Quan Bảng

Chương 101: Lập hạng mục (1)

Ngô Thanh Nguyên không giải thích ẩn ý câu nói của Trịnh Kinh Luân, đổi đề tài:
- Tô Mộc, nói đi, sao con đến Thành phố Thịnh Kinh? Nếu ta không nhớ lầm thì bây giờ con làm trưởng trấn bên dưới mới đúng.
Tô Mộc nói:
- Vâng thưa lão sư, con từng nói với lão sư con làm trưởng trấn của Trấn Hắc Sơn.


Trưởng trấn?
Nghe hai chữ này mi mắt Trịnh Kinh Luân run run, ánh mắt thú vị nhìn Tô Mộc. Tuổi còn trẻ như vậy đã trở thành cấp chính khoa, trong toàn quốc không có gì hiếm. Trong mỗi phòng cơ quan miễn có hậu đài cứng rắn thì không khó làm được điều này.


Nhưng làm trưởng trấn cai quản một phương như Tô Mộc thì không bao nhiêu người làm được. Trịnh Kinh Luân biết bối cảnh của Tô Mộc, lúc trước có nghe Ngô Thanh Nguyên nhắc qua. Tô Mộc xuất thân từ nông thôn, thân phận như vậy lại có thể trở thành trưởng trấn, bên trong chắc chắn có gì đó.


Tô Mộc cười nói:
- Con đến Thành phố Thịnh Kinh là có chuyện nhờ lão sư giúp.
Ngô Thanh Nguyên hỏi:
- Là sao?
Tô Mộc nói:


- Lão sư, con đến Trấn Hắc Sơn rồi bỏ ra một tháng đi khắp núi sông chỗ đó, kết hợp ưu thế tài nguyên địa phương làm ra bản kế hoạch này. Lão sư nhìn xem có làm được không?


Tô Mộc đưa ra hai phần bản kế hoạch thí điểm khu viên sinh thái công nghệ cao Trấn Hắc Sơn, một phần đưa Ngô Thanh Nguyên, phần khác cho Trịnh Kinh Luân.
- Sư huynh cũng nhận xét giùm cho.
Trịnh Kinh Luân mỉm cười lật sơ, ban đầu gã không để ý nhưng càng nhìn ánh mắt càng hào hứng.
Trịnh Kinh Luân hỏi:


- Tô Mộc, những cái này toàn là em tự nghĩ ra?
- Đúng vậy!
Tô Mộc gật đầu, nói:
- Có vài chỗ còn khiếm khuyết, mong lão sư và sư huynh chỉ điểm cho.
Ngô Thanh Nguyên khép bản kế hoạch lại, cười to bảo:


- Tô Mộc, rất khá, không uổng là đệ tử của Ngô Thanh Nguyên ta. Bản kế hoạch này lấy ra làm người ta không còn lời nào để nói, nếu những tài nguyên con liệt kê là thật thì không ai ngăn được Trấn Hắc Sơn trỗi dậy.


Trịnh Kinh Luân là phó sở trưởng sở Địa khu kinh tế, ánh mắt rất sắc bén. Trịnh Kinh Luân có thể liếc sơ bản kế hoạch không đáng một đồng, nhưng như Ngô Thanh Nguyên nói, bản kế hoạch Tô Mộc đưa ra, chế tạo Trấn Hắc Sơn thành khu viên sinh thái công nghệ cao, khả năng thực hiện rất lớn.


Chưa hết, quan trọng nhất là Tô Mộc cung cấp ý tưởng, kinh tế địa khu có thể nhanh chóng phát triển tương tự.


- Lão sư, sư huynh, trong bản kế hoạch liệt kê ra tài nguyên chắc chắn là thật. Chúng ta lợi dụng tốt oa oa ngư, nhờ vào tài nguyên ưu chất này sáng tạo thị trường. Miễn khai thác được thị trường thì Trấn Hắc Sơn có thể từ cơ sở này phát triển khu nuôi dưỡng tổng hợp thủy lục.


- Trấn Hắc Sơn non xanh nước biếc, tuy địa lý hoàn cảnh chưa được khai phá nhưng vì nguyên sinh thái tự nhiên này có thể nuôi dưỡng quy mô, hình thành hiệu ứng quy mô, chắc chắn mang đến thu hoạch không thể tưởng tượng.


- Chờ khu nuôi dưỡng tổng hợp thủy lục chính thức phát triển thì Trấn Hắc Sơn có thể lấy đó làm cơ sở phát triển ngành du lịch.
- Con mang đến một ít duẩn tiêm trà đặc sản Trấn Hắc Sơn. Lão sư, sư huynh chờ chút, con pha trà ngay.


Tô Mộc đứng dậy, nhanh nhẹn lấy ra lá trà đựng trong bình tùy thân mang theo, bỏ lá trà vào trong ấm, đun trà.
Giây lát sau trong phòng tràn ngập mùi hương thơm ngát riêng biệt, như mùi rừng tre thiên nhiên, mát mẻ sảng khoái.
Đây là sức hấp dẫn của duẩn tiêm trà.
Mắt Ngô Thanh Nguyên sáng lên:
- Trà ngon!


Trịnh Kinh Luân bưng tách trà lên nhấp một ngụm, mỉm cười nói:
- Đúng là uống ngon.
Ngô Thanh Nguyên cười hỏi:
- Sao con không mang mấy con oa oa ngư cho ta?
Tô Mộc cười:
- Ai nói không mang? Chẳng qua mang oa oa ngư vào tiệm cơm đi ăn cơm thì không tốt. chẳng những lão sư có phần mà sư phụ của con cũng có.


Trịnh Kinh Luân nghi hoặc hỏi:
- Sư phụ?
- Kinh Luân, con không biết đâu, ta và Tô Mộc quen nhau khá là ly kỳ. Ban đầu ta không biết tiểu tử này, nhờ sư phụ của hắn nên chúng ta mới biết nhau. Khi đó ta phát hiện tiểu tử này có tài kinh tế.


- Con không biết, hắn từng dùng bút danh phát biểu bài văn trên tạp chí kinh tế nổi danh cả nước, thậm chí là thế giới. Về nghiên cứu lý luận kinh tế dù là ta cũng không dám nói có thể vượt qua hắn.


Ngô Thanh Nguyên không chút keo kiệt khen Tô Mộc, lời này truyền ra ngoài sẽ có một đám người bái phục Tô Mộc sát đất.
Trịnh Kinh Luân lòng máy động:
- Lão sư nói sư phụ của Tô Mộc chẳng lẽ là...?


Có thể khiến Ngô Thanh Nguyên tôn sùng như vậy, dùng giọng điệu đó nói chuyện, toàn quốc không được bao nhiêu người. Trong đại học Giang Nam thì có một người, nếu không vì người đó chưa chắc Ngô Thanh Nguyên ở lại đại học Giang Nam. Ai kêu hai người là huynh đệ vô cùng thân thiết?


Ngô Thanh Nguyên cười to bảo:
- Đoán ra không? Đó là Mai lão đầu!
Thật sự là người đó!


Biểu tình Trịnh Kinh Luân giật mình, ánh mắt nhìn Tô Mộc hơi thay đổi. Ban đầu là vì Ngô Thanh Nguyên, giờ Trịnh Kinh Luân chính thức chú trọng Tô Mộc. Vì ai cũng biết người kia có địa vị siêu nhiên trong quân giới Trung Quốc. Được lão nhân gia ưu ái, chỉ một điều này Tô Mộc đã rất đáng gờm.


Ngô Thanh Nguyên cười hỏi:
- Tô Mộc, nói đi, con muốn ta giúp như thế nào? Có cần ta giới thiệu mấy nhà xí nghiệp đầu tư?
Tô Mộc nói:


- Lão sư, cái này thì không cần. Con tin tưởng với năng lực của con, miễn mấy nhà đầu tư không bị mù mắt đều sẽ nhìn ra tầm quan trọng, tương lai sáng sủa của bản kế hoạch này. Con đến đây là muốn nhờ lão sư hỗ trợ tìm vài chuyên gia đi qua chỉ điểm.


- Nuôi dưỡng oa oa ngư thành quy mô hay xây dựng khu nuôi dưỡng tổng hợp thủy lục đều không thể thiếu mặt kỹ thuật, nếu không có kỹ thuật thì đến cuối cùng chỉ là lời nói suông.


- Về chiêu thương thì con sẽ tự tìm cách giải quyết. Nếu thật sự không làm được thì con lại tìm lão sư giúp. Lão sư quen nhiều nhà xí nghiệp, tùy tiện kéo một người là có thể giúp Trấn Hắc Sơn phát triển.
- Ha ha ha ha ha ha!
Ngô Thanh Nguyên cười to bảo:


- Được rồi, nghĩ tình ngươi hiếu kính duẩn tiêm trà, lão sư đồng ý chuyện này. Sau khi trở về ta sẽ liên lạc giúp con, bảo đảm tìm chuyên gia tốt nhất.
Tô Mộc mừng rỡ cảm ơn:
- Thế thì xin cảm ơn lão sư!


Có lão sư ra mặt, đừng nói đại học Giang Nam, nguyên tỉnh Giang Nam không ai không nể mặt lão. Giải quyết xong vấn đề mặt kỹ thuật là sẽ có tiền đầu tư, Tô Mộc thoải mái vung tay thực hành. Tô Mộc tin tưởng chỉ cần làm theo bản kế hoạch của mình, Trấn Hắc Sơn tuyệt đối có thể thoát nghèo, giàu lên.


Tô Mộc có niềm tin như vậy.
Trịnh Kinh Luân gõ bản kế hoạch, cười hỏi:
- Tô Mộc, em có báo cáo bản kế hoạch này cho lãnh đạo chưa?
- Đương nhiên là báo cáo rồi ạ.
Tô Mộc trả lời:


- Sư huynh, em đã báo cáo bản kế hoạch cho bí thư huyện ủy, chủ tịch huyện rồi. Hai ngày trước huyện ủy mở cuộc họp toàn huyện, có chuyên môn nghiên cứu. Triệu chủ tịch huyện đồng ý trăm phần trăm, bên Tạ bí thư hơi trục trặc nhưng cuối cùng Tạ bí thư biểu thị đồng ý. Tuy nhiên tài chính trong huyện eo hẹp, trong thời gian ngắn không giúp được gì.