Tô Mộc cũng không giống như bọn Lý Tuyển ậy, dùng tư thái người thắng rời đi, mà lắc đầu, không nói gì với Đổng Học Vũ, trực tiếp đi tới trước mặt Vũ Kiếm Phi, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.
– Vũ tổng, nếu tập đoàn Tam Thịnh muốn tiến hành đầu tư ở huyện Hoa Hải, tốt nhất nên từ bỏ ý nghĩ này đi, tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý! Bây giờ mang theo người của anh, lập tức rời khỏi nơi này, nếu không tôi sẽ yêu cầu công đạo chuyện vừa rồi anh vũ nhục tôi. Thuận tiện nhắc nhở, trước khi rời đi, gọi điện thoại cho Liễu thư ký, chịu nhận lỗi, sau đó rời đi. Đừng cố gắng phản kháng, bởi vì chuyện người nào đó có thể làm được ở Lân tỉnh, ở chỗ này tôi đồng dạng cũng có thể làm được. Có tin hay không, chỉ cần một câu nói của tôi, tập đoàn Tam Thịnh các người sẽ hoàn toàn bị hủy diệt, không ai có thể bao phủ, cơ hội kéo dài hơi tàn cũng sẽ bị tước đoạt!
Tô Mộc không có bất kỳ che dấu nào, cứ như vậy đứng trước mặt Vũ Kiếm Phi, dùng thanh âm chỉ có hai người mới có thể nghe được nói ra những lời này. Nhưng ngay sau đó trong sắc mặt vô cùng khó coi của Vũ Kiếm Phi, nhẹ nhàng nện bước rời đi. Chủ nhiệm văn phòng Lô Đào theo sát phía sau, Sở Tranh nhìn lướt qua những người còn lại, cũng xoay người rời khỏi.
Phòng tiếp khách vừa rồi còn hết sức náo nhiệt, trong giây lát đã trở nên vô cùng vắng lạnh!
Vương Binh đứng ở góc phòng, nhìn biến hóa nhanh như tia chớp này, khóc không ra nước mắt, một màn này thật sự khiến hắn cảm giác quá bất đắc dĩ.
Rầm!
Khi tất cả mọi người đều rời khỏi, Trịnh Văn Tuyên cũng bất thiện đi tới, đứng bên cạnh Vũ Kiếm Phi, thấp giọng nói:
– Vũ tổng, tôi về trước đây!
Nói xong cũng giống như tránh né ôn dịch, Trịnh Văn Tuyên vội vàng rời đi, từ đầu đến cuối cũng không toát ra nửa điểm hảo cảm với Đổng Học Vũ. Chuyện như vậy xảy ra, là không có cách nào tránh. Hiện tại việc Trịnh Văn Tuyên muốn làm chính là làm sao đùn đẩy trách nhiệm cho người khác, Đổng Học Vũ chắc chắn là lựa chọn tốt nhất.
Đúng vậy, Trịnh Văn Tuyên phải làm như vậy!
Phải biết rằng Trịnh Văn Tuyên là người của Khu Hằng. Nếu như bị Khu Hằng sinh ra khúc mắc, cho rằng chuyện của tập đoàn Tam Thịnh là cục Chiêu thương thành phố không làm tốt…, vậy cuộc sống sau này của Trịnh Văn Tuyên sẽ không dễ chịu. Tử đạo hữu không chết bần đạo, Đổng Học Vũ ngươi chuẩn bị đeo oan ức này lên người đi.
– Kiếm Phi, chúng ta làm sao bây giờ?
Ngô Ngọc Nùng trầm giọng nói, trong mắt lộ ra vẻ lo lắng.
Vũ Kiếm Phi hung hăng trợn mắt nhìn Ngô Ngọc Nùng. Cô nói làm sao đây? Tất cả chuyện này nếu không phải vì cô, làm sao lại biến thành như vậy? Danh tiếng của tập đoàn Tam Thịnh vang dội thế nào, chẳng lẽ cô còn không biết hay sao? Cũng bởi vì cô sinh lòng đố kỵ, cho nên khiến cho tôi gặp phải Tô Mộc. Phát sinh chuyện như vậy, không phải là Tô Mộc tạo thành hay sao? Bây giờ cô hỏi tôi làm sao bây giờ? Nếu tôi biết phải làm sao, vậy còn cần ở nơi này đâm chọc nữa không?
– Đổng huyện trưởng, chuyện này ngài định thế nào?
Vũ Kiếm Phi chần chờ, vẫn tiến lên hỏi.
Chỉ có điều so với vừa rồi, hiện tại thái độ của Vũ Kiếm Phi đã tốt hơn rất nhiều.
– Tôi định làm sao? Tôi có thể làm sao, Vũ Kiếm Phi, ngươi thật sự hại ta thảm rồi!
Đổng Học Vũ túm lấy cổ áo Vũ Kiếm Phi, hung hăng đẩy ngã xuống đất, ngay sau đó bước nhanh ra ngoài.
Lễ nghi, thái độ, thân phận gì đó! Lúc này đều bị Đổng Học Vũ bỏ qua, thật sự còn cần cố kỵ những thứ này sao? Mắt nhìn thấy uy vọng của mình, cứ như vậy bị chính mình bóp chết, nếu còn tiếp tục ở lại chỗ này, có lẽ hắn sẽ giết người mất. Thay vì như vậy, chẳng bằng hiện tại mau chóng rời đi. Đổng Học Vũ cảm giác mình hiện tại đã rất khắc chế rồi, nếu không hắn thật sự rất muốn động thủ, đẩy ngã Vũ Kiếm Phi xuống đất, hung hăng đánh cho một trận.
– Kiếm Phi!
– Đừng động, đau!
– Đạo tặc, vô liêm sỉ, bọn họ đều là một nhóm người bại hoại, lại dám đánh người, bọn họ lại dám đánh người, chuyện này chúng ta không thể bỏ qua được, chúng ta nhất định phải truy cứu trách nhiệm của bọn hắn!
…
Vũ Kiếm Phi và Ngô Ngọc Nùng cũng rất nhanh rời khỏi phòng tiếp khách, đợi đến khi hai người trở lại trong phòng, Vũ Kiếm Phi bất đắc dĩ nói:
– Có lẽ chúng ta không thể ở lại huyện Hoa Hải nữa, bọn họ sẽ không đồng ý có bất kỳ quan hệ nào với tập đoàn Tam Thịnh chúng ta, có lẽ mau sớm rời đi. Thông qua quan hệ của Hà thị trưởng, không chừng những huyện khu còn lại có thể tiếp nhận chúng ta. Nhưng trước đó, anh phải gọi điện thoại cho Liễu Linh Lợi!
– Anh thật sự phải nói xin lỗi sao?
Ngô Ngọc Nùng gấp giọng nói.
– Có thể không xin lỗi sao? Em không phải không thấy tên huyện trưởng đó quyết đoán thế nào, bây giờ anh thật sự lo lắng, những lời hắn nói không phải là dọa suông, hắn thật sự có thể tiêu diệt tập đoàn Tam Thịnh chúng ta đấy!
Vũ Kiếm Phi bất đắc dĩ nói.
– Ô ô…
Ngô Ngọc Nùng đột nhiên khóc ồ lên.
Vũ Kiếm Phi chán ghét nhìn lướt qua Ngô Ngọc Nùng, đi tới ban công, lấy điện thoại di động ra bấm số của Liễu Linh Lợi:
– Liễu Linh Lợi, anh muốn xin lỗi em, thật sự xin lỗi…
Sau khi Tô Mộc rời khỏi nhà khách chính quyền huyện, cũng không cho bọn Lô Đào đi theo, một mình tản bộ bên trong huyện thành. Chuyện đã xảy ra tối nay, đối với Tô Mộc mà nói đồng dạng là một loại khiêu chiến trước nay chưa từng có. Lúc trước Tô Mộc, làm sao cũng không nghĩ tới, mình phải lấy thái độ cứng rắn như vậy, đuổi tập đoàn Tam Thịnh đi. Trong chuyện này mặc dù nói bởi vì bản thân tập đoàn Tam Thịnh có vấn đề, nhưng lẽ nào không phải vì quan hệ với Liễu Linh Lợi hay sao?
Nghĩ đến cái này, Tô Mộc có chút phiền não.
Từ thời khắc bước chân vào quan trường, Tô Mộc vẫn luôn nhắc nhở chính mình, tuyệt đối không thể xen lẫn chuyện công và chuyện riêng, nhưng mình hiện tại lại làm như vậy, có tính là vi phạm ước nguyện ban đầu hay không? Nếu tập đoàn Tam Thịnh không phải có vấn đề, mình có làm như vậy hay không? Cô gái Liễu Linh Lợi này, ở trong lòng mình rốt cuộc có phân lượng như thế nào…
Nói thật Tô Mộc không muốn dây dưa quá nhiều tình cảm với Liễu Linh Lợi, hắn chỉ thích kiểu chung đụng tương đối thuần túy.
Có thể nói chuyện tối nay đã đè xuống khí diễm lớn lối của Đổng Học Vũ thành công, nhưng Tô Mộc lại không cảm giác được bao nhiêu vui mừng, trong lòng hắn nếu chuyện như vậy có thể không phát sinh…, tốt nhất là đừng phát sinh. Về phần thể diện, hắn chỉ muốn để Đổng Học Vũ biết điều một chút. Mặc dù làm như vậy cũng không có cách nào nắm được Đổng Học Vũ, nhưng Tô Mộc cũng không quá lo lắng, tối thiểu lực ảnh hưởng của hắn đã mạnh hơn trước kia rất nhiều.
Lúc này mặc dù chưa phải là đêm khuya, nhưng ở huyện thành nhỏ như huyện Hoa Hải, mọi người đều thích trốn ở nhà ăn dưa hấu xem ti vi, cũng không có bao nhiêu người ra ngoài tản bộ, cho dù muốn đi, cũng phải có chỗ đi mới được.
Tô Mộc nhìn huyện thành trước mắt, còn không phát triển bằng huyện Hình Đường lúc trước. Nhưng càng như vậy, càng có thể kích thích dục vọng phát triển của Tô Mộc. Trên thực tế ngày mai người của Vạn Tượng Phong Đầu có thể xuất hiện ở đây, chính thức điều tra mở rộng thị trường đầu tư.
Reng reng!
– Anh đang ở đâu?
Giọng nói của Liễu Linh Lợi vội vàng truyền đến, từ trong thanh âm đó, Tô Mộc có thể nghe được một loại kích động, trong đầu hiện ra vẻ mặt hưng phấn của Liễu Linh Lợi, khóe miệng Tô Mộc không khỏi vung lên, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
– Anh đang ở trên đường cái!
Tô Mộc cười nói.
– Em về đến nhà rồi, em gửi địa chỉ cho anh rồi, mau tới đây đi!
Liễu Linh Lợi kích động nói.
– Có cần gấp gáp như vậy không?
Tô Mộc cười.
– Đương nhiên là có! Mau tới đây, em sẽ hầu hạ anh một bữa. Bây giờ em thật sự rất muốn nhìn thấy anh, nếu anh không tới, em tuyệt đối sẽ không ngủ!
Trong thanh âm của Liễu Linh Lợi mang theo một loại trêu chọc mê hồn.
Bất kể là ai, gặp phải tràng diện như vậy, cũng sẽ giống như Liễu Linh Lợi!
– Anh biết rồi!
Tô Mộc gật đầu.
Liễu Linh Lợi thật sự kích động!
Nghĩ đến sỉ nhục lúc trước của Vũ Kiếm Phi đối với mình, nghĩ đến cảnh tượng Tô Mộc ra mặt vì mình, Liễu Linh Lợi cảm giác trong lòng như tràn ngập bóng dáng của Tô Mộc, nghĩ đến cả huyện Hoa Hải, chỉ có Tô Mộc vì mình, không tiếc làm ra cử động kinh thiên như vậy, Liễu Linh Lợi cảm giác trong thân thể bắt đầu khởi động một loại khoái cảm khó có thể nói lên lời; khi loại khoái cảm này bắt đầu dâng lên, Liễu Linh Lợi phát hiện mình rất muốn có Tô Mộc, muốn hoàn toàn dìm hắn xuống cuồng phong loạn tạc.
Khi Tô Mộc xuất hiện bên ngoài căn hộ của Liễu Linh Lợi, thật sự bị vưu vật xuất hiện trước mắt làm cho kinh diễm.
Liễu Linh Lợi mặc một bộ đồ ngủ bằng tơ lụa, hơn nữa còn là loại màu sắc bắt mắt nhất, làm cho người ta vừa nhìn liền cảm giác dục vọng bắt đầu khởi động. Ánh đèn trong phòng cũng lờ mờ, tạo nên loại không khí làm cho người ta muốn dung nhập vào bên trong. Thứ khiến hai mắt Tô Mộc tỏa sáng chính là, Liễu Linh Lợi không mặc qυầи ɭót, nửa người dưới trần truồng. Bây giờ nàng nào giống một nữ thư ký, mà giống như một cô gái lẳng lơ phong trần, dựa vào khung cửa, hai mắt thả ra ánh mắt câu hồn.
– Làm sao? Chẳng lẽ anh còn chờ cái gì?
– Chờ cái gì? Bây giờ anh không muốn đợi gì cả!
– Vậy thì mau lại đây!
Liễu Linh Lợi đưa tay kéo Tô Mộc lại gần, theo từng tiếng rên rỉ vang lên, một tay Tô Mộc ôm lấy Liễu Linh Lợi, tùy ý chinh phạt trên ghế sa lon trong phòng khách!
Chiều nay, quả nhiên là dục tiên dục tử!