Đã sắp tới giờ tan tầm, nhưng bây giờ Diệp An Bang vẫn ngồi yên ở trong phòng làm việc. Thật ra, theo lẽ thường, quan viên cấp bậc như Tô Mộc, hắn nhận lệnh không nhất thiết phải kinh động tới Diệp An Bang. Nhưng thân phận của Tô Mộc lại đặc biệt. Cho nên Diệp An Bang vẫn lựa chọn tự mình nói chuyện. Phải biết rằng một ngày trước, ở trong này, Diệp An Bang vừa kết thúc cuộc nói chuyện với Tưởng Hoài Bắc.
Hiện tại người ngồi ở trước mặt Diệp An Bang, chính là Tô Mộc.
– Nói vậy hẳn đã nghe được vài tin tức xấu đi?
Diệp An Bang cười hỏi.
– Đúng vậy!
Tô Mộc gật đầu nói.
Diệp An Bang hoàn toàn xem thường. Ở trong Tỉnh ủy này, với thân phận địa vị của Tô Mộc bây giờ, nếu như không có ai mật báo, mới thật sự là chuyện lạ. Cho nên Diệp An Bang cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp nói:
– Sau khi lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh ủy nghiên cứu quyết định, sắp tới để cháu đi tới huyện Hoa Hải thành phố Tây Phẩm đảm nhiệm Huyện trưởng. Chỉ có vậy thôi, có ý kiến gì không?
– Bí thư Diệp, cháu có thể có ý kiến gì chứ? Cháu đều phục tùng an bài của tổ chức!
Tô Mộc nói.
Lời này thật ra không có nửa điểm giả tạo. Nhận thức của Tô Mộc đối với huyện Hoa Hải thật sự chỉ giới hạn ở hai chữ Hoa Hải. Về phần nói đến tình hình thật sự của huyện Hoa Hải, hắn vẫn không biết chút nào. Đúng rồi. Còn có huyện trưởng huyện Hoa Hải trước đó là Bạch Trác.
– Thật ra lần này chuyện bảo cháu nhận lệnh, là Chu tỉnh trưởng nói ra.
Diệp An Bang nói.
– Chu tỉnh trưởng?
Tô Mộc nghi ngờ nói.
Tỉnh trưởng Chu Thao này, Tô Mộc thật ra vẫn có thiện cảm. Không nói tới chuyện khác, từ sau khi Chu Thao trở thành tỉnh trưởng, mức độ phát triển kinh tế của toàn bộ tỉnh Giang Nam vẫn đứng hàng đầu ở Thiên Triều. Điều đó đủ để nói rõ năng lực của hắn. Huống chi Chu Thao vẫn liên tiếp hoàn thành mấy hạng mục lớn. Mỗi lần hành động đều khiến tỉnh Giang Nam trở thành một trong những tiêu điểm chú ý của Thiên Triều.
Nhưng Tô Mộc và Chu Thao lại không có bất kỳ quan hệ nào, tại sao hắn phải làm như vậy?
– Không nghĩ ra đúng không?
Diệp An Bang hỏi.
– Đúng vậy!
Tô Mộc đàng hoàng gật đầu.
– Thật ra điều này cũng không có gì phải suy nghĩ. Trước đó, Chu tỉnh trưởng rất xem trọng cháu. Sau lại phát sinh chuyện như vậy, cháu đã bị xem là mục tiêu đối phó của Tôn gia. Chúng ta có ý định muốn cháu khiêm tốn một chút, cho nên cháu mới có thể trở thành chủ nhiệm phòng giám sát Tỉnh ủy. Nếu Chu tỉnh trưởng không định ra tay với cháu, chỉ cần đưa cháu dời khỏi thành phố Cổ Lan là được. Cháu chỉ phải nhớ kỹ một điểm. Chu tỉnh trưởng rất tán thưởng năng lực của cháu. Diệp An Bang nói.
Hóa ra là như vậy!
Bây giờ Tô Mộc nghĩ vấn đề có chút sai lầm. Chỉ cần gặp phải chuyện đều theo bản năng suy nghĩ, trong này có phải có lợi ích hấp dẫn nào không, lại quên mất một điểm rất quan trọng. Chính là đạo ở chung đơn giản như vậy. Chu Thao nhìn trúng năng lực của mình. Chỉ cần mình có thể ở dưới tình thế bây giờ, vì sự phát triển của tỉnh Giang Nam đưa ra cống hiến, chính là chuyện có lợi đối với Chu Thao. Chu Thao tại sao phải ngăn cản?
Chỉ có điều nói đến Bạch Trác, nói đến một huyện Hoa Hải, Tô Mộc mặc dù không biết phía bên quốc an sẽ thưởng công cho mình thế nào, lại do dự có nên nói cho Diệp An Bang biết hay không. Do dự một hồi, Tô Mộc vẫn quả quyết lựa chọn nói ra.
Nếu như ngay cả Diệp An Bang cũng không thể tin tưởng, vậy còn ai có thể tín nhiệm đây?
– Bí thư Diệp, thật ra đêm qua cháu có gặp Bạch Trác huyện trưởng của huyện Hoa Hải…
Sau khi Tô Mộc kể sơ qua những gì đã xảy ra tối hôm trước, thần sắc Diệp An Bang đã càng lúc càng nghiêm túc. Hắn thật sự không nghĩ đến, hóa ra ở trong khu vực mình quản lý còn có sâu mọt như Bạch Trác ẩn nấp. Phải biết rằng không quan tâm là làm bộ trưởng bộ tổ chức Tỉnh ủy, hay làm Phó bí thư Tỉnh ủy, phát sinh chuyện như vậy, Diệp An Bang tóm lại không thoát khỏi có liên quan. Nhưng may mắn là có Tô Mộc giải quyết hoàn mỹ chuyện này.
– Tô Mộc, Bạch Trác lưu lại cục diện rối rắm đành phải nhờ cháu đi chỉnh đốn. Đây là tư liệu có liên quan đến huyện Hoa Hải. Cháu nghiên cứu cẩn thận. Còn nữa, lần này Tưởng Hoài Bắc cũng sẽ được trao quyền đến thành phố Tây Phẩm làm phó thị trưởng thường vụ. Những trình tự liên quan đến việc hắn nhận lệnh đã làm xong. Cho nên đến lúc cháu qua đó, có tình huống gì, có thể thương lượng với hắn để làm.
Diệp An Bang phân phó nói.
– Vâng!
Tô Mộc gật đầu nói.
Tô Mộc lại cùng Diệp An Bang hàn huyên một hồi thì đến giờ tan tầm. Diệp An Bang muốn bảo Tô Mộc cùng hắn ăn cơm. Nhưng suy nghĩ đến Tô Mộc nhất định có an bài khác, liền không nói ra nữa, chỉ nhắc nhở Tô Mộc, Tưởng Hoài Bắc đến lúc đó sẽ cùng hắn xuống nhậm chức. Thời gian chính là ba ngày sau. Cho nên trong vòng 3 ngày này, Tô Mộc phải làm tốt việc chuyển giao công tác. Nhất là phía bên phòng giám sát Tỉnh ủy, nhất định phải dàn xếp tốt. Không thể rời đi trong cảnh đầu voi đuôi chuột được.
Sẽ phải rời khỏi nơi này sao?
Tô Mộc từ chỗ Diệp An Bang đi ra, vốn định đi vào chào hỏi Chu Thao. Nhưng bây giờ đã hết giờ làm việc, cho nên hắn không đi vào nữa, tính để hôm sau sẽ đi tới chỗ của Chu Thao sau. Không quan tâm Chu Thao có gặp hắn hay không, tối thiểu Tô Mộc phải làm đủ lễ tiết là được. Nói thế nào, lần này hắn có thể từ cơ quan Tỉnh ủy xuống dưới, là nhờ Chu Thao nói hộ. Nhưng đứng ở bên ngoài tòa nhà tỉnh ủy, tâm tình Tô Mộc cũng phức tạp.
Lúc đó thời điểm bị điều vào Tỉnh ủy, tâm tình Tô Mộc nói thật cũng có chút không vui. Dù sao mình đang êm đẹp làm ở khu Cao Khai thành phố Cổ Lan, mắt thấy sắp ra thành tích, lại bị điều vào bên trong cơ quan Tỉnh ủy. May là Tô Mộc có người bảo bọc, là đám người Diệp An Bang an bài. Phải biết rằng điều động như vậy, nếu đổi lại thành người khác, rất có thể cả đời sẽ ăn không ngồi chờ. Như vậy đối với người có hoài bão lớn như Tô Mộc mà nói, tuyệt đối là một hồi tai ương ngập đầu.
Hiện tại trải qua một đoạn thời gian ở chung, Tô Mộc đối với phòng giám sát Tỉnh ủy đã có chút tình cảm. Đứng ở tư thế của phòng giám sát Tỉnh ủy, hắn thực sự có thể nhìn thấy rất nhiều điều trước đây không thấy được. Điều này đối với hắn là một sự giúp đỡ, là một sự rèn luyện, là một sự nâng cao. Cho nên hiện tại lại bị điều đi, lại xuốn cơ sở, trong lòng Tô Mộc có cảm giác không nói ra được. Đương nhiên cảm giác như vậy cũng chỉ vừa xuất hiện, rất nhanh liền biến mất.
Bởi vì Tô Mộc biết, so với một huyện trưởng, chủ nhiệm phòng giám sát Tỉnh ủy thật sự rất hư ảo. Thật may mình có thượng phương bảo kiếm Trịnh Vấn Tri ở trong tay, còn có thể mượn cơ hội làm chút chuyện. Nếu như là người khác, nếu lưu lại phòng giám sát Tỉnh ủy, cả ngày ngoại trừ cứng nhắc dựa theo chỉ thị của lãnh đạo tỉnh ủy làm việc, còn có thể làm được gì? Điều này đối với một người trong lòng luôn nghĩ tới chuyện giúp nhân dân làm giàu, muốn cống hiến sức lực để phát triển kinh tế địa phương như Tô Mộc mà nói, là một loại tàn phá vô hình.
May là, tàn phá như vậy rất nhanh sẽ kết thúc.
– Huyện Hoa Hải, để nó trở thành ván cầu trong cuộc sống của mình!
Tô Mộc có cảm giác, huyện Hoa Hải sẽ đóng vai trò quan trọng trong cuộc đời của hắn, không kém gì huyện Hạnh Đường, có vị trí rất lớn.
Cái gọi là khiêu chiến, cái gọi là áp lực, đều không phải là điều Tô Mộc sợ hãi. Nếu không có áp lực không có khiêu chiến, đó mới là điều Tô Mộc chán ghét nhất. Bởi vì không quan tâm là ở chỗ nào, chỉ có đấu tranh chính trị là sinh động, cũng là một tiêu trí phát đạt nhất. Anh nói xem, nếu như nghèo đến mức không có quần mặc, ai còn chơi đấu tranh chính trị?
Tô Mộc cùng Tưởng Hoài Bắc hẹn gặp ở quán ăn của lão Trương.
Tô Mộc rất thích thức ăn ở đây. Nghĩ đến sau này sợ rằng sẽ có một khoảng thời gian rất dài không có cách nào nếm được tay nghề của Trương Ân Triều, Tô Mộc cảm thấy phải tận dụng thời gian thật tốt ăn thêm vài bữa. Phải nhớ mùi vị ở đây. Chỉ cần Tô Mộc đến đây, không quan tâm là bất cứ lúc nào, Trương Ân Triều đều sẽ chuẩn bị thêm cho hắn một bàn. Giống như đêm nay, rất nhanh mấy món ăn đã được làm xong. Sau khi Tô Mộc cùng Trương Ân Triều cạn một chén, mới ngồi xuống cùng Tưởng Hoài Bắc.
– Thật không ngờ em lại có thể có mặt mũi lớn như vậy. Anh cũng biết quán cơm này. Phải biết rằng tay nghề của Trương Ân Triều không thể chê được. Nhưng quy định của hắn từ trước đến nay không ai có thể thay đổi. Tiểu tử cậu thật giỏi!
Tưởng Hoài Bắc vừa cười vừa nói.
– Quan hệ giữa em và chú Trương có chút đặc biệt. Cho nên chú Trương mới có thể đặc biệt chiếu cố em như vậy.
Tô Mộc nói.
– Bí thư Diệp đã nói chuyện với em rồi chứ?
Tưởng Hoài Bắc đi thẳng vào vấn đề.
– Đúng vậy!
Tô Mộc gật đầu nói:
– Anh Tưởng, thật ra em còn nghĩ, trừ phi Trịnh bí thư muốn rời khỏi, bằng không kiên quyết sẽ không để anh xuống dưới. Dù thế nào em cũng không ngờ tới, hiện tại Trịnh bí thư bỏ được anh, cho anh xuống dưới như vậy.
– Ai nói không phải chứ.
Trên mặt Tưởng Hoài Bắc lộ ra nụ cười thản nhiên.
– Thật ra nếu để anh lựa chọn, anh cũng không muốn rời khỏi Trịnh bí thư. Còn muốn theo Trịnh bí thư tăng thêm chút kiến thức. Nhưng không có cách nào. Anh không có khả năng tiếp tục ở lại chỗ này. Thật ra chuyện này cũng không phải quá đột ngột. Trịnh bí thư sớm đã có tâm tư cho anh xuống dưới. Vừa lúc phía bên thành phố Tây Phẩm có ghế trống, cho nên liền đi qua đó.
Không muốn rời khỏi?
Sớm đã muốn trao quyền cho cấp dưới?
Tuy Tưởng Hoài Bắc nói như vậy, nhưng Tô Mộc sẽ không trực tiếp tin tưởng. Không nhìn thấy trên mặt hắn mơ hồ mang theo tâm tình kích động sao? Tô Mộc tin tưởng Tưởng Hoài Bắc là không muốn rời khỏi vị trí đại thần của Tỉnh ủy này. Nhưng cũng phải xem tình hình. Rất rõ ràng bước tiếp theo của Trịnh Vấn Tri sẽ là thượng vị. Nếu như biết phải để cấp dưới rời đi, vậy không bằng cho đi sớm một chút. Tối thiểu Trịnh Vấn Tri vẫn đang thượng vị, có thể chiếu cố đối với Tưởng Hoài Bắc nhiều hơn. Nếu như thật sự đợi đến lúc Trịnh Vấn Tri rời khỏi tỉnh Giang Nam, như vậy chiếu cố lúc đó so với bây giờ chênh lệch rất lớn.
Quan hệ giữa Lý Hưng Hoa và Diệp An Bang là ví dụ tốt nhất!
Về điểm ấy Tưởng Hoài Bắc không thể không nghĩ tới!
Cho nên Tưởng Hoài Bắc đối với chuyện xuống cơ sở lần này, khẳng định cùng hướng tới. Một phó thị trưởng thường vụ cấp địa phương, cán bộ cấp sở, vị trí như vậy chưa tính là quá yếu. Nếu như Tưởng Hoài Bắc ở vị trí như vậy có thể tiếp tục làm, có biểu hiện tốt, có thành tích trong tay, tin tưởng muốn được đề bạt lên, hẳn không quá khó khăn.
Đây cũng là ý định của Trịnh Vấn Tri!
Nhìn vẻ mong chờ trong mắt Tưởng Hoài Bắc, Tô Mộc hiểu, người này giống như mình.
Chỉ cần trong cuộc sống gặp được, có nam nhi nào không có hoài bão?