Quan Bảng

Chương 1275: Mùa xuân của Sở Tranh đã tới

Có muốn đi lên ngồi một chút hay không?
Nếu như có thể đương nhiên là tốt, nhưng sư tỷ a, nhìn hình dáng bây giờ của cô, nếu tôi đi lên sẽ không còn cách nào trở xuống. Đáy lòng Tô Mộc không khỏi nghĩ thầm, khóe môi thoáng nhếch lên.


Sư tỷ, đừng đùa giỡn như vậy, nếu cô còn tiếp tục chơi sẽ thật sự chết người!
Hì hì...
Mộ Dung Cần Cần cười rộ lên, nhìn Tô Mộc, hơi thở mang theo mùi rượu, ánh mắt càng thêm quyến rũ động lòng người.


Tiểu sư đệ, thật sự vô cùng đáng yêu, chẳng lẽ còn sợ sư tỷ làm thịt hay sao? Anh nha, càng lớn lá gan càng nhỏ, tôi nhớ được ban đầu khi còn ở trường, anh từng ôm qua tôi đâu. Hiện tại lại biến thành như vậy, được rồi, sư tỷ cũng không trêu nữa, tôi đi lên là được, anh không cần xuống xe!


Nói xong Mộ Dung Cần Cần chuẩn bị đi xuống, nhưng ngay lúc đưa tay mở cửa, nàng đột nhiên quay người hôn lên má Tô Mộc.
Sư đệ, thật sự cảm ơn!


Nói xong lời này nàng trực tiếp mở cửa xuống xe, bước nhanh vào trong khách sạn. Nàng chỉ sợ mình chậm trễ sẽ bị Tô Mộc phát hiện khuôn mặt mình đang đỏ bừng, nhịp tim đang nhảy lên mạnh mẽ.
Sư tỷ này!


Tô Mộc bất đắc dĩ lau lau gò má, sau đó lái xe đi thẳng tới đại viện gia chúc ủy ban huyện. Hiện tại hắn chỉ nghĩ một việc, đã qua thời gian dài như vậy, chẳng lẽ Âu Dương Dung còn chưa bị bắt sao?


Ngay lúc Tô Mộc còn đang cân nhắc việc này, Tương Hoài Bắc gọi điện thoại tới, trực tiếp nói thẳng vào vấn đề.
Âu Dương Dung đã trốn!
Cái gì? Sao lại trốn rồi?
Tô Mộc kinh ngạc nói.


Phải, đã chạy, ngay lúc tin tức Âu Dương Dung thuê sát thủ giết người bị truyền trên internet, lúc Lý Dật Phong bọn họ dẫn đội đi bắt người, Âu Dương Dung đã chạy trốn khỏi Tây Phẩm thị. Không ai biết hắn đi thế nào, cũng không ai biết vị trí hiện tại của hắn.


Bất quá sau khi Âu Dương Nghị Phong bị điều tra, cổ phiếu tập đoàn Âu Dương đang rơi mạnh. Hiện tại hai trụ cột y dược cùng kiến trúc lập nghiệp của họ đang nằm trong trạng thái không xong.
Tương Hoài Bắc thản nhiên nói, giống như đã biết tin tức gì nên cố ý bộc lộ ra.


Điểm này Tô Mộc cũng không quá để ý, bởi vì hắn hiểu rõ ràng, nếu Trịnh Mục muốn gồm thâu tập đoàn Âu Dương, không nói qua với Tương Hoài Bắc là không thể nào. Nói thế nào Tương Hoài Bắc cũng là phó chủ tịch thường vụ Tây Phẩm thị. Mặc dù Trịnh Mục muốn dựa vào thủ đoạn thương giới đạt tới mục đích, nhưng nên đánh tiếng cũng phải làm.


Cho nên Tô Mộc cũng không quan tâm tin tức này, hắn chỉ cân nhắc chuyện cần đối mặt sau khi Âu Dương Dung bỏ trốn. Hành động chạy trốn của Âu Dương Dung ở trong mắt Tô Mộc là không sáng suốt. Nếu người kia còn ở lại trong Tây Phẩm thị, mặc dù sẽ bị trừng phạt nhưng chỉ cần Âu Dương gia không ngã, chỉ cần hoạt động vẫn còn khả năng đi ra. Nhưng hiện tại hắn bỏ chạy, chờ đợi hắn chính là kết cục tàn khốc.


Chạy án, đặt trên người ai cũng là tội lớn!
Tội này cũng như tội gây tai nạn bỏ chạy, tính chất vô cùng ác liệt!
Cứ bỏ qua như vậy sao?
Tô Mộc hỏi.
Đương nhiên không có khả năng!
Tương Hoài Bắc quyết đoán nói:


Hiện tại chính sách dành cho tập đoàn Âu Dương đã có biến hóa, Âu Dương Dung đã bị truy nã trong cả nước, chỉ cần có tung tích, tuyệt đối đừng mong chạy thoát.
Hiểu được rồi!
Tô Mộc nói.


Bây giờ việc có thể làm chỉ như vậy, nếu không còn có thể làm gì? Dù sao Âu Dương Dung đã bỏ trốn, chẳng lẽ còn phát tiết với không khí sao? Nhưng Tô Mộc cũng không có vẻ buồn bực, đây chỉ vừa mới bắt đầu. Cặn bã như Âu Dương Dung, trừ phi bị bắt giữ, nếu không vĩnh viễn như con chuột trong hầm, sinh hoạt trong cuộc sống không thấy ánh mặt trời.


Về phần tập đoàn Âu Dương, càng không có khả năng buông tha! Đánh rắn phải đánh giập đầu, chặt cỏ phải chặt tận gốc, đây là nguyên tắc làm việc của Tô Mộc. Chuyện lưu lại cái đuôi như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không đi làm.


Nhưng chuyện kế tiếp phải nhờ vào Trịnh Mục, hiện tại Tô Mộc không có nhiều tâm tư như vậy. Nghĩ tới Sở Tranh còn ở trong phòng bệnh, Tô Mộc lái xe chạy thẳng tới bệnh viện. Vị thư ký kia thay thế mình bị thương, nói thế nào cũng nên vỗ yên cho hắn.


Khi Tô Mộc đi tới phòng bệnh, cha mẹ Sở Tranh vừa rời đi. Chiếu cố cho Sở Tranh là một y tá khuôn mặt xinh đẹp, nàng tên là Tống Như, chính là y tá trưởng bệnh viện huyện này.
Sao anh còn lén lút hút thuốc, chẳng lẽ anh không biết sẽ bất lợi với vết thương của anh sao?


Người đã lớn như vậy còn luôn muốn dùng điều hòa, chẳng lẽ không biết thường dùng điều hòa sẽ bất lợi với thân thể!
Còn anh nữa, anh nghĩ mình là siêu nhân sao? Bị đâm sáu nhát mà ngày mai còn muốn ra viện, không có khả năng, tiếp tục ở lại quan sát!


Tống Như mặc đồng phục y tá, vừa nhìn Sở Tranh vừa nói liên miên cằn nhằn, nhưng trên tay không chút tạm dừng, chỉ nháy mắt đã gọt xong quả táo đưa cho Sở Tranh. Vẻ mặt Sở Tranh tươi cười, nghe Tống Như trách móc, cũng không hề có ý muốn tranh luận, vô cùng im lặng nhìn nàng.


Tiểu Như, em đừng nhắc nữa được không, lỗ tai anh muốn đóng kén. Nếu em còn nói nữa, còn dông dài hơn mẹ anh. Anh vừa tiễn mẹ anh về, sao lại xuất hiện thêm một người mẹ đây?
Sở Tranh đột nhiên ủ rũ nói.
Xuy!


Tống Như không nhịn được bật cười, ánh mắt nhìn Sở Tranh lộ ra vẻ mặt thẹn thùng, vẻ mặt càng thêm đanh đá.
Nói mê sảng gì chứ, ai là mẹ của anh!
Thật xin lỗi, tôi sai lầm rồi, tôi thật sự nói sai rồi!
Sở Tranh vội vàng nhận lỗi.
Nhưng mà tiểu Như, chẳng lẽ em không cần làm việc sao?


Em đã tan tầm, thấy phòng anh không ai chăm sóc, cho nên em tới giúp đỡ thôi. Yên tâm đi, em đã nói với cô chú, đêm nay em ở lại!
Tống Như thấp giọng nói.
Tiểu Như...


Sở Tranh cảm động nắm lấy tay Tống Như, Tống Như định rút về nhưng không được, liền tức giận trừng mắt nhìn Sở Tranh, mặc cho hắn nắm tay của mình không ngừng vuốt ve.


Trong phương diện theo đuổi con gái, Sở Tranh cũng có chút hiểu biết. Đó chính là cần lớn mật một chút, nếu da mặt mỏng đời này đừng mong cưới lão bà. Về phần Tống Như, sau khi Sở Tranh nhập viện mới phát hiện cô y tá này là bạn học trước kia, thường xuyên tiếp xúc quan hệ của hai người trở nên thân thiện, còn tốt hơn lúc còn trong trường học.


Sở Tranh, anh nói lần này anh bị đâm bị thương, Tô chủ tịch vì chuyện của anh nổi trận lôi đình. Em nghe nói chuyện này đã bị điều tra ra, là Âu Dương Dung của tập đoàn Âu Dương tại Tây Phẩm thị đã làm. Mà chính vì vậy khắp nơi tràn ngập tin tức của hắn. Anh nói dù biết rõ việc này, Tô chủ tịch còn dám bắt người sao?


Tống Như thấp giọng hỏi.
Chuyện chính trị không phải như em nghĩ!
Sở Tranh cười nói.
Phải, em không hiểu chính trị, nhưng em cũng biết người hư hỏng như hắn nên bị pháp luật ngăn cấm, nếu ngay cả chuyện như vậy mà pháp luật cũng không quản, cần pháp luật có ích lợi gì!
Tống Như khó chịu nói.


Nói rất đúng!
Ngay khi lời của Tống Như vang lên, Tô Mộc mỉm cười gõ cửa đi vào, đảo mắt qua Tống Như cười nói:
Lời của Tống y tá trưởng thật sự nói được tốt quá!
Chủ tịch!


Sở Tranh cùng Tống Nhưng hô lên, vẻ mặt Tống Như hiện lên vẻ lo âu, giống như mình vừa làm chuyện xấu bị người phát hiện.
Chủ tịch, sao ngài tới đây giờ này?
Sở Tranh vội vàng hỏi.
Sao vậy, chẳng lẽ tôi không thể tới thăm anh một chút sao?


Tô Mộc mỉm cười ngồi xuống, nhìn Tống Như, ánh mắt toát ra vẻ nghiền ngẫm. Mặc dù hắn là chủ tịch huyện, nhưng giờ này đã tan sở, nếu hắn còn sầm mặt nói chuyện cũng không giống như tính cách của hắn.


Tống y tá trưởng, trong khoảng thời gian Sở Tranh nằm viện thật sự gây thêm phiền toái cho cô. Tôi nghe nói cô luôn chiếu cố hắn. Sở Tranh, đợi sau khi ra viện nhất định phải cảm ơn người ta, biết không?
Hiểu được!
Sở Tranh muốn đứng lên, lại bị Tô Mộc đè xuống:


Chúng ta cũng không phải người ngoài, không cần làm việc này. Anh nhanh chóng nằm xuống đi, nếu còn tiếp tục gây sức ép, xảy ra chuyện gì sẽ phiền toái!
Chủ tịch!
Sở Tranh cảm động nói.


Sở Tranh biết hiện tại trên internet truyền bá tin tức về Âu Dương Dung, tuyệt đối không phải vô duyên cớ xuất hiện. Cho dù trong đó có công lao của thủy quân (người sao chỉ), nhưng nếu không có bàn tay sau màn thúc đẩy, chuyện này không khả năng phát sinh. Sở Tranh biết bàn tay sau màn này tuyệt đối chính là Tô Mộc.


Thế nào? Cảm giác thân thể đỡ hơn rồi chứ?
Tô Mộc cười hỏi.
Kỳ thật tôi cảm giác hôm nay là có thể ra viện, chủ tịch, thân thể tôi tốt lắm, vết thương không gì đáng ngại, nhưng bệnh viện không cho xuất viện thôi, anh không biết tôi sắp bị chết ngạt!
Sở Tranh nói.


Đây là ý nghĩ trong lòng Sở Tranh.
Nhưng nghe vào trong tai Tống Như làm cho nàng cảm thấy không thoải mái, chẳng lẽ anh ở lại đây bị bệnh viện ngược đãi anh hay sao chứ!