Có tiếng ầm ì vang lại.
Tiếng ầm ì mỗi lúc một lớn và rõ hơn. Đó là âm thanh đón chào Cú và Ping khi hai bác cháu tiến tới gần những vách đá dựng đứng nguy hiểm dẫn xuống con sông Splat. Sức mạnh của dòng thác chảy xiết và luồng nước xoáy mạnh cứ gầm gừ tung bọt, xô mạnh vào những phiến đá, tạo nên những âm thanh rền rĩ, vang vọng không dứt trong không trung.
Ánh trăng rạng ngời soi sáng cả cảnh vật. Ping nhảy lên một tảng đá để thăm dò sức mạnh của dòng sông.
Thật là chóng mặt. Tim nó chợt thắt lại. Trong khoảnh khắc suy tư này, nó bỗng cảm nhận một nỗi lo sợ mơ hồ đang trỗi dậy, nhưng nó cố không để lộ ra ngoài.
- Đây quả thật là một thử thách lớn! - Cú nói.
- Chỉ là trò trẻ con thôi! - Ping nói, nhưng hơi xuống giọng ở cuối câu.
Rồi không ai nói gì nữa, và sự im lặng giữa hai bác cháu gần như hòa vào tiếng ầm ầm vang dội không dứt của con sông Splat.
Đột nhiên những tia sáng bừng lên trong mắt Ping. Ping muốn nói rất nhiều điều nhưng không biết làm thế nào để diễn đạt và phải bắt đầu từ đâu...
Ping không phải thắc mắc lâu. Cú đã nhận ra tất cả và vẫy nhẹ cánh phải của mình.
Cú nhìn dòng nước cuồn cuộn và nói:
- Dòng sông vốn không có hình dạng gì cả. Nó nằm trong những đường giới hạn mà chính dòng chảy của nó bào mòn tạo ra. Cháu cũng giống như dòng sông này.
- Cháu mong mình có những gì mà nó có. - Ping đáp lại.
Cú quay sang nhìn thẳng vào Ping, rồi bình thản nói:
Để sống một cuộc sống có chủ đích, niềm tin và ý chí là tất cả những gì cần có. Có hai điều này, mọi thứ đều trở nên có thể.
Con đường không nằm trên trời mà nằm trong tim. Người lữ hành nào biết rõ hướng đi của mình, người đó luôn gặp thuận lợi.
- Cám ơn bác vì những bài học cháu được học. - Ping lễ phép nói.
Cú đáp:
- Không phải những điều cháu được học, mà là những gì cháu sẽ làm được qua những bài học đó mới tạo nên sự khác biệt. Cháu có thể hoàn thành sứ mệnh của mình khi cháu giúp đỡ người khác.
Một ngàn ngọn nến có thể được thắp lên từ một ngọn nến đơn độc. Hãy là người mang lại ánh sáng. Sử dụng hết khả năng của cháu để truyền nguồn cảm hứng và nâng đỡ những người khác.
- Cháu sẽ kể câu chuyện của mình cho bất kỳ người nào cháu gặp. - Ping khẳng định.
- Những người sống có chủ đích không kể câu chuyện của mình. Chính bằng cách sống nêu gương, họ chính là câu chuyện ấy. Cháu phải hành động để trở thành một tấm gương. Hãy làm cả thế giới rung động.
Ping khẽ gật đầu: - Bác hãy xem cháu nhé!
- Ta đang chờ xem đây. - Nói xong, Cú vỗ cánh bay lên cho tới khi chọn được điểm quan sát tuyệt vời trên cao cách mặt sông khoảng bảy mươi lăm mét, ngày chính giữa con sông Splat hung dữ và...chờ đợi.
Ping chớp mắt nhiều lần khi nó nhìn xuống lớp bọt tung cuồng nộ của dòng nước. Rồi nó thả lỏng các cơ quanh cổ, xoay đầu sang trái, sang phải và duỗi thẳng chân trước khi bắt đầu tập trung.
Nó phải cân nhắc từng chi tiết nếu muốn băng qua con sông Splat thành công để đến được bờ bên kia. Nó phải tính đến vận tốc và hướng gió để kết hợp với những gì nó biết về quỹ đạo nhảy.
Ping ước lượng, tính toán và xem xét.
Nó ước tính, phân tích rồi phỏng đoán.
Bởi vì, vâng, nó phải để ý đến từng góc độ, từng khoảng cách và hơn thế nữa, nó phải đánh giá cả độ cao, và dĩ nhiên là cả trọng lực nữa. Tất cả những điều này đều là nhân tố quyết định việc nó sẽ bay qua hay rơi xuống con sông nên đầu óc nó quay cuồng, choáng váng.
Rồi trong mớ bòng bong đó, một điều kinh ngạc nhất đã xảy ra.
Đầu óc nó hoàn toàn trống rỗng.
Rỗng tuếch.
Trống không.
Trong suốt.
Đầu óc nó không còn bất cứ sự ức chế hoặc nghi ngờ nào nữa mà chỉ tràn ngập cảm giác hợp nhất với không gian.
Tóm lại, Ping sắp trở thành một con ếch từng trải thực sự.
Ping nhìn xuống, rồi nhìn xung quanh và ngước lên mỉm cười lần cuối với Cú.
Rồi nó hít hơi cuối cùng thật sâu để lấy can đảm. Hứng khởi với sức mạnh của lòng quyết tâm, niềm tin và ý chí, nó thực hiện một cú bật nhảy xa nhất mà nó từng nhảy, tạo thành một đường cung hoàn hảo đến nỗi chẳng còn nghi ngời gì về việc nó sẽ vượt qua con sông Splat với một khoảng cách an toàn khá xa.
- Bay nào! - Cú hét lên. Và quả thực Ping bay mỗi lúc một xa hơn, vút lên trong không trung với vẻ uyển chuyển khác thường, dần chinh phục khoảng cách giữa hai bờ sông một cách tương đối dễ dàng.
Đầu óc Ping hoàn toàn trống rỗng, không có bất kỳ ý nghĩ nào về việc này cả; sự hợp nhất của nó với không gian đã mang nó đi xa hơn so với những lần nhảy trước đây.
Ôi! Hẳn Cú phải cảm thấy tự hào biết bao khi chứng kiến Ping phá vỡ mọi quy luật trọng trường như thế. Thế nhưng Cú chẳng kịp cảm nhận và cũng chẳng kịp thấy gì cả.
Cũng chẳng nhận ra từ trên cao có một đôi cánh đang bổ nhào, lao thẳng xuống đầy đe dọa.
Cú chẳng thấy con diều hâu to lớn đang sà xuống tấn công bất ngờ.
Cú chẳng thấy gì cho đến khi những cái móng vuốt sắc như dao của con diều hâu cắm phập vào lưng nó, và việc đó chỉ diễn ra trong tích tắc.
*