Quan Bảng

Chương 1131: Yêu thì điên cuồng, không yêu thì kiên cường

Đề tài thảo luận thứ nhất là tìm tòi trước khi hành động!


Đề tài thảo luận thứ hai là lời hứa đáng giá nghìn vàng!


Tô Mộc cũng biết muốn giải quyết chuyện của chính quyền huyện trong thời gian ngắn nhất là không có khả năng. Dù sao trong chính quyền huyện có rất nhiều tin vịt, quan hệ giữa các bên cũng rất phức tạp. Nhưng Tô Mộc không có nhiều thời gian đi suy nghĩ những thứ này, hiện tại việc cấp bách của hắn chính là phải khai sáng cục diện thuộc về mình. Chỉ có như vậy, mới có thể bảo đảm địa vị vững chắc của Tô Mộc, mới có thể bảo đảm bên phía Tưởng Hoài Bắc bình yên.


Cho nên Tô Mộc tình nguyện chọn loại thủ pháp dùng dao sắc chặt đay rối này!


Phải biết rằng nếu như chính quyền huyện không có cách nào thống nhất tư tưởng…, Tô Mộc làm sao có thể tiến hành tỷ thí trong thường ủy huyện ủy. Chính quyền huyện tương đương với hậu hoa viên của Tô Mộc, trên mặt đất của mình, Tô Mộc không cầu cái gọi là thống nhất tuyệt đối, nhưng phải bảo đảm tuyệt đối nắm quyền trong tay. Dù sao thân là lãnh đạo cao nhất của chính quyền huyện, nếu như ngay cả điểm này cũng không có cách nào thành công, vậy thì thật sự là thất bại, nhất định sẽ bị loại bỏ.


Cho nên duới tình huống như thế, đề tài thảo luận thứ ba cũng được tiến hành rất thuận lợi. Đề tài thảo luận thứ ba cũng không phải là chuyện không quan trọng, là Tô Mộc muốn phát triển xây dựng trụ sở nhà kính trồng trọt của huyện Hoa Hải!


Dĩ nhiên Tô Mộc cũng chỉ ném ra chuyện xây dựng trụ sở nhà kính trồng trọt, chứ không nói thêm cái gì, thậm chí ngay cả lãnh đạo phân quản cũng chưa xác định. Vì vừa vặn chưa có xác định, mới có thể khiến cho tâm tư của mấy vị phó Huyện trưởng hoạt động, muốn nắm được phần chính tích này trong tay, dù sao đây đều là chính tích thật. Mà dã tâm Tô Mộc lớn như vậy, cũng không phải chỉ giới hạn ở một nông thôn nhỏ như Lý thôn.


Sắc mặt Mã Quốc Sơn tương đối khó coi!


Bởi vì mặc dù Tô Mộc chưa xác định người nào phân quản trụ sở nhà kính trồng trọt này, nhưng chỉ mặt gọi tên để Hoàng Ngọc Hiên ra mặt xử lý vấn đề giữa Lý thôn và Tân Thiên Nông Mậu. Tô Mộc còn thiếu đích danh nói ra, kêu Hoàng Ngọc Hiên và Mã Quốc Sơn tiến hành đối bính. Một chiêu như vậy, khi Hoàng Ngọc Hiên bị hỏi có thể tiếp nhận hay không, hắn cũng chỉ do dự chốc lát, sau đó khi ngẩng đầu lên, trong mắt toát ra một loại kiên định.


– Bảo đảm hoàn thành chỉ thị của Tô huyện trưởng!


Hoàng Ngọc Hiên biết rõ hơn ai khác, mình giống như Dương Vinh, bây giờ là lúc phải lấy ra danh trạng. Nếu Hoàng Ngọc Hiên không có cách nào làm tốt chuyện của Lý thôn, như vậy đang đợi hắn chính là bất hòa và không tín nhiệm của Tô Mộc. Nói đơn giản, Hoàng Ngọc Hiên phải bắt được Mã Quốc Sơn, thuận tiện quét sạch thể diện của Đổng Học Vũ, như vậy Hoàng Ngọc Hiên mới có thể hoàn toàn đứng về phía Tô Mộc. Hoàng Ngọc Hiên cũng là một nhân vật rất quyết đoán, lập tức làm ra lựa chọn, công khai tỏ thái độ.


Điều này kêu tâm tình của Mã Quốc Sơn và Đổng Học Vũ làm sao có thể tốt?


Hội nghị xử lý thường vụ Huyện trưởng kết thúc trong không khí như vậy. Bên phía Tô Mộc đại toàn thắng, còn bên phía Đổng Học Vũ cũng sa vào một loại im lặng. Đợi sau khi hội nghị tản mát, Đổng Học Vũ liền âm trầm đi ra ngoài.


Rầm!


Sau khi Đổng Học Vũ trở lại phòng làm việc, Mã Quốc Sơn liền lập tức đi vào. Sắc mặt Đổng Học Vũ đầy tức giận, không hề nghĩ ngợi trực tiếp cầm một chén trà hung hăng đập xuống đất, mảnh vỡ nhất thời bắn ra khắp nơi.


– Đồ khốn khϊế͙p͙, lại dám nhục mạ ta như thế! Thật sự nghĩ Đổng Học Vũ này là đồ trang trí hay sao? Các ngươi muốn vuốt ve như thế nào thì vuốt ve, đừng quên, huyện Hoa Hải vẫn chưa là thiên hạ của Tô Mộc, tôi còn là phó Huyện trưởng thường vụ của chính quyền huyện! Đám tiểu sửu các ngươi muốn đấu với tôi, tôi cũng sẽ đấu một trận với các người, cho các người biết, Đổng Học Vũ này rốt cuộc cường đại như thế nào, còn các ngươi nhỏ yếu thế nào! Một bầy mắt chó nhìn người!


Đổng Học Vũ tức giận gầm thét.


Phòng làm việc này khi xây dựng ban đầu, sử dụng loại tài liệu tốt nhất, hiệu quả cách âm tốt nhất. Duới tình huống như thế, quả quyết sẽ không xuất hiện loại tình huống lộ thanh âm ra ngoài, cho nên Đổng Học Vũ mới dám như vậy.


– Đổng Huyện trưởng, chúng ta phải làm sao bây giờ? Hoàng Ngọc Hiên vốn cũng không phải là người bên phía chúng ta, hiện tại hắn chịu trách nhiệm điều tra chuyện của Tân Thiên Nông Mậu, hắn nhất định sẽ không nương tay. Đến lúc đó nếu thật sự điều tra ra chút gì, vậy phải làm sao bây giờ?


Mã Quốc Sơn gấp gáp nói.


Đổng Học Vũ có chút chán ghét nhìn lướt qua Mã Quốc Sơn, gặp chuyện như thế chỉ biết bối rối, không có nửa điểm phong độ của một đại tướng, ngươi nói người như ngươi có thể làm gì? Nhưng hiện tại Mã Quốc Sơn cũng là người hầu trung thành nhất của Đổng Học Vũ, hắn chắc sẽ không toát ra loại chán ghét này.


– Tôi nghe nói Tô huyện trưởng gần đây đang điều tra vụ án mười cô gái mất tích?


Đổng Học Vũ bất chợt nói.


Mã Quốc Sơn thật sự có chút sửng sốt, Đổng Học Vũ có ý gì, làm sao lại bất chợt thay đổi đề tài? Nhưng chuyện này mình còn không biết rõ, tại sao Đổng Học Vũ lại biết? Đổng Huyện trưởng, ý của ngài là nói?


– Ý của tôi là nói Mã Tiểu Khiêu không phải có quan hệ không tệ với Âu Dương Dung sao, cậu có thể kêu hắn đến chỗ Âu Dương Dung hỏi một chút.


Đổng Học Vũ điểm đến là dừng.


Mã Quốc Sơn cuối cùng cũng thông suốt, biết rõ Đổng Học Vũ muốn biểu đạt ý gì!


Đã nói đến mức này, nếu Mã Quốc Sơn còn không hiểu, vậy chẳng phải là quá sức u mê! Âu Dương Dung là ai, Mã Quốc Sơn rất rõ ràng, Âu Dương gia ở thành phố Tây Phẩm bất kể là quan trường hay là thương giới đều là thế lực đứng đầu. Vụ án mười cô gái mất tích từ trong miệng Mã Tiểu Khiêu, nghe nói hình như có quan hệ với công ty giải trí Tân Trù dưới cờ Âu Dương Dung, nếu chọc ra chuyện này, Âu Dương Dung tuyệt đối sẽ động thủ thu thập Tô Mộc. Nếu như vậy, Tô Mộc cũng không có nhiều tinh lực đi quản chuyện của Tân Thiên Nông Mậu.


Mã Tiểu Khiêu cũng có thể ra tay, nhanh chóng giải quyết chuyện giữa Tân Thiên Nông Mậu và Lý thôn!


Trời ạ, chiêu mượn đao giết người này của Đổng Học Vũ thật là lợi hại!


– Tôi lập tức sẽ kêu tiểu tử đó đi làm chuyện này!


Mã Quốc Sơn xoay người rời đi.


Đổng Học Vũ đứng phía trước cửa sổ, trong mắt chớp động hung quang, hắn không sợ Mã Tiểu Khiêu sẽ không làm theo. Nếu như Mã Tiểu Khiêu thật sự không muốn sống, vậy hắn thử làm trái lại đi. Chẳng qua không biết lần này Tô Mộc rốt cuộc có thể tránh thoát lửa giận của Âu Dương gia hay không.


Một Huyện trưởng tạm thời nhỏ bé mưu toan khiêu khích gia tộc Âu Dương ở thành phố Tây Phẩm, đây không phải muốn chết thì là gì?


Suốt đến trưa, Tô Mộc cũng không rời khỏi phòng làm việc, bận rộn xử lý đủ loại giấy tờ, trong đó còn gọi đi mấy cuộc điện thoại, một cuộc là gọi cho Trịnh Kinh Luân. Phải biết rằng trong phương châm kinh lược của Tô Mộc, Trịnh Kinh Luân sắm vai là nhân vật không thể thiếu. Lợi ích có thể đạt được từ chỗ Trịnh Kinh Luân, tuyệt đối có thể làm cho Tô Mộc bị động tâm.


Trong đó đoàn khảo sát đầu tư của Vạn Tượng Phong Đầu cũng tận lực tiến hành điều tra trong huyện Hoa Hải, điểm đến đầu tiên dĩ nhiên chính là Hắc Tước trấn, ai bảo Hắc Tước trấn trước kia là nhà giàu trồng hoa bậc nhất. Chỉ cần có thể lợi dụng tài nguyên của Hắc Tước trấn, lần này Vạn Tượng Phong Đầu coi như thành công một nửa.


Khi sắp sửa tan việc, Tô Mộc nhận được một cú điện thoại, sau khi nhận điện, trên mặt Tô Mộc lộ ra một nụ cười hiếm có.


– Ở chỗ đó chờ tôi, tôi sẽ qua rất nhanh!


Sau khi Tô Mộc cúp điện thoại, liền trực tiếp tan việc, kêu Sở Tranh không cần thiết đi theo mình, sau đó hắn liền trở lại trụ sở, đợi đến lúc đi ra, đã thay đổi trang phục, lái một chiếc xe việt dã cải trang, trực tiếp lái ra khỏi huyện Hoa Hải.


Trong một phủ đệ tư nhân vắng vẻ ngoại ô huyện Hoa Hải, đây là một chỗ câu cá, là một nơi nghỉ ngơi giải trí. Đừng thấy Tô Mộc là Huyện trưởng tạm thời của huyện Hoa Hải, nhưng những chỗ như thế hắn hoàn toàn không biết. Nếu như hôm nay không phải tới đây, hắn sẽ không biết nơi này có một chỗ nhuư ậy.


Nơi này có một cái tên rất khác biệt, tên là chốn đào nguyên.


Trong một căn biệt viện phía trong, Tô Mộc nhìn thấy Bùi Phi đang đứng dưới một gốc cây liễu.


Thật đúng là Bùi Phi!


Mặc dù Lý Nhạc Thiên thời gian trước có gọi điện thoại cho Tô Mộc nói, Bùi Phi sẽ qua đó. Nhưng Tô Mộc không ngờ, nàng lại đột nhiên đến như vậy. Hiện tại đã là hoàng hôn, trời chiều bao phủ, càng làm nổi bật tư thái quyến rũ của Bùi Phi. Bùi Phi là đại áo xanh giá thế, là tình nhân trong mộng của Tô Mộc. Hiện tại nàng đứng ở trước mắt, thanh phong, liễu rủ, mỹ nữ, thực sự là hình ảnh rất hài hòa.


Bởi vì lúc trước đã từng có tiếp xúc thân thể thân mật với Bùi Phi, cho nên hiện tại Tô Mộc nhìn thấy Bùi Phi, ánh mắt cũng cực nóng. Giờ phút này bộ ngực Bùi Phi hai vươn cao, thật sự hút hồn, chiếc quần jean bó sát người càng làm nổi bật cặp mông căng tròn của nàng, làm cho Tô Mộc không nhịn được muốn hung hăng giày xéo.


– Làm sao? U mê rồi sao?


Bùi Phi cười duyên nói.


Tô Mộc mỉm cười tiến lên, đứng trước người Bùi Phi, nhìn gương mặt gần trong gang tấc, tâm tình vẫn có chút phập phồng, lần nào nhìn thấy nàng hắn cũng có cảm giác như thế, giống như loại rung động của thiếu niên mới lớn.


– Làm sao chị lại đến huyện Hoa Hải? Đừng nói chị muốn quay chụp phong cảnh ở đây, nơi này không có gì đáng giá để chị đầu tư.


Tô Mộc cười nói.


– Tôi không định nói như vậy, lần này tôi tới đây thật ra là muốn thăm cậu!


Bùi Phi nói, hơi chút dừng lại, vươn tay sờ gương mặt Tô Mộc:


– Cậu đen đi rồi, lại gầy nữa, nhưng ra vẻ trưởng thành!


– Bùi Phi!


– Ừ?


– Tôi nhớ chị lắm!


– Không phải cậu hỏi tại sao tôi trước đây sao? Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì tôi cũng nhớ cậu!


Từng cơn gió nhẹ thổi qua, dưới trời chiều, hai đạo thân ảnh từ từ hòa vào nhau.