Bốn chiếc xe nhỏ trước sau có trật tự chạy ở trên đường cao tốc. Bây giờ là chín giờ sáng. Đoàn xe đã đi chừng nửa giờ, hiện tại đã rời khỏi địa giới của thành phố Thịnh Kinh. Khoảng mười một giờ là có thể xuất hiện ở trong địa giới của thành phố Tây Phẩm. Lần này bộ tổ chức Tỉnh ủy phái ra chính là một Phó bộ trưởng, tự mình đưa Tưởng Hoài Bắc tới thành phố Tây Phẩm nhậm chức. Cho dù Tưởng Hoài Bắc là thư ký của Trịnh Vấn Tri, nhưng bởi vì thành phố Tây Phẩm cũng không xuất hiện rung chuyển lớn, cho nên cũng không cần phải phái ra người có phân lượng quá nặng đến đây áp trận.
Phó bộ trưởng này là Dương Viêm Ngọc, là một nam nhân nhìn có dáng dáng vẻ thư sinh. Nhưng mọi người biết Dương Viêm Ngọc đều hiểu, hắn tuyệt đối không phải là nhân vật đơn giản. Thật ra, Dương Viêm Ngọc không phải là người của Diệp An Bang, mà là từ tỉnh Giang Nam từng bước một đi lên. Người như vậy, quyền phát biểu ở trong tỉnh Giang Nam thật sự còn nặng hơn cả bộ trưởng. Môn sinh, bạn tri kỉ bạn tốt, trải rộng ở các cương vị trên tỉnh Giang Nam.
Phải biết rằng đừng xem cương vị. Có đôi khi một tuần cảnh trên đường cũng có thể đưa anh tới Tây Thiên. Ở dưới tình huống như vậy, phân lượng của Dương Viêm Ngọc ở bộ Tổ chức Tỉnh ủy tỉnh Giang Nam liền có chút quan trọng. Trên thực tế lần này Dương Viêm Ngọc xung phong nhận việc, nguyên nhân rất đơn giản. Hắn muốn mượn cơ hội lần này, nhắn nhủ tới Trịnh Vấn Tri một tín hiệu. Chính là hắn nguyện ý đứng ở trong đội ngũ Trịnh Vấn Tri, từ đó mưu cầu cơ hội tiến bước. Cũng chính là nhớ vị trí bộ trưởng bộ tổ chức Tỉnh ủy.
Hôm nay Diệp An Bang vẫn lấy thân phận là phó bí thư đảng kiêm bộ trưởng bộ tổ chức Tỉnh ủy. Nhưng có ai không hiểu rõ ràng kiêm nhiệm như vậy chỉ là tạm thời quá độ. Chỉ cần các phương diện quan hệ đều hoàn thành cân đối, vị trí này muốn nắm trong tay, chẳng qua chỉ là chuyện một câu nói.
Dương Viêm Ngọc cũng là một người có lý tưởng có hoài bão, tất nhiên rất nhớ thương đối với vị trí này.
Một Tưởng Hoài Bắc, đó là thân tín tuyệt đối của Trịnh Vấn Tri!
Một Tô Mộc, đó là đứng đầu dòng chính của Diệp An Bang!
Nếu như có thể thông qua hai người này, lần lượt ngầm tác động tới Trịnh Vấn Tri và Diệp An Bang, Dương Viêm Ngọc tự nghĩ, muốn thượng vị hẳn không có vấn đề gì lớn. Dù sao khi cân nhắc tới vị trí bộ trưởng bộ tổ chức Tỉnh ủy, cho dù trong tỉnh không có quyền nhận lệnh, nhưng đừng quên trong tỉnh cũng có quyền tiến cử. Vị trí như vậy, bình thường chỉ cần trong tỉnh không quá đáng, trong tổ bộ đều sẽ tiếp thu ý kiến của tỉnh. Càng chưa nói, nếu như Trịnh Vấn Tri và Diệp An Bang đều nắm tay cùng đề cử, trung ương chắc sẽ không từ chối.
Nghĩ tới đây, Dương Viêm Ngọc liền mỉm cười nói:
– Hoài Bắc, lần này đi vào thành phố Tây Phẩm, trọng trách trên người cậu cũng không nhẹ!
Tưởng Hoài Bắc ngồi ở trên một xe. Tô Mộc tất nhiên cũng ở dưới ánh mắt khó hiểu của mọi người, được Dương Viêm Ngọc gọi tới chỗ này. Ngoại trừ tài xế ra, trên chiếc xe nhỏ này có Tưởng Hoài Bắc và Tô Mộc cùng Dương Viêm Ngọc.
Đối với Dương Viêm Ngọc, Tưởng Hoài Bắc vẫn biết, hiểu rõ hắn có nhân mạch mạnh tới mức nào. Cho nên bây giờ nghe hắn hỏi, liền vội vàng nói:
– Dương bộ trưởng, tôi nhất định sẽ không phụ sự tín nhiệm của tổ chức, nhất định sẽ hoàn thành công việc của mình!
Có thể được Trịnh Vấn Tri đưa ra ngoài, thuật quan trường của Tưởng Hoài Bắc vẫn qua được cửa. Không nói tới chuyện khác, chỉ riêng hiện tại, ở trên người của hắn thật sự không lộ ra nửa điểm kiêu ngạo, Tô Mộc có thể biết. Tưởng Hoài Bắc thật sự rất khá. Đổi lại thành người khác, thoáng cái trở thành một phó thị trưởng thường vụ của một thành phố địa cấp, còn không trắng trợn vui mừng, dã tâm của bản thân cũng sẽ lập tức bành trướng. Chỉ có điều trong tình huống như vậy, cũng không xuất hiện ở trên người Tưởng Hoài Bắc.
Câu trả lời thật sự mang tính công thức hoá, nhưng Dương Viêm Ngọc cũng không để ở trong lòng.
– Tình hình thành phố Tây Phẩm thế nào, tin tưởng trước khi tới nhậm chức cậu đã tìm hiểu. Thực sự mà nói, thành phố Tây Phẩm phát triển thật sự không mấy lạc quan. Phải biết rằng, tất cả thành phố địa cấp trong tỉnh, thành phố Tây Phẩm đứng hàng dưới cùng. Rất nhiều người đi vào thành phố Tây Phẩm đều không thể thay đổi tình hình này. Cho dù là bộ máy lãnh đạo hiện tại cũng có chút khó khăn. Đương nhiên cũng không phải nói những người đó đều không làm, chỉ là năng lực của bọn họ không đủ mà thôi. Cho nên Hoài Bắc, lần này cậu làm phó thị trưởng thường vụ quản lý về phương diện kinh tế, đi vào thành phố Tây Phẩm nhậm chức, nhất định phải giải quyết được chuyện này, phát triển kinh tế thành phố Tây Phẩm tiến vào hàng đầu. Chuyện này nếu như làm không tốt, những công tác khác có làm đặc sắc cũng vô bổ.
Dương Viêm Ngọc nói đơn giản mấy câu, lọt vào trong tai Tưởng Hoài Bắc và Tô Mộc, hai người đều có cảm nhận sâu sắc. Đừng thấy Dương Viêm Ngọc nói rõ ràng hết chỗ chê tới mức nào, nhưng nhắc nhở như vậy đã đủ rồi.
Dương Viêm Ngọc muốn nói chính là: chỉ cần khiến nền kinh tế của thành phố Tây Phẩm phát triển, chính là một phần thành tích lớn. Nếu như mục tiêu này không có cách nào đạt được, công tác khác có làm ra đặc sắc cũng vô dụng.
Chuyện kinh tế là việc quan trọng hàng đầu. Tô Mộc đồng ý với điều này!
– Tô Mộc!
Dương Viêm Ngọc nói.
– Dương bộ trưởng!
Tô Mộc vội vàng nói.
– Tôi đã biết đại danh của cậu, biết cậu có năng lực làm kinh tế. Lần này đi tới huyện Hoa Hải, nhiệm vụ của cậu lại lớn hơn. Phải biết rằng huyện Hoa Hải lại là huyện nghèo trong thành phố Tây Phẩm. Nếu như cậu có thể thật sự khiến huyện Hoa Hải phát triển, như vậy không cần phải nói, phần thành tích này ở trên người cậu, sẽ không có ai có thể nghi vấn.
Dương Viêm Ngọc nói.
– Điều này vẫn cần lãnh đạo thượng cấp ủng hộ mới được!
Tô Mộc vội vàng nói.
Thật ra hiện tại Tô Mộc có điểm không hiểu. Dương Viêm Ngọc làm sao có thể nói ra thành tích. Phải biết rằng quan hệ giữa bọn họ cũng không thân thiết như vậy. Là nguyên nhân gì thúc đẩy hắn làm như vậy? Chẳng lẽ là…
Ngay thời điểm Tô Mộc đang âm thầm cân nhắc, Dương Viêm Ngọc đã trực tiếp đổi chủ đề.
– Nói chung hai người phải sóng vai hợp tác. Phải biết rằng không nói tới những điều khác, hai người đều là cán bộ từ tỉnh đi xuống, là cán bộ do tỉnh quản lý. Cho nên hai người công tác tốt hay xấu sẽ trực tiếp ảnh hưởng tới lực ảnh hưởng của Tỉnh ủy đối với bên dưới.
Dương Viêm Ngọc nói.
– Vâng!
Hai người đồng thời đáp ứng, nhưng trong lòng lại nặng nề. Nhất là Tưởng Hoài Bắc, tâm tình vui sướng vì lần đầu đảm nhiệm chức vụ, hiện tại cũng trở nên có chút nặng nề. Dương Viêm Ngọc nói cũng không phải là quá đáng, tuyệt đối là đúng chỗ. Dương Viêm Ngọc nghĩ như vậy, những người khác cũng sẽ nghĩ như vậy. Làm cán bộ do tỉnh quản lý, trên người bọn họ mang theo hào quang, đồng thời phải gánh vác trách nhiệm như vậy. Có đôi khi trách nhiệm thật sự có thể đè bẹp một người.
Mười một giờ!
Khi đoàn xe xuất hiện ở địa giới thành phố Tây Phẩm, phía trước đã xuất hiện một đoàn xe. Chuyện như vậy thật sự không có cách nào thay đổi được. Anh nói anh không cần nghi thức đưa đón như vậy, nhưng ở trong quan trường đều như thế. Anh không làm, người khác sẽ nghĩ anh là loại khác. Lại nói, đây là do thành phố Tây Phẩm làm như vậy, Dương Viêm Ngọc cũng không có yêu cầu bọn họ làm như vậy. Đương nhiên khi Dương Viêm Ngọc nhìn thấy đội hình trước mắt, vẫn tương đối hài lòng. Bởi vì tất cả bộ máy của thành phố Tây Phẩm đều đến đây. Theo lý mà nói, Phó bộ trưởng như hắn không có khả năng hưởng thụ được loại vinh dự này.
Nhưng phải biết rằng địa vị của Dương Viêm Ngọc đặc biệt. Như đã nói, ở thành phố Tây Phẩm, bí thư Thị Ủy và thị trưởng hiện tại đều do Dương Viêm Ngọc trước đây tự tay làm thủ tục cho bọn họ. Ở dưới tình huống như vậy, hai người tới trước đón tiếp, cũng là thuận lý thành chương.
– Trưởng ban, anh nói xem lần này Tỉnh ủy phái một phó thị trưởng thường vụ xuống như vậy, rốt cuộc có dụng ý gì?
Làm thị trưởng thành phố Tây Phẩm, Lỗ Minh Nghĩa mỉm cười nói.
Đứng ở bên cạnh Lỗ Minh Nghĩa tất nhiên đó là bí thư Thị Ủy thành phố Tây Phẩm, Bàng Chấn Kỳ. Mà nói đến quan hệ của Bàng Chấn Kỳ và Lỗ Minh Nghĩa, ở toàn bộ tỉnh Giang Nam này đều thuộc về loại khó có được. Bởi vì hai người phối hợp rất tốt, thật sự không có mấy khi phải làm mặt đỏ. Bàng Chấn Kỳ đóng vai trò là bí thư Thị Ủy, đối với công tác thị ủy nắm rất chặt. Lỗ Minh Nghĩa làm phó trưởng ban, đối với chuyện của chính quyền thành phố cũng quản lý có trật tự. Giữa hai người hình như không có bất kỳ điểm nào không được tự nhiên, phối hợp hoàn mỹ.
Nhưng ai cũng biết quan hệ giữa hai người là như thế, nhưng chỗ dựa vững chắc phía sau lại không giống nhau. Bàng Chấn Kỳ đứng ở trong đội ngũ của Trịnh Vấn Tri. Lỗ Minh Nghĩa lại được Chu Thao sau khi thượng vị đề bạt lên. Nhưng bởi vì quan hệ giữa Trịnh Vấn Tri và Lỗ Minh Nghĩa xem như không tệ, cho nên hai người ngược lại vẫn duy trì quan hệ như vậy.
Lỗ Minh Nghĩa nói lời này là có ý gì?
Bàng Chấn Kỳ không tin Lỗ Minh Nghĩa không biết. Tưởng Hoài Bắc là thân phận thế nào? Đó là thư ký luôn ở bên cạnh Trịnh Vấn Tri. Nói chính xác hơn một chút, đó chính là người phía Bàng Chấn Kỳ hắn. Vô duyên vô cớ có một phó thị trưởng thường vụ từ ngoài nhảy vào trong chính phủ thành phố, Lỗ Minh Nghĩa có thể an tâm mới là lạ. Giả như Tưởng Hoài Bắc lại có liên quan tới mình, nhận được sự ủng hộ của mình, chắc hẳn quan hệ giữa mình và Lỗ Minh Nghĩa sẽ bị đánh vỡ.
– Có thể đây là do Tỉnh ủy ủng hộ đối với công tác của thành phố Tây Phẩm của chúng ta. Nếu như không phải ủng hộ, làm sao lại đưa ra quyết định như vậy. Phải biết rằng Phó thị trưởng Tưởng Hoài Bắc chính là người tuổi trẻ tài cao.
Bàng Chấn Kỳ cười nói.
– Nói đúng. Hi vọng sau khi đồng chí Tưởng Hoài Bắc đến, có thể vì thành phố Tây Phẩm chúng ta rót vào một mẻ máu mới. Không nói tới chuyện khác, trong thành phố nếu có hạng mục cần chạy tới tỉnh, đồng chí Tưởng Hoài Bắc chính là lựa chọn tốt nhất.
Lỗ Minh Nghĩa cười nói.
– Lỗ thị trưởng, anh đúng là nhìn xa trông rộng.
Bàng Chấn Kỳ nói.
Lỗ Minh Nghĩa tùy ý cười.
Thật sự là ban lãnh đạo theo mô phạm sao?
Hay là mặt và tâm không hợp?
V trí này xếp ở hạng chót của thành phố Tây Phẩm. Ở trong hệ thống quan trường của toàn bộ tỉnh Giang Nam, rốt cuộc đóng vai trò thế nào?
– Để hai đồng chí Bàng Chấn Kỳ và Lỗ Minh Nghĩa đi cùng, những người còn lại đều trở về đi.
Theo Dương Viêm Ngọc phân phó xuống, Bàng Chấn Kỳ và Lỗ Minh Nghĩa nhanh chóng ngồi lên xe. Về phần Tưởng Hoài Bắc và Tô Mộc, thật ra đi nửa đường, khi sắp đến thành phố Tây Phẩm, đã đổi xe, đến trên chiếc xe phía sau.
Đối với vấn đề nhỏ nhặt như vậy, Dương Viêm Ngọc thật ra nắm chắc vẫn tương đối đúng chỗ.
– Nơi này chính là thành phố Tây Phẩm sao?
Tô Mộc ngồi ở trên xe phía sau, nhìn cảnh tượng trước mắt, khóe miệng cong lên.
– Anh Tưởng, đó chính là nơi sau này hai anh em chúng ta hăng hái chiến đấu.