Lúc này hai cha con Phó Viễn Trình Phó Tạ đâu đã vào đấy, đều rất hài
lòng, hai bên đã chiếm được hòa bình tạm thời, trong thư phòng nhất thời yên tĩnh trở lại.
Than củi longtiên hương trong lò sưởi được đốt lên ấm áp, toả ra mùi
hương ấm áp dễ chịu; trong góc phòng đặt một cái đồng hồ để bàn Tây
Dương nạm vàng phát ra âm thanh lớn, con lắc đồng hồ “tạch tạch tạch
két” đi đi lại lại; trên cửa sổ thư phòng là cửa sổ thủy tinh Tây Dương, từ góc độ của Phó Viễn Trình có thể thấy những nhánh thông xanh biếc
ngoài cửa sổ bị tuyết che phủ...
Ánh mắt Phó Viễn Trình chuyển hướng sang Phó Tạ đang đứng trên tấm thảm
đỏ thẫm như có điều suy nghĩ, thấy dáng người hắn cao ngất dung nhan
tuấn tú, so với hai vị thứ huynh Phó Tùng Phó Lịch kia của hắn không
biết hơn bao nhiêu lần, trong lòng không khỏi mềm mại hơn rất nhiều,
liền cười nói: “Tiểu tạ, còn có việc gì sao?”
Phó Tạ đang nghĩ tới Hàn Anh.
Hàn Anh hiện tại vẫn chưa trở lại, hắn biết nhất định là bị Phó Quý nghĩ biện pháp giữ lại, hơi suy nghĩ một chút, liền nói: “Phụ thân, hôm nay
đại tẩu, nhị tẩu và hai vị di nương đến phủ hoài ân hầu ầm ĩ, sau khi
Hoài Ân hầu biết, sợ là ngày mai sẽ dọn ra ngoài.”
Phó Viễn Trình nghe vậy, trong lòng vừa thoáng yên ổn một chút lập tức liền không thấy tăm hơi.
Ông có chút đau đầu ấn ấn huyệt thái dương, trên khuôn mặt tuấn tú hiện ra vẻ thất vọng hiếm thấy.
Ông biết trong phủ tướng quân này của mình hỗn loạn tôn ti chẳng phân
biệt được, chỉ là chính bản thân ông tham lam hưởng thụ chẳng muốn quản, lại không muốn ở lại ở kinh thành cho Quốc Công phu nhân quản, cho nên
vẫn giả bộ như nhìn không thấy, lại định ra một quy củ không rõ ràng,
không được náo ra bên ngoài!
Chưa từng bị mất mặt ra bên ngoài, thì vẫn không ảnh hưởng đến ông.
Nhưng hôm nay việc xấu trong nhà đã truyền ra bên ngoài, còn đến tai bạn tốt Hàn Thầm của ông nữa...
Nghĩ đến Hàn Thầm cẩn trọng thay ông quản lý quân vụ ở quân doanh ngoài thành, Phó Viễn Trình quả thực là đầu muốn nổ tung.
Ông đau đầu nhìn về phía nhi tử: “Theo ý kiến của con thì sao?”
Phó Tạ lẳng lặng nhìn Phó Viễn Trình, giọng nói trong trẻo: “Quốc có
quốc pháp, gia có gia quy. Đã có quy củ, vậy thì phải chấp hành.”
Phó Viễn Trình “ừ” một tiếng, lại vuốt vuốt huyệt thái dương.
Dựa theo gia quy, hai thiếp thất Lương thị và Giang thị bị cấm túc một năm, suốt đêm bị đưa đến biệt trang ngoài thành.
Đối với hai con dâu Lam thị và Liên Thị, lúc này ông là cha chồng không
có cách nào trực tiếp đi nói, vừa rồi đã kêu Phó Tùng và Phó Lịch đến
mắng cho một trận, để cho bọn họ đi quản thê tử của mình.
Nhưng hiện tại vấn đề trước mắt là, lửa giận của Hàn Thầm bên kia ông sợ là không chịu nổi.
Phó Tạ thấy phụ thân trông mong nhìn mình, trong lòng đã có tính toán, liền rũ mắt xuống nói: “Nhi tử cũng không có cách nào.”
Phó Viễn Trình nhíu mày nhìn Phó Tạ: “... không phải ngươi từ nhỏ đã rất có chủ ý sao?”
Mành gấm trên cửa bị vén lên, Hàn Anh dẫn Phó Quý bưng khay trà vào.
Hàn Anh trước hành lễ với Phó Viễn Trình, sau đó cười dịu dàng bưng một tách trà dâng lên cho Phó Viễn Trình.
Phó Viễn Trình vừa thấy nét mặt tươi cười của Hàn Anh, lập tức buông
lỏng xuống, sau khi nhận tách trà lại không vội thưởng thức, mà hòa ái
nhìn Hàn Anh: “A Anh, đêm đã khuya, bảo Phó Tạ đưa con trở về đi!”
Hàn Anh đáp “Vâng”, mắt to mang theo vui vẻ, sóng mắt lưu chuyển liếc Phó Tạ đang đứng bên cạnh.
Phó Tạ cũng nhìn nàng một cái.
Thấy nhi tử con dâu vợ chồng son vẻ mặt thân mật, Phó Viễn Trình có chút vui mừng, lại cười nói: “Các con đi xuống đi!” Phó Tạ và Hàn Anh sớm đã trao đổi hôn thư, chỉ cần cử hành hôn lễ nữa thôi, tổ chức hôn lễ xong
thì người làm cha là ông đây mới có thể nhẹ nhõm trút hết gánh nặng
xuống.
Tạm biệt phụ thân ra khỏi thư phòng, Phó Tạ đứng ở hành lang thư phòng,
cầm áo choàng đỏ thẫm giúp Hàn Anh mặc vào, lại giúp nàng nịt dây lưng.
Bên trong cửa sổ Phó Viễn Trình cách cửa sổ thủy tinh Tây Dương trợn mắt há hốc mồm nhìn động tác này của Phó Tạ ngoài cửa sổ, quả thực không
thể tin được người thanh niên ôn nhu này chính là đứa con lạnh lùng vô
tình không biết thông hiểu, không biết lo lắng an ủi cho lão cha là ông
đây.
Phó Tạ nắm tay Hàn Anh, rất nhanh liền đi qua xuyên qua núi giả về tới bên ngoài thư phòng của Hàn Thầm.
Phó Bình và Tẩy Xuân cũng theo tới.
Quay về hành lang Đồng viện, mắt thấy đã tới cửa nguyệt môn đồng viện,
Hàn Anh liền dừng bước nhìn Phó Tạ: “Ca ca, nhà của muội mấy ngày nữa sợ là phải chuyển đi rồi.” Bị những nữ quyến của phủ tướng quân náo loạn
như vậy, cá tính phụ thân mẫu thân cao ngạo, nhất định sẽ không nhẫn
nhục tiếp tục ở chỗ này.
Dưới ánh sáng loe loét của đèn lồng, khuôn mặt Hàn Anh nhìn hết sức ôn
nhu, Phó Tạ chăm chú nhìn nàng, ôn nhu nói: “chuyển đi cũng tốt.” sau
khi thành thân hắn muốn mang theo Hàn Anh vào kinh nhậm chức, phủ hoài
ân hầu chỉ có nhạc phụ nhạc mẫu, nhân khẩu đơn giản gia đình hoà thuận
vui vẻ, hà cớ gì phải lội vào vũng nước đục của phủ tướng quân? Vẫn
nên chuyển đi là tốt nhất, chuyển đi hắn mới an tâm.
Hàn Anh nghe hắn vừa nói như vậy, hoàn toàn yên tâm, tự nhiên cười nói,
vươn tay ôm eo Phó Tạ, cơ thể mềm mại dựa vào người Phó Tạ, thấp giọng
nói: “Ca ca, mấy ngày nay muội rất nhớ huynh...” eo người này mảnh thật!
Phó Tạ nghe vậy tâm thần kích động, dùng sức ôm Hàn Anh, thấp giọng nói: “A Anh, sách ta đưa muội có đọc không?”
Hàn Anh thấy hắn tự vạch áo cho người xem lưng, lòng tràn đầy kiều diễm
thoáng cái không thấy tăm hơi, đưa tay đẩy Phó Tạ ra, nhưng căn bản đẩy
không ra, đành phải hậm hực nói: “Đọc có xíu hà!”
Phó Tạ thấy nàng đáng yêu như thế, liền cúi đầu hôn vài cái trên trán
trên má nàng, ôn nhu nói: “Sau này mỗi ngày ta đều nhìn muội đọc sách.”
Eo Hàn Anh bị hắn ôm, đành phải ngửa đầu đắc ý cười: “Năm sau huynh sẽ
sống ở Liêu Châu à? Dưới trướng huynh là mười vạn nhân mã đó? Muội thấy, huynh hoặc là quay về Biện Kinh, hoặc là quay về Tây Cương, dù sao cũng sẽ không sống ở Liêu Châu! Làm sao mỗi ngày huynh xem ta đọc sách
được?”
Phó Tạ chăm chú nhìn bờ môi đỏ tươi của nàng, cũng không nói gì chỉ trực tiếp áp xuống.
Hàn Anh trợn tròn mắt nhìn đôi mi dài cách cách mình rất gần, cảm thụ
được sống mũi cao thẳng chạm vào khuôn mặt nàng, nhắm mắt lại.
Bờ môi Phó Tạ hơi lạnh, mang theo mùi trà nhàn nhạt thơm ngát, nhiều lần chầm chậm nghiền ép, làm cho trái tim Hàn Anh kịch liệt nhảy lên, dường như lập tức muốn bay ra khỏi lồng ngực!
Phó Tạ ôm chặt Hàn Anh mềm mại thơm tho, bắt lấy đầu lưỡi dùng sức mà hút.
Hàn Anh bị hắn hôn đến mức cả người không còn chút sức lực nào, toàn
thân mềm nhũn trượt xuống đất, được Phó Tạ dùng tay vừa vặn nâng bờ mông ôm lấy.
Sau nửa ngày Phó Tạ mới rời khỏi môi Hàn Anh.
Hắn thở phì phò ôm Hàn Anh, nửa ngày không nói gì.
Hàn Anh ngửa đầu nhìn hắn, thấy mắt phượng xinh đẹp của Phó Tạ sáng đến
dọa người, môi cũng bị mình cắn ướt át ửng đỏ, trong lòng không khỏi
rung động, nói giọng khàn khàn: “Ca ca...”
Lâm thị vẫn chưa ngủ, đang nằm nghiêng trên giường gấm chờ Hàn Anh và Phó Tạ, Từ ma ma và Kim Châu cùng chờ với bà.
Ngân Châu ở bên ngoài thông báo: “Phu nhân, cô nương và cô gia đã trở về!”
Lâm thị nghe vậy, vội vàng muốn ngồi xuống.
Từ ma ma vội vàng đỡ bà, sau đó lót một miếng đệm sau lưng Lâm thị.
Hàn Anh và Phó Tạ rất nhanh liền vào nhà.
Thời điểm Phó Tạ hành lễ, Lâm thị quan sát nữ nhi nữ tế một phen, thấy
búi tóc Hàn Anh chỉnh tề quần áo ngay ngắn, mà Phó Tạ cũng là bộ quần áo này, lúc này mới hoàn toàn yên lòng, Phó Tạ Hàn Anh tuổi còn nhỏ, chắc
không biết gì đâu? Làm bà lo lắng vô ích!
Đợi Phó Tạ đi ra, lúc này Hàn Anh mới đỡ mẫu thân vào phòng ngủ nằm xuống giường.
Nàng tháo trang sức quay lại, thấy mẫu thân vẫn chưa ngủ, liền thay đổi
quần áo ngủ nằm kế bên mẫu thân, mở miệng hỏi: “Mẫu thân, chuyện hôm nay xử lý như thế nào?”
Lâm thị thở dài, nói: “Bên trong phủ tướng quân quá loạn, ta đã sớm nói
phải chuyển đi rồi, nhưng thịnh tình của cha chồng con... Hôm nay vừa
vặn tìm được lý do!”
Hàn Anh nghiêng người nhìn mẫu thân, liên miên nói: “Mẫu thân, chúng ta ở Tín Nghĩa Phường không phải có một tòa nhà sao? Đằng sau còn mang một
hoa viên, cách nhà ông ngoại cũng gần, mấy ngày nay con luôn bảo cho
người ta dọn dẹp, lúc nào cũng có thể vào ở, ngày mai đợi phụ thân trở
về, chúng ta bàn bạc lại với cha, thừa dịp dời đi luôn đi!”
Lâm thị đáp ứng.
Lúc này Hàn Anh mới yên tâm mà ngủ.
Trong lòng Lâm thị đầy tâm sự, tạm thời không ngủ được. Bà đang suy nghĩ lại phát hiện Hàn Anh ngủ say lại giống như con chó nhỏ cọ qua cọ lại,
chui vào trong ngực bà, không khỏi khẽ cười một tiếng, đưa tay chậm rãi vuốt lưng Hàn Anh, làm cho nàng ngủ được an ổn.
Sau khi Phó Tạ trở lại Đông viện cũng không lập tức đi ngủ, trước chỉ
thị Phó Bình phái người đi dò xét hướng đi của Quốc Công gia, lúc này
mới đi tắm.
Hắn tắm rửa xong đi ra, phát hiện Phó Bình đang chuẩn bị thức ăn khuya,
liền nhíu mày nói: “Ta ban đêm không ăn “ phủ tướng quân thật không có
quy củ, cho nên Phó Tạ liền đặc biệt nói quy củ, trong ‘lễ kinh’ có quy
định “Thỉnh thoảng không ăn” như vậy, từ nhỏ hắn liền dưỡng thành thói
quen, ban đêm cũng không ăn gì, trừ phi hành quân bên ngoài.
Phó Bình ngồi thẳng lên cười nói: “Công tử, đây là Hàn cô nương dặn dò, Hàn cô nương nói nhìn người quá gầy.”
Phó Tạ: “... Lão tử gầy ở chỗ nào! Lão tử cường tráng giống như trâu mà!”
Phó Bình nghe vậy, mở to hai mắt, đôi mắt hẹp dài lẳng lặng nhìn công
tử nhà mình: “Hàn cô nương nói…” Trên đời này chỉ có Hàn cô nương chạm
qua ngài, nàng nói người gầy, vậy ngài nhất định là thực gầy!
Nghe hắn nhắc tới Hàn Anh, Phó Tạ lập tức có chút chột dạ, khuôn mặt tuấn tú trầm xuống: “... Dọn xong chưa?”
Phó Bình vội nói: “Đã dọn xong, công tử mời dùng!”
Thời điểm Phó Tạ dùng cơm, Phó Bình đi ra ngoài một chuyến.
Rất nhanh hắn liền trơ vào, ghé sát vào Phó Tạ thấp giọng bẩm báo nói: “Công tử, Quốc Công gia suốt đêm ra khỏi thành.”
Nghe vậy khóe miệng Phó Tạ nhếch lên, nhưng không nói chuyện, ngày mai sẽ có trò hay để xem rồi.
Ngày hôm sau Hàn Anh tỉnh lại tất muôn.
Nàng một mở to mắt, thấy mẫu thân không ở bên cạnh, liền gọi một tiếng “Mẫu thân“.
Giọng Lâm thị của từ ngoài trướng truyền vào: “A Anh, mẫu thân ở đây!”
Hàn Anh ló đầu ra nhìn, thấy mẫu thân đang ngồi trước bàn trang điểm,
Kim Châu và Ngân Châu mang theo hai tiểu nha hoàn ở hầu hạ bà trang
điểm.
Trong phòng tuy có địa long, cũng có lò xông hương, nhưng vẫn có chút
lạnh, nàng rất nhanh lại lùi về trong chăn ấm áp, nhắm mắt lại nói: “Mẫu thân, người bảo Đại Phúc thúc đi tòa nhà Tín Nghĩa Phường sắp xếp
chưa?” Quản gia Đường Đại Phúc ở Phủ hoài ân hầu thuở nhỏ hầu hạ cha
nàng, nhiều lần theo Hàn Thầm ra chiến trường, theo ông vào sinh ra tử,
cho nên Hàn Anh rất tôn kính hắn, gọi hắn một tiếng “ Đại Phúc thúc“.
Lâm thị đang dùng bút lông thỏ vẽ lông mày, nghe vậy liền cười nói: “Yên tâm đi, ta đã bảo Đường Đại Phúc đi rồi!”
Lúc này Hàn Anh mới hoàn toàn yên lòng, thuận miệng lại hỏi một câu: “Phụ thân trở về chưa?”
Lâm thị tự nhiên cười nói, nói: “Đã trở về, vừa mới vào thấy con còn đang ngủ, liền đi thư phòng rồi!”
Hàn Anh “vâng” một tiếng, rất nhanh liền ngủ lại.
Lâm thị thấy nữ nhi lại ngủ nữa, liền nhẹ giọng dặn dò Ngân Châu: “Khép
màn lại, mở cửa sổ ra để thay đổi không khí, bằng không thì A Anh sẽ cảm thấy buồn bực đấy.”
Ngân Châu đáp ứng, vội vàng đi làm.
Lúc chiều, thân thể Lâm thị mệt mỏi liền đi ngủ trưa rồi.
Đợi mẫu thân nằm ngủ, Hàn Anh liền dẫn Từ ma ma và Tẩy Xuân đi theo Đường Đại Phúc đi xem tòa nhà ở Tín Nghĩa Phường.
Khi đêm đến, trời tối hẳn, Lâm thị mới thức dậy.
Kim Châu hầu hạ bà uống nước.
Sau khi Lâm thị uống nửa chén nước nhỏ đun sôi để nguội thuận miệng hỏi Kim Châu: “Cô nương còn chưa có trở lại à?”
Kim Châu lại cười nói: “Phu nhân, cô nương không phải nói cơm tối ăn ở bên ngoài sao?”
Lâm thị nâng trán cười: “Ài, phụ nữ có thai hay quên quá! Ngủ một giấc
ta liền quên mất!” Hàn Anh trước khi ra cửa đã nói với bà, nói mình muốn ăn cơm chiều ở chi nhánh Xuân Phong Lâu ở tín nghĩa phường.
”Hầu Gia đâu?” bà lại hỏi Hàn Thầm.
Kim Châu lấy lại chén trà cười nói: “Hầu Gia thấy người buồn ngủ, liền đi thư phòng uống rượu với Quốc Công gia rồi!”
Lâm thị cười cười, thấp giọng hỏi Kim Châu: “Ngọc Châu đâu?” Ngọc Châu
là do đại thiếu phu nhân Lam thị của phủ tướng quân đưa tới, bà làm sao
có thể tín nhiệm?
Kim Châu thấp giọng bẩm báo nói: “Nô tì bảo tiểu nha hoàn quan sát nàng, nghe nói Hầu Gia và Quốc Công gia ở bên ngoài thư phòng uống rượu, nàng liền nhìn trộm.”
Khóe miệng Lâm thị cười mỉa, nhưng không lên tiếng. Không tìm đường chết sẽ không chết, Ngọc Châu đây là muốn tự tìm đường chết!
Bà và Hàn Thầm là phu thê từ thuở thiếu niên, đến trung niên vẫn ân ái
như trước, Hàn Thầm tuy ít nói, nhưng nhiều lần ở trước mặt bà nói vợ lẽ của Phó Viễn Trình sinh con trai trưởng trước, gia đình hỗn loạn quy củ đều không có, quả thực phiền toái muốn chết.
Lâm thị biết trượng phu mình xưa nay dứt khoát, sợ nhất phiền toái, bởi
vậy ông cũng không nạp thiếp nạp tỳ, chỉ có phu thê hai người.
Ngọc Châu như thế, không biết là bị người khác xúi giục hay là ý của
nàng ta, thế nhưng chỉ cần nàng ta dám hành động thiếu suy nghĩ, không
cần Lâm thị ra tay, nàng ta tự nhiên không có kết quả tốt.
Hàn Anh bỏ mất hai canh giờ bận rộn trong nhà ở Tín Nghĩa Phường.
Nàng trước tiên vào tòa nhà xem trong xem ngoài qua một lần, sai người
ta đi nhà kính ngoài thành mua không ít hoa cỏ cây cối trở về, sai sắp
xếp lại đồ dùng trong nhà, sau đó lưu lại mấy người ở lại trông nhà ở,
đợi mọi việc thỏa đáng thì phát hiện trời đã tối rồi.
Nàng bận rộn nửa ngày, đương nhiên là cực kì đói bụng, không khỏi nhớ
tới mấy ngày trước cùng với biểu tỷ muội đi Xuân Phong lâu thưởng thức
mỹ vị, liền đội mũ có màn che ngồi kiệu nhỏ, trùng trùng điệp điệp mang
theo người cùng nàng đi Xuân Phong lâu cách đó không xa.
Kiệu nhỏ ngừng lại trước Xuân Phong lâu, Hàn Anh thận trọng đội mũ, vịn Tẩy Xuân và Từ ma ma đi vào Xuân Phong lâu.
Đường Đại Phúc mang theo tùy tùng đi theo phía sau nàng.
Vừa vào Xuân Phong lâu, Hàn Anh lại đụng phải một người quen.