Uông Tiểu Xá bây giờ cảm thấy thật sự rất phiền muộn!
Tại sao mình có thể liên tiếp gặp xui xẻo như vậy? Vốn cho rằng người gây chuyện ở Đông Anh Thực Phủ rất dễ đối phó, là đám người bài ngoại. Đối phó với người như vậy, Uông Tiểu Xá tự nghĩ mình vẫn dư sức. Cái khác không dám nói, nhưng tình huống như vậy, Uông Tiểu Xá đã từng xử lý qua rất nhiều lần. Cuối cùng vẫn lấy phương thức hòa bình nhất để kết thúc công việc. Uông Tiểu Xá chỉ xử lý đối với người gây chuyện. Dù sao người này đều là người trong nước. Nhưng Uông Tiểu Xá sẽ không để cho bọn họ tiếp tục ở gây chuyện ở Đông Anh Thực Phủ nữa. Dù sao đó là vi phạm luật pháp. Nhưng mà người trước mắt, thật sự khiến Uông Tiểu Xá không thể ngờ tới.
Lại là Tô Mộc!
Tại sao tới chỗ nào cũng gặp phải Tô Mộc này vậy? Hơn nữa còn để mình đụng phải! Đúng vậy. Ngẫm lại cũng rất bình thường. Đây là khu vực mình quản lý. Chỉ là chuyện ngày hôm nay, nếu đổi lại là Tô Mộc, vậy thật sự không dễ xử lý. Tô Mộc là ai, hiện tại Uông Tiểu Xá đã biết. Hắn biết rõ Tô Mộc là chủ nhiệm phòng giám sát Tỉnh ủy, chuyệ làm ra tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ. Nhất là ở thời điểm thành phố Tân Khuyết đang vô cùng nhạy cảm, nếu thật sự phát sinh chuyện gì, sẽ là phiền toái lớn.
Uông Tiểu Xá phiền muộn, Liễu Sinh Nhất Hối lại không nắm bắt được. Hiện tại hắn nhìn thấy Uông Tiểu Xá đến, tinh thần càng phấn khởi. Phải biết rằng Uông Tiểu Xá là đối tượng trọng điểm đã được Đông Anh Thực Phủ lôi kéo, làm một trong những cổ đông của Đông Anh Thực Phủ. Liễu Sinh Nhất Hối biết, Uông Tiểu Xá đến, chuyện ngày hôm nay hắn chắc chắn chiếm thượng phong.
Người nào không biết ở trong nước, dân không đấu với quan đã là định luật!
– Uông cục trưởng, anh tới thật đúng lúc. Nhanh chủ trì công đạo cho tôi. Chính là người này, sau khi đi vào không nói hai lời liền bắt đầu đánh nhau chúng tôi. Nhìn thấy không, tôi bị hắn đánh thành thế nào. Còn có hai bằng hữu của tôi cũng bị hắn đánh. Tôi nghĩ bọn họ hiện tại chí ít đều bị thương tổn cấp một. Tôi muốn lấy lại công đạo cho mình, cho bọn họ. Hiện tại tôi sẽ báo cảnh sát. Uông cục trưởng, anh mau cho người dẫn tất cả bọn họ đi!
Liễu Sinh Nhất Hối lưu loát kêu lên.
Lão tiểu tử này sử dụng Hán ngữ không tệ!
Đã vậy, bên cạnh còn thu xếp một người phiên dịch. Thật sự là đáng đánh!
– Đúng vậy, Uông cục trưởng, bây giờ chúng tôi muốn báo cảnh sát!
Giọng điệu Vương Huy cấp bách hét to.
– Báo cảnh sát, nhất định phải bắt tất cả bọn họ lại!
Phiên dịch phụ họa.
Hiện tại bọn họ giống như nông nô đang ca hát vùng dậy. Khi nhìn Uông Tiểu Xá và những cảnh sát ở bên cạnh hắn, bọn họ giống như thấy được người thân. Bọn họ lại không biết vào lúc bọn họ nói những lời này, Tô Mộc vẫn mỉm cười đứng ở cách đó không xa, chờ đợi Uông Tiểu Xá xử lý.
– Tô Mộc, các cô ấy sợ rằng không kiên trì nổi. Nhất định phải đưa đi bệnh viện.
Khương Mộ Chi đột nhiên nói.
Đúng vậy, hiện tại tình huống của ba nữ sinh kia thật sự rất không lạc quan. Tô Mộc vốn còn muốn tiếp tục ở chỗ này gây ầm ĩ. Nhưng sau khi nhìn tình hình như vậy, hắn liền nhanh chóng thu hồi suy nghĩ trong đầu.
– Khương lão sư, vậy bây giờ nhanh chóng đưa bọn họ tới bệnh viện. Đi thôi, tôi đi cùng với mọi người!
– Được!
Khương Mộ Chi gật đầu nói.
Mộc Thanh không thể có nhiều tay để đỡ hết bạn học của mình. Cô ấy và Khương Mộ Chi luống cuống tay chân nâng được hai người. Người còn lại giao cho Tô Mộc đỡ. Tô Mộc nói sẽ rời đi. Vương Huy nhìn thấy bọn họ sắp đi, dũng khí tăng lên, trực tiếp đứng ở trước người bọn họ.
– Ai cũng không được đi!
Lửa giận của Tô Mộc đã bắt đầu dâng cao. Ánh mắt hắn lạnh như băng đảo qua Vương Huy, sau đó rơi xuống trên người Uông Tiểu Xá, giọng nói hoàn toàn không khách khí nữa, mà mang theo sự trang nghiêm.
– Anh làm cảnh sát chính là như vậy sao?
Uông Tiểu Xá nghe thấy Tô Mộc thốt ra lời này, nhất thời giật mình.
Trời ạ, mình đang do dự cái gì chứ? Chẳng lẽ không biết bây giờ là tình huống gì sao? Nếu thật sự tiếp tục làm ầm ĩ xuống, nếu thật sự tiếp tục do dự nữa, cái mũ quan trên đầu mình sẽ thật sự bị lấy xuống. Người khác không biết Tô Mộc là ai, chẳng lẽ mình còn không rõ ràng hay sao? Nếu thật sự va chạm với khâm sai đại thần ở thành phố Tân Khuyết này, đến cuối cùng mình chết thế nào cũng không biết.
– Các người tránh ra!
Giọng điệu Uông Tiểu Xá cấp bách kêu lên.
– Uông cục trưởng, anh làm vậy là có ý gì?
Vương Huy cau mày nói.
– Uông Tiểu Xá, anh đang làm cái gì vậy?
Liễu Sinh Nhất Hối gọi thẳng tên.
Dù nói như thế nào, Uông Tiểu Xá cũng là một người Thiên Triều. So với đám người Vương Huy vẫn có cốt khí hơn. Bị Liễu Sinh Nhất Hối kêu gào như vậy, trong lòng liền thấy tức giận, trên mặt lộ vẻ chán ghét. Hắn hoàn toàn không có bất kỳ ý định giải thích nào, nói thẳng:
– Bắt tất cả bọn họ về cho tôi!
Nghịch chuyển, nghịch chuyển lớn!
Chuyện như vậy thật sự khiến người ta đoán được phần đầu, nhưng không có đoán được phần cuối. Bạch Dương lập tức sửng sốt, đưa mắt nhìn về phía Tô Mộc. Trong mắt có phần nghiền ngẫm. Lúc đầu nhìn Tô Mộc đã thấy không giống như loại người lỗ mãng. Hóa ra hắn có bối cảnh lớn. Có thể làm cho cục trưởng phân cục cảnh sát như Uông Tiểu Xá, không tiếc mạo hiểm đắc tội với người đảo quốc, ra mặt, bắt Vương Huy và phiên dịch. Người như vậy, sao có thể là người đơn giản được?
– Huynh đệ, chuyện này tôi sẽ làm chứng cho cậu.
Bạch Dương lớn tiếng nói.
– Đa tạ!
Tô Mộc nói.
– Phải đi bệnh viện sao? Được, tôi đưa các người đi. Xe của tôi ở bên ngoài. Hơn nữa tôi đối với bệnh viện nơi này tương đối quen thuộc.
Bạch Dương nói xong cũng bắt đầu đi ra ngoài.
– Vậy thì làm phiền anh!
Tô Mộc thật ra không có ý cự tuyệt.
Lúc này mấu chốt nhất chính là cứu người. Những chuyện còn lại có thể trực tiếp bỏ qua. Đám người Tô Mộc đi ra khỏi Đông Anh Thực Phủ. Mà sau khi bọn họ rời đi, Liễu Sinh Nhất Hối nhìn chằm chằm vào Uông Tiểu Xá.
– Uông Tiểu Xá, anh có nên cho chúng tôi một lời giải thích hay không?
– Cho các người một lời giải thích sao? Tôi muốn cho các người một lời giải thích, nhưng đến lúc đó ai giải thích cho tôi. Ngày hôm nay nể mặt anh là người đảo quốc, tạm thời không tiến hành xử lý đối với anh. Chỉ có điều hai người kia tôi vẫn phải dẫn đi. Nếu như chứng minh chuyện này thật sự có liên quan tới anh, lại thu thập anh cũng không muộn.
Uông Tiểu Xá còn chưa tới mức bị kích động làm choáng váng đầu óc. Hắn vẫn biết ai có thể bắt ai không thể bắt.
– Dẫn đi!
Uông Tiểu Xá xoay người nói.
– Liễu sinh xã trưởng, cứu tôi.
– Liễu sinh xã trưởng, nhất định phải cứu tôi!
Vương Huy và phiên dịch sợ hãi kêu lên. Bọn họ đều là người Thiên Triều, đều biết với thân phận như bọn họ, ở bên ngoài còn có thể cáo mượn oai hùm một chút. Nhưng chỉ cần rơi vào trong tay Uông Tiểu Xá, bọn họ chỉ cần bị nhốt vào, muốn thu thập thế nào chẳng được. Hơn nữa điều kỳ quái nhất chính là, người như bọn họ, lúc bị thu thập, không có người nào cảm thấy không đành lòng, đều sẽ động thủ một cách sạch sẽ, lưu loát.
– Yên tâm đi. Chuyện này tôi sẽ giải quyết. Hiện tại tôi sẽ tới lãnh sự quán nước tôi để kháng nghị!
Liễu Sinh Nhất Hối la lớn.
– Tùy anh!
Uông Tiểu Xá đều đã làm đến bước này, cũng biết không có bất kỳ đường lui nào. Hắn trực tiếp bắt người, sau đó liền rời khỏi Đông Anh Thực Phủ. Mà bên này Liễu Sinh Nhất Hối lại trực tiếp gọi điện thoại cho cha hắn. Làm đại sứ của đảo quốc tại Thiên triều, Liễu Sinh Tỉnh Thôn nghe thấy con trai bất ngờ gặp phải chuyện như vậy, nhất thời tức giận. Hắn tuyệt đối sẽ không để Liễu Sinh Tỉnh Thôn phải chịu thiệt như vậy. Thời điểm không có chuyện gì, bọn họ còn muốn gây ra một vài chuyện. Hiện tại nếu đã xảy ra chuyện này, Liễu Sinh Tỉnh Thôn sao có thể buông tha?
– Biết rồi. Con ở đó chờ. Chuyện này để cha xử lý!
Liễu Sinh Tỉnh Thôn nói.
Sau khi cúp điện thoại, Liễu Sinh Tỉnh Thôn suy nghĩ một hồi, rồi bắt đầu trực tiếp gửi thông điệp cho bộ ngoại giao của Thiên Triều. Không thể không nói hai cha con này thật sự là cao thủ thích giở âm mưu quỷ kế. Một việc rất bình thường, thông qua sự khuyếch đại của Liễu Sinh Nhất Hối, lại được Liễu Sinh Tỉnh Thôn thổi phồng, muốn nghiêm trọng bao nhiêu có bấy nhiêu.
Trong thành phố Tân Khuyết xuất hiện tên côn đồ, công kích xí nghiệp liên doanh của đảo quốc!
Uy hϊế͙p͙ tới tính mạng và an toàn của thương nhân người đảo quốc, yêu cầu Thiên triều phải nghiêm trị không tha!
Các xí nghiệp đều phải đối mặt một cơn lốc bài xích. Đây là vấn đề rất nghiêm trọng liên quan tới tình hữu nghị quốc tế!
Một quả bom khiến người ta sởn tóc gáy như vậy bị ném ra, nhất thời tạo thành một trận cuồng phong ở bộ ngoại giao của kinh thành. Phải biết rằng từ xưa tới nay, ngoại giao không phải là chuyện nhỏ. Càng không nói chuyện này phát sinh ở trên người con trai của Liễu Sinh Tỉnh Thôn. Ở dưới tình huống như vậy, bộ ngoại giao vội vàng thành lập nhóm điều tra nhỏ, tiến hành điều tra suốt đêm. Từng cuộc điện thoại từ kinh thành gọi ra, mục tiêu không ngờ đều nhắm thẳng vào thành phố Tân Khuyết.
Cũng bởi vì Tô Mộc đến thành phố Tân Khuyết, điều này càng thêm náo nhiệt.
Đương nhiên thời điểm loại náo nhiệt này phát sinh, Tô Mộc lại căn bản không biết gì. Hiện tại hắn đang cùng Khương Mộ Chi, Bạch Dương, Mộc Thanh ở trước phòng cấp cứu của bệnh viện, lo lắng chờ đợi. Sau khi làm một loạt thủ tục xong xuôi, chuyện kế tiếp chính là chờ đợi cấp cứu. Phải biết rằng ba nữ sinh này đều bị đổ xuân dược. Xuân dược như vậy, cũng không phải không có thuốc chữa được. Tuy nhiên phải tiến hành giải phẫu, mới có thể giải hết.
– Đừng có gấp. Không có chuyện lớn gì. Hiện tại nếu đã bắt đầu mổ, rất nhanh sẽ không có chuyện gì.
Bạch Dương nói:
– Bệnh viện này trình độ và chất lượng đều không tệ. Cậu an tâm đi.
– Lão ca, lần này thật sự phải cảm tạ anh.
Tô Mộc cũng biết chuyện cũng không nghiêm trọng, cười nói.
– Khách khí với tôi làm cái gì! Nói thật, chuyện đêm nay, cậu làm thật sự miễn bàn. Chuyện như vậy nếu tôi nhỏ hơn mười tuổi, tôi cũng sẽ không làm được như vậy.
Bạch Dương lớn tiếng nói.
– Không nghĩ tới lão ca cũng là người yêu nước.
Tô Mộc nói.
– Tất nhiên rồi!
Bạch Dương ngạo nghễ nói.
Từ đầu đến cuối Bạch Dương cũng không hỏi han về thân phận của Tô Mộc. Hắn biết nếu như Tô Mộc muốn nói, nhất định sẽ nói cho mình biết. Nếu không, mình cho dù có hỏi, Tô Mộc cũng sẽ không nói ra miệng. Mối quan hệ giữa hai người vốn vừa kết giao, cũng sẽ vì vậy mà biến mất.
Chuyện được một mất mười, Bạch Dương tuyệt đối sẽ không đi làm.
– Tô Mộc, anh rốt cuộc là một người đàn ông như thế nào!
Khương Mộ Chi ngồi ở bên cạnh, nhìn một bên mặt Tô Mộc, âm thầm tự nói.