Trên mặt Hàn Anh vẫn là nụ cười hời hợt như trước, trong lòng lại lặng lẽ đếm: “... Bảy, sáu, năm, tứ, ba, hai, một!”
Nàng ngẩng đầu nhìn Vĩnh Thọ trưởng công chúa đang ngồi ngay ngắn trên
giường gấm, mỉm cười, đang muốn đứng dậy nói chuyện, lại nghe sau lưng
truyền đến tiếng bước chân dồn dập, nghe giống như là tiếng giày sai
dịch đi trên đường đá, xen lẫn tiếng ma sát giữa quần áo và vỏ kiếm chạm nhau phát ra.
Tiếng bước chân như ngừng lại sau lưng Hàn Anh. Hàn Anh giật mình, đứng dậy nhìn về phía sau.
Phó Tạ Đầu đội kim quan mặc áo bào trắng đứng ở đó, trầm tĩnh như vực
sâu bất động như núi, mắt phượng tinh xảo tĩnh mịch khó dò, chăm chú
nhìn Hàn Anh.
Hàn Anh nhịn không được kêu một tiếng “Ca ca”, đôi mắt lập tức có chút
ẩm ướt, nhưng vẫn bảo trì dáng vẻ mỉm cười, nhìn vô cùng đáng thương.
Phó Tạ chạy tới, liền thấy Hàn Anh quay lưng về phía hắn bảo trì tư thế
hành lễ với Vĩnh Thọ trưởng công chúa, trong đầu của hắn “Oanh” một
tiếng, lửa giận lập tức lấp đầy lòng hắn.
Vị hôn thê của hắn, phải khuất nhục hành lễ cho nữ nhân đang ngồi ở phía trên!
Phó Tạ chậm rãi đến gần Hàn Anh, cặp mắt phượng như mũi tên ngâm kịch
độc nhìn Vĩnh Thọ trưởng công chúa đang ngồi trên giường gấm, tiếp theo
đó là Phó phu nhân.
Phó phu nhân hiểu rõ tính cách của Phó Tạ nhất, biết rõ hắn nhìn như
trời quang trăng sáng, trên thực tế lòng dạ độc ác có thù tất báo, lúc
này toàn thân run rẩy, kinh hoảng nhìn về phía Vĩnh Thọ trưởng công
chúa: “Trưởng công chúa...”
Trong đôi mắt hạnh của Vĩnh Thọ trưởng công chúa sớm đã đầy tràn nước
mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Phó Tạ: ngươi dựa vào cái gì lại lạnh lùng
như băng với ta, nhưng đối với nữ nhân này lại coi trọng như thế? Dựa
vào cái gì!
Trong ngoài chánh đường tất cả đều là người, thế nhưng không ai dám nói
chuyện, đều bị khí thế rét lạnh như băng trên người Phó Tạ làm cho khiếp sợ, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Phó Tạ trước nhìn Vĩnh Thọ trưởng công chúa và Phó phu nhân hành lễ, sau đó liền quay mặt về phía Hàn Anh, trên mặt tuấn tú nở nụ cười dịu dàng: “a Anh, sách luận ta yêu cầu muội viết đã xong chưa?”
Hàn Anh “A” một tiếng, rất nhanh liền cúi đầu xuống: “... Còn chưa xong...”
Phó Tạ nhìn nàng đưa tay phải ra: “Đi thôi!”
Hàn Anh “vâng” một tiếng, đặt bàn tay mập mạp trắng trắng mềm mềm của
mình vào trong bàn tay thon dài của Phó Tạ, mặc hắn nắm đi ra ngoài.
Vĩnh Thọ trưởng công chúa nhìn chằm chằm vào bóng lưng Phó Tạ và Hàn Anh nắm tay nhau đi ra, từng giọt nước mắt giống như hạt châu đứt dây lăn
xuống dọc theo sống mũi.
Trong chánh đường yên tĩnh cực kỳ, mọi người trơ mắt nhìn bóng lưng hai
người ở bên ngoài càng đi càng xa, một người cao gầy, một người mảnh mai yểu điệu, cảm giác như một đôi bích nhân phải là như thế này, vì vậy
vẫn chưa phát giác ra có chỗ nào đó không ổn.
Đợi mọi người đều đi xa, Phó phu nhân lúc này mới lên tiếng: “Trưởng công chúa, nô tì cùng người đi thay quần áo nhé!”
Đợi Phó phu nhân và trưởng công chúa đi ra, lúc này mọi người bên trong chánh đường mới bắt đầu nói chuyện.
Bọn người Tống Di ở phía sau tấm bình phong nhìn nửa ngày, cảm thấy rung động tận tâm can: nếu ta cũng có một trượng phu như vậy thì tốt biết
mấy!
Thế nhưng lời nói này chỉ có thể nghĩ ở trong lòng, bởi vì rất khó thực hiện.
Đám người đã đi xa, Phó Tạ nắm tay Hàn Anh tiến vào một đường hẻm có vách tường cao.
Trong đường hẻm râm mát, gió lùa chậm rãi thổi qua, khiến Hàn Anh cảm giác hơi lạnh.
Nàng nhìn Phó Tạ đang nắm tay trái của nàng, thấy đường cong gò má của
hắn mịn màng tuấn tú, nhưng vẫn mang theo ý lạnh rét buốt, liền muốn làm nũng để hòa hoãn không khí.
Hàn Anh nhìn nhìn, phát hiện Phó Tĩnh dẫn theo mấy người theo ở phía sau, mở to hai mắt, lập tức nảy ra một ý.
Nàng lặng lẽ thả chậm bước chân, kéo Phó Tạ lại.
Lúc này Phó Tạ dừng bước nhìn nàng: “a Anh, làm sao vậy?”
Trên mặt Hàn Anh hiện ra vẻ khó chịu: “Ca ca, chân muội hơi đau...”
Phó Tạ ngưng mắt nhìn nàng, trong lòng khổ sở vô cùng. Ba ngày sau, khi
tế trời hoàn tất, hắn sẽ phải đi chiến trường, vị hôn thê của hắn phải ở lại chốn kinh thành đầy nguy hiểm này.
Trong lòng hắn nảy ra một ý.
Phó Tạ ngừng lại, thấp giọng nói: “Ta cõng muội!”
Hàn Anh nghe vậy đầu tiên là ngạc nhiên, tiếp theo lại thấy ngọt ngào
như có dòng nước ấm chảy trong lòng, làm cả thể xác và tinh thần nàng
đều thấy ấm áp.
Nàng nhẹ nhàng nằm trên lưng Phó Tạ, duỗi hai tay ôm trước người hắn.
Phó Tạ thoải mái cõng Hàn Anh, bước đi trên con đường hẻm tĩnh mịch râm
mát. Thân thể mềm mại đầy đặn của Hàn Anh dán lên tấm lưng gầy nhưng đầy sức lực của hắn, thế nhưng hắn lại không hề thấy mệt, còn thầm nghĩ
muốn vĩnh viễn cõng nàng đi như thế này, không cho nàng chạm vào thế
giới đen tối và dơ bẩn này.
Hàn Anh khẽ giật giật, áp khuôn mặt mình lên chiếc cổ thon dài của Phó
Tạ, cảm thụ cảm giác dễ chịu khi da thịt chạm nhau, trong lòng yên tĩnh
ngọt ngào, hạnh phúc, cái gì cũng không cần, đại não như không hoạt
động, bình yên nằm trên tấm lưng gầy nhưng vững chắc của Phó Tạ.
Từ cửa ngầm phía sau đi vào Đông viện của mình, Phó Tạ trực tiếp cõng Hàn Anh đi vào thư phòng, lúc này mới thả Hàn Anh xuống.
Hàn Anh thấy hắn đứng quay lưng về phía mình sửa sang lại quần áo, tưởng là Phó Tạ cõng quá mệt mỏi, không khỏi có chút chột dạ: “Ca ca, ca có
mệt không?”
Lại nịnh bợ một câu: “Nếu không, muội giúp huynh xoa nhé?”
Phó Tạ xoay người lại nhìn Hàn Anh, mắt phượng xoay vòng, giống như đang cao thấp quan sát Hàn Anh.
Hàn Anh cho rằng Phó Tạ đáp ứng rồi, mắt to ngập nước không hề chớp nhìn Phó Tạ.
Phó Tạ thấy dáng vẻ kích động của nàng, trong lòng cười thầm, nhưng cố ý làm ra vẻ như không có chuyện gì, trầm giọng nói: “a Anh, sách luận của muội đâu?”
Hàn Anh: “... Đều ở chỗ Tẩy Xuân...” Nhớ tới bài sách luận nàng viết, Hàn Anh hơi chột dạ.
Phó Tạ thấy nàng ỉu xìu, nhưng cũng không có ý định bỏ qua cho nàng, đi
tới bên cửa sổ dặn dò Phó Tĩnh: “Đi tới chỗ Tẩy Xuân đem sách luận của
Hàn cô nương tới đây!”
Phó Tĩnh đáp “Vâng”, lập tức liền rời đi.
Phó Tạ nhìn Hàn Anh, thản nhiên nói: “Ngồi đi!”
Hàn Anh ngoan ngoãn ngồi xuống ghế cao trước thư án gỗ lim, đôi mắt to
trắng đen rõ ràng nhìn Phó Tạ, nhu thuận đáng yêu gì đâu.
Phó Tạ cũng ngồi trên ghế cao, bày ra dáng vẻ như đang tâm sự với cái đầu gối.
Hắn vừa muốn mở miệng, nhưng khi nhìn Hàn Anh nhu thuận như chú chó nhỏ
nhìn mình, khuôn mặt hơi nóng lên, liền lấy tay che miệng ho nhẹ một
tiếng, dời ánh mắt, trầm giọng nói: “Ta nhớ đầu hạ sang năm là muội được mười lăm tuổi rồi đúng không?”
Hàn Anh liên tục gật đầu.
Thấy nàng không thông suốt như trước kia, Phó Tạ liếc mắt nhìn nàng, tiếp tục nói: “Bây giờ cách sinh nhật muội còn tám tháng.”
Hàn Anh tiếp tục gật đầu.
Phó Tạ dẫn dắt từng bước y như lúc thuyết phục Thừa Dận Đế, mắt phượng
chuyên chú nhìn Hàn Anh, giọng nói lành lạnh muốn nói lại thôi: “Tám
tháng sau ta nhất định ở Biện Kinh...”
Hàn Anh cười ngây thơ: “vâng, đến lúc đó muội đang ở Liêu châu với cha mẹ mà!”
Phó Tạ: “...” Nha đầu này còn không có lí lẽ bằng bệ hạ nữa!
Hắn chẳng thèm bực bội, liền trực tiếp mở miệng nói: “Ta phải đi Tây Cương rồi.”
Hàn Anh: “... Tây Cương?” đại não liên tục đình trệ của nàng bắt đầu
hoạt động lại. Đại Chu nằm ở Đông Phương đại lục, là quốc gia lớn nhất
Đông Phương đại lục, xung quanh tiếp giáp với bốn quốc gia, đông biên
cương tiếp giáp Đông Di, biên giới Nam Hải ngăn cách với nước Dữ Việt
qua một bờ đại dương, vượt qua núi Trường Thanh ở biên giới Bắc Cương
chính là Liêu quốc, ở phía tây Lương châu Tây Cương chính là lãnh địa
của bộ tộc Tháp Khắc Khắc. Trong đó bộ tộc Tháp Khắc Khắc vô cùng hung
hãn, mùa thu mỗi năm đều muốn xâm lấn Đại Chu thiêu cướp của giết người, khiếm cho Lương châu trở nên hoang tàn vắng vẻ...
Lòng của nàng run lên: “... Ca ca... Là muốn đi đánh nhau sao?”
Phó Tạ “ừ” một tiếng, đang muốn mở miệng thuyết phục Hàn Anh ngoan ngoãn ngây ngốc trang viên ở ngoài thành... Hắn trở về, lại nghe giọng Hàn
Anh khẽ run: “Ca ca, muội đi với huynh!” Trong thanh âm mang theo kiên
định khó có được.
Phó Tạ: “...” Hắn tuyệt đối không thể mang Hàn Anh ra chiến trường!
Nhưng thật ra thì Phó Tạ tương đối hiểu rõ con người hắn. Hắn là cái
loại người một khi ra chiến trường liền trở thành một chiến sĩ nhiệt
huyết sôi trào, mấy lần tham gia chiến đấu ở Liêu châu, mỗi lần hắn đều
là tấm gương cho binh sĩ xâm nhập trận địa địch, theo đuổi chính là “Các huynh đệ theo ta xông lên” như vậy làm sao hắn có thể mang Hàn Anh
theo? Để cho hắn lúc nào cũng quan tâm Hàn Anh sao?
Hắn lập tức mở miệng nói: “Không được.”
Lại nói: “Ta đưa muội đi Trang Tử ở Chu Tiên trấn, chờ ta từ Tây Cương trở về sẽ đi đón muội!”
Lúc này mắt phượng của Phó Tạ lạnh lùng nghiêm nghị, cũng không còn dịu
dàng như mới vừa rồi, toàn thân bao phủ một loại chi khí lạnh lùng
nghiêm nghị, Hàn Anh bị khí thế của hắn làm cho khiếp sợ, trong lòng
hoảng sợ, hai chân hơi run lên, nhưng vẫn kiên trì nói: “Muội đi với
huynh! huynh đi đâu thì muội đi chỗ đó!”
Phó Tạ cảm thấy Hàn Anh cố tình gây sự, liền lạnh lùng nói: “Muội ra chiến trường để liên lụy ta sao?”
Cả người Hàn Anh rét run, cái này mới ý thức được vị hôn phu tương lai
của mình và phụ thân giống nhau, là một người mà bất cứ lúc nào cũng có
thể là võ tướng trên chiến trường.
Nàng kinh hồn bạt vía ngồi ở đó, cả người cũng mất tinh thần, nửa ngày mới nói: “Vậy muội đi Liêu châu.”
Lại bồi thêm một câu: “Muội làm bạn với cha mẹ, chờ huynh trở về.”
Thấy nàng như vậy, trái tim Phó Tạ có chút đau, hắn mờ mịt nhìn Hàn Anh, bình sinh lần đầu tiên đã biết cái gì gọi là “Anh hùng nhụt chí”.
Thì ra, chỉ là bởi vì nhi nữ tình trường, chưa bao giờ từng bao hàm cái khác.
Đại não Hàn Anh chưa từng hoạt động nhiều như hôm nay, rất nhanh liền ý
thức được mình không thể khiến Phó Tạ lo lắng, hắn trên chiến trường lo
lắng mình cũng không thể an tâm, liền ngưng mắt nhìn Phó Tạ, chậm rãi
nói: “Ca ca, muội cũng biết tình hình trong phủ chúng ta, muội cũng biết dung mạo của muội thực là có chút...” Nàng nói không ra hai chữ” trêu
chọc “này.
Thấy Phó Tạ như có điều suy nghĩ, Hàn Anh nói tiếp: “Giới quyền quý ở
khắp nơi trong kinh thành, nếu như huynh không có ở bên cạnh muội, một
mình muội sao có thể bảo vệ bản thân ở kinh thành này?”
Một câu nói kia đánh trúng Phó Tạ.
Đúng vậy, tuy hắn cường hãn, nhưng nếu hắn không ở kinh thành, cho dù
giấu Hàn Anh trong trang viên ngoài thành, nếu như người khác trăm
phương ngàn kế, thì có thể bảo vệ được Hàn Anh sao?
Đây hết thảy đều là do hắn chưa đủ mạnh, ngay cả thê tử của mình cũng không bảo vệ được!
Đại não của hắn bắt đầu kín đáo lên kế hoạch.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến âm thanh Phó Tĩnh bẩm báo: “Bẩm công tử, đồ của Hàn cô nương đã lấy tới.”
Quần áo và đôi giày Hàn Anh tặng được bày trên giường gấm, bài tập của nàng thì bày trên thư án.
Phó Tạ đi xem quần áo và đôi giày Hàn Anh làm cho hắn trước, trong lòng
ấm áp vô cùng, nhìn Hàn Anh, muốn vươn tay xoa đầu nàng, lại phát hiện
không có chỗ để ra tay, liền thuận thế sờ sờ mặt nàng, cảm thấy mềm nhẵn mềm mại, trong lòng không khỏi rung động, vội vàng dời đi tâm tư, đi
đến trước thư án nhìn sách luận Hàn Anh viết.
Đọc sách luận Hàn Anh viết, vui vẻ trong mắt phượng của Phó Tạ càng lúc càng sâu, cuối cùng nhịn không được cười ha hả.
Hàn Anh vừa thẹn vừa xấu hổ, đoạt lấy sách luận của mình, hậm hực nói: “Muội phải đi đây!”
Nàng xoay người lại muốn đi, lại một lần nữa bị Phó Tạ kéo lại.