Từ ma ma vui mừng phấn khởi mang theo bốn đại nha hoàn hầu hạ Hàn Anh tắm rửa, hầu hạ Hàn Anh nằm trên giường.
Hàn Anh nằm ngẩn người, Từ ma ma thì vội vội vàng vàng, vừa sai Hoán Hạ đi nấu nước đường đỏ, vừa xoa bụng cho Hàn Anh, khiến cho Hàn Anh dở khóc dở cười: “Ma ma, con không đau bụng, chỉ thấy có chút là lạ.”
Từ ma ma vội vàng sáp đến hỏi: “Lạ ở chỗ nào?”
Hàn Anh xấu hổ không thể nào nói là vừa rồi khi Phó Tạ muốn đánh nàng, vô tình chạm phải cái chỗ nào đó đang trổ mã, cho nên cảm thấy khó chịu, cuối cùng chỉ đành phải nói: “Ài, ma ma đừng hỏi nữa!”
Từ ma ma thấy nàng không kiên nhẫn, liền không muốn hỏi nhiều.
Nửa đêm Hàn Anh bị đau tỉnh giấc.
Chỗ trước ngực nàng lớn ra rồi, một đôi tiểu hạch cứng rắn, chỉ cần đụng trúng liền rất đau, chỉ có thể nằm nghiêng, lấy một miếng chăn gấm đắp ngang thân thể.
Dù là như thế, nàng vẫn không ngủ được.
Hàn Anh cũng biết Hoài Ân hầu phủ sớm đã suy thoái, phụ thân hôm nay cũng ở tình cảnh khó khăn, mà An quốc công chiến công hiển hách, lại thân thuộc với vua, nàng cùng Phó Tạ vốn không môn đăng hộ đối, sở dĩ có thể trèo cao Phó Tạ, thuần túy là bởi vì An quốc công nhằm vào chức vị võ tướng của phụ thân.
Nghĩ đến Phó Tạ ấn nàng ở trên đầu gối đánh đòn, tuy rằng chỉ có một chút, Hàn Anh cũng tức muốn chết!
Mặt khác nàng tức giận là vì Phó Tạ giáo huấn nàng như giáo huấn tiểu hài tử mà, rõ ràng là tâm tư quá nhiều, muốn sớm hàng phục nàng đây mà, muốn nàng mặc hắn xoa nắn!
Vừa nghĩ như thế, ngực đã đau còn tức giận, Hàn Anh càng ngủ không được, chịu đựng trước ngực sưng đau, từ trên giường trở mình ngồi dậy.
Giường ở trạm dịch vốn rất đơn sơ, nàng chỉ khẽ trở mình thì âm thanh “Két… Két…” vang lên, làm đánh thức Từ ma ma
Bởi vì tình huống đặc thù tối nay, Từ ma ma rất lo lắng, nên ngủ ở trên giường cùng với nàng. Bị bừng tỉnh bà vội vàng khoác dài áo hỏi: “Cô nương, làm sao vậy?”
Trong phòng chỉ có mình cùng nhũ mẫu, Hàn Anh cũng không che giấu nữa: “Ma ma, ngực con sưng lên, rất đau.”
Từ ma ma lại cười, niệm phật: “Cô nương rốt cuộc bắt đầu trổ mã rồi, thật tốt quá!”
Nàng đứng dậy kêu người gác đêm bên ngoài đi nấu một ấm nước, nước ấm sau khi được bưng vào lập tức lấy khăn lụa thấm nước rồi chườm nóng cho Hàn Anh.
Phó Tạ một cái đánh đã đánh ra quý thủy của Hàn Anh, không nói lời nào xấu hổ đi ra khỏi viện.
Tương Bách Xuyên cùng Chu Thanh mang theo mấy Thiên phu trưởng đang đợi ở bên ngoài, thấy hắn đi ra liền ngay ngắn chắp tay hành lễ: “Bái kiến Tướng Quân!”
Phó Tạ mặt không biểu tình khoát tay áo, trực tiếp đi thẳng về phía trước, trong bụng lặng lẽ suy nghĩ mình có tài đức gì, quý thủy của Hàn Anh sớm không đến, trễ không đến mà đợi ngay lúc bị hắn đánh lại đến.
Nghĩ đi nghĩ lại, mặt Phó Tạ cũng có chút đỏ lên.
Quốc công phu nhân qua đời quá sớm, Phó Tạ từ nhỏ ở trong quân doanh lớn lên, ở phương diện nam nữ đơn thuần làm cho người khác tức lộn ruột, hắn không nghĩ tới chính mình một ngày kia lại có thể tận mắt nhìn đến quý thủy sống sờ sờ, bởi vậy nguyện vọng bức thiết trước mắt chính là rửa tay, hảo hảo rửa tay sạch sẽ.
Tương Bách Xuyên cùng Chu Thanh cũng đi theo Phó Tạ tiến vào lều lớn, thấy Tướng Quân muốn rửa tay, vội tiến đến hầu hạ.
Thấy Tướng Quân sắp bỏ tay có vết máu vào chậu nước, Chu Thanh nhịn không được nói: “Tướng Quân, người làm saovậy? Trên tay sao lại có máu?”
Đôi mi thanh tú của Phó Tạ cau lại nghiêm túc rửa tay, không nói chuyện.
Trong nội tâm Chu Thanh cực kì hiếu kỳ, thò đầu ra nhìn, ló đầu ra ngó ngó, thấy vết đỏ đã tẩy sạch, đúng là vết máu, đại não liền bắt đầu chuyển động: “... Tướng Quân... Người có phải hay không... Nha, tuy rằng người tuổi cũng không lớn, bất quá Hàn cô nương thật sự là còn nhỏ “
Phó Tạ không nhẫn nhịn được nữa, xoay người nắm cổ áo Chu Thanh, quay hắn nửa vòng, sau đó nhắm ngay bờ mông Chu Thanh nhấc chân đạp tới.
Chu Thanh vóc dáng không cao, nhất thời bị hắn đá ra lều lớn, thất tha thất thểu chạy vào mới đứng vững thân thể. Hắn ủy khuất vô cùng: “Tướng Quân, động khẩu không động thủ!”
Tương Bách Xuyên muốn cười lại không dám cười, thấy Phó Tạ đã dừng tay, vội vàng đưa lên khăn vải lau tay.
Hàn Anh nhẫn nhịn một bụng khí, muốn cùng Phó Tạ hảo hảo đấu một trận, đáng tiếc ngày hôm sau mãi cho đến xuất phát, Phó Tạ cũng không có xuất hiện trong sân, làm nàng có chút tiếc nuối.
Sau khi xuất phát nàng ngồi trong xe ngựa, ngược lại biết rõ Phó Tạ cỡi ngựa ở phía trước, lại nhớ tới những lời giáo huấn kia “ gì mà nam nữ khác biệt. Không được dòm ngó lung tung, không được xuất hiện ra ngoài “quy củ cổ hủ, lại bị Phó Tạ đánh mông đau đớn, nên cũng không dám vén rèm xe lên xem.
Đại khái là bởi vì binh nhiều tướng mạnh, một ngày này đi đường cực kì như ý, mặt trời chiều ngã về tây liền ẩn vào sau dãy núi.
Phó Tạ không để cho quân đội, nhân mã dừng lại, mà là tiếp tục đi, mãi cho đến khi ánh trăng xuất hiện, lúc này mới phân phó binh sĩ dừng lại dựng trại đóng quân tạm thời.
Một đêm này Hàn Anh cũng ngủ ở trong doanh trướng.
Mãi cho đến khi nằm ngủ thoải mái dễ chịu trên nệm gấm, Hàn Anh vẫn không có gặp lại Phó Tạ. Nàng có chút tiếc nuối, bên cạnh đó lại có cảm giác may mắn, Phó Tạ giống như quên mất việc kiểm tra bài học hàng ngày!
Xe ngựa Hàn Anh tiến vào trạm dịch ngoài thành Ngạc Châu, Phó Tạ ở xa xa nhìn thoáng qua, trong mắt phượng hiện lên ý cười. “Tả Truyện” của “Trang Công thập niên” trong đó có một câu nói như vậy “Phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt”[1], khoảng cách hắn đánh mông Hàn Anh đã ba ngày, khí thế Hàn Anh cũng nên tiêu tan rồi nhỉ?
[1] “Tả Truyện” Trang Công thập niên: ‘phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt’.=> Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc.
Nghĩ đến nước mắt của Hàn Anh, trong lòng của hắn có chút đau lòng, hắn ngày càng thích Hàn Anh híp mắt to cong lên, khóe miệng cười ngọt ngào.
Phó Tạ quyết định đêm nay đi thăm Hàn Anh, lý do chính là hắn muốn tiếp tục kiểm tra bài học của Hàn Anh.
Dùng qua cơm tối, Hàn Anh bỏ đi tắm, tắm xong thì đắp trên mặt một tầng hương mỡ hơi mỏng, xõa tóc dài ẩm ướt ngồi ở trên giường gấm, tuyên bố muốn đi theo Từ ma ma học làm băng nguyệt tín.
Tuy rằng nàng vào kinh cùng với bốn vị Tú Nương, bên người cũng có nha hoàn hầu hạ, nhưng nàng lại cảm thấy vật tùy thân như vậy lại để cho người khác làm thì thấy kì kì sao ấy, liền lấy một tấm vải bố mềm hút nước, trải rộng trên giường gấm, cầm lấy cái kéo cắt thử.
Từ ma ma ở một bên cầm phấn viết cùng thước gỗ giúp nàng vẽ đường thẳng: “Cô nương, bắt đầu cắt từ nơi này!”
Hàn Anh dựa theo đường thẳng Từ ma ma vẽ mà cắt theo, vừa cắt vừa cười dịu dàng hỏi: “Ma ma, kế tiếp làm khe hở như thế nào?”
Từ ma ma còn chưa nói chuyện, bên ngoài liền truyền đến âm thanh Lập Xuân bẩm báo: “Bẩm cô nương, cô gia đến rồi!”
Nụ cười trên mặt Hàn Anh lập tức biến mất, trên mặt hiện ra thần sắc giống như giận cũng không phải giận.
Nàng rủ tầm mắt, một bên suy nghĩ hôm nay làm như thế nào để Phó Tạ khuất phục đây.
Lập Xuân vén rèm lên, Phó Tạ đột nhiên đi đến.
Hàn Anh đã ba ngày không gặp hắn, nhịn không được liền liếc trộm một cái, phát hiện bất quá ba ngày không thấy, Phó Tạ giống như lại cao hơn một chút, theo như phép tính kiếp trước, sợ là hơn một mét tám. Đại khái là mấy ngày nay một mực hành quân, da thịt trên mặt hắn cũng đã phơi nắng thành màu lúa mì, lộ ra mắt phượng với đôi mi thanh tú, nhìn vào có một loại tuấn tú, khí khái hào hùng.
Phó Tạ ngồi xuống cũng nhìn về phía Hàn Anh, Hàn Anh đang liếc trộm hắn, hai người lập tức bốn mắt nhìn nhau.
Hàn Anh lúc này cúi đầu xuống, giả vờ giả vịt may vá, mặt lại ửng đỏ.
Phó Tạ mặt không biểu tình ngồi xuống, nghiêm túc nói: “Muội muội, nên kiểm tra bài học rồi.”
Hàn Anh: “...” Nàng cố ý dùng cánh tay đụng tiểu hạch cứng rắn trước ngực mình một cái, lập tức đau đến nước mắt chảy ra. Nàng vội vàng lắc lắc đầu, làm làm ra một bộ dạng quật cường rơi lệ.
Phó Tạ trợn mắt há hốc mồm nhìn Hàn Anh, cái kia gọi là nước mắt gọi là đến, lòng tràn đầy tính toán lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Hắn nhìn Từ ma ma: “Từ ma ma người lưu lại, những người còn lại đều đi ra ngoài!”
Từ ma ma tự nhiên hy vọng cô nương cùng cô gia hòa hảo, liền đưa mắt liếc Sấu Đông một cái, ý bảo các nàng nhanh đi ra ngoài, chính mình lưu lại yên lặng đứng hầu ở bên, sợ mình lên tiếng làm hư mất đại kế cô nương cô gia hòa hảo.
Phó Tạ đặt giường bàn nhỏ để ở giữa hắn và Hàn Anh, từ một bên rút ra khăn lụa nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt nàng, thấp giọng nói: “Ta giáo huấn muội, là để cho muội về sau ít đi đường quanh co.”
Hàn Anh nhắm mắt lại không để ý tới hắn, bởi vì nàng chảy không ra nước mắt.
Phó Tạ nâng chung trà lên cho Hàn Anh uống nước.
Hàn Anh không uống.
Từ ma ma ở một bên nhịn không được nói: “Cô gia, cô nương ngày thường rất có quy tắc, trước kia chỉ ở trước mặt Hầu Gia cùng phu nhân làm nũng, hiện tại...”
Nàng nói còn chưa dứt lời, nhưng Phó Tạ nghe là hiểu, hắn nhất thời có chút sững sờ, trong nội tâm trăm mối cảm xúc ngổn ngang, quả thực có chút hối hận, sau nửa ngày im lặng.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai Phó Tạ hạ lệnh nhổ trại tiếp tục lên đường, qua bốn năm ngày liền đi ra núi lớn, tiến vào thành Uyển Châu.
Những ngày này Hàn Anh thấy Phó Tạ luôn luôn nghiêm trang đâu ra đấy đấy, cũng biến thành tiểu thư khuê các, không bao giờ ở trước mặt Phó Tạ làm nũng ngây dại nữa.
Nhìn thấy Hàn Anh quy củ như vậy, trong lòng Phó Tạ mơ hồ có chút mất mát, tựa như có một cái gì đó, rất là khó chịu.
Bất quá hắn còn có chuyện trọng yếu hơn muốn làm, những thứ nhi nữ tình trường cỏn con này không phải phạm vi trọng điểm hắn cần cân nhắc.
Tri Phủ Uyển Châu Triều Lâm Tông là đường cậu của Phó Tạ.
Phó Tạ gửi gắm Hàn Anh cho đường mợ Triều phu nhân, còn mình thì dẫn đầu hai vạn đại quân lên núi tiêu diệt thổ phỉ.
Hàn Anh được kiệu nhỏ tinh xảo mang tới bên trong Triều phủ.