Bất kỳ một quan viên nào từ cơ sở đi lên, cũng biết một vấn đề thường thức, chính là muốn chân chính điều tra một vấn đề đến cùng, anh tuyệt đối không thể nghe báo cáo từ phía trên, chỉ có đầu điều tra từ tầng dưới. Như vậy mới có được tài liệu chính xác, mới không bị lừa gạt.
Trịnh Vấn Tri biết với thân phận của hắn không có khả năng làm được chuyện này, cho nên chỉ có thể ký thác hi vọng lên trên người Tô Mộc. Tô Mộc chính là một con mắt của Trịnh Vấn Tri, để Trịnh Vấn Tri nhìn thấy thứ hắn muốn nhìn thấy.
Cục Giám chất thành phố chính là nhằm vào tất cả xí nghiệp của thành phố Tân Khuyết, như vậy Tô Mộc dĩ nhiên phải tìm kiếm xí nghiệp. Chỉ có điều Tô Mộc cảm thấy bất đắc dĩ chính là, hắn chưa quen với tình huống ở đây, muốn chân chính bắt tay điều tra tư liệu, quả thực là không thể nào. Không phải là hắn không có biện pháp tiến vào bên trong các xí nghiệp, chính là sau khi hắn tiến vào bên trong cũng không có chuyện gì có thể làm. Người nào cũng đề phòng ngươi giống như đề phòng cướp, ngươi còn có thể làm cái gì?
Cho dù Tô Mộc đã trải qua ngụy trang là ký giả, thì thế nào?
Anh là ký giả, cũng tương đương anh là người phủi đít bước đi, còn chúng tôi phải ở lại đối mặt với cả cục Giám chất thành phố. Anh là nhất thời thống khoái, còn chúng tôi thì sao? Chúng tôi sẽ phải không ngừng gánh chịu trừng phạt hành hạ. Nếu như vậy, còn không bằng thành thật một chút, biết điều một chút nộp tiền phạt cho xong việc.
Đến trưa, Tô Mộc không thu hoạch được gì.
Tin tức nghe được trong miệng những công nhân từ tầng dưới chót có thể định đoạt sao? Nhiều nhất chỉ có thể làm tham khảo. Trừ phi là lão tổng những xí nghiệp kia cũng đứng ra chứng nhận, nếu không anh đừng nghĩ có thể lấy được bất cứ tài liệu gì.
Cho đến khi trời chiều bao phủ cả thành phố Tân Khuyết, Tô Mộc vẫn giống như một con ruồi bay loạn. Nhưng điều này chẳng những không khiến cho Tô Mộc đánh mất lòng tin, ngược lại càng kích phát ý chí chiến đấu của hắn. Tôi không tin không bắt được thành phố Tân Khuyết các người!
Bên ngoài tổng bộ tòa nhà Tân Duệ.
Phía trước tòa nhà, đậu một chiếc Cayenne, ở phía sau có một nam tử tướng mạo thanh tú, trên tay đang kẹp một điếu thuốc lá, nhàn nhã hút.
Hắn tên là Hàn Chương.
– Hàn thiếu, có một số chuyện tôi muốn báo cáo với ngài.
Đúng lúc này điện thoại của Hàn Chương lặng lẽ vang lên.
– Chuyện gì?
Hàn Chương hờ hững nói.
– Là như vậy, không biết là người nào, xế chiều hôm nay nhiều lần ra vào các xí nghiệp của thành phố chúng ta, quanh co lòng vòng hỏi thăm vấn đề cục Giám chất thành phố xây dựng tòa nhà hành chính. Hắn nói hắn là ký giả, ngài nói tình huống này là thế nào?
Trương Vân Phàm nói.
Trương Vân Phàm là người nào? Hắn là công tử của cục trưởng cục Giám chất thành phố, cũng là người theo chân Hàn Chương xen lẫn. Còn Hàn Chương là ai? Hắn là đại công tử ca của cả thành phố Tân Khuyết, bởi vì cha hắn chính là thị trưởng thành phố Tân Khuyết Hàn Đạo Đức. Có thân phận như vậy, Hàn Chương dĩ nhiên là nha nội cấp một.
– Ký giả?
Hàn Chương nhướng mày, lãnh đạm nói:
– Phái người theo sau, chuyện này cậu tự giải quyết đi!
– Tôi hiểu!
Trương Vân Phàm gật đầu nói.
– Một lát nữa ở chỗ cũ, tối nay là sinh nhật của Ti đại tiểu thư, các cậu không ai được vắng mặt, biết chưa?
Hàn Chương cười nói.
– Hàn thiếu phân phó, chúng tôi sao dám chối từ? Yên tâm, các huynh đệ tuyệt đối sẽ không chậm trễ.
Trương Vân Phàm vỗ ngực nói.
Đợi sau khi cúp điện thoại, Hàn Chương liền ném chuyện này ra sau đầu, hắn thật sự không nghĩ đây là chuyện quan trọng, so với cái này, ánh mắt hắn nhìn tòa nhà Tân Duệ càng trở nên nóng rực. Đối với Tư Mẫn, Hàn Chương có một loại vọng động chinh phục trời sinh. Ở trong lòng Hàn Chương, muốn hoàn toàn bỏ Tư Mẫn vào trong túi. Đây cũng không phải vì dáng người của Tư Mẫn không tệ, mà phần lớn là vì thân phận của Tư Mẫn.
Nếu người nào có thể có được Tư Mẫn, người đó có thể trở thành cô gia của Tân Duệ, đến lúc đó, sau lưng Hàn Chương có cha làm quan, có nhạc phụ làm kinh doanh, dõi mắt cả thành phố Tân Khuyết, còn có ai có thể chế trụ hắn. Đợi đến khi có thời cơ, không chừng Hàn Đạo Đức cũng sẽ vì đầu tư của tòa nhà Tân Duệ, mà trở thành bí thư thị ủy. Đến lúc đó, thân phận địa vị của Hàn Chương sẽ càng cường thế hơn hiện tại.
Khi trước mắt Hàn Chương xuất hiện đạo thân ảnh kia, nụ cười ɖâʍ ô trên khóe miệng chợt lóe rồi biến mất, mở cửa xe, tiến ra đón, dưới ánh sáng trời chiều chiếu rọi, hiện ra cảnh tượng vô cùng lay động lòng người.
Buổi tối Tô Mộc cũng không tùy ý đi tìm một chỗ ăn cơm, bởi vì Phong Ký lại gọi điện thoại đến. Vốn buổi trưa chỉ có chút men say, sau khi Phong Ký ngủ xong một giấc, cả người đã khôi phục như cũ. Chỉ có điều nghĩ đến chuyện Tôn Mai phân phó trước khi ra cửa, Phong Ký lại cảm thấy một loại phiền muộn. Cho nên lúc này mới trực tiếp tìm Tô Mộc, thay vì đi tham gia vào buổi tiệc sinh nhật của Tư Mẫn, chẳng bằng đi cùng Tô Mộc cho vui.
Chẳng qua Phong Ký cũng biết, mình không có cơ hội cự tuyệt.
Nếu mình dám cự tuyệt, hoàn toàn không lộ diện…, Tôn Mai thật sự sẽ ăn thịt hắn. Nhưng Phong Ký cũng nghĩ kỹ rồi, tối nay, mượn cơ hội dạ tiệc sinh nhật, Phong Ký sẽ nói hết với Tư Mẫn. Giữa hai người chẳng qua là quan hệ bằng hữu bình thường, dĩ nhiên nếu Tư Mẫn không muốn, hai người cũng không cần trở thành bằng hữu. Nhưng bất kể như thế nào, hai người tuyệt đối không thể trở thành vợ chồng.
Tô Mộc có thể cự tuyệt lời mời của Phong Ký sao? Trạng thái hiện tại của Phong Ký, thật sự khiến cho Tô Mộc có chút bận tâm. Tiệc sinh nhật của Tư Mẫn nhất định là rất xa hoa, nếu Phong Ký qua đó, không chừng sẽ có chuyện gì phát sinh. Nghĩ đến Phong Ký là bạn học cũ của mình, Tô Mộc không thể không quản đến.
– Được rồi, để tôi đi với cậu qua đó, nói rõ ràng chuyện này là được. Hơn nữa cho dù cậu không muốn cô ta trở thành vợ mình, cũng không thể gây chuyện ở đó? Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật người ta.
Tô Mộc nói.
– Cậu đúng là anh em tốt của tôi, đi, vậy chúng ta qua đó một chuyến, nói rõ chuyện này.
Phong Ký nói.
– Đúng rồi!
Tô Mộc gật đầu nói.
Trước khi đến nơi, Tô Mộc lại bắt đầu hỏi thăm Phong Ký chuyện liên quan đến cục Giám chất thành phố, lần này thật ra khiến Phong Ký có chút kỳ quái:
– Bạn học cũ, làm sao hiện tại cậu lại có vẻ quan tâm đến chuyện này vậy? Cậu không phải là người phía trên phái tới điều tra chứ?
– Cậu nói đúng, tôi chính là đến đây điều tra chuyện này.
Tô Mộc nói.
– Đừng nói nhảm, người như cậu, lại còn tới đây một mình, còn muốn hỏi tới chuyện này, cậu thật sự làm như tôi không biết gì sao? Cậu là cấp bậc gì chứ.
Phong Ký cười hỏi.
– Tôi cấp chính xử, ừ, hưởng thụ đãi ngộ cấp phó sảnh, đủ trâu bò chưa, cậu nói xem có thể điều tra cục Giám chất thành phố các cậu hay không.
Tô Mộc nói.
– Ha ha!
Phong Ký nghe nói như thế không nhịn được bắt đầu cười lớn lên:
– Cũng biết tiểu tử cậu thích khoe khoang, không ngờ bây giờ còn có thể nói khoác như vậy. Trước kia nếu không phải cậu dựa vào cái miệng, có thể trở thành nhân vật phong vân của Giang Đại chúng ta sao. Được rồi, cậu đã muốn biết chuyện của cục Giám chất thành phố, dù sao bây giờ đang nhàn rỗi, tôi sẽ nói với cậu. Về phần quan lớn cấp phó sảnh của cậu, tôi coi như phục!
Không tin!
Tại sao có thể không tin?
Những gì tôi nói đều là sự thật!
Tô Mộc im lặng nhìn Phong Ký, bất đắc dĩ nhún nhún vai, nếu cậu không tin, vậy tôi cũng không có cách nào. Ai bảo cậu không tin. Nhưng chuyện này để sau hãy nói, Tô Mộc hiện tại muốn nghe Phong Ký nói. Làm một con ruồi bay loạn linh tinh, chẳng bằng nghe được chút ít chuyện từ chỗ Phong Ký. Nếu như vậy tối thiểu có thể bảo đảm, tin tức mình lấy được cũng chuẩn xác nhất, có thể điều tra.
– Cậu biết không? Thật ra xây dựng tòa nhà cục Giám chất thành phố chẳng qua là một trong đông đảo hình tượng thị chính của thành phố Tân Khuyết, công trình giống như vậy thật sự có rất nhiều. Mà những công trình này đều do đám con cháu quan lại vận hành, chưa nói đến những thứ khác, chỉ riêng tòa nhà cục Giám chất thành phố này, tôi biết, là Trương Vân Phàm và Hàn Chương làm ra. Hai người bọn họ không biết đã lấy được bao nhiêu tiền, hơn nữa còn là tiền mặt.
– Trương Vân Phàm là nhi tử của cục trưởng cục Giám chất thành phố Trương Hoành Không, Hàn Chương là nhi tử của thị trưởng thành phố Tân Khuyết Hàn Đạo Đức. Đi theo Hàn Chương xen lẫn còn có một số người, tất cả đều là quan nhị đại, bọn họ đều có phần. Cho nên tên nào cũng sống rất xa hoa, nếu không có tiền thì sẽ thông qua quan hệ riêng của mình, nhận được một số chính sách chính quyền thành phố sắp tiến hành, sau đó lại thông qua chuyển bao… chuyển tất cả ra ngoài.
– Trong quá trình chẳng những không tồn tại vấn đề xây dựng cục Giám chất thành phố, mạnh mẽ trưng thu các khoản tiền của các xí nghiệp, lại càng không có trong giao dịch. Bạn học cũ à, tôi coi như nhìn thấu rồi, trên thế giới này chính nghĩa thật sự đều bị chó ăn rồi. Sau này tôi cũng sẽ biết điều, không làm những chuyện giống như trước đây nữa, bị tạm thời cách chức không nói, còn liên lụy đến người trong nhà, thật sự là tự mình chuốc lấy cực khổ!
Khi nói đến chuyện này, trên mặt Phong Ký lộ ra vẻ thấu hiểu, chỉ là vẻ mặt chua xót này, thật sự khiến cho Tô Mộc cảm động. Đúng là không có chuyện gì thống khổ và hành hạ hơn đánh mất lý tưởng của bản thân mình!
Phải biết rằng trước kia Phong Ký có biệt danh như thế nào, chính là “kẻ điên”. Có thể bức bách kẻ điên thành như vậy, có thể thấy được xã hội này tàn khốc đến thế nào. Tô Mộc biết, mặc dù Phong Ký nói chuyện với Tôn Mai như vậy, nhưng hiện tại cũng cảm thấy rất hối hận, hắn hiểu được Tôn Mai cũng là vì suy nghĩ cho hắn. Nếu như vậy, đợi sau khi chuyện này chấm dứt, Phong Ký sẽ đàng hoàng nghe theo an bài của Tôn Mai.
Nhưng tại sao?
Chẳng lẽ nói giao dịch bẩn như vậy có thể áp đảo chính nghĩa hay sao?
Chẳng lẽ trên thế giới này chính nghĩa luôn gặp chèn ép hay sao?
Chẳng lẽ nói người giống như Phong Ký không nên tiếp tục đứng lên hay sao?
– Phong Ký, bạn học cũ, phải tin tưởng, bất cứ lúc nào cũng sẽ có kỳ tích xuất hiện, chính nghĩa luôn chiến thắng tà ác!
– Có thể sao?
– Nhất định có thể!