– Nhớ anh đã đáp ứng tôi, anh còn thiếu tôi một điều kiện đây!
Đây là lời Tiêu Tiêu đi lên nói với Tô Mộc. Tô Mộc nghĩ một nha đầu tinh quái như vậy không biết sẽ đưa ra điều kiện thế nào, không khỏi bất đắc dĩ cười.
– Được rồi, đã biết. Bất cứ lúc nào quyết định xong, gọi điện thoại cho tôi là được.
Nói xong Tô Mộc liền cùng Sở Tranh rời đu.
Khi bên trong phòng chỉ còn lại có một nhà ba người, Trương Vân Hà vội vàng nói:
– Lão Tiêu, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Vì sao Tô huyện trưởng lại dễ nói chuyện như vậy? Sao không giống như lời đồn đại bên ngoài, là một hung thần ác sát chứ.
Dễ nói chuyện sao?
Tiêu Tri Lâm nhìn lướt qua Trương Vân Hà.
– Huyện trưởng chúng ta đúng là người như vậy. Bà không biết phương diện này. Sau này vấn đề như vậy không cần hỏi nữa. Hiện tại thật ra Tiêu Tiêu, con làm sao lại quen biết với huyện trưởng?
Đã biết Tiêu Tri Lâm sẽ hỏi như vậy!
Tiêu Tiêu giống như đã sớm chờ vấn đề này, ngồi xuống cạnh bàn ăn.
– Ba, chúng ta có thể vừa ăn vừa nói hay không? Bụng con đói sắp dán ra sau lưng rồi!
Trên xe phía ngoài!
Chuyện vừa phát sinh, đã bị Tô Mộc sớm ném ra sau đầu. Thu thập tiểu nhân như Lý Văn Tài, đối với Tô Mộc mà nói chẳng qua là chuyện không đáng chú ý. Người như hắn, thật sự không nhất thiết phải để Tô Mộc phải phiền lòng cố sức.
– Sở Tranh, có một thương nhân là Lý Văn Tài. Mấy ngày tới anh chú ý một chút. Nếu như đội xây dựng của hắn không có vấn đề gì thì thôi. Nếu có vấn đề, trực tiếp đuổi ra khỏi huyện Hoa Hải đi!
Tô Mộc thản nhiên nói.
– Vâng!
Sở Tranh nhớ kỹ tên của người này, trong lòng lặng lẽ bi ai thay cho hắn.
Anh thực sự đủ xui xẻo, lại bị Tô Mộc nhớ thương. Biết Tô Mộc là ai không? Đó chính là người chưa bao giờ thích chủ động gây chuyện, nhưng chỉ cần có ai dám chọc vào hắn, vậy kết quả tuyệt đối đều là bi thảm nhất.
Hiện tại nên đối phó Mã Quốc Sơn thế nào!
Sau khi Tô Mộc suy nghĩ kỹ, vạch kế hoạch ở trong đầu, cảm thấy không có bất cứ vấn đề gì. Hiện tại ở trong tay hắn có nhiều căn cứ chính xác. Mặc dù những chứng cứ này đều không phải là trí mạng nhất, nhưng hắn biết chỉ cần hơi đào sâu một chút, là có thể chứng thực những chứng cứ này. Nói vậy, cho dù Mã Quốc Sơn muốn xoay người cũng không có khả năng. Hiện tại chính là xem Mã Quốc Sơn có biết tiến lui hay không. Bản thân mình không muốn mỗi lần đều vận dụng loại thủ đoạn tàn nhẫn như vậy. Nhưng nếu như Mã Quốc Sơn thật không biết suy nghĩ, vậy đừng trách mình.
…
Tại quán trà Hoa Vũ.
Ở một thị trấn trong Huyện Hoa Hải, có thể có một quán trà như vậy thật ra đã có chút đặc biệt. Hơn nữa phải biết rằng vị trí của quán trà này rất hẻo lánh, không giống như quán trà mở ở trung tâm, có thể kinh doanh tốt. Nơi này chính là một nơi bình thường lại không có người nào đến đây. Chỉ có điều chỗ như vậy vẫn có thể kiên trì, ngược lại cũng là điều thật sự khiến người ta cảm thấy bất ngờ. Đến quán trà này đều là Phó huyện trưởng huyện Hoa Hải. Cho dù không có quyền lực, cũng không phải là người ai muốn khi dễ là có thể khi dễ được.
Nhưng trải qua đêm qua, Mã Quốc Sơn hiện tại mới phát hiện, tất cả hình như đã phát sinh biến hóa.
– Lão Chương, anh nói thật cho tôi biết, lần này Tô Mộc bảo tôi qua rốt cuộc là muốn làm gì?
Mã Quốc Sơn ngẩng đầu hỏi.
– Mã phó huyện trưởng, Tô huyện trưởng muốn làm gì là chuyện của hắn, tôi không biết. Thật ra, một lát nữa nếu như anh vẫn dùng thái độ như bây giờ, tôi nghĩ Tô huyện trưởng cho dù có lòng muốn cho anh sắc mặt tốt, cũng sẽ trực tiếp ép xuống. Còn nữa, tôi muốn nói cho anh biết, có đôi khi phải khiêm tốn một chút. Không thể luôn cứng rắn như vậy được. Anh cho rằng Hoa Hải hiện tại vẫn là Hoa Hải trước đây sao? Giữa chúng ta là quan hệ đồng nghiệp. Mặc dù chỉ là một trưởng phòng, không có quyền cao chức trọng như anh, nhưng Mã phó huyện trưởng, tôi cũng biết một điều, thế nào gọi là người thức thời mới là trang tuấn kiệt. Anh thật sự cho rằng người như Lý bí thư đáng để tin tưởng sao? Hay anh cho rằng hiện tại Đổng Học Vũ có thể bảo vệ được anh? Đi con đường nào, trong lòng anh phải tự mình suy nghĩ cho kỹ đi.
Chương Duệ lần đầu tiên nói chân thành như vậy.
Đây cũng là là sớm rót một liều thuốc dự phòng!
Những lời này thật sự khiến Mã Quốc Sơn phải trầm tư suy nghĩ!
Nói thật, Chương Duệ cũng không biết Tô Mộc rốt cuộc vì sao bảo Mã Quốc Sơn qua. Chỉ có điều có cảnh tượng như vậy, tin tưởng cục diện chính trị của huyện Hoa Hải vẫn trì trệ không tiến chung quy sẽ có biến hóa đi? Hơn nữa nếu như thật sự có thể kéo Mã Quốc Sơn xuống, đối với Chương Duệ cũng là một cơ hội. Trong thời gian dài Mạnh Vi Khiêm cũng không có cách nào vận dụng quan hệ cho Chương Duệ đi tới. Nếu như Tô Mộc có thể làm được, thật sự là chuyện khiến người ta hưng phấn.
Chờ đợi!
Mười phút sau!
Khi cửa phòng thuê được đẩy ra, Tô Mộc đi đến. Hai người ngồi ở trên ghế, bản năng đều đứng thẳng. Chương Duệ còn trực tiếp đi tới.
– Tô huyện trưởng!
– Chương trưởng phòng, chuyện này làm rất tốt. Trong lòng tôi đã biết. Anh đi về trước đi!
Tô Mộc nói.
– Vâng!
Chương Duệ cầm túi công văn mang theo trong tay trực tiếp đưa cho Tô Mộc, sau đó trực tiếp rời khỏi ghế, từ đầu tới cuối cũng không liếc mắt nhìn Mã Quốc Sơn một cái. Đây là quan trường. Thật sự cho rằng anh là Phó huyện trưởng là có thể cao cao tại thượng sao? Ở trước mặt quyền lực tuyệt đối, anh cho rằng điều này là thật thì quá đáng thương quá nực cười.
Khi trong phòng chỉ còn lại hai người, Tô Mộc thật ra không trực tiếp nói chuyện với Mã Quốc Sơn, mà đi tới bên cạnh ngồi xuống, lật xem túi công văn mà Chương Duệ đưa tới. Bên trong có thứ gì, có thể làm cho Chương Duệ mang tới lúc này, đây là điều Tô Mộc quan tâm nhất.
Tô Mộc không mở miệng nói chuyện, Mã Quốc Sơn lại không thể giả câm vờ điếc. Hắn cũng muốn đẩy cửa rời khỏi đó. Nhưng nếu thật sự làm như vậy, Mã Quốc Sơn hiểu rất rõ, Tô Mộc tuyệt đối sẽ đánh hắn chết dập đầu. Mấu chốt là, mình không có tiền vốn đề chết dập đầu. Làm như vậy không thể nghi ngờ chính là tự hủy tương lai của mình.
– Tô huyện trưởng!
Cho nên Mã Quốc Sơn một mực cung kính kêu lên. Sau khi kêu xong, hắn qua đứng ở bên cạnh Tô Mộc, không còn chút can đảm nào.
Cảm giác như vậy, đối Mã Quốc Sơn mà nói, thật khó tiếp nhận!
Chỉ có điều cho dù là khó tiếp nhận hơn nữa cũng phải chịu. Ai bảo hiện tại hắn không nắm giữ quyền chủ động.
Về điều này Chương Duệ thật sự biết rõ.
Tô Mộc lật xem tài liệu trong tay xong, suy nghĩ trong lòng càng thêm vững chắc. Hắn dùng ngón tay gõ lên mặt bàn. Dường như lúc này hắn mới nhìn thấy Mã Quốc Sơn, mỉm cười nói:
– Lão Mã, có phải không nghĩ đến chúng ta sẽ gặp mặt ở trong trường hợp như vậy hay không?
– Đúng vậy, từ trước đến nay chưa từng nghĩ tới!
Mã Quốc Sơn cười khổ nói.
– Đã biết anh chưa từng nghĩ qua. Thật ra tôi cũng chưa từng nghĩ qua. Nói chính xác, trước khi biết anh bị bắt giam, tôi cũng chưa từng nghĩ qua. Nhưng có một số việc thật sự không vì suy nghĩ của anh mà thay đổi. Tôi thật sự cho rằng cuộc gặp mặt như vậy cũng không phải là chuyện gì xấu. Lão Mã, chắc hẳn anh còn chưa có ăn cơm đi? Nói thật, hiện tại tôi cũng rất đói. Nếu không như vậy đi, chúng ta ở đây gọi chút thức ăn. Anh thấy thế nào?
Tô Mộc rất hiền hòa hỏi.
Cảnh tượng như vậy, càng quỷ dị càng khiến Mã Quốc Sơn không thấy rõ được chân tướng. Nhưng bây giờ Tô Mộc nắm giữ quyền chủ động, Mã Quốc Sơn có thể nói gì? Hắn chỉ có thể gật đầu.
– Vậy tôi cùng Tô huyện trưởng ăn cơm!
Rất nhanh, người của quán trà Hoa Vũ đã mang thức ăn lên cho đám người Tô Mộc. Thật ra lúc này Chương Duệ vẫn chưa rời đi, mà đang ngồi trong xe, bên ngoài quán trà. Sở dĩ lựa chọn nơi đây, cũng là do Chương Duệ đề nghị với Sở Tranh. Bởi vì quán trà này có quan hệ với Chương Duệ, được Chương Duệ ở bảo bọc. Ở chỗ này, không quan tâm làm chuyện gì đều tương đối dễ dàng. Giống như chuyện bữa ăn trưa, Chương Duệ đã sớm phân phó tốt. Quán trà Hoa Vũ sao dám từ chối.
Bữa cơm này là bữa cơm khẩn trương nhất mà Mã Quốc Sơn từng ăn từ trước đến nay!
Tô Mộc thật ra rất tùy ý, thậm chí trực tiếp cầm lấy một bình rượu bên cạnh, rót cho Mã Quốc Sơn, sau đó liền nâng lên, nhìn về phía Mã Quốc Sơn nói:
– Lão Mã, bây giờ trong lòng anh nhất định là có rất nhiều nghi ngờ đúng không? Không biết tại sao tôi lại muốn mời anh uống rượu đúng không?
– Đúng vậy, Tô huyện trưởng, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Anh muốn thế nào, nói thẳng đi!
Mã Quốc Sơn hiện tại cũng đã nghĩ thông. So với chờ đợi lo lắng như vậy, không bằng trực tiếp hỏi ra, rốt cuộc là muốn làm gì.
– Nông nghiệp của huyện Hoa Hải luôn do lão Mã anh chịu trách nhiệm. Nhưng anh dám nói nông nghiệp huyện Hoa Hải trong mấy năm nay có bất kỳ dấu hiệu phát triển nào không?
Giọng nói Tô Mộc đột nhiên lạnh lùng.
– Tôi...
– Tôi biết anh nhất định sẽ nói huyện Hoa Hải chính là tình trạng như vậy. Nông nghiệp luôn là vấn đề nan giải. Nhưng đây là lý do để anh có thể trốn tránh trách nhiệm sao? Nếu như nói điều đó cũng có thể trở thành lý do, vậy chức Phó huyện trưởng của anh thật sự nên thôi đi!
Tô Mộc trực tiếp nói.
– Tôi...
– Thật ra tôi cho rằng người như lão Mã anh, đã từng này tuổi, cũng sắp đến lúc về hưu, không nhất thiết phải tiếp tục hao tổn như vậy. Nhân lúc bây giờ còn có chút thời gian, nhanh chóng hưởng thụ cuộc sống mới là điều quan trọng nhất.
Giọng nói Tô Mộc đột nhiên trở nên ôn hòa.
– Tôi...
– Vấn đề trong Phong Yên Trấn và Tân Thiên Nông Mậu, tôi nghĩ lão Mã anh có thể đối phó được trong thời gian rất ngắn đúng không? Tôi hy vọng là như vậy. Có thể đối phó là hay nhất. Nếu như anh không có biện pháp giải quyết, tôi sẽ tự mình làm. Vậy sợ rằng không khống chế được lực đạo!
Tô Mộc thản nhiên nói.
– Tôi...
– Lão Mã, nên nói tôi đều đã nói. Cạn đi. Sau khi uống chén rượu này, anh cứ ở lại đây suy nghĩ cho kỹ. Còn nữa, phần văn kiện này tôi để lại đây, anh cứ từ từ xem!
Tô Mộc nâng chén rượu lên mời Mã Quốc Sơn, sau đó uống một hơi cạn sạch, rồi đứng dậy rời khỏi phòng.
Từ đầu tới cuối, Mã Quốc Sơn thật sự bị Tô Mộc cứng rắn ngắt lời bốn lần. Sau khi nói ra bốn chữ tôi, không thể nói ra bất kỳ một câu dư thừa nào.
Mà khi Mã Quốc Sơn cầm lấy văn kiện do Tô Mộc để lại, chỉ xem qua trang đầu tiên, sắc mặt liền biến đổi lớn.