Quan Bảng

Chương 1281: Đều tại

Nói chuyện với mỹ nhân là một loại hưởng thụ, đặt ở trên người ai, nếu là người có lòng tham tự ti cố chấp, nói chuyện với mỹ nữ sẽ làm hắn hưởng thụ không nói, còn có cảm giác đau đớn thật sâu. Chẳng qua điều này không tồn tại với Tô Mộc, cũng không thể xem là hưởng thụ, bởi vì đóa hoa đào trước mắt này thật sự có gai.


Đoạn Bằng đã điều tra được chút tin tức về Đào Hoa Nguyên, nếu không chỉ đành kinh động thượng cấp. Nhưng nhắc tới loại vụ án như vậy có lẽ nên báo với Từ lão gia tử một tiếng, nếu chuyện này gây sức ép được tốt, sẽ mang tới chiến tích không kém cho hắn.


Đã làm quan chức, hiện tại Tô Mộc thật sự buông ra!
Muốn làm việc muốn cầm quyền!


Nếu đã có cơ hội tiến bộ, Tô Mộc quả quyết sẽ không buông bỏ. Huyện Hoa Hải là ván cầu của Tô Mộc, ván cầu có cứng rắn hay không còn cần nhiều điều kiện bên ngoài tới giúp đỡ. Bằng không dù muốn nói chuyện cho hắn, cũng phải có vốn liếng phải không. Cũng không thể để cho Từ lão ỷ vào da mặt của mình mà làm mãi, mặc dù nói mặt mũi của Từ lão thật trân quý.


Đào Hoa tiểu thư, tới bây giờ tôi còn không biết Đào Hoa Nguyên là thế nào đây? Có thể nói tôi nghe một chút hay không?
Tô Mộc mỉm cười chuyển đề tài.
Đương nhiên có thể!


Đào Hoa cười tủm tỉm nói, đôi chân trong lơ đãng tách ra, làm cho cảnh xuân chợt tiết, nụ cười trên mặt Đào Hoa càng thêm quyến rũ động lòng người.
A!
Hiện tại Tô Mộc thậm chí có ý muốn đứng dậy rời đi.


Mẹ nó là chuyện gì xảy ra, luôn muốn chọc ghẹo mình có ý nghĩa sao? Thật sự nghĩ hắn là hòa thượng sao? Không đúng, niên đại này hòa thượng cũng cưới vợ sinh con ăn thịt đó thôi. Đào Hoa a Đào Hoa, nếu cô còn dám khiêu khích tôi, tôi nhịn không được sẽ đẩy ngã cô đó.


Đào Hoa Nguyên là sản nghiệp của tôi, lúc trước chỉ vô tình lựa chọn nơi này, nhưng không nghĩ tới lại kinh doanh thật sự, đây chẳng lẽ là duyên phận trong truyền thuyết? Hiện tại xem ra giống như ý chỉ của ông trời.
Khóe mắt Đào Hoa lưu chuyển ý xuân nói.
Tô Mộc trực tiếp bỏ qua lời chọc ghẹo này.


Trong tiếng cười khanh khách, Đào Hoa tiếp tục nói:


Đào Hoa Nguyên chia làm biệt viện cùng ẩm thực. Ở chỗ của tôi chú trọng nhất chính là chỉ cần khách nhân tới nơi này, tuyệt đối cam đoan không bị gây rối, tư liệu không bị tiết lộ ra ngoài. Đương nhiên trình độ ẩm thực của chúng tôi cũng vượt qua được. Nếu anh không tin thì cứ nếm thử, cam đoan sẽ làm anh vừa ý. Chỗ chúng tôi...


Đào Hoa đang định nói tiếp, di động Tô Mộc chợt vang lên chói tai. Tô Mộc nhìn xem, là một dãy số xa lạ, hơn nữa không thuộc tỉnh Giang Nam, điều này làm Tô Mộc rất nghi hoặc.
Là ai vậy?
Tô Mộc nhìn Đào Hoa cười xin lỗi, tiếp điện thoại, chưa kịp mở miệng bên kia đã truyền tới tiếng quát tháo dồn dập.


Tô Mộc, anh nhanh chạy tới Bát Hạp thị, tụi em ở đây gặp chuyện. Lạc Lâm đã bị bắt, hiện tại em đang bị bọn hắn đuổi giết. Em đang gọi điện cho anh ở trạm điện thoại công cộng ven đường, nếu anh còn không tới tụi em sẽ xui xẻo!
Xoạt!


Thần sắc Tô Mộc vốn thản nhiên, lập tức bật dậy khỏi chỗ ngồi, hắn làm sao cũng không nghĩ tới cuộc điện thoại là do Tô Thấm gọi qua, nội dung kinh thế hãi tục, vì vậy sắc mặt của hắn vô cùng tối tâm lẫn lo âu.
Rốt cục sao lại thế này? Sao hai người lại ở Bát Hạp thị?
Tô Mộc vội vàng hỏi.


Nói thì dài dòng, đợi khi nào anh tới rồi nói sau, di động của em đã bị đối phương phá hư, em chưa quen thuộc cuộc sống nơi đây nên không dám đi làm thẻ điện thoại. Đây là địa chỉ của em, sau khi anh tới nhanh chóng tìm em. Em thật sự không biết mình có thể kiên trì chờ được anh tới đây hay không, ô ô, Tô Mộc, bây giờ em thật sự sợ hãi. Lạc Lâm còn ở trong tay của bọn hắn, cũng không biết nàng hiện tại thế nào.


Tô Thấm trực tiếp òa khóc.
Nàng vừa khóc càng làm Tô Mộc thêm lo lắng!


Hiện tại không cần phải nói Tô Mộc cũng đoán được Lạc Lâm cùng Tô Thấm nhất định đã gặp chuyện phiền toái lớn, nếu không đối phương không dám bắt người. Bây giờ còn chưa biết là ai ra tay, là nghiệp quan cấu kết hay chỉ do thương nhân làm ra. Dưới tình huống chưa quen cuộc sống ở đó, cách làm của Tô Thấm không sai, nếu nàng đi báo công an, nói không chuẩn kết cục hiện tại giống như Lạc Lâm mất rồi.


Tô Thấm, em hãy nghe anh nói, hiện tại em trốn kỹ, đừng đi đâu cả, anh lập tức lên đường, nhớ kỹ nhất định chờ anh qua rồi nói sau!
Tô Mộc nói.
Dạ, anh nhanh lên!
Tô Thấm gấp giọng nói.
Đợi sau khi Tô Mộc cúp điện thoại, nhìn qua Đào Hoa nói:


Đào Hoa tiểu thư, thật xin lỗi, tôi có chút việc cần đi làm, cho nên không thể ở lại ăn cơm với cô, đợi khi tôi có rảnh thì nói sau!
Không gấp!
Đào Hoa cười hỏi:
Tô chủ tịch, có cần tôi giúp đỡ hay không? Chỉ cần tôi giúp được anh cứ mở miệng!
Không cần!


Tô Mộc lắc đầu, đứng dậy đi nhanh ra khỏi phòng, Đào Hoa nhìn theo bóng lưng của hắn, như có suy nghĩ gì gật đầu, nhưng không nhúc nhích.


Thân phận của nàng là gián điệp, mỗi hành động đều thật cẩn thận. Mãi tới bây giờ nàng không bị phát hiện là vì thái độ làm người điệu thấp, liên hệ với bên kia chỉ có một tuyến, càng quan trọng nhất chính là mãi tới bây giờ nàng chưa từng chấp hành qua một lần nhiệm vụ.


Nói cách khác ngoài thân phận gián điệp, nàng chưa từng làm qua nhiệm vụ nào. Dưới tình huống như thế nàng càng phải thêm điệu thấp, nếu bị phát hiện chẳng phải sẽ hối hận chết.
Nhưng trong danh sách của Đào Hoa, Tô Mộc nổi danh trên bảng, là một trong những đối tượng cần nàng điểm tựa mượn sức.


Nghĩ tới đây Đào Hoa chợt nghĩ, nếu lần này nàng giúp được Tô Mộc, nói không chuẩn sẽ làm tốt quan hệ với hắn. Nếu nàng không nhớ lầm Bát Hạp thị hẳn là một thành phố huyện cấp thuộc cố đô tây bắc của quốc gia này đi.
Tô Mộc đi tới đó làm gì?


Hiện tại Tô Mộc cảm thấy thập phần khó giải quyết, vì sao lại phát sinh chuyện như vậy. Lạc Lâm cùng Tô Thấm đều xuất hiện ở nơi đó không nói, còn bị người bắt giữ. Nhưng khi Tô Mộc đi ra khỏi Đào Hoa Nguyên, cảm xúc cũng đã được khống chế. Nếu hiện tại hắn rối loạn trước, chuyện kế tiếp cần làm sẽ càng thêm hỗn loạn.


Bằng tử, gọi vài huynh đệ của anh phân tán lên máy bay đi qua Bát Lạp thị ở cố đô! Hiện tại chúng ta lên đường, lập tức tới sân bay thành phố kế bên, nếu họ không đuổi kịp thì cùng anh ngồi chung chuyến.
Tô Mộc ngồi vào trong xe trầm giọng nói.
Dạ!


Tuy Đoạn Bằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tô Mộc, phỏng chừng sự tình không nhỏ.
Lãnh đạo, có cần thông tri bọn họ mang theo đồ chơi kia không?
Sao vậy? Các anh còn có thứ đó sao?
Tô Mộc hiếu kỳ hỏi.
Dạ!


Đoạn Bằng gật đầu nói, đây đều do Diệp Tích trang bị cho bọn họ, chỉ cần họ muốn, người bình thường đừng mong tới gần người Tô Mộc. Trang bị của họ đều đứng đầu, dùng con đường đặc thù chuyển về quốc nội, chất lượng thật tốt.
Nếu như vậy...


Tô Mộc trầm tư, nếu có đồ chơi kia vẫn tốt, lỡ như bên kia phát sinh chuyện gì cũng có thể giúp được. Như vậy hẳn nên chuẩn bị loại xe tiêu chuẩn nhất cho nhóm người Đoạn Bằng.
Các anh có xe không?
Có, tất cả đều là xe được cải tạo trong Càn Long.
Đoạn Bằng trầm giọng nói.


Hiện tại Càng Long không biết là hình dáng nào, sao biến thành lợi hại như vậy, nếu có thời gian nhất định phải đi qua xem. Trong lòng Tô Mộc ngẫm nghĩ, nói:


Bằng tử, anh cũng đừng đi theo tôi, anh đi cùng bọn họ, để tôi lái xe đi sân bay. Anh cùng họ lái xe đi qua, tính chút thời gian nếu các anh đi đường cao tốc qua tới đó cũng chỉ chậm trễ hơn một chút, không kém tôi bao nhiêu. Về phần trang bị mà anh nói, nếu không có phiền toái, tận lực mang theo. Nếu có bất kỳ phiền phức gì thì gọi cho tôi, giúp các anh giải quyết.


Dạ!
Đoạn Bằng nói liền làm, vừa xuống xe liền gọi điện thoại phân phó, Tô Mộc lái xe rời đi thật nhanh, chạy thẳng tới sân bay thành phố kế bên, vừa lái xe hắn vừa gọi điện cho Khương Trữ.


Muốn biết chuyện của Tô Thấm cùng Lạc Lâm, chỉ có thể hỏi Khương Trữ, bởi vì cha nàng là giám đốc đài truyền hình tỉnh. Quả nhiên không bao lâu Khương Trữ đã hỏi xong sự tình. Nguyên lai sở dĩ Lạc Lâm cùng Tô Thấm xuất hiện ở nơi đó, là bởi vì đi tham dự một hội nghiên thảo, nói thẳng ra chính là hội nghị lữ du.


Hiện tại Tô Thấm làm việc trong đài truyền hình tỉnh rất tốt, danh ngạch rơi lên người nàng, nàng vận dụng thêm chút thủ đoạn làm cho Lạc Lâm đi theo ra ngoài giải sầu.
Khương Trữ không biết tại sao Tô Mộc hỏi thăm tin tức của hai nàng, mà hai nàng gặp chuyện Khương Trữ cũng không biết.


Tô chủ tịch, hai ngày nữa chúng tôi qua tìm anh chơi được không?
Được, tùy thời hoan nghênh, cúp máy trước!
Chủ tịch thối, dám cúp điện thoại của tôi, chờ gặp mặt tôi nhất định tính sổ với anh!
Khương Trữ quyệt miệng, mà vẻ mặt Tô Mộc càng thêm âm lãnh.