Phó Tạ híp mắt nhìn chân trời phía đông hiện lên màu trắng bạc, lặng lẽ
tính toán làm thế nào trong vòng một tháng thu phục được Túc Châu.
Sau khi nghỉ ngơi được một lát, Phó Tạ ra lệnh một tiếng, đại quân lập tức tập kết, ùn ùn tiếp tục đi về hướng tây.
Đã qua nửa đêm, đôi mắt Hàn Anh buồn ngủ đến mức muốn mở ra nổi nữa, liền thấp giọng nói: “Tứ muội, chỗ này của ta bất tiện...”
Hàn Linh theo ánh mắt Hàn Anh nhìn sang, mới phát hiện trên đầu giường
gần cửa sổ còn có thiếu niên mặc quần áo đen mới tới đang ngồi, khuôn
mặt nhỏ nhắn lập tức xấu hổ phiếm hồng, cúi đầu liền rời khỏi, lại bị
Hàn Anh kéo lại.
Hàn Anh dặn dò Nhuận Thu: “Nhuận Thu, ngươi gọi Phó An tiễn Tứ cô nương lên lầu!”
Nhuận Thu đáp “Vâng”, đi trước gọi Phó An.
Sau khi Hàn Linh dẫn theo Bích Vân rời khỏi, Hàn Anh bảo Tẩy Xuân cầm
chăn gối mới đưa cho Hứa Lập Dương, trực tiếp nói: “Trời cũng sắp sáng
rồi, mọi người cố nghỉ ngơi một chút đi!”
Nàng phối hợp rút trâm trên đầu, xoã tóc ra, vén áo ngủ bằng gấm lên liền chui vào.
Từ ma ma vội vàng nhìn, lại phát hiện Hàn Anh đã ngủ rồi, liền một bên
càu nhàu một bên tháo giày đắp chăn cho nàng ngủ xong, bản thân cũng cầm chăn nằm bên cạnh Hàn Anh.
Tẩy Xuân và Nhuận Thu cùng lưu lại gác đêm với Từ ma ma, liền trải giường chiếu phía trong tấm bình phong cùng nhau ngủ.
Đèn cầy trong phòng đã tắt, bên ngoài đã không còn tiếng ồn ào, tiếng
bước chân và tiếng va chạm giữa áo giáp vỏ đao, Hứa Lập Dương dựa vào
chăn nhắm mắt lại.
Lúc Hàn Anh tỉnh lại đã là giữa trưa, ánh mặt trời màu vàng ngày mùa
thu từ trong khe cửa sổ chiếu vào, làm cho người ta cảm giác ấm áp, rất
là thoải mái.
Bên trong khoang yên tĩnh, trên giường phía trước cửa sổ và trên giường
trong bình phong đều được sắp xếp gọn gàng, Hứa Lập Dương đã không còn ở đó nữa.
Nghĩ đến kinh tâm động phách đêm qua, Hàn Anh có cảm giác giống như đã
qua một đời. Nàng ngẩn ngơ một hồi, mới gọi một tiếng “Ma ma“.
Từ ma ma và Hoán Hạ ở dưới bếp nấu cơm cho nàng, cho nên không vào; Tẩy
Xuân dẫn theo Nhuận Thu và Sấu Đông đi vào, hầu hạ Hàn Anh rời giường
rửa mặt đâu vào đấy.
Khi sẩm tối, Hàn Anh nghe nói ngày mai đội tàu sẽ đến bến tàu Ký Châu,
lúc này mới dẫn theo Hàn Linh đi ra ngoài tản bộ, chứ chờ đến lúc đỗ
thuyền ở bến tàu Ký Châu bổ sung đồ ăn nước uống, người đến người đi tấp nập, các nàng đi tản bộ sẽ không thích hợp.
Lúc này mặt trời chiều đã ngã về tây, ánh chiều tà như màu máu, chiếu
vào mặt nước rộng lớn của kênh đào, nửa hồng nửa biếc linh lung chan
hòa[1], Hàn Anh như đắm chìm vào cảnh trí hoa lệ mênh mông này, nhất
thời không nói gì.
Hứa Lập Dương đứng im ở phía sau lưng không xa Hàn Anh, không hề có cảm giác tồn tại.
Hàn Linh nghĩ đến đêm qua lúc mình rời đi vị thiếu niên này cũng không
rời khỏi khoang của Hàn Anh, liền có chút chú ý, lặng lẽ quan sát trong
chốc lát, phát hiện thiếu niên này một tiếng nói cũng không có, nhưng
bóng dáng giống như giữ khoảng cách nhất định đi theo Hàn Anh.
Tuy trong lòng nghi hoặc, Hàn Linh lại không nói ra ngay. Tuy nàng chỉ
có mười ba tuổi, nhưng bởi vì có liên quan đến hoàn cảnh trưởng thành,
trong lòng cũng bận tâm đến chuyện như thế này.
Hàn Linh giả vờ nhìn cảnh trí bên phải, lại dò xét thiếu niên mặc quần
áo đen, phát hiện tuổi của hắn tuy nhỏ, nhưng có chút thanh tú, không
khỏi cảm thấy lo lắng, lo lắng sẽ ảnh hưởng đến khuê dự của Hàn Anh, ảnh hưởng khi nàng gả vào phủ An quốc công.
Sau khi có lo lắng như vậy, trái tim nho nhỏ của Hàn Linh liền có chút
ưu sầu, giữa hàng lông mày cũng mang theo chút ít nặng nề, luôn hết sức
ưu sầu mà nhìn Hàn Anh.
Sáng ngày thứ hai sau khi Hàn Anh rửa mặt trang điểm xong bắt đầu mặc
quần áo, Hàn Linh thấy thiếu niên kia không có ở trong khoang, liền lấy
hết dũng khí nói: “Tỷ tỷ, muội nghĩ nên nói riêng với tỷ một câu...”
Hàn Anh đáp ứng, ra hiệu Tẩy Xuân và Nhuận Thu đi ra ngoài.
Đợi trong khoang chỉ còn lại có mình và Hàn Linh rồi, lúc này Hàn Anh mới hỏi nàng: “Tứ muội, có chuyện gì sao?”
Hàn Linh khuôn mặt đỏ bừng, lắp bắp hỏi: “Tỷ tỷ, thiếu niên đi theo tỷ kia...”
Hàn Anh nhiếu mi nhìn nàng.
Trái tim Hàn Linh càng luống cuống: “Tỷ tỷ... bí mật Quốc Công Phủ khó
giữ nếu nhiều người biết... Muội sợ người... người ta nói tỷ... nói xấu
tỷ...”
Lời nói nói ra khỏi miệng, lá gan Hàn Linh cũng lớn lên: “Tỷ tỷ, muội
nghe nói không riêng gì Quốc Công Phủ trong Kinh Thành không yên tĩnh,
mà trong phủ Trấn Bắc tướng quân ở Liêu châu bởi vì nữ quyến nhiều, cho
nên cũng rất phức tạp!”
Hàn Anh nghe vậy không khỏi nở nụ cười, có chút cảm động, lại có chút ít đắc ý, cảm động là vì Hàn Linh vì nàng cân nhắc, đắc ý là vì dựa theo
tính tình của nàng, những thứ tranh đấu bên trong này nàng chưa bao giờ e sợ.
Nàng cười híp mắt vuốt vuốt tóc Hàn Linh: “Muội yên tâm, ta chưa bao giờ gây chuyện, nhưng ta cũng chưa bao giờ sợ phiền phức!” Hàn Anh cho tới
bây giờ cũng không phải bánh bao, nếu như người khác không để cho nàng
vui vẻ, nàng cũng sẽ để cho người khác không sung sướng!
Hàn Linh nghĩ đến mình gian nan chịu đựng phủ hoài ân hầu như vậy, thế
nhưng tỷ tỷ ở đó thuận buồm xuôi gió, đến cuối cùng chẳng những đại tỷ
tỷ bị nàng sửa trị bị giam lại học quy củ, ngay cả Thái phu nhân và Nhị
phu nhân cũng phải nể nàng ba phần, Tam phu nhân và Tam tỷ tỷ cũng vội
vàng nịnh bợ nàng...
Lúc này nàng mới hoàn toàn yên lòng, hỏi nghi ngờ của mình: “Tỷ tỷ,
thiếu niên này là ở chỗ nào?” Là Nhị tỷ phu bên kia, hay đại bá bên kia?
Hàn Anh suy nghĩ một hút, cuối cùng hàm hồ an ủi Hàn Linh: “Hắn là hộ vệ thiếp thân Phó Tam ca ca phái tới bảo vệ ta, người tốt lắm, thân thủ
đặc biệt lợi hại, không ngại đâu.” qua nhiều ngày quan sát, Hàn Anh phát hiện thân phận Hứa Lập Dương mặc dù là thái giám, nhưng lại hắn luôn
mặc quần áo gã sai vặt bình thường, lời nói cử chỉ cũng không giống công công bình thường hay nói “Chúng ta “, “chúng ta“. Hàn Anh suy bụng ta
ra bụng người, cảm thấy Hứa Lập Dương sợ là cũng không thích thân phận
thái giám của mình bị người khác biết.
Bởi vì cố kỵ lòng tự trọng của Hứa Lập Dương, nàng không nói thẳngcho Hàn Linh nghe.
”Thì ra là gã sai vặt của Nhị tỷ phu!” Hàn Linh lúc này mới yên lòng
lại, chỉ cần Nhị tỷ phu tương lai phái tới, vậy thì không sao!
Tâm tình Nàng thoải mái hơn, trên mặt cũng có chút vui vẻ, thấp giọng
nói đùa: “ngược lại dáng vẻ ngày thường của gã sai vặt này rất được!”
Mặt trái xoan mắt dài nhỏ, dáng vẻ đặc biệt thanh tú đó chứ?
Hàn Anh: “...” Nàng liếc Hàn Linh, nghĩ thầm: tiểu nha đầu này cũng đừng vừa ý Hứa Lập Dương nha.
Thấy vẻ mặt tỷ tỷ kỳ dị, Hàn Linh không khỏi vừa thẹn vừa vội: “Tỷ tỷ, người ta thuận miệng nói chơi thôi!”
Hàn Anh cũng cười.
Ngoài cửa phòng khoang thuyền, Tẩy Xuân và Nhuận Thu đi ra ngoài tránh mặt, liền đứng ở vách khoang bên ngoài phơi nắng.
Phó An vốn đang nói chuyện với Hứa Lập Dương sau khi Liêu Châu thì bảo
hộ Hàn cô nương như thế nào, liếc một cái liền nhìn thấy, liền quay lại
đi tới, mặt mày rạng rỡ bắt chuyện với Nhuận Thu.
Hứa Lập Dương cũng đi theo qua, trên mặt vui vẻ, lẳng lặng đứng ở cửa ra vào.
Công phu của hắn rất cao, đối thoại bên trong khoang giữa Hàn Anh và Hàn Linh hắn nghe rành mạch từ đầu tới đuôi.
Đôi mắt thanh tú dài nhỏ của Hứa Lập Dương hơi hơi híp lại, trong lòng bất tri bất giác có chút buồn vô cớ.
Ở trong thành Biện Kinh hắn là thái giám chưởng quản cung Khôn Ninh
cung, cũng là tổng chưởng quản Thanh y Vệ, Hứa công công uy phong lẫm
lẫm không ai bì nổi.
Thế nhưng là ở trong lòng Hàn Anh, hắn là “Người tốt lắm”, thân thủ “Đặc biệt lợi hại”, là một đệ đệ khéo léo lanh lợi nhà bên…
Vào buổi sáng đội tàu cuối cùng cũng đã tới bến tàu Ký Châu.
Thuyền đỗ ở bến tàu Ký Châu bổ sung đồ ăn nước uống, Trần Hi bắt đầu tiếp kiến quan viên phía ngoài xử lý công vụ.
Bên ngoài người đến người đi, cho nên khi Hàn Anh cùng với Hàn Linh dùng cơm trưa xong thì cùng một chỗ ngồi ở trong khoang đọc sách thêu thùa, Hàn Anh đọc sách Hàn Linh thêu thùa.
Hàn Anh vẫn tiếp tục đọc quyển địa lý Tây Cương.
Hàn Linh thêu xong một đóa hoa đào, thấy hơi mệt liền buông kéo nhìn Hàn Anh đọc sách.
Thấy Hàn Anh vừa đọc vừa ghi chú, Hàn Linh không khỏi bội phục: “Tỷ tỷ đọc sách thực cố gắng!”
Tẩy Xuân Sấu Đông Ở một bên thêu thùa may vá: “...”
Tẩy Xuân tính tình trầm ổn, nhưng tính cách Sấu Đông là hoạt bát nhanh
mồm nhanh miệng, lập tức cười hì hì nói: “Tứ cô nương, cô nương nhà ta
đọc sách thật sự rất nỗ lực, người nhìn đi, quyển sách này cô nương nhất định sẽ đọc xong trong vòng một tháng đấy!”
Hàn Anh liếc nàng, vẻ mặt “Chẳng muốn phản ứng ngươi”, tiếp tục làm việc của mình.
Hàn Linh không khỏi rất là cảm phục, tỷ tỷ có thể được tỷ phu tương lai
yêu thích như thế, xem ra không chỉ bởi vì tỷ tỷ toả sáng, xinh đẹp,
cũng bởi vì tỷ tỷ thích đọc sách a!
Nàng quyết định sau này mình cũng phải chăm chỉ đọc sách.
Hàn Anh không biết trong lúc vô hình mình đã dưỡng nên một thiếu nữ dốc
lòng cầu học, nàng vừa nhìn sách, vừa suy nghĩ kỵ binh Phó Tạ làm thế
nào để chống lại rét lạnh ở Tây Cương.
Nàng vẫn nghĩ không ra, Nhuận Thu liền ở bên ngoài truyền lời: “Bẩm cô nương, Phó Bình đến rồi!”
Phó Bình một thân quần áo đen đi đến, sau khi nhìn Hàn Anh hành lễ liền
dâng lên một phong thư: “Cô nương, đây là thơ công tử gửi cho người.”
Thấy mắt to trong suốt của Hàn cô nương lập tức phát sáng lên, hắn lại bổ sung một câu: “Đi theo tin báo tới.”
Tẩy Xuân Nhận thư đưa tới, Hàn Anh trước liếc mắt nhìn chữ trên phong
thư, thấy rải rác mấy chữ bạc mạnh mẽ như móc sắt, nhận ra là chữ viết
Phó Tạ, trái tim đập bịch bịch.
Nàng cũng không cần dao rọc giấy, trực tiếp lấy tay cẩn thận xé phong thư ra, lấy ra một bức thư hơi mỏng.
Trên tờ giấy chỉ có ba câu: “Mạnh khỏe. Đừng nhớ. Mùa xuân sang năm trở về.”
Hàn Anh: “...”
”Lười không nhiều lời với ta sao?” Nàng hậm hực nói, “Ta đây không
viết hồi âm cho hắn luôn! Phó Bình lúc ngươi truyền lời cho hắn thì
thêm một câu "Hàn cô nương mạnh khỏe" là được rồi!”
Phó Bình: “...”
Hắn cho rằng Hàn Anh nói giỡn, thế nhưng đợi đến lúc đội tàu nhổ neo xuất phát, Hàn Anh thật sự một mảnh giấy cũng không viết.
Buổi tối Hàn Anh nằm ở trên giường suy nghĩ.
Nàng không phải bởi vì giận dỗi mà không viết thư cho Phó Tạ, mà là có cách nghĩ của riêng mình.
[1] Câu thơ gốc là “Bán giang sắt sắt bán giang hồng.” được trích trong bài thơ Mộ giang ngâm 暮江吟 (Khúc ngâm trên sông chiều)
Nhất đạo tàn dương phô thuỷ trung,
Bán giang sắt sắt bán giang hồng.
Khả liên cửu nguyệt sơ tam dạ,
Lộ tự trân châu nguyệt tự cung.
Bản dịch của Tiêu Dao Du Tử
Nắng tàn một dải trên sông
Nửa hồng nửa biếc linh lung chan hòa
Yêu sao tháng chín mùng ba
Sương như hạt ngọc trăng là cánh cung