Hàn Linh nghe được giọng nói, vội vàng đứng dậy dẫn theo nha hoàn Bích Vân tránh sau tấm bình phong.
Hàn Anh nghe vậy giật mình, chẳng lẽ là Phó Tạ?
Nàng rất nhanh liền cảm giác mình có chút si tâm vọng tưởng rồi, Phó Tạ
đang trên đường tới Tây Cương, làm sao có thể đến Lỗ Châu ở phương bắc
gặp nàng?
Vừa nghĩ như thế, trong lòng Hàn Anh có chút vắng vẻ, buông sách ngẩng đầu nhìn qua.
Khi nhìn người vừa tới, Hàn Anh thiếu chút nữa đứng lên, vừa mừng vừa sợ: “Hứa Lập Dương!”
Mành vải da màu đen ngoài cửa khoang thuyền bị vén lên, Phó An cùng một thiếu niên đi vào.
Thiếu niên mi thanh mục tú, đầu đội khăn xanh nhạt, bên tóc mai cài một
đóa hoa thơm trắng như tuyết, mặc áo trắng cổ áo thêu chỉ bạc, bên hông
cắm một thanh chiết phiến, trên chân là một đôi giày ủng màu xanh, rõ
ràng là trang phục cho những người người chuyên viết lách tô vẽ trên phố Đại Chu, không phải Hứa Lập Dương thì là ai?
Hứa Lập Dương nghe Hàn Anh gọi tên mình, trong lòng có một cảm giác khó
có thể nói thành lời, vội vàng ép xuống, theo Phó An quy củ hành lễ: “Nô tài Hứa Lập Dương gặp qua cô nương!”
Hàn Anh xem Hứa Lập Dương như ân nhân cứu mạng của mình, đối với hắn
càng đặc biệt khác biệt, lập tức dặn dò Tẩy Xuân: “Mau mời Phó An và Lập Dương ngồi xuống!”
Phó An và Hứa Lập Dương từ chối một phen, cuối cùng bất đắc dĩ ngồi xuống.
Hứa Lập Dương có chút câu nệ, ngồi cũng không ngẩng đầu lên.
Đôi mắt dài nhỏ của Phó An ngó nghiêng xung quanh, một lòng tìm kiếm
bóng dáng Nhuận Thu, tính tình hắn linh hoạt, hết lần này tới lần khác
lại thích tính cách ôn nhu ổn trọng của Nhuận Thu.
Hàn Anh lại chỉ thị Hoán Hạ dâng trà xanh và bánh trung thu do Từ ma ma làm.
Tới chót nhất cũng không phải Hoán Hạ, mà là Nhuận Thu.
Khuôn mặt tú lệ của Nhuận Thu có chút đỏ ửng, dùng khay bưng ấm trà sứ
trắng, chén trà và một mâm bánh đi ra, đặt khay lên bàn nhỏ giữa Phó An
và Hứa Lập Dương, lại châm cho hai người mỗi người một chén trà, lúc này mới cúi đầu lui về bên cạnh Hàn Anh.
Phó An nhìn Nhuận Thu, sau một lúc lâu nhịn không được lại liếc tiếp.
Nhuận Thu rủ xuống mi mắt, cố ý không nhìn hắn.
Hàn Anh đã sớm phát hiện Phó An và Nhuận Thu khác thường, trong lòng
mừng rỡ, lại giả vờ làm như không biết gì, ép Phó An và Hứa Lập Dương ăn một khối bánh trung thu uống trà, lúc này mới hỏi thăm Hứa Lập Dương:
“ngày hôm đó ngươi làm thế nào mà thoát được vậy?”
Hứa Lập Dương tuy là tiểu thái giám, ngày thường rất thanh tú, nhưng không hề có dáng vẻ của nữ nhân, nhìn đơn thuần ngay thẳng.
Hắn kính cẩn bẩm báo nói: “Bẩm cô nương, sau khi nô tài rơi xuống sông
Hoàng Hà, nước chảy bèo trôi được một đoạn, đợi trời tối hẵn, mới lên bờ để lại dấu vết cho mấy huynh đệ.” Hắn tự nhiên sẽ không nói trước khi
nhảy sông mình đã làm gì để thoát khỏi Thôi Kỳ.
Hứa Lập Dương dừng một chút, nói tiếp: “Nô tài liền giả trang thành
người chuyên viết lách tô vẽ, đi theo người bán hàng rong ở kênh đào một đường đuổi theo hướng Bắc. May mắn đã sớm bắt kịp thuyền của cô nương.”
Hắn lặng lẽ nhìn Hàn Anh, thấy trong đôi mắt trong suốt của Hàn Anh tràn đầy ấm áp, đang lo lắng nhìn mình liền vội vàng cúi đầu, không nói gì
nữa, hắn lẻ loi một mình đuổi theo, trong đó gian khổ tất nhiên không
cần phải nói, hắn không nghĩ là Hàn cô nương lại biết rõ như thế.
Nghĩ đến Hứa Lập Dương tuổi còn nhỏ mà phải đuổi theo đến đây, trong
lòng Hàn Anh có chút không đành lòng, liền ôn nhu nói: “Nơi này còn cách Liêu châu một đoạn, trong khoảng thời gian này ngươi nên nghỉ ngơi thật tốt, không nên cực khổ nữa.”
Hứa Lập Dương chắp tay: “Vâng, cô nương.”
Hàn Anh nhìn Phó An: “Ngươi dẫn theo Lập Dương đi, an bài cho Lập Dương
một phòng riêng, phòng phải có cửa sổ có thể thông khí, ngoài ra nếu có
thể thì chọn phòng nào có ánh mặt trời đó!” Hứa Lập Dương là một tiểu
thái giám, hiển nhiên sẽ bất tiện nếu ở cùng người khác, phòng của hắn
nhất định phải ấm áp sạch sẽ lại thông khí.
Nhìn thiếu niên thái giám này, trong lòng Hàn Anh không nói ra được
thương tiếc, suy nghĩ một chút lại dặn dò Từ ma ma: “ma ma, người đến
xem vóc người Lập Dương, làm cho Lập Dương vài cái áo hai lớp!” Hứa Lập
Dương là nửa đường tới đây, nhất định không chuẩn bị quần áo, phải làm
cho hắn mấy bộ quần áo.
Trong lòng Hứa Lập Dương cảm động, lập tức đứng dậy: “Cô nương “
Tính cách Phó An hoạt bát, cố ý ở một bên chua lét nói: “Cô nương thật thiên vị!”
Hàn Anh cười liếc Nhuận Thu, nói: “Nhuận Thu, vậy ngươi làm cho Phó An
một đôi giày đi!” Nếu như Phó An và Nhuận Thu tình chàng ý thiếp, nàng
cũng vui vẻ giúp người hoàn thành ước vọng.
Khuôn mặt Nhuận Thu có chút đỏ lên, đáp một tiếng bằng giọng nhỏ xíu.
Hàn Anh thấy thế, trong lòng đã có sắp xếp, liền cười hỏi Phó An: “công tử các ngươi có tin tức gì không?”
Phó An thấy Hàn Anh hỏi công tử nhà mình, lúc này nghiêm mặt nói: “Bẩm
cô nương, hôm nay công tử một đường hành quân gấp, đã qua Lan Châu, một
đường chạy theo hướng tây, qua khoảng mười ngày nữa sẽ đến Túc Châu.”
Hàn Anh nghe vậy, vốn trong lòng đang nhẹ nhõm thoải mái dần dần trầm
tĩnh trở lại, liền thăm hỏi Hứa Lập Dương vài câu, thưởng Hứa Lập Dương
một bao tiền thưởng, lúc này mới chỉ thị Phó An dẫn Hứa Lập Dương đi
nghỉ ngơi.
Sau khi Phó An và Hứa Lập Dương rời khỏi, trong khoang thoáng cái yên tĩnh trở lại.
Hàn Linh từ sau tấm bình phong đi ra, hỏi Hàn Anh: “Tỷ tỷ, phong cảnh trên đường từ Lan Châu đến Túc Châu như thế nào?”
Hàn Anh đang cõi lòng đầy tâm sự, nghe vậy bật cười, nói: “Muội cho rằng tỷ tỷ ta trên thông thiên văn dưới rành địa lý sao!”
Tuy nàng nói như vậy, nhưng vẫn chậm rãi nói: “Ta nghe người ta nói Lan
Châu, Túc Châu và Lương châu của Tây Cương Đại Chu trời cao mây trắng,
bầu trời trong xanh bên dưới là đồi núi màu vàng mênh mông bát ngát...”
Hàn Anh không giải thích gì cả, chỗ đó gió thổi khắp cả Hoàng Sa, trên đồng cỏ bao la hoàn toàn trơ trụi, chỉ có gió Tây Bắc gào thét mà thôi.
Mà Phó Tạ bởi vì việc nước mà không thể chùn bước, phải chạy nhanh trong bão cát, chỉ vì cái quốc gia đã mục nát này...
Đôi mắt Hàn Anh ẩm ướt, trái tim có chút co rút đau đớn.
Hàn Anh không có đoán sai, lúc này Phó Tạ xác thực đang hành quân gấp trong bão cát.
Tuy rằng trên mặt có mang hộ giáp, nhưng hộ giáp làm sao có thể ngăn
được ánh mặt trời nóng rực ở Tây Bộ? Một đường hành quân vội vã, khuôn
mặt trắng nõn của Phó Tạ sớm đã biến thành màu lúa mì, so với khí độ ôn
nhuận như ngọc lúc trước, hôm nay đã tăng thêm vài phần dũng mãnh.
Hắn vừa phải xung phong đi đầu dẫn đoàn người đi nhanh, vừa phải tranh
thủ lúc rảnh rỗi suy nghĩ chiến lược tác chiến với bộ tộc Tháp Khắc
Khắc.
Bộ tộc Tháp Khắc Khắc từng sống ở nơi chỉ có đồng cỏ và nguồn nước, lấy
dê ngựa làm quân lương, vào tháng tám bọn họ tấn công Đại Chu, mục đích
là vì cướp đoạt thu hoạch mùa thu của Đại Chu, đương nhiên là dùng Khinh Kỵ Binh[1] cơ động mạnh mẽ làm chủ.
Ưu điểm của khinh kỵ binh là khả năng hoạt động mạnh mẽ nhanh như thiểm
điện, khuyết điểm là sẽ không mặc giáp nặng để họ có thể hoạt động nhẹ
nhàng.
Mà kỵ binh Tháp Khắc Khắc nếu như mặc giáp nhẹ, thậm chí không mặc áo
giáp, Phó Tạ tự tin có thể dễ dàng dùng tên bắn xuyên qua bọn họ.
Phó Tạ tổng kết qua vô số cuộc chiến đấu giữa Đại Chu và bộ tộc Tháp
Khắc Khắc mấy trăm năm nay, phát hiện một vấn đề, phương thức tác chiến
của bộ tộc Tháp Khắc Khắc là nhiễu loạn tập kích bất ngờ làm chủ, không
quá am hiểu về tiến công chính diện, hơn nữa sức lực chiến đấu cũng rất
mạnh, cũng không tự tiện phối hợp tác chiến với nhau.
Mà nhóm kỵ binh này của Phó Tạ được huấn luyện trọng điểm chính là cung mũi tên mạnh mẽ và toàn quân phối hợp.
Ban đêm giờ Tý, Phó Tạ truyền lệnh binh sĩ xuống ngựa nghỉ ngơi.
Sau khi Phó Tạ dựa vào bụng ngựa híp mắt một lát liền ngồi dậy, hắn đã
nghe được tiếng bước chân của Chu Thanh được phái đi làm thám tử.
Chu Thanh mặc một bộ trang phục của dân du mục Tây Cương, trên người
rách rưới, đầu đội mũ mềm mặc quần áo vải thô, vội vã theo Phó Trữ đi
tới.
Thấy Phó Tạ đã ngồi dậy, Chu Thanh vội vàng hạ giọng bẩm báo nói: “Đại
nhân, thuộc hạ đã thăm dò được hơn 160 dặm hướng tây bắc đang có một
nhóm đạo tặc Tháp Khắc Khắc dựng trại đóng quân, ngựa có hai nghìn,
chúng mặc giáp nhẹ, vũ khí là đại đao.”
Phó Tạ nghe vậy, liền dặn dò Phó Trữ nói: “Nhanh đi mời Tô tiên sinh tới đây!”
Tác giả có lời muốn nói: hôm nay thật sự là quá bận rộn ~
[1] Khinh kỵ binh: khinh kỵ là đội quân cưỡi ngựa nhỏ, chạy nhanh và
dẻo dai. Kỵ sĩ được trang bị nhẹ với vũ khí chủ yếu là giáp nhẹ, kiếm,
gươm và khiên. Khinh kỵ đặc biệt thích hợp cho những chiến thuật mang
tính lưu động, đánh chặn sườn, quấy rối, đánh úp,do thám, truy đuổi và
rút lui trong khoảng khắc. Khuyết điểm là sức phòng ngự tương đối thấp.
Trọng kỵ binh: Kỵ binh được trang bị trọng hình chiến giáp, vì thế sức cơ động giảm, nhưng sức chiến đấu gia tăng
Thiết kỵ binh: Đội ngũ kỵ binh mang giáp trụ thiết giáp, năng lực tác chiến rất lớn
Kiêu kỵ binh: là tinh thiết kỵ binh đã trải qua huấn luyện cực kỳ
nghiêm khắc, có sức chiến đấu mạnh và đồng đều, là binh chủng nổi trội
của kỵ binh