Cuối cùng Tô Mộc không có cách nào phát sinh quan hệ cực kỳ hữu nghị với Chương Linh Quân. Không phải không thể. Nếu như thật sự cứng rắn làm, Tô Mộc biết Chương Linh Quân chắc sẽ không cự tuyệt. Nhưng điều này thật sự vi phạm điểm mấu chốt của Tô Mộc, đừng nói Chương Linh Quân bây giờ đã có chồng, cho dù không phải, chỉ cần Chương Linh Quân không tự nguyện gật đầu, hắn chắc sẽ không làm. Hôm nay Tô Mộc đã không còn giống như trước như, nhìn thấy mỹ nữ thì không nhích chân được.
– Chị Tiểu Quân, sau này ở thành phố Thanh Lâm nếu có bất cứ chuyện gì, nếu lại gặp phải người như Viên Phỉ, chị trực tiếp đi tới Tần thị trưởng. Hắn sẽ giải quyết giúp chị.
Khi bên tai Chương Linh Quân quanh quẩn lời Tô Mộc nói trước khi rời đi, cô cảm thấy có một cảm giác hư ảo không muốn tin tưởng. Trước đây không lâu, Tô Mộc vẫn chỉ là một người cần dựa vào cô mới có thể gom đủ học phí. Mà bây giờ này thì sao? Tô Mộc chí nói một câu có thể làm cho người như Viên Phỉ khϊế͙p͙ sợ rời đi. Vừa mở miệng không ngờ lại nhắc đến Thị trưởng. Nếu như không phải tự mình trải qua điều này, Chương Linh Quân làm sao có thể tin tưởng được đây là sự thật!
– Đáng tiếc!
Ngón tay thon dài nhỏ nhắn của Chương Linh Quân xẹt qua đỉnh đồi cao vút, run rẩy giống như bị điện giật, mị nhãn nỉ non.
Sở dĩ Tô Mộc nhanh chóng rời khỏi cà phê Phương Đông như vậy, thật ra có nguyên nhân. Bởi vì Trần Hồng Đính gọi điện thoại cho hắn. Nghĩ Trần Hồng Đính và Tần Mông đã nói chuyện xong, Tô Mộc không do dự nữa, nói rõ đêm nay muốn mời Trần Hồng Đính ăn cơm. Nhất định phải đi.
Chỉ có điều Tô Mộc lại không muốn đi tới khách sạn lớn. Theo thân phận của Trần Hồng Đính, có tiệc rượu nào chưa từng ăn qua. Lại nói Tô Mộc cũng biết Trần Hồng Đính là một người không câu nệ tiểu tiết. Ăn với người như vậy, ăn cái gì là thứ yếu, chủ yếu nhất là ăn cùng ai.
Reng reng reng!
Ngay khi Tô Mộc chuẩn bị đi gặp Trần Hồng Đính, Tần Mông trực tiếp gọi điện thoại đến, lời ít mà ý nhiều đi thẳng vào vấn đề.
– Tô Mộc, anh và Trần Hồng Đính có phải thật sự quen biết hay không? Quan hệ của các người thế nào?
– Tần thị trưởng, ta và Trần Hồng Đính thật sự quen biết. Nói đến quan hệ, chính là như vậy!
Tô Mộc vẫn thật sự không có cách nào định nghĩa được mối quan hệ này. Dù sao bởi vì lần đó hắn đi cảng đảo, hai người mới quen biết, mới liên lạc. Ngoại trừ lần đó ra, giữa Tô Mộc và Trần Hồng Đính thật sự không có liên lạc qua lại.
– Như vậy sao…
Phía bên kia, Tần Mông suy nghĩ một lát, quyết đoán nói:
– Hạng mục đầu tư của tập đoàn Trần thị, có mấy huynh đệ trong thành phố đều đang nghĩ cách. Nếu như có thể, hãy nói giúp anh Tần. Lần này anh Tần của cậu thật sự cần tập đoàn Trần thị tới đầu tư để lấy ra thành tích. Cậu yên tâm. Chỉ cần cậu làm được chuyện này, trong lòng anh Tần sẽ có nhớ.
– Anh Tần, anh nói gì vậy!
Tô Mộc suy nghĩ một chút.
– Nếu như tập đoàn Trần thị thật sự có ý đầu tư, nếu như thành phố Thanh Lâm thật sự thích hợp, em sẽ khuyên Trần Hồng Đính, để hắn chuyển tài chính đầu tư vào thành phố Thanh Lâm!
Đây là chỗ lão thành của Tô Mộc!
Nếu như thật sự mở miệng đáp ứng Tần Mông, vậy Tô Mộc ngược lại sẽ làm Tần Mông cảm thấy không đáng tin cậy. Hiện tại hắn nói ra những lời như vậy, chứng tỏ chỉ cần tất cả điều kiện đều thích hợp, hắn sẽ giúp một tay!
Chỉ cần có thái độ này là được. Tần Mông tin tưởng thành phố Thanh Lâm đưa ra điều kiện đủ ưu việt, thái độ thành khẩn, nếu như tập đoàn Trần thị thật sự muốn đầu tư, thành phố Thanh Lâm tuyệt đối là lựa chọn hàng đầu.
– Tô Mộc, anh Tần chẳng lẽ còn làm cậu khó xử sao? Cậu yên tâm đi, chúng ta thật sự sẽ đưa ra đủ thành ý.
Tần Mông nói.
– Anh Tần, em đã biết.
Tô Mộc nói.
Sau khi Tần Mông cúp điện thoại, trên mặt Tô Mộc không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đã biết sẽ là như thế mà. Cậu nói xem, cậu sớm không tới chơi, lại chờ tới khi tôi tới thì xuất hiện. Trần Hồng Đính, lần này cậu nói thành cái gì cũng phải nôn chút máu ra cho tôi. Nếu không, tôi ở chỗ Tần Mông sao còn mặt mũi nữa. Hơn nữa theo hoàn cảnh đầu tư và tốc độ phát triển thành thị của thành phố Thanh Lâm bây giờ, thành phố Thanh Lâm tuyệt đối là nơi đầu tư hàng đầu để lựa chọn.
Về điểm ấy Tần Mông thật ra không có nói sai!
Chỉ cần Tần Mông có thể ở vị trí này làm được một lần, Tô Mộc tin tưởng, hắn trực tiếp lên cấp cao nhất, hẳn không bất cứ vấn đề gì!
Trong bóng đêm, thành phố Thanh Lâm thật sự là một nơi rất thích hợp để tản bộ. Trong phạm vi thành phố Thanh Lâm, tất cả xí nghiệp đều bị yêu cầu dọn ra ngoài. Hiện tại trong khu vực thành thị, ngoài khu buôn bán và khu cư ngụ ra, không có bất kỳ một xí nghiệp nào. Nếu có chỉ là văn phòng làm việc. Hơn nữa chính quyền thị ủy ra sức chỉnh đốn lại môi trường. Thành phố Thanh Lâm thật sự biến thành một nơi rất thích hợp để ở lại. Ở dưới tình thế như vậy, biến hóa rõ ràng nhất chính là giá nhà ở tại thành phố Thanh Lâm tăng lên.
Cửa hàng nướng Bạch Thạch.
Nơi này là một trong những nơi có nhiều quán nướng nhất trong thành phố Thanh Lâm. Ở khu này thật ra cũng có chút danh tiếng. Tô Mộc quyết định mời khách ở chỗ này. Mà giờ, trên mặt bàn đã có rất nhiều que xiên. Tô Mộc bất đắc dĩ nhìn Trần Hồng Đính vẫn đang ăn như hổ đói. Gia hỏa này làm gì có phong thái của thiếu chủ tập đoàn Trần thị, sống động giống như một người làm nghề bán hàng, đã mấy ngày không ăn cái gì.
– Sao anh không ăn?
Trần Hồng Đính cầm một xâu cánh nướng hỏi.
– Sao anh không ăn? Anh ăn. Nhưng anh chẳng còn gì ăn. Cả một bàn đây thứ ăn, những thứ anh muốn ăn, lại em ăn hết. Anh có thể không như vậy sao? Hình như nhân dân cảng đảo rất bạc đãi em. Dường như nhân dân cảng đảo lại bị rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng.
Tô Mộc không nói gì.
– Nhân dân Cảng đảo thế nào, em không biết. Em thật sự đói bụng lắm. Này, người đẹp, bàn này, cho thêm hai xiên cánh gà nướng! Phải nướng hơi xém một chút. Tôi thích nướng xem một chút!
Trần Hồng Đính giơ tay trực tiếp kêu lên.
Thật sự đủ cực phẩm!
– Nói thật, tập đoàn Trần thị các ngươi thật sự chuẩn bị đầu tư ở thành phố Thanh Lâm sao?
Tô Mộc hỏi.
– Anh, anh hình như không phải là người ở thành phố Thanh Lâm đi?
Trần Hồng Đính nhướng mày nói.
– Đúng vậy, hiện tại tuy rằng anh không phải ở thành phố Thanh Lâm, nhưng anh vẫn ở tỉnh Giang Nam. Cậu nói với anh xem, tập đoàn Trần thị các cậu rốt cuộc suy nghĩ như thế nào. Tránh cho anh không có cách nào báo cáo kết quả công tác.
Tô Mộc trực tiếp nói.
– Em đã biết sẽ thế này mà. Nếu không, anh chắc sẽ không chủ động chờ em ở chỗ này. Em thật muốn nghi ngờ, thành phố Thanh Lâm có phải đặc biệt bảo anh tới mời em, xem như thuyết khách hay không?
Trần Hồng Đính cười nói.
– Bớt nói những lời vô nghĩa này đi. Tần thị trưởng là huynh trưởng của anh.
Tô Mộc thản nhiên nói.
Chính là một anh cả như vậy, liền kéo quan hệ của hai người gần lại. Trần Hồng Đính nghe nói như thế, cũng không có ý định nói gì thêm, nói thẳng:
– Không thành vấn đề. Nể mặt anh, tập đoàn Trần thị đầu tư ở thành phố Thanh Lâm!
– Được!
Tô Mộc cười nói.
Chuyện đạt được kết quả như thế, cuối cùng cũng khiến cho Tô Mộc có thể ăn nói với Tần Mông.
– Tại sao em vô duyên vô cớ lại đến thành phố Thanh Lâm? Người giống như e,, thật sự muốn rời khỏi cảng đảo, thủ tục khẳng định rất phiền phức.
Tô Mộc đột nhiên hỏi.
– Anh, em không phải dạng như vậy. Anh rõ ràng là lừa em. Nếu như em thật sự nói ra, chẳng phải là trái với kỷ luật sao. Chỉ có điều anh yên tâm đi. Lần này em qua đây thật sự không có ý tứ gì khác. Chỉ đơn thuần phục vụ cho tập đoàn Trần thị.
Trần Hồng Đính nói.
– Như vậy là tốt nhất!
Tô Mộc không tiếp tục truy hỏi.
Nước có quy định của nước. Tô Mộc vừa rồi hỏi vậy cũng chỉ là hiếu kỳ mà thôi. Sau khi hỏi ra đã cảm thấy có chút vượt quyền. Hiện tại nhìn thấy Trần Hồng Đính tránh đề tài này, hắn tất nhiên sẽ không theo đuổi.
Hai người lại tùy tiện hàn huyên một hồi, rồi lên xe chuẩn bị rời khỏi đó. Tửu lượng của Tô Mộc và Trần Hồng Đính cũng không tệ. Nhưng đêm nay Tô Mộc thật ra không uống nhiều rượu, chỉ cùng cạn một chén. Phần lớn thời gian đều là Trần Hồng Đính đang biểu diễn màn ăn uống. Cho nên hiện tại nhiệm vụ tài xế liền giao cho Tô Mộc.
Xe ổn định đi ở trên đường tiến về phía trước.
Đúng lúc này, ánh mắt Tô Mộc đột nhiên cứng đờ.
– Tiểu ngoan ngoãn, cậu xác định lần này thật sự đến đây đầu tư khảo sát sao?
– Đương nhiên!
Trần Hồng Đính gật đầu nói.
– Nếu thật sự là như vậy, anh thật ra rất muốn biết, vì sao bọn họ lại theo đuổi cậu không dừng như vậy?
Tô Mộc nói xong liền chỉ về một chiếc xe cách phía không xa. Thật ra Tô Mộc có thể phát hiện ra chiếc xe này cũng chỉ là ngẫu nhiên.
Vừa rồi lúc ăn cơm, trong lúc vô ý Tô Mộc nhìn lướt qua, phát hiện ra chiếc xe này. Thật không ngờ chiếc xe này lại theo sau bọn họ. Sau khi vận dụng mấy thủ đoạn nhỏ, Tô Mộc phát hiện đối phương vẫn đang cắn chết không tha. Hắn biết chuyện này không đơn giản như vậy. Đối phương không thể nào tìm mình, bởi vì không có lý do. Vậy cũng chỉ có thể là tìm Trần Hồng Đính. Thật sự không biết gia hỏa này rốt cuộc đã làm gì, làm sao lại khiến đối phương theo dõi chặt như vậy?
Không nói tới những cái khác, từ thủ đoạn theo dõi như vậy có thể nhìn ra đối phương tuyệt đối là cao thủ!
Trần Hồng Đính cũng không phải là người bình thường. Mới vừa rồi không lưu ý, thật sự rất thả lỏng. Hiện tại nghe thấy Tô Mộc nhắc nhở như thế, nhất thời phát hiện ra vấn đề. Quả nhiên bị người theo dõi. Trong mắt Trần Hồng Đính thoáng lộ vẻ do dự. Chẳng lẽ nhiệm vụ lần này phải thất bại sao? Thật sự bị người phát hiện ra? Không có lý nào. Mình che giếm rất kỹ. Cho dù là người trong nước, cũng không có bao nhiêu người biết lai lịch của mình.
Hay trong nước hiện tại có gian tế?
Chỉ có điều Trần Hồng Đính lại không thể nói cho Tô Mộc biết những điều này. Bởi vì nó có liên quan đến bí mật đến đây chấp hành nhiệm vụ. Mặc dù hắn biết, nói ra, Tô Mộc cũng sẽ không tiết lộ ra ngoài, nhưng đây là vấn đề nguyên tắc, tuyệt đối không thể sai được.
– Không nghĩ tới, em lại thật sự không may. Vừa tới thành phố Thanh Lâm, muốn vui đùa một chút, lại bị anh làm cho liên lụy. Em nói này, bọn họ là theo dõi anh đi?
Trần Hồng Đính không da không mặt vừa cười vừa nói.
Thật muốn đánh!
Gặp qua cực phẩm, nhưng thật sự chưa từng gặp qua cực phẩm nào giống như Trần Hồng Đính!
Cậu nói xem cậu có thân phận thế nào, còn giở trò xấu như vậy?
Cậu còn ở đây khóc tang sao?
Xui xẻo là mình rồi! Mình đúng là tai bay vạ gió!