng sao? Bàng gia, ở trong thủ đô cũng là gia tộc đánh đồng như Trịnh gia, Lý gia. Dù hiện tại không bằng ngày trước, nhưng thực lực vẫn không thể khinh thường.


Việc này có quan hệ gì với Bàng gia?
Tôi định nói với anh chính là, trong lúc vô tình tôi biết Bàng Chấn Kỳ có liên quan với Lý Tình. Anh biết không, vừa rồi tôi bị hắn gọi qua, không phải làm chỗ dựa cho tôi, mà là gõ tôi, nói là muốn tôi chặt chẽ phối hợp công tác của Lý Tuyển!


Tô Mộc thản nhiên nói.
Một lời nói thật bình thản, nhưng rơi vào trong tai Trịnh Mục lại như sấm sét giữa trời quang. Tại sao lại như vậy? Bàng Chấn Kỳ là người của Trịnh Vấn Tri, hắn vì sao lại gõ Tô Mộc? Nếu có chuyện gì phát sinh, hắn phải đứng bên Tô Mộc mới đúng, tuyệt đối sẽ không làm như vậy.


Lý Tình? Chẳng lẽ trong lòng Bàng Chấn Kỳ có ý nghĩ khác?
Huynh đệ, rốt cục cậu muốn nói gì, giữa chúng ta còn cần quanh co sao? Hơn nữa tôi không phải cha tôi, cậu không cần nói chuyện kiểu ám chỉ với tôi như vậy.
Trịnh Mục nói thẳng.
Anh không thể bao hàm được một chút sao?


Tô Mộc bất đắc dĩ hỏi.
Bao hàm? Với cậu còn bao hàm cái rắm, cậu cứ nói thẳng đi, rốt cục có phải Bàng Chấn Kỳ xảy ra vấn đề phải không?
Trịnh Mục trầm giọng hỏi.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trong lòng Bàng Chấn Kỳ muốn một chân đạp hai thuyền!
Tô Mộc bình tĩnh nói.
Thật sao?


Trịnh Mục khẩn trương.
Tám chín phần mười là vậy, sẽ không sai lầm!
Tô Mộc đáp.
Vậy là thật rồi, con mẹ nó, không ngờ là như vậy!


Trịnh Mục mắng to, sở dĩ Bàng Chấn Kỳ có thể thượng vị là nhờ có Trịnh Vấn Tri. Nếu bị người biết Bàng Chấn Kỳ lựa chọn phản bội, Trịnh Vấn Tri tuyệt đối sẽ không kịp trở tay.


Mặc dù nói trong quan trường chuyện thay đổi thế này cũng không mới mẻ, nhưng đây đều là lúc thượng vị giả rời khỏi hoặc mất thế mới có người đi làm. Bàng Chấn Kỳ nghĩ như thế nào? Chẳng lẽ nghĩ Trịnh Vấn Tri không còn tiền đồ sao? Mấu chốt nhất chính là, hiện tại Trịnh Vấn Tri vẫn là bí thư tỉnh ủy Giang Nam, hắn làm vậy rõ ràng là muốn khiêu khích Trịnh Vấn Tri sao? Thật sự nghĩ Trịnh Vấn Tri là người hiền lành?


Hiện tại tôi lập tức báo cho cha của tôi!
Trịnh Mục dứt lời liền gọi điện cho Trịnh Vấn Tri, nói thẳng thừng.


Cha, Bàng Chấn Kỳ muốn một chân đạp hai thuyền, con nghe ai nói? Còn cần ai nói sao? Sáng nay hắn gọi Tô Mộc đi qua, dùng sức gõ cậu ấy, làm vậy là ý gì? Chẳng lẽ hắn không biết Tô Mộc là người của cha sao?
Trịnh Mục tức giận nói.
Cha đã biết!


Trịnh Vấn Tri vẫn thản nhiên nói, giống như đang nói tới một chuyện không có gì trọng yếu.
Dạ!
Trịnh Mục cũng gọn gàng, báo tin xong cũng không cần tiếp tục đi quản. Hắn tin tưởng cha mình tuyệt đối sẽ xử lý tốt chuyện này, nếu không ông cũng không phải là bí thư tỉnh ủy.


Từ đầu tới cuối Tô Mộc ngồi ở bên cạnh, không hề có ý tứ nói xen vào, Trịnh Mục cũng chỉ là đem lời nói của hắn chuyển cáo lại cho cha mình, cũng không đưa điện thoại cho hắn nói chuyện, nếu thật sự đưa qua, tính chất sẽ thay đổi.
Tới đi, uống rượu, dù sao không xảy ra chuyện lớn!
Trịnh Mục nói.


Gì chứ, một ly vừa rồi thì đã đủ, nếu tôi còn uống nữa, chiều nay đi làm người đầy mùi rượu thì ra thể thống gì? Hiện giờ cũng không phải buổi tối, mới giữa trưa, chẳng lẽ anh còn muốn tôi làm trái kỷ luật sao? Tôi uống nước trà thôi!
Tô Mộc cười nói.
Được, tùy cậu!


Trịnh Mục nói.
Trịnh Mục rất rõ ràng, Tô Mộc cũng không phải không muốn uống, nếu uống Trịnh Mục cũng không sánh bằng hắn. Tô Mộc là ai, hắn được xưng là tửu thần, Trịnh Mục chỉ có thể cam bái hạ phong.


Đợi khi hai người rời khỏi nhà hàng, vừa định quay về, ở bãi đỗ xe đột nhiên truyền ra tiếng thét chói tai của phụ nữ. Tô Mộc vốn không định gây chuyện, nhưng sau khi nghe được thanh âm kia, thân hình hắn vọt ra ngoài nhanh như mũi tên rời cung.
Quả nhiên không sai, chính là Mộ Dung Cần Cần!


Hiện tại vị trí của Mộ Dung Cần Cần thật sự uất ức, bởi vì nàng ngồi trong xe, hai bên cửa xe đều có xe ngăn chặn gắt gao không nói, thậm chí ở trước và sau xe cũng có hai xe ngăn chặn đường đi của nàng. Trong xe cũng có người, vừa rồi Mộ Dung Cần Cần hét to là vì gọi bọn hắn.


Các người rốt cục có ý gì? Xe của tôi dừng ở đây, các anh dừng xe kiểu gì vậy? Nhường đường cho tôi, tôi phải đi!
Cô bé, lái chiếc xe nát này, còn dám hung hăng càn quấy như vậy, cô thật sự cho rằng Tề lão bản của chúng tôi là bài trí sao?


Đúng vậy, Tề lão bản nói, chỉ cần cô nguyện ý xuống xe đi uống rượu với ông ấy, sẽ tặng cho cô một chiếc xe đắt tiền!
Dưới gầm trời này còn có mua bán nào có lợi nhuận nhanh như vậy sao? Nhanh lên a, hôm nay cô không đồng ý cũng phải đáp ứng, bằng không cô đừng mong lái xe ra ngoài!


Khi thanh âm truyền vào trong tai Tô Mộc, hắn nhìn thấy băng sau trên một chiếc xe có một người dáng vẻ như nhân sĩ thành công đang ngồi, nhìn ánh mắt của hắn liền biết là một kẻ háo sắc.
Là hắn!
Trịnh Mục vừa nhìn thấy người kia, vẻ mặt kinh ngạc, không nghĩ tới mình nhận thức đối phương.


Anh biết hắn là ai sao?
Tô Mộc hỏi.


Biết, trong phòng hồ sơ có tư liệu của hắn, chính xác mà nói hắn tên Phương Thế Ngọc, luôn lấy Phương Thế Ngọc trong lịch sử làm mục tiêu, dùng danh từ này mà xưng hô. Hắn là người của Âu Dương tập đoàn, xem như bên vợ ông chủ đi. Bởi vì hắn là người của gia đình Phương Hồng Ngọc, là vợ của Âu Dương Nghị Phong. Nhưng người này cũng xem như một nhân vật, chưởng quản bộ bảo an.


Trịnh Mục trả lời.
Người Âu Dương tập đoàn?


Tô Mộc nhìn vẻ mặt lo âu của Mộ Dung Cần Cần, xoay người đi sang bên cạnh, cầm chìa khóa trong tay Trịnh Mục, không chút do dự lên xe khởi động máy, chiếc Hummer như mãnh thú thức tỉnh rít gào xông thẳng về phía trước, trực tiếp tông thẳng vào xe Audi của Phương Thế Ngọc.