Theo như ngày thường, sau khi Hàn Anh đến Khánh Thọ Đường thỉnh an sẽ
ngồi lại một chút rồi rời đi ngay, hôm nay sau khi thỉnh an xong nàng
cũng chưa đi, mà ngồi lại với Thái phu nhân một lát.
Đợi Tam phu nhân Trâu thị dẫn theo Tam cô nương Hàn Diễm tới, Hàn Anh
mỉm cười hành lễ với Tam phu nhân, chào hỏi với Hàn Diễm, sau đó hỏi
Trâu thị: “Tam thẩm, Tam thúc con vào triều rồi sao?”
Trâu thị ôn hòa nói: “Tam thúc con ở nha môn... Con cũng biết đấy, không phải ngày nào cũng vào triều, hiện tại đang đọc sách trong thư phòng!”
Hàn Anh nghe vậy mừng rỡ: “Tam thẩm, con nhờ người một việc nhé!”
Trâu thị khẽ cười: “Chuyện gì?”
Hàn Anh biết rõ từ trước đến nay bà ấy luôn cẩn thận, không dễ dàng đồng ý, liền nói ngay vào điểm chính: “Hôm nay con muốn viết một bài sách
luận, thế nhưng lại không biết cách viết, muốn tìm Tam thúc mượn quyển
“Chân Trị chính khách” để tham khảo cách viết trong sách”. Ở trong Hầu
phủ này, người chăm chỉ đọc sách chỉ có Tam lão gia Hàn Ức thôi, quyển
sách này có lẽ chỗ Hàn Ức có.
Trâu thị nhẹ gật đầu, nói: “Con chờ một lát, ta cho người ta đến thư
phòng tìm Tam thúc con hỏi một chút, nếu có sẽ sai người đưa qua cho
con!”
Hàn Anh cười dịu dàng quỳ gối hành lễ: “Cảm ơn tam thẩm!”
Trâu thị cười vỗ vỗ tay nàng: “Người trong nhà, không cần phải khách
khí.” Nhị cô nương này thật là xinh đẹp, tựa như minh châu dưới ánh
trăng, toả ra ánh châu óng ánh, người khác căn bản không thể lấn át
được, quan trọng hơn là nàng rất hoạt nát, vừa nhìn liền khiến người ta
cảm thấy vui vẻ.
Nàng đảo mắt nhìn nhìn nữ nhi Hàn Diễm của mình, trong mắt hiện ra một
vòng suy nghĩ sâu xa, nụ cười cũng phai nhạt rất nhiều, trước kia Hàn
Anh không có ở Biện Kinh, hôm nay nàng đã trở về, nữ hài tử trong nhà đi ra ngoài lui tới giao tiếp, Hàn Anh lại chói mắt như vậy, Hàn Diễm nhất định sẽ ảm đạm rất nhiều...
Hàn Diễm cũng đã đến tuổi kết hôn rồi, cần phải giúp đỡ lẫn nhau mới được...
Cũng may Hàn Anh đã có rể quý, hơn nữa rể quý lại là đương triều quốc
cữu gia, còn là điện Tiền Ti Phó Đô Chỉ Huy Sứ, có lẽ Hàn Diễm đi theo
cũng có thể hưởng ké một chút hào quang...
Hàn Anh nghe Trâu thị nói những lời này, thấy Nhị phu nhân Phương thị
còn chưa tới, không muốn đợi nữa bèn nói phải đi về thêu thùa may vá,
dẫn theo Tẩy Xuân và Sấu Đông trở về.
Trở lại tây viện, Hàn Anh cầm lấy quyển truyện lịch sử đọc một lát, Từ
ma ma liền cầm một chồng quần áo đi vào: “Cô nương, quần áo người làm
cho cô gia đã ủi xong rồi!”
Hàn Anh nhận quần áo, mở từng cái ra kiểm tra cẩn thận, để tránh có cái gì không ổn.
Nàng làm cho Phó Tạ ba bộ y phục, một bộ trường bào cổ tròn bằng gấm màu đen thêu hoa văn bằng chỉ bạc, một bộ trung y bạch la và một cái quần
lụa trắng, ba bộ quần áo này là nàng tự tay làm, còn có một đôi vớ lụa
trắng và một đôi giày da màu đen mà võ tướng hay mang là do Từ ma ma
giúp nàng làm.
Quần áo mới sờ rất thoải mái, bề mặt còn lưu lại mùi xà phòng nhạt và mùi vị của ánh mặt trời ôn hòa ấm áp, rất là dễ ngửi.
Từ ma ma cầm hai cái hộp gấm mới tới, sau khi để xuống thuận miệng hỏi một câu: “Cô nương, quần áo có cần xông hương không?”
Hàn Anh suy nghĩ một chút, nói: “Không cần.” Nàng nhiều lần kề sát người Phó Tạ, ngoại trừ lúc vừa tắm xong sẽ lưu lại mùi bạc hà hoặc là mùi
trúc xanh, trên người hắn không có mùi khác, nhẹ nhàng sạch sẽ.
Nghĩ đến từng khối cơ bụng rắn chắc mạnh mẽ của Phó Tạ, tim Hàn Anh không tự chủ được đập nhanh hơn, có chút cảm giác chờ mong.
Từ ma ma đứng bên cạnh thấy cô nương nhà mình cúi đầu gấp từng chồng
từng chồng quần áo mà khuôn mặt lại đỏ lên, không khỏi tò mò hỏi một
câu: “Cô nương, mặt của người sao lại đỏ lên vậy?”
Hàn Anh rũ mắt xuống, lúng túng vuốt vuốt khuôn mặt nóng bừng, ngữ khí
bình tĩnh: “à, trong phòng hơi nóng.” Nàng không dám nói nãy giờ nàng
đang nghĩ tới mấy khối cơ bụng của Phó Tạ đâu.
Từ ma ma: “... hả? nóng sao? sao ta không cảm thấy!”
Sau khi cất quà sinh nhật của Phó Tạ tặng vào hai hộp gấm xong, Hàn Anh
liền dặn dò Hoán Hạ và Sấu Đông: “Đặt hai cái hộp này vào trong tủ quần
áo, đợi khi nào chúng ta đi phủ quốc công thì lấy ra.”
Sấu Đông nâng cái hộp lên cười nói: “Cô nương quá cẩn thận rồi, để cái này ở nhà chính cũng có sao đâu?”
Hàn Anh liếc nàng, nói: “Ngày mai Hầu phủ có tiệc, sẽ có người tới chỗ
chúng ta, để người ta nhìn thấy sẽ không tốt.” Hơn nữa, hộp gấm không có khóa, vạn nhất có người động tay chân, Phó Tạ đứng đắn lại hay nói quy
củ, như vậy sẽ phiền phức lắm.
Nhớ tới dáng vẻ hay giả vờ nghiêm chỉnh trước kia của Phó Tạ, Hàn Anh
không khỏi bật cười. Nụ cười chưa dứt nàng lại nghĩ tới nụ hôn nồng
nhiệt của Phó Tạ, nhớ tới thân thể mạnh mẽ rắn chắc bên trong trung y
của hắn …
Hô hấp Hàn Anh dồn dập, toàn thân mềm nhũn, vội cúi đầu không nói lời nào, cầm lấy quyển truyện lịch sử giả vờ đọc.
Nàng xem được vài trang thì bà tử chịu trách nhiệm trông coi cửa ngõ ở
tây viện tới đây hồi báo, nói Tam phu nhân phái người đến tặng sách.
Hàn Anh nhận sách, đúng là quyển “Chân Trị chính khách”, liền vui vẻ mà
nhìn ma ma đến tặng sách: “Làm phiền Liên ma ma rồi, đúng là quyển sách
này!”
Lại dặn dò Tẩy Xuân: “Đến bàn trang điểm lấy cây trâm hoa phượng tiên bằng vàng ta thích nhất tới đây!”
Tẩy Xuân đáp ứng đi vào phòng ngủ.
Hàn Anh cầm cây trâm trong tay, nhìn Liên ma ma: “Hôm qua khi ta đi dạo ở bên ngoài đã mua cây trâm này, nay tặng cho Liên ma ma!” Hiện nay ở Hầu phủ nàng không có tai mắt, làm việc rất là bất tiện, nay đã lôi kéo
được mấy người rồi, mà Liên ma ma là thị tì của Tam phu nhân Trâu thị,
rất được Trâu thị tín nhiệm, là tâm phúc của tam phòng, Hàn Anh cảm thấy cần phải qua lại một chút.
Nhìn cây trâm vàng sáng chói, đỉnh trâm là một đóa hoa phượng tiên bằng
vàng, các hạt hồng bảo thạch vỡ khảm xung quanh tạo thành đóa hoa, tuy
rằng nhìn không đắt tiền, nhưng rất tinh xảo đáng yêu.
Vẻ mặt Liên ma ma sợ hãi: “Ai da.., cây trâm này quý giá quá...” Ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào cây trâm trong tay Hàn Anh.
Hàn Anh cười dịu dàng đưa cây trâm cho Từ ma ma, liếc mắt một cái.
Từ ma ma tiến lên đỡ bả vai Liên ma ma, cài cây trâm hoa phượng tiên
bằng vàng lên búi tóc Liên ma ma, vừa cười đánh giá một phen: “Liên tỷ
tỷ, cây trâm này rất hợp với ngươi!”
Liên ma ma vui mừng nói cám ơn, lúc này mới cùng Từ ma ma đi ra.
Từ ma ma nhanh chóng trở lại, bẩm báo nói: “Cô nương, ta đã đã dặn dò
rồi, nàng ta sẽ không chủ động đi nói với Tam phu nhân về cây trâm này
đâu.”
Hàn Anh đang xem sách, nghe vậy liền nói: “Như vậy cũng tốt.”
Nàng suy nghĩ một chút, buông sách nói: “Ma ma, gọi tất cả mọi người trong viện chúng ta đến đây, con có lời muốn nói.”
Ngày mai là tiệc ngắm hoa rồi, địa phương khác nàng không xen vào, thế
nhưng bên trong tây viện nàng đã sớm an bài xong, người đi theo nàng,
người canh cửa, người hầu trong phòng bếp nhỏ ở nội viện, hầu trà sau
hành lang, người đợi sai sử, người trực ở phòng ngủ và thư phòng, đều đã sớm phân phó xong, mỗi người ai cũng có chức trách rõ ràng, như vậy
ngày mai mới không xảy ra sự cố.
Khi Hàn Anh sắp xếp công việc cho nhóm nha hoàn bà tử này, thì bốn đại
nha hoàn Tẩy Xuân đứng ở một bên, mỗi người các nàng chuyên môn phụ
trách các hạng mục khác nhau, kiêm luôn chức vị tổng quản, lại có ý định để các nàng đứng bên cạnh học hỏi, sau này chậm rãi học quản gia, nàng
có thể thoải mái một chút.
Đợi Hàn Anh phân công xong trách nhiệm từng người, đồng thời cũng định
ra mức thưởng phạt, lúc này mọi người mới kính cẩn rời đi, chỉ giữ lại
Từ ma ma và Tẩy Xuân ở lại hầu hạ.
Từ ma ma thấy Hàn Anh không cần người dạy khác cách quản lý việc nhà,
trong lòng có chút tự hào đắc ý, liên miên cằn nhằn nói: “Ta nghe nói
mỗi ngày Nhị phu nhân đều dẫn theo đại cô nương đi theo học cách quản lý việc nhà! Ta nói nha, ta cảm thấy đại cô nương không thể nào sánh với
cô nương người...”
Hàn Anh nghe vậy liền nở nụ cười, nhũ mẫu cũng thiên vị quá đi, bất luận nàng làm cái gì, đều là thông minh lanh lợi; vô luận Hàn Bội làm gì,
đều là chí lớn nhưng tài mọn!
Nàng tựa người lên giường gấm, miễn cưỡng nói: “Ma ma, sao người không nói Đại tỷ tỷ cần mẫn chịu khó hơn con?”
Từ ma ma trấn định tự nhiên: “Nhưng cô nương thông minh hơn đại cô
nương, không phải người ta hay nói “lao tâm giả, lao lực giả” sao, người quản lý hướng dẫn người dưới làm việc, bản thân mình không cần động
thủ, chứ không phải lười biếng!”
Hàn Anh cười nói: “Ma ma, là " lao tâm giả trị nhân, lao lực giả trị ư nhân”[1]!”
[1] Kẻ lao động trí óc thì cai trị người, kẻ lao động chân tay thì bị người cai trị.
Từ ma ma cười hì hì: “Ma ma không có văn hóa mà!”
Bởi vì Từ ma ma nói thế, Hàn Anh cẩn thận đánh giá bốn đại nha hoàn bên cạnh.
Hầu phu nhân Lâm thị chọn kỹ lựa khéo mới ra bốn đại nha hoàn này, còn
giao hết văn tự bán mình cho Hàn Anh, thật ra là cũng có ý nghĩ sâu xa.
Ví dụ như Tẩy Xuân, tâm tư tỉ mỉ làm người ổn trọng, đây là quản gia được chuẩn bị cho Hàn Anh.
Lại ví dụ như Hoán Hạ, xuất thân là đầu bếp thế gia, đặc biệt mua về để làm đầu bếp nữ trong phòng bếp nhỏ cho Hàn Anh.
Về phần Nhuận Thu và Sấu Đông, một người tú lệ, một người xinh đẹp, một
người ôn nhu, một người hoạt bát, một người đầy đặn, một người thon thả, quả thực là một đôi tỷ muội như hoa, tất nhiên là chuẩn bị sau này làm
thông phòng cho cô gia, nếu không cũng có thể gả cho quản sự trong phủ
làm thị tì.
Bốn đại nha hoàn này, thật ra đều là Lâm phu nhân đặc biệt chuẩn bị làm
thiếp thất hầu hạ thông phòng cho con rể tương lai, hơn nữa những người
này đều bị Hàn Anh nắm ở trong tay cũng có thể giúp nàng tranh thủ tình
cảm với các thiếp thân tri kỷ thông phòng khác.
Hàn Anh cảm tạ mẫu thân quan tâm nhưng lại không đồng ý.
Lòng của nàng rất nhỏ, đã dung nạp một Phó Tạ, thì không thể dung nạp người nào được nữa.
Nàng không ý định phân sủng cho những nữ nhân khác.
Nếu như không thể chấp nhận, vậy thì phải nói rõ, miễn cho những nha hoàn này có suy nghĩ không nên có.
Nghĩ tới đây, ngồi trên giường nhỏ hoàng hoa lê Hàn Anh cầm một quả cam
trên bàn, chậm rãi lột vỏ, trong lòng đắn đo không biết nên nói như thế
nào.
Thật ra trước kia nàng đã nói gần nói xa chuyện này một lần rồi, chỉ là
không biết trong lòng bốn cái đại đầu này có suy nghĩ gì thôi.
Thôi được, ngày mai trong phủ đãi tiệc ngắm hoa, bây giờ nói chuyện này
chẳng khác nào làm người ta thấp thỏm không yên; đợi qua ngày mai, nàng
lại tiếp tục thảo luận việc này vậy!
Buổi chiều sau khi ngủ trưa thức dậy, lúc này Hàn Anh mới cầm bản “Chân
Trị chính khách”, sau khi lật ra một lần rốt cuộc đã tìm được một bài
“luận nạp gián”, liền bắt đầu phỏng theo mà viết.
Từ ma ma rất xem trọng việc đọc sách của nàng, rất nghiêm túc mà canh giữ ở hành lang, không cho ai đến quấy rầy nàng.
Chạng vạng tối khi Hàn Bội, Hàn Diễm và Hàn Linh tới đây tìm Hàn Anh nói chuyện, lại bị Từ ma ma lấy lí do “Cô nương đang đọc sách “ ngăn cản.
Hàn Diễm dở khóc dở cười, nhìn Hàn Bội: “Đại tỷ tỷ, Nhị tỷ tỷ đây là muốn hăng hái đọc sách làm nữ tài tử đó!”
Hàn Bội “Hừ” một tiếng, nói: “Ngày mai Di biểu tỷ cũng đến, nếu bàn về học vấn, nàng có thể so với Di biểu tỷ sao?”
Nhớ tới ở phương diện đọc sách mình cũng không sánh bằng biểu tỷ Tống
Di, trong lòng Hàn Bội không khỏi chua chát, liền nói: “Chúng ta đều là
tiểu thư khuê các, tương lai sau khi xuất giá đều phải làm chủ việc bếp
núc, việc nhà còn không xong, còn đọc sách gì nữa chứ! Trượng phu chủ
yếu nhìn thê tử mình có thể làm chủ việc bếp núc hay không, ai lại quan
tâm có thể đọc sách hay không.”
Ngay lúc này Hàn Anh mới đi ra, cười với Từ ma ma nói: “Ma ma, con viết
xong bài tập rồi, nói Sấu Đông hong khô rồi cất kỹ là được!”
Dặn dò Từ ma ma xong, Hàn Anh mỉm cười mời ba người Hàn Bội vào nhà, sai Hoán Hạ dâng trà và một chút điểm tâm.
Bởi vì trong phòng đã nghe Hàn Bội nói, Hàn Anh cố tình giải thích một
chút, miễn cho trong lúc vô tình bị người đặt cho biệt hiệu”Nữ mọt
sách”, liền nói: “Ta cũng không phải muốn làm nữ tài tử, chỉ là Phó ca
ca giao bài tập cho ta, bắt ta viết một bài sách luận mai phải giao cho
huynh ấy, bởi vậy mới nói nước đến chân mới nhảy khổ thật.”
Hàn Bội hất càm lên nhìn Hàn Anh, lạnh lùng nói: “Nhị muội muội biết
viết sách luận? Thật sự đáng mừng! Chỉ tiếc trách nhiệm của thê tử là
giúp chồng dạy con, làm chủ việc bếp núc, chuyện phong nhã như đọc sách
hồng tụ thiêm hương, cũng không phải là thứ mà danh môn khuê tú chúng ta nên làm!”
Hàn Anh nghe vậy mỉm cười không nói gì.
Hàn Diễm cũng cười cười, không lên tiếng.
Hàn Linh cúi đầu suy nghĩ, trong lòng có ý nghĩ của mình. Nàng là do di
nương sinh, bởi vậy càng nhìn càng thông suốt, cảm thấy nếu như thê tử
có thể đọc sách viết chữ ngâm thơ vẽ tranh, tương lai có thể cùng trượng phu hồng tụ thiêm hương, ngược lại có thể làm cho trượng phu bớt lấy
thiếp nạp tỳ, chỉ là Nhị tỷ tỷ còn chưa có gả đi, Nhị tỷ phu đã coi
trọng như vậy, không biết là tốt hay xấu.
Thật không biết cuối cùng tương lai Nhị tỷ phu như thế nào, có thể làm cho Nhị tỷ tỷ xinh đẹp như vậy để tâm...
Nàng suy nghĩ một lát, nói: “Phủ An quốc công có Hoàng hậu nương nương,
là một nơicó nhiều phúc khí, chỉ là muội không có phúc, chưa từng đến
phủ quốc công!” Thật ra nàng chút tò mò đối với Nhị tỷ phu này, nghĩ
muốn đi tham quan một chút,
Hàn Bội lườm nàng không nói gì. Nàng nhận được tin Nhị cô nương Phó Du
của phủ An quốc công sai người đưa thiếp mời tới, nhưng nàng mới không
có ý định mang Hàn Linh đi.
Hàn Diễm nhìn nhìn Hàn Bội, lại nhìn Hàn Linh một chút, sau cúi đầu chuyên tâm nhìn khăn tay trong tay mình.
Hàn Anh suy nghĩ một chút, mỉm cười nói: “phủ An quốc công đang chuẩn bị tiệc sinh nhật cho Phó tam công tử, ta đã nhận được thiếp mời đến lúc
đó sẽ dẫn muội theo!”
Hàn Linh nghe vậy mừng rỡ, vội vàng quỳ gối hành lễ: “Cảm ơn Nhị tỷ tỷ!”
Hàn Bội thấy Hàn Anh thu mua lòng người, không khỏi hừ một tiếng.
***
Hai tay của hắn run rẩy cầm thiếp mời kia lên
Phó Tạ sớm biết nội tình, thấy Phó Trữ còn dám đùn đẩy, liền lạnh lùng nhìn hắn.
Phủ hoài ân hầu đương nhiên cũng đưa thiếp mời cho Phó Tạ, chỉ là hôm
qua Phó Tạ trở về quá muộn, lại không đi thỉnh an kế mẫu Thôi phu nhân,
cho nên Thôi thị mới mượn cớ gây khó dễ, không có nói chuyện thiếp mời
cho người Đông viện.
Về phần Phó Tạ an bài tai mắt ở phủ hoài ân hầu, bọn họ xác thực đã
truyền tin tức này tới, chỉ là Phó Bình chịu trách nhiệm truyền tin tức
lại xuất phát đi liêu châu rồi, trước khi đi đã bàn giao cho Phó Tĩnh
Phó Trữ, Phó Trữ schịu trách nhiệm thu nhận tin tức.
Phó Trữ không nghĩ Phó Tạ sẽ quan tâm đến mấy cái tin tức như thế này ở
phủ hoài ân hầu, vì vậy Phó Tạ mới không biết phủ hoài ân hầu sắp có
tiệc chiêu đãi khách nhân.
Phó Tĩnh dẫn theo hai hỗ Vệ tiến lên hành lễ, chờ hắn xử trí.
Phó Tạ thản nhiên nói: “Mang ra ngoài xử lý theo gia pháp.”
Phó Trữ nghe vậy nước mắt rơi như mưa, toàn thân mềm nhũn, nhưng biết tính tình của công tử, một tiếng cũng không dám nói.
Xử lý chuyện của Phó Trữ xong, Phó Tạ liền trở về phòng thay đổi quần áo sau đó cùng hộ vệ cưỡi ngựa đi phủ hoài ân hầu.