Nhớ nhung là một loại bệnh.
Có những người thời điểm không nhớ nhung, thế nào cũng dễ nói. Nhưng chỉ cần rơi vào tình trạng nhớ nhung, loại bệnh này sẽ giống như thuốc phiện, khiến anh không ngừng trầm luân trong đó không thể kềm chế được. Rất lâu, rất nhiều chuyện chính là như vậy, càng tưởng nhớ càng đau lòng, càng nhớ càng hoài niệm. Hoặc là cực hại hoặc là cực lạc.
Rất hiển nhiên hiện tại Tô Mộc đang đắm chìm trong cảm giác sung sướng của hắn.
Thật sự một trạng thái tương đối sung sướng!
Năm đó chính là ở trên xe khách đi từ huyện Hạnh Đường đến trấn Hắc Sơn, hai người gặp nhau. Nguyên nhân gặp nhau là vì du côn lưu manh. Thật không ngờ trong nháy mắt cuộc sống của hai người trải qua nhiều chuyện như vậy. Nếu như không phải tự mình trải qua, rất khó tưởng tượng, cuộc sống như thế không ngờ lại thuộc về Tô Mộc.
Có đôi khi đi về phía trước không thể quá đáng, vẫn phải khống chế dưới tiết tấu thích hợp. Ngẫm lại trước đây, nhớ lại từng tình cảm trong hồi ức của riêng mình, thật sự là một việc không tệ.
- A?
Ngay lúc Tô Mộc và Từ Viêm đang trò chuyện, chợt có mộg người ngồi xuống bên cạnh. Tô Mộc theo bản năng nhìn qua, trên mặt không khỏi lộ vẻ kinh ngạc. Tại sao lại là cô ấy? Điều này không tránh khỏi quá trùng hợp đi? Có cần hài kịch hóa như vậy không? Người như cô ta, không phải sẽ có xe sang trọng đưa đón sao?
Cô gái ấy chính là Tiêu Tiêu!
Tiêu Tiêu hiện tại cũng rất kinh ngạc. Không ngời có thể gặp Tô Mộc ở chỗ này. Hơn nữa phải biết rằng Tô Mộc chính là người có thể ngồi máy bay. Làm sao phải ngồi xe khách như vậy. Mình bởi vì thật sự không có cách nào, bị bạn học cho leo cây, rơi vào đường cùng mới chỉ có thể ngồi ô tô đường dài. Nhưng cho dù không bị cho leo cây, thật ra Tiêu Tiêu đối với chuyện ngồi xe đường dài như vậy cũng không có bất cứ vấn đề gì.
Bởi vì Tiêu Tiêu cũng không phải loại người được nuông chiều từ bé. Mặc dù Tiêu Tri Lâm là Phó trấn trưởng, nhưng phải biết rằng hắn chỉ là một Phó trấn trưởng không có thực quyền. Có thể cho Tiêu Tiêu cuộc sống bình thường đã là không tệ. Về phần được nuông chiều từ bé, thật sự không có khả năng.
- Bên tôi có chút việc, nếu như anh không có việc gì, tôi tắt máy đây!
Tô Mộc nói.
- Được rồi, lúc nào có thời gian rảnh rỗi, tôi sẽ qua thăm lão lãnh đạo.
Từ Viêm cười hì hì nói.
- Bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh!
Tô Mộc cười nói.
Tô Mộc biết Từ Viêm muốn thông qua phương thức như vậy, có thể không ngừng duy trì mối quan hệ với Tô Mộc. Thật ra điều này hoàn toàn không cần thiết. Ở trong lòng Tô Mộc, Từ Viêm tuyệt đối là dòng chính trong dòng chính. Trừ phi Từ Viêm làm ra chuyện gì quá đáng, bằng không Tô Mộc đều sẽ bảo vệ hắn.
- Tại sao lại là cô?
Tô Mộc cười nói.
Nghĩ đến cuộc hành trình trên máy bay lần trước, Tô Mộc không nhịn cười, lộ vẻ tươi cười. Mà khi Tiêu Tiêu thấy Tô Mộc nở nụ cười như thế, không khỏi nghĩ đến cảnh tượng xấu hổ lúc đó. Trên mặt thoáng hiện vẻ e thẹn. Khi phát hiện Tô Mộc vẫn cười như vậy, cô trực tiếp cong môi nói.
- Tôi nói này, anh có thể đừng cười bỉ ổi như vậy có được không. Vừa nhìn đã khiến người ta biết không phải là kẻ tốt lành gì.
- Không phải chứ? Tôi cười bỉ ối đến thế sao?
Tô Mộc vô cùng bất đắc dĩ.
Tô Mộc kinh ngạc như vậy, Tiêu Tiêu nhìn thấy cảm thấy bất ngờ, không khỏi mỉm cười.
- Nếu chỗ này không có người, tôi có thể ngồi xuống không?
- Đương nhiên!
Tô Mộc rất thân sĩ nói.
Chỉ có điều, Tiêu Tiêu đã in sâu nhận định trước đó. Cho dù anh lại hào hoa phong nhã cũng sẽ trực tiếp bị đánh xuống thành sói cao cấp. Cho dù là hiểu nhầm, anh cũng đã làm như vậy. Đây là chỗ Tiêu Tiêu vẫn nghiến răng nghiến lợi, không có cách nào tiêu tan. Nghĩ đến lần đầu tiên của cô nãi nãi lại kính dâng ra như vậy, con người của tiểu nha đầu tinh quái Tiêu Tiêu bắt đầu chuyển động.
- Đại thúc...
Khụ khụ!
Tiêu Tiêu vừa mở miệng gọi, Tô Mộc đang uống nước lập tức bị sặc. Hắn có chút bi thương nhìn chằm chằm vào người khởi xướng.
- Cô gọi tôi là gì?
- Đại thúc!
Tiêu Tiêu rất vô tội nói.
- Nếu cô dám gọi tôi là đại thúc, tôi sẽ không để cô yên! Có tin hiện tại tôi nói ra hết chuyện chúng ta ở trên máy bay lúc trước ra không? Tôi nghĩ cả đoạn đường dài như vậy, sẽ có người muốn nghe chuyện phong hoa tuyết nguyệt.
Tô Mộc lộ ra một bộ dạng hung tợn nói.
- Khanh khách!
Tiêu Tiêu nhất thời cười rộ. Bây giờ cô mới là thực sự giống cô. Từ trong xương cốt, người như Tiêu Tiêu, không phải là loại tính cách đặc biệt kiêu ngạo hống hách, cũng không phải loại ôn nhu uyển chuyển, mà là một tính cách xinh đẹp, linh động.
Tiêu Tiêu như vậy mới là Tiêu Tiêu chân thật nhất!
Dáng vẻ tươi cười tiêu chuẩn trên máy bay, đối với công tác của Tiêu Tiêu cũng một loại vấn đề lễ nghi cần phải có.
Nhưng nếu thật sự để Tiêu Tiêu lựa chọn, thật ra cô thích như bây giờ.
Mặc một cái áo phông màu lam, ở giữa vẽ hình một cái đầu mèo. Bởi vì chất lương không tệ, mặc vào, phía trên vẫn có thể thấy làn da trắng như tuyết. Nhất là hai nụ hoa bị ép chặt, khiến người ta có cảm giác tinh thần phấn chấn.
Đúng vậy, nơi đó của Tiêu Tiêu thực sự không lớn nhưng rất chắc chắn.
Nửa người dưới mặc một cái quần jean bó, còn là quần ngắn, cao gần đến bắp đùi. Mặc dù bị áo phông che, nhưng cũng vừa vặn. Đúng lúc bởi vì vậy, dáng vẻ càng thêm mê người. Tiêu Tiêu chân rất dài nhỏ lại cực kỳ trắng. Dưới tình huống được chăm sóc tương đối tốt, coi như tiện nghi cho Tô Mộc. Nhìn vô cùng đẹp mắt.
- Đẹp mắt không?
Giọng nói đầy mê hoặc của Tiêu Tiêu vang lên.
- Đẹp!
Tô Mộc gật đầu.
- Vậy có muốn tôi kéo lên chút nữa cho anh xem không!
Tiêu Tiêu tiếp tục quyến rũ nói.
- Nếu như cô muốn làm vậy, tôi sẽ không ngăn cản.
Tô Mộc cười ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tiêu Tiêu nhướng mày nói.
- Được rồi. Đừng tiếp tục dây dưa nữa. Tuy rằng tôi không ngại tiếp tục thưởng thức như vậy, nhưng phải biết đây là chỗ nào. Nhìn thấy không, người bên cạnh đã không chịu đựng nổi rồi.
Tiêu Tiêu nghe hắn nói như thế, vội vàng nhìn qua, phát hiện người bên cạnh quả nhiên bắt đầu liếc mắt tới. Cô nhất thời cả kinh, vội vàng cầm lấy một cái túi lớn trực tiếp ngăn ở ngoài. Đồng thời hai chân rất nhanh liền để vào bên trong.
Cô lại không biết cô ngăn tầm mắt người bên ngoài, đồng thời kéo gần khoảng cách với Tô Mộc. Khi Tô Mộc chạm vào đôi chân thon dài của Tiêu Tiêu, cảm giác trơn mịn, thật sự khiến hắn không nhịn được bắt đầu kích động.
Thực sự không biết phải nói gì!
Đêm qua đã lăn qua lăn lại thành như vậy, thế nào bây giờ còn có thể có tâm tư như thế?
Thật ra điều này rất bình thường!
Có đôi khi có thể làm hay có suy nghĩ muốn làm, hai điều này là quan hệ không mâu thuẫn, không cần thiết phải ghép cùng một chỗ. Có lòng không đủ lực mà thôi!
- Chúng ta cũng thật có duyên phận. Nếu đã có duyên phận như vậy, bỏ qua chuyện lúc trước, chính thức giới thiệu một chút. Chào cô, tôi là Tô Mộc!
Tô Mộc cười nói.
- Tôi là Tiêu Tiêu!
Tiêu Tiêu thật ra không nói gì thêm, rất dứt khoát nói.
- Tiêu Tiêu, tên rất dễ nghe.
Tô Mộc cười nói:
- Thật không ngờ, tiếp viên hàng không giống như cô lại ngồi trên xe khách đường dài. Đây là tuyến đường đi tới huyện Hoa Hải. Cô sẽ không nói cho tôi biết, cô sẽ đi tới huyện Hoa Hải chứ?
- Tôi tại sao không thể ngồi xe ô tô đường dài? Trước đây tôi vẫn thường ngồi! Về phần điểm đến, tôi tất nhiên muốn đi tới huyện Hoa Hải. Chẳng phải anh cũng vậy sao? Tôi là chị trên không. Chỉ có điều thật ra tôi còn không biết ngươi làm gì vậy? Nói một chút đi. Có cần giữ bí mật này hay không?
Tiêu Tiêu hỏi.
- Không cần. Cái này có gì cần giữ bí mật chứ! Tôi chẳng qua là lăn lộn ở bên trong thể chế mà thôi, là một người cầm bát ăn cơm của quốc gia.
Tô Mộc nói.
- Tôi đã nói mà. Thảo nào có thể ngồi máy bay. Hóa ra là cầm bát ăn cơm quốc gia. Đúng là bát sắt!
Tiêu Tiêu bừng tỉnh hiểu ra nói.
- Đồng chí Tiêu Tiêu, tư tưởng này của cô cũng không đúng. Cái gì gọi là hóa ra cầm bát ăn cơm quốc gia. Theo ý của cô, chẳng lẽ cầm bát ăn cơm quốc gia là có thể ngồi máy bay, bởi vì dính tiện nghi của quốc gia sao?
Tô Mộc nói.
- Tôi cũng không có ý tưởng đó, là tự anh nói ra! Chỉ có điều chúng ta bay lâu như vậy, trừ phi là người chân chính có tiền, nếu không, người có thể ngồi khoang hạng nhất đều làm quan. Các anh làm quan chỉ biết hưởng thụ. Chỉ có điều, cũng có người ngoại lệ!
Tiêu Tiêu nghĩ đến Tiêu Tri Lâm.
- Có người ngoại lệ? Ai vậy?
Tô Mộc hỏi.
- Ba tôi...
Tiêu Tiêu vừa nói ra lời này, liền trực tiếp nuốt trở vào, nhìn Tô Mộc quả quyết vung tay nhỏ bé lên.
- Anh dám lừa tôi nói ra?
Tôi đâu có lừa cô nói ra!
Tô Mộc không nói được gì. Gia hỏa này thật sự đủ thô lỗ. Chỉ có điều cũng thật sự cơ trí. Biết lời đến miệng liền trực tiếp nuốt trở vào. Chỉ có điều cho dù như vậy, Tô Mộc cũng biết Tiêu Tiêu nói tới ai.
Ba tôi, đương nhiên chính là Tiêu Tri Lâm. Tiêu Tri Lâm không ngồi nổi máy bay thật ra có chút khó hiểu. Chỉ có điều Tiêu Tri Lâm thật sự không dùng loạn tiền công. Đây là sự thật.
Hiện tại Tiêu Tiêu còn không biết mình biết Tiêu Tri Lâm. Chắc hẳn cho rằng mình là một nhân viên công vụ mà thôi. Chỉ có điều không sao. Hiện tịa Tô Mộc thật ra rất hưởng thụ cảm giác như vậy. Trò chuyện với một người không quen biết ở đây, có thể tùy tâm sở dục huyên thuyên, cảm giác đó thật ra rất thoải mái.
- Anh còn chưa nói tỉ mỉ cho tôi biết, bây giờ anh rốt cuộc làm việc gì? Lần trước anh đi làm cái gì? Làm việc công sao?
Tiêu Tiêu hỏi.
- Dĩ nhiên không phải. Tôi thật ra rất có tiền. Tôi cũng không dùng tới tiền công quỹ!
Tô Mộc giả vờ thần bí nói.
- Thật hay giả vậy? Anh như vậy còn rất có tiền, ai tin!
Tiêu Tiêu bĩu môi nói:
- Anh thật sự cho rằng tôi chưa từng thấy qua kẻ thật sự có tiền sao? Làm gì có người có tiền nào giống như anh chứ?
- Cô nói lời này tôi không thích nghe? Kẻ có tiền chắc hẳn phải thế nào?
- Kẻ có tiền chắc là có khí chất kẻ có tiền. Kẻ có tiền chắc là lại bước đi nặc nè. Kẻ có tiền chắc hẳn bên người đều dẫn theo Tiểu Mật.
- Tiểu Mật? Cô thật sự khiến tôi cảm thấy rất bất ngờ!
- Thế nào? Lẽ nào anh không biết, có Tiểu Mật mới là tiêu chí của sự thành công sao?
...