Quả Ngọt Năm Tháng

Quyển 1 - Chương 37

Tiết Chấn nhìn cô, cười gượng gạo: “Ừm, về là tốt, mẹ con đỡ nhắc đến con mãi.”

Đinh Mật cười không nói, đúng lúc Tiết Tiểu Bân gọi cô: “Chị ơi, bóc cái này cho em với, em không bóc được.”

Đinh Mật vội đáp: “Ừ.”

Chu Thanh bưng món cuối cùng ra bàn, nhìn Đinh Mật và Tiết Tiểu Bân đang bóc quà trên sofa, cười vui mừng: “Lại ăn cơm thôi.”

Đinh Mật dắt Tiết Tiểu Bân đi rửa tay, Tiết Ninh xách túi ra khỏi phòng, nói: “Con ra ngoài đây, mọi người ăn đi.”

Tiết Chấn cau mày, không vui: “Đến bữa ăn rồi còn đi đâu?”

Tiết Ninh nhìn ông: “Con không muốn ăn.”

Tiết Chấn liếc sang Đinh Mật đang trong nhà vệ sinh, khoát tay: “Thôi, con đi đi.”

Tiết Ninh như được đại xá, nhanh chóng thay giày dép ra khỏi nhà.

Đinh Mật ở trong nhà vệ sinh nghe thấy cuộc nói chuyện của họ, cảm thấy Tiết Chấn và Tiết Ninh hơi kỳ lạ. Hôm nay là sinh nhật của Tiết Tiểu Bân, đã nấu nướng xong xuôi, nếu là trước kia Tiết Ninh đột nhiên đòi ra ngoài, Tiết Chấn nhất định sẽ mắng té tát, rồi Chu Thanh chắc chắn sẽ giữ Tiết Ninh lại.

Đinh Mật vẩy nước trên tay, đi ra nhìn Tiết Chấn và Chu Thanh, nhất là Tiết Chấn, hình như đầy muộn phiền, còn Chu Thanh lại rất vui: “Tiểu Mật, mau ngồi đi, đã bao lâu con không ăn đồ mẹ nấu rồi.” Nói đoạn, có phần đau lòng, “Con nhìn con đi, chẳng thêm được tí da tí thịt nào, vẫn gầy như thế.”

Đinh Mật lặng lẽ nghe bà càm ràm, nhìn một bàn đầy thức ăn, ngồi xuống: “Đúng là lâu rồi không ăn, nếu không phải sinh nhật của Tiểu Bân, con cũng không muốn ăn.”

Nụ cười của Chu Thanh cứng đờ lại, chậm chạp buông tay.

Nếu không phải Tiết Tiểu Bân nằng nặc đòi cô về, cô sẽ không về.

Đinh Mật trước sau vẫn không có cách nào tha thứ cho bà.

Không khí thay đổi, xấu hổ, im bặt.

Đinh Mật gắp cho Tiết Tiểu Bân một miếng sườn, cười híp mắt: “Bé thọ tinh, sinh nhật vui vẻ nhé.”

Bé con mãi mãi không hiểu được nỗi buồn phiền của người lớn, phút trước còn ngơ ngác, ngay giây sau đã vui vẻ cười rộ lên: “Cảm ơn chị.”

Đinh Mật đã đưa mình vào hàng ngũ người lớn từ khi nào? Có lẽ là từ ngày kết thúc kỳ thi đại học, hoặc có lẽ là từ ngày rạn nứt với Chu Thanh.

Ăn cơm xong, Đinh Mật định đi.

Chu Thanh muốn giữ cô lại: “Tối nay con ngủ lại đi, có phòng của con đấy, mẹ thay chăn gối mới rồi…”

“Không cần đâu.” Đinh Mật ngắt lời bà, nhìn Tiết Chấn, ngừng trong thoáng chốc, “Trước kia con đã nói là không cần để phòng cho con rồi, sau này con cũng sẽ không về đây ở, mọi người muốn sửa phòng đó thế nào cũng được.”

Đinh Mật khoác túi, không nhìn gương mặt ảm đạm của Chu Thanh, cúi người xoa đầu Tiết Tiểu Bân: “Chị đi đây, em phải ngoan đấy.”

Tiết Tiểu Bân đã bảy tuổi, hiểu được những lời Đinh Mật vừa nói, buồn thiu: “Chị ơi, tại sao chị không về nữa vậy?”

“Bởi vì chị phải đi học, xa lắm.”

“Ồ, thế còn kỳ nghỉ ạ?”

“Chị sẽ về thăm em.”

“Nhưng mà…”

Tiết Chấn bế Tiết Tiểu Bân lên, cười trừ: “Được rồi, chị Đinh Mật đùa với con đấy, nếu chị được nghỉ, lẽ nào lại không về thăm con?”

Ông ôm Tiết Tiểu Bân nhìn Đinh Mật, Đinh Mật cười dỗ dành Tiết Tiểu Bân: “Lần sau chị sẽ đến thăm em, nghe lời.”

Sau khi Đinh Mật đi, Tiết Chấn đuổi Tiết Tiểu Bân về phòng, cau mày nhìn Chu Thanh: “Đinh Mật không thích về thì bà cũng đừng bắt ép nó, nó vừa về là Tiết Ninh liền không dám ở nhà. Hơn một năm rồi, mọi chuyện đã ngã ngũ, mọi người vẫn phải sống tiếp chứ…”

Chu Thanh ngắt lời ông: “Ông có ý gì? Con gái tôi mà tôi không thể gọi nó về nhà ăn một bữa cơm sao?”

Tiết Chấn đỡ trán: “Tôi không có ý đó, ý tôi là bà muốn gặp gỡ ăn cơm với Đinh Mật thì có thể hẹn nó ở ngoài, cũng đâu phải tôi không cho bà tiền…”

“Tiền tiền tiền, ông kiếm được tiền nuôi gia đình thì giỏi lắm hả? Tôi phải răm rắp nghe theo ông hết chắc…”

“Tôi nói thế bao giờ? Chu Thanh, tôi không muốn cãi nhau với bà.”

“Nhưng trong lòng ông nghĩ thế!”

Hai người cãi vã ầm ĩ, Tiết Tiểu Bân đứng ở cửa nhìn trân trối, không hiểu tại sao bố mẹ giờ lại hay cãi nhau thế. Nghe mãi cũng sắp quen, cậu bé cầm chìa khóa ôm xe đồ chơi ra khỏi nhà, hai vợ chồng kia vẫn không hay biết.

Hai chiếc thang máy, một chiếc đang gặp trục trặc phải tu sửa, một chiếc đang dừng ở tầng hai mươi tám rất lâu, cũng không biết có chuyện gì, Đinh Mật đã đợi gần mười phút. Cô đang định đi thang bộ, nhưng vừa quay người thì đột nhiên nghe thấy tiếng gọi mừng rỡ – “Chị ơi!”.

Đinh Mật nghiêng đầu nhìn, nhoẻn cười: “Sao em lại ra đây?”

Tiết Tiểu Bân ôm xe đồ chơi chạy đến trước mặt cô, rất đỗi tội nghiệp: “Bố mẹ đang cãi nhau.”

Tiết Chấn và Chu Thanh cãi nhau trước mặt Tiết Tiểu Bân? Đinh Mật phỏng đoán, không lẽ tình cảm của hai người xảy ra vấn đề? Tiết Chấn thăng chức, đổi nhà mới, cuộc sống sung túc, có khi nào…

Đinh Mật nghĩ đến Đinh Minh Huy, tuy cô oán hận Chu Thanh, nhưng trong lòng vẫn không mong hai cuộc hôn nhân của bà đều bị chồng phản bội. Cô thì không sao, nhưng Tiết Tiểu Bân còn nhỏ, thậm chí còn nhỏ hơn cô năm Chu Thanh và Đinh Minh Huy ly hôn một tuổi.

Đinh Mật xoa đầu cậu bé: “Ngoài trời đang mưa, em đừng xuống dưới nhà, chị đưa em về.”

Tiết Tiểu Bân nghiêng đầu nhìn cô: “Vậy chị có thể ở với em thêm một lát không?”

Đinh Mật cười: “Được rồi, sinh nhật em, em lớn nhất, đi thôi.”

Hai chị em nắm tay nhau về đến cửa, đứng ở ngoài cũng có thể nghe thấy tiếng cãi vã của Chu Thanh và Tiết Chấn, Tiết Tiểu Bân mếu máo, thở dài như người lớn.

“Chu Thanh, tôi nợ bà với Đinh Mật, một năm nay tôi vẫn luôn nhẫn nhịn bà, bà không thấy à? Nếu bà còn muốn sống với tôi thì về sau đừng nhắc đến chuyện này nữa, đã qua lâu như thế rồi, Đinh Mật không đến Bắc Kinh thì hiện tại cũng sống rất tốt…”

Đinh Mật đang định gõ cửa đột ngột ngừng lại, sắc mặt hơi thay đổi.

“Tốt chỗ nào? Là Bắc Đại đấy! Cả đời tôi cũng không dám nghĩ con gái mình có thể giỏi giang như thế, nó và cậu bé kia hẳn đã hẹn nhau cùng đến Bắc Kinh, kết quả thế nào?”

Đinh Mật đứng ngoài cửa, mặt tái mét, lung lay như sắp đổ, vết thương đang dần liền sẹo nơi đáy lòng lại nứt toác.

“Coi như tôi cầu xin bà, đừng nhắc đến chuyện này nữa được không? Tôi đã đánh cũng đã mắng Tiết Ninh, chuyện qua lâu như thế rồi, Đinh Mật biết cũng không hay, sẽ chỉ khiến nó đau khổ thêm một lần thôi…”

“Kết quả con gái ngoan của ông đã làm gì? Nó sợ phải ngồi tù, ông sợ ảnh hưởng đến tiền đồ của bản thân, cầu xin tôi nói với nhà trường…”

“Chu Thanh, bà đừng được đằng chân lân đằng đầu! Chuyện này kết thúc! Sau này đừng nhắc lại nữa!”



Từng khung hình lướt qua tâm trí Đinh Mật, cuối cùng cô cũng hiểu ra nhiều chuyện. Vì sao sau khi cô gặp vấn đề về nguyện vọng đại học, Tiết Ninh lại không thấy bóng dáng; vì sao Tiết Chấn và Chu Thanh cứ cãi nhau mãi; vì sao Tiết Chấn cầu xin Chu Thanh, bảo ông mắc nợ mẹ con hai người; vì sao lúc nãy Tiết Ninh gặp cô thì không dám nhìn thẳng; vì sao Tiết Chấn khách sáo với cô như vậy…

Tất cả mọi thứ đều đã có đáp án.

Bi thương, căm phẫn, oán hận, bất lực, cam chịu,…

Tất thảy cảm xúc chất chứa trong quá khứ hoàn toàn bộc phát vào khoảnh khắc này, khi mà cô còn chưa hay, nước mắt đã lăn đầy khuôn mặt, rơi lã chã.

Tiết Tiểu Bân sợ hãi vội gọi to: “Chị ơi, sao chị lại khóc vậy!”

Sắc mặt hai người trong phòng lập tức thay đổi.

Cửa đột nhiên bị mở ra.

Đinh Mật nhìn họ qua làn nước mắt, mặt mũi Chu Thanh và Tiết Chấn trắng bệch, lúng túng nhìn cô. Chu Thanh vươn tay định chạm vào cô, Đinh Mật lập tức nghiêng người tránh bà như tránh dịch, ánh mắt lại không di chuyển lấy nửa phần, nhìn bà đăm đăm. Đinh Mật thút thít mấy tiếng liền cắn chặt răng, gằn từng chữ: “Mẹ, con vẫn luôn nghĩ, rốt cuộc vì lý do gì mà có thể khiến mẹ làm ra chuyện đó, thì ra là thế này… thì ra là thế…”

“Không phải… Tiểu Mật, con nghe mẹ nói…”

Chu Thanh đỏ bừng mắt, hoảng loạn muốn giải thích, nhưng bà phải giải thích thế nào đây? Giữa con gái và gia đình chồng, bà chọn hy sinh con gái mình, để nó chịu oan ức, bà còn lập trường và mặt mũi nào để đối diện với nó?

Tiết Tiểu Bân không hiểu gì ngơ ngác đứng giữa mấy người, ngẩng đầu nhìn họ.

Tiết Chấn nhìn Đinh Mật, bối rối mở lời: “Tiểu Mật, chuyện này do chú và Tiết Ninh sai, con muốn mắng chửi chúng ta thế nào cũng được…”

Đinh Mật dần ngừng khóc, mắt đỏ hoe, nhìn ông lạnh như băng, nặng nề buông từng chữ: “Tôi không mắng các người, tôi sẽ kiện Tiết Ninh.”

Thì ra qua lâu như thế, nỗi căm hận trong lòng cô vẫn không vơi giảm một chút nào, thậm chí sau khi biết được chân tướng, nỗi hận ấy càng điên cuồng sinh sôi.

Đinh Mật xưa nay luôn cư xử khoan dung và lương thiện, chưa từng nghĩ có một ngày mình sẽ hận một người đến thế.

Thật sự hận đến mức cả cơ thể đều run rẩy.

Tiết Chấn lập tức biến sắc, vội nói: “Chuyện qua lâu như thế rồi, bây giờ con học hành cũng tốt, nếu con định kiện Tiết Ninh, chú với mẹ con còn sống với nhau thế nào? Tiểu Bân thì sao? Nó còn nhỏ như vậy…”

Đinh Mật nhìn Chu Thanh, bình tĩnh hỏi: “Mẹ, mẹ có giúp con làm chứng không?”

Tiết Chấn cũng nhìn bà, Chu Thanh vẻ do dự, há miệng: “Mẹ…”

Đinh Mật cúi đầu cười tự trào, quay người định đi.

Chu Thanh vội níu cô lại.

Đinh Mật gỡ tay bà ra, lao xuống cầu thang bộ, chạy một mạch năm tầng.

Điện thoại đổ chuông mấy lần nhưng cô không nghe.

Cuối cùng, Đinh Mật rã rời tựa người vào tường rồi dần trượt xuống bậc thang, ôm đầu gối vùi kín mặt mình, trong không gian u tối, cơ hồ không nhìn rõ bóng dáng bé nhỏ cô độc ấy.

Rất lâu sau, Đinh Mật ngẩng đầu lần mò điện thoại trong túi, Chu Thanh gọi cho cô mấy cuộc, Lục Thời Miễn gọi hai cuộc, ngoài ra còn có một tin nhắn, nhắc cô lát nữa cậu phải họp, không tiện nghe điện thoại.

Đinh Mật gọi cho cậu, muốn kể với cậu tất cả mọi chuyện.

Điện thoại đổ chuông rất lâu mà không có người nghe.

Tiết Ninh dạo phố một vòng, trời vừa mưa vừa lạnh, cô ta nhìn thời gian, đoán có lẽ Đinh Mật đã về, bèn ra ven đường gọi xe.

Ra khỏi thang máy, Tiết Ninh vừa đi vừa cúi đầu lấy chìa khóa, lúc đi qua cửa thang bộ thì bỗng nghe thấy tiếng gọi bình tĩnh: “Tiết Ninh.”

Tiết Ninh giật mình quay đầu, trong hành lang mờ tối, Đinh Mật ngồi trên bậc thang, bình tĩnh nhìn cô ta, khiến cô ta bất chợt thấy hoảng sợ, giả vờ trấn tĩnh: “Sao mày còn chưa về?”

Đinh Mật vịn lan can chậm rãi đứng dậy: “Đợi chị.”

Cô bước lên phía trước hai bước, đèn tự động nghe tiếng vụt sáng, Tiết Ninh nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô, ánh mắt thoáng qua chút sợ hãi: “Đợi tao làm gì…”

Đinh Mật bước đến trước mặt Tiết Ninh, bình tĩnh nhìn cô ta, đột nhiên dùng một tay níu cổ cô ta, tay còn lại vung lên tát một cái thật mạnh, cái tát mạnh đến nỗi tay cô cũng bỏng rát và run rẩy – nhưng vẫn không hết hận.

Tiết Ninh sững sờ loạng choạng mấy bước, tựa vào khung cửa hành lang, bưng mặt cắn răng lườm cô: “Mày dựa vào đâu mà đánh tao!”

“Thế chị dựa vào đâu?”

Đinh Mật bình tĩnh nhìn cô ta, dựa vào đâu mà tùy ý thay đổi quỹ đạo cuộc đời cô.

“Dựa vào sự ích kỷ của chị? Dựa vào cuộc đời phung phí của chị? Hay dựa vào sự đố kị xấu xí của chị? Tiết Ninh, chị làm như vậy không sợ gặp báo ứng sao?”

Đinh Mật hùng hổ một cách đáng sợ.

Tiết Ninh thẹn quá hóa giận, đẩy cô một cái, Đinh Mật vội túm cổ áo cô ta, Tiết Ninh hét to: “Mày làm gì đấy! Buông tao ra!”

Đinh Mật sống chết không buông, ngón tay vì dùng sức quá lớn mà trắng bệch, thật sự hận không thể tát cô ta thêm mấy cái.

Tiết Ninh nào đâu chịu thiệt, cũng lôi kéo Đinh Mật, hai người giằng co xô đẩy nhau đến mép bậc thang, Tiết Ninh bỗng dùng sức cào vào mặt cô, Đinh Mật chỉ thấy hai má đau rát, buông lỏng tay.

Tiết Ninh trượt chân, kinh hoàng trợn mắt hét to, tay vùng vẫy trong khoảng không túm được ống áo Đinh Mật, nhưng chỉ một thoáng, ngón tay trượt đi, cả người ngã về phía sau.

Đinh Mật giật mình, vô thức vươn tay kéo lại, song cô chỉ túm được vài sợi tóc của Tiết Ninh, chúng trôi tuột qua kẽ tay cô. Đinh Mật trơ mắt nhìn Tiết Ninh đập đầu xuống nền, phát ra một tiếng “bịch”, tiếp đó là mấy tiếng lăn lông lốc, cuối cùng bất động, mái tóc đen dần thấm máu, nhuộm đỏ mặt đất.

Đinh Mật sững sờ đứng trông, toàn thân lạnh run.

Có người mở cửa xông ra, nhìn thấy Tiết Ninh ngã trong vũng máu, hung ác đẩy cô ra, ôm Tiết Ninh lao xuống dưới nhà, gào với Chu Thanh theo ở đằng sau: “Mau gọi xe cứu thương!”

Chu Thanh hoảng sợ vội quay về nhà lấy điện thoại gọi cấp cứu.

Suốt cả quá trình, không một ai nhìn Đinh Mật.

Đinh Mật ngơ ngác đứng ở nơi ấy rất lâu, mãi sau mới xuống nhà, gọi xe đến bệnh viện.

Chu Thanh và Tiết Chấn canh ở ngoài phòng cấp cứu, Đinh Mật ôm gối ngồi trên hành lang nghe hai người họ cãi nhau rồi bị y tá ngăn lại, cuối cùng khôi phục sự yên tĩnh.

Điện thoại trong túi đổ chuông hai lần, Đinh Mật lấy ra, ngơ ngác nhìn ba chữ Lục Thời Miễn trên màn hình.

Lục Thời Miễn cầm điện thoại nhìn thời gian, đã mười một giờ, cô ngủ rồi?

Tâm trạng cậu khá tốt, thong dong gửi cho cô một tin nhắn.

[Đinh Tiểu Mật, ngủ rồi?]

Đinh Mật nhìn tin nhắn, nước mắt lăn dài, nghẹn ngào khóc rất lâu, nửa tiếng sau mới chỉnh đốn tâm trạng gọi điện lại cho cậu.

Lục Thời Miễn vừa về đến ký túc xá, tựa vào ghế mở máy tính ra, cười khẽ: “Anh tưởng em ngủ rồi.”

Giọng Đinh Mật khản đặc: “Ừm, em ngủ rồi, vừa mới tỉnh.”

“Sao lại tỉnh?” Giọng mơ hồ như vậy, Lục Thời Miễn tưởng cô vừa ngủ thật.

“Bỗng nhiên tỉnh thôi, chắc là nhớ anh…”

Cậu mỉm cười: “Đợi anh, mồng Một tháng Năm đến thăm em.”

“Mồng Một tháng Năm sao, xa quá…”

Tương lai cũng xa quá, cô gần như không nhìn thấy rõ.

Từ ngày ấy trở đi, Lục Thời Miễn càng lúc càng khó liên lạc được với Đinh Mật, đầu tiên là mỗi ngày ít nhất hai cuộc biến thành một cuộc, sau đó là hai ngày một cuộc, ba ngày một cuộc,… Đinh Mật luôn có rất nhiều lý do.

Dần dần, Lục Thời Miễn cảm thấy bất thường, có lần truy hỏi cô: “Đinh Mật, mỗi ngày em bận gì vậy? Nói thật.”

Cậu không tin cô còn bận hơn cậu?

Đinh Mật lúc ấy đang gặp luật sư, bận kiện tụng.

Mỗi một bước đều vô cùng gian nan.

Đinh Mật đã sắp không kiên trì nổi, trốn trong nhà vệ sinh của văn phòng luật sư, nghĩ đến lời luật sư nói, cô nắm chặt điện thoại, thì thào: “Lục Thời Miễn, chúng ta chia tay đi.”