Phượng Vu Cửu Thiên

Quyển 9 - Chương 3

CHƯƠNG 3
Phượng Minh thấy chính mình đang toát mồ hôi lạnh, giật mình: “Sao chỉ có nửa phần, không phải muốn hù chết người à?”
Dung Điềm sắc mặt khó coi, hừ lạnh một tiếng, hạ lệnh : “Kêu người mang tín vào đây.”


Sứ giả mang tín đang chờ ở ngoài cửa, vừa nghe Đại vương tuyên triệu, lập tức tiến vào hành lễ, tuy rằng một thân bụi bặm, vẻ mặt mệt mỏi, nhưng ánh mắt hữu thần, đúng là sứ giả truyền tin có nhiều kinh nghiệm.


Dung Điềm khoát tay, cho hắn đứng lên, kêu Thu Nguyệt mang cho hắn chén trà, mới hỏi, “Tín từ đâu truyền tới đây?”


“Bẩm Đại vương, mật thư từ biên giới Vĩnh Ân cùng Tây Lôi truyền tới.” Người truyền tin ngày đêm thần tốc chạy tới, đang khát khô cổ, vội uống ừng ực hơn nửa chén nước, đâu vào đấy rồi mới đáp: “Người mang tin tức cải trang lén đi, ý đồ vòng qua biên phòng xuyên qua Vĩnh Ân, bị chúng ta phát hiện , cảm thấy kỳ quái, cho nên âm thầm chặn lại điều tra. Phong thư này nguyên bản bị giấu vào trong ngực, người mang tin tức kia vừa thấy chúng ta, lập tức móc ra ném vào nước. Chúng ta vội vàng vớt lên, nhưng nét mực gặp nước liền tan ra, chỉ có vài đoạn đầu tiên có thể đại khái hiểu được ý tứ. Bởi vì bên trong đề cập đến Thái hậu, không dám trì hoãn, suốt đêm khoái mã đưa tới trình lên Đại vương.”


Phượng Minh nhớ tới Thái hậu hiện tại đang ở hiểm địa Tây Cầm, nơi đó trước mắt là địa bàn của Đồng Nhi, vạn nhất đóng thành lục soát, hậu quả không thể tưởng tượng nổi, trong lòng căng thẳng, hỏi: “Xác định là do Đồng Nhi viết sao?”


“Đúng vậy, chính là do Đồng Nhi viết.” Dung Điềm gật đầu, sắc mặt trầm trọng, “Mới trước đây y còn thỉnh giáo ta về thư pháp.” Hắn nhắm mắt suy tư một hồi, lại hỏi, “Người đưa tin đâu?”


Trên mặt người truyền tin hiện ra vẻ xấu hổ: “Bẩm Đại vương, người đưa tin kia thấy sắp bị bắt, lập tức phóng tín vào nước, tiếp theo rút ra chủy thủ hướng tâm oa thượng thống*. Chúng ta đang vội cứu thư, không thể giám sát chặt chẽ, để cho hắn tự sát.” (*nhằm thẳng tim mà đâm vào)


Phượng Minh nghe hắn khinh miêu đạm tả, đoán tình cảnh lúc ấy, máu tươi ba thước, không biết hung hiểm vô tình cỡ nào, tuy nói là địch nhân, rốt cuộc vẫn là không đành lòng nhíu mày.


Dung Điềm vẻ mặt nghiêm túc, chỉ gật đầu, hỏi rõ tình cảnh lúc ấy, ngay cả người nọ khi tự sát tay nào cầm chủy thủ đều hỏi rõ ràng. Sứ giả truyền tin hiển nhiên là một người vô cùng tỉ mỉ, tận lực hồi tưởng từng điều một, trả lời rất cẩn thận.


Phượng Minh nhớ tới an nguy của Thái hậu, trong lòng lo lắng, nhịn không được nói: “Đồng Nhi biết Thái hậu lén vào Tây Cầm, nhất định sẽ lập tức động thủ. Việc này không thể trì hoãn, trong doanh địa có bao nhiêu nhân mã có thể điều động?”


Liệt Nhi cùng Dung Hổ là người phụ trách việc này, Dung Hổ bị thương không nói được , đương nhiên là Liệt Nhi trả lời. Liệt Nhi lập tức nói, “Người ở đây chia làm bốn đạo, một đạo là tinh binh Tây Lôi do Đại vương đích thân an bài, một đạo là gia thần thị vệ của Mị Cơ cô nương, Vĩnh Dật cũng có một chút binh lực, còn có một đạo là Tiêu Thánh Sư mang đến.” Tính toán một lát, lại đáp, “Sự tình xảy ra đột ngột, muốn lập tức cử đại binh về Tây Cầm, nhân mã của chúng ta chỉ sợ không đủ. Nhưng nếu âm thầm lẻn vào Tây Cầm tiếp ứng Thái hậu…”


“Chúng ta nên chọn lựa nhân mã tinh nhuệ nhất, thừa dịp ban đêm xuất phát, đi Tây Cầm cung nghênh Thái hậu quay về.” Giọng Dung Điềm trầm thấp truyền đến, cắt đứt lời Liệt Nhi. Trong tay của hắn cầm phong thư sự tình trọng đại, vừa suy nghĩ , mày kiếm hơi hơi nhăn lại, khiến gương mặt góc cạnh rõ ràng càng tăng thêm vẻ cứng rắn kiên nghị.


“Đại vương…”
“Để bổn vương ngẫm lại.”
Dung Điềm trầm mặc.
Tất cả mọi người biết vương lệnh sắp được hạ xuống, không khỏi nín thở chờ đợi. Trong không khí tràn ngập sự khẩn trương vô hình.


Dung Điềm thả vật cầm trong tay lại trên bàn, hai mắt lẳng lặng nhìn chằm chằm ti bạch mơ hồ kia, giống như muốn nhìn rõ ý tứ cất giấu bên trong những chữ bị nước làm mờ đi.


Phong mật thư bất ngờ này chứa đầy nguy cơ quỷ dị, Dung Điềm lòng nóng như lửa đốt, trước mặt mọi người không tiếng động chậm rãi mở rộng nó, đầu ngón tay xẹt qua từng hàng chữ mực, kiên nghị mà bình tĩnh, giống như muốn tìm cho bằng được chữ khiến hắn nghi hoặc, nhẹ nhàng đè một cái, khiến cho nó tan thành mây khói.


Đầu ngón tay hắn, dừng ở dòng đầu tiên.
Viễn vấn Diệu Quang công chúa điện hạ kim an…
“Vì sao là Diệu Quang?” Hắn bỗng nhiên nheo mắt.
Mọi người ngạc nhiên.


“Vì sao phong thư này là cho Diệu Quang?” Dung Điềm lại lập lại một lần, nhìn chằm chằm phong thư mỏng manh, trong con ngươi hàn quang đột nhiên xuất hiện, tự hỏi tự đáp: “Tây Lôi cùng Ly quốc từ trước đến nay là địch thủ, không đến vạn bất đắc dĩ, cho dù là đồ ngốc Đồng Nhi kia cũng tuyệt sẽ không cấu kết cùng Ly quốc. Tiểu nha đầu Diệu Quang, trông chừng Ly quốc tự bảo vệ mình còn không thể, phải liên hôn với Bác Gian mới có thể đối phó Long Thiên đang như hổ rình mồi, nàng dựa vào năng lực gì khiến Đồng Nhi đã lên vương vị Tây Lôi cống hiến?”


Liệt Nhi như là nghĩ thông suốt cái gì, đột nhiên hít một ngụm lãnh khí: “Có thể làm cho tiểu tử này khúm núm cùng Ly quốc bắt tay giảng hòa có thể không phải là Diệu Quang, nhất định là Nhược Ngôn! Hừ, tiểu tử này đã phản bội Đại vương, biết Đại vương chưa chết, nhất định sợ tới mức tè ra quần. Thiên hạ có bản lĩnh cùng Đại vương đối kháng chỉ có Nhược Ngôn, y vì bảo vệ mạng sống, nói không chừng sẽ bán Tây Lôi, nương nhờ vào Ly quốc.”


Lời hắn nói cùng với lời trong lòng của mọi người mười phần được tám chín, Phượng Minh tuy rằng luôn luôn tuân theo tôn chỉ ‘có Dung Điềm ở bên cũng không cần động não’, bất quá lần này sự tình liên quan đến Thái hậu, tinh thần cũng chấn hưng, tích cực tham dự, cùng Dung Điềm sóng vai đứng xem kỹ mật thư, thấp giọng nói: “Đồng Nhi nếu cấu kết cùng Ly quốc, hẳn là đã biết tin Nhược Ngôn tỉnh lại. Phong thư này nếu thật là phải truyền lại đến Ly quốc, nên viết tên Nhược Ngôn mới đúng. Vì cái gì phong thư này là cho Diệu Quang?” Hắn dùng ngữ khí giống Dung Điềm tự hỏi tự đáp: “Bởi vì phong thư này không phải muốn đưa đi Ly quốc, mà là cố tình để chúng ta xem. Bọn họ không biết chúng ta đã đoán ra Nhược Ngôn tỉnh lại, tự nhiên muốn giấu diếm tin tức Nhược Ngôn tỉnh lại, bởi vậy đầu thư viết tên Diệu Quang…” Mở to đôi mắt tối như đêm, thì thào tiếp tục suy nghĩ sâu xa.


Dung Điềm có chút hứng thú đánh giá cậu.


“Bọn họ tự nhiên sẽ đoán được, chúng ta sẽ phái người giám sát động tĩnh biên cảnh Tây Lôi. Đây là cánh cửa bọn hắn cố ý mở ra…” Phượng Minh lầm bầm lầu bầu nửa ngày, đột nhiên gật đầu: “Ân, đây là một cái bẫy!” Ngữ khí thập phần xác định.


Dung Điềm cười vô cùng vui vẻ, khích lệ nói, “Minh vương quả nhiên thông minh, kế dụ địch Nhược Ngôn am hiểu nhất, bị ngươi đoán ra rồi.”


Cho dù Phượng Minh quen được tâng bốc, nghe thấy lời khích lệ của Dung Điềm, vẫn là nhịn không được mặt đỏ lên, ngượng ngùng vò đầu, “Tây Lôi vương không cần khen ta, kỳ này thật là bị ngươi nhìn thấu. Đổi lại nếu ta làm chủ, đã sớm kỵ mã lao ra khỏi đại doanh, thúc ngựa chạy, sau đó tiến vào mai phục của Nhược Ngôn.”


“Không phải ngươi có ý nghĩ kỳ lạ đoán ra Nhược Ngôn đã thức tỉnh, ta cũng không nghĩ được vậy. Nói đến đây, cái này vẫn là công lao của ngươi.” Bên cạnh bỗng nhiên có người phì cười.
Dung Điềm quay đầu, “Liệt Nhi, ngươi cười cái gì?”


Liệt Nhi đang che miệng cười trộm, thấy Dung Điềm bỗng nhiên chọn trúng y, hoảng sợ, vội đáp, “Thuộc hạ nghĩ đến lão tặc Nhược Ngôn này tính kế thất bại, Đại vương nhân cơ hội này bố trí một kế trúng kế, hung hăng đá mông hắn, chém đầu hắn, cho nên thật cao hứng.”


Thu Tinh vẫn khẩn trương đến nỗi phải nắm tay Thu Nguyệt, lúc này hung hăng trừng mắt liếc Liệt Nhi một cái, “Mệt ngươi còn cười được, chúng ta đều vội muốn chết. Thái hậu ở ngay tại đô thành , vậy cũng nguy hiểm thật sự, cho dù thoát được quỷ kế của Nhược Ngôn, nhưng bên Thái hậu phải làm sao bây giờ?”


Liệt Nhi ngốc lăng, đã thu lại khuôn mặt tươi cười, miễn cưỡng khuyên nhủ, “Thái hậu cơ trí nhạy bén, sẽ không dễ dàng bị Đồng tiểu tử qua mắt. Yên tâm đi, nếu bọn họ bắt được Thái hậu, Đồng tiểu tử không cần cấu kết cùng Nhược Ngôn để đối phó Đại vương , hắn chỉ cần lấy Thái hậu ra uy hϊế͙p͙ Đại vương là đủ rồi.”


“Chúng ta bây giờ nên làm gì?” Phượng Minh hỏi Dung Điềm.


“Nếu Nhược Ngôn muốn dụ chúng ta ra khỏi đại doanh, nhất định trên đường đến Tây Lôi bố trí mai phục. Chúng ta phải tương kế tựu kế, phản mai phục hắn, thừa dịp hắn chưa chuẩn bị, giải quyết hắn ngay tại Vĩnh Ân. Vĩnh Ân không phải địa bàn của hắn, đại quân của Tây Lôi cùng Ly quốc đều khó có thể gióng trống khua chiêng tiến vào, cho nên người của hắn mai phục chúng ta nhất định không nhiều lắm.”


Điều này thật ra trong lòng tất cả mọi người đều hiểu rõ, gật đầu đồng ý.
Phượng Minh cũng gật đầu theo, “Vậy ngươi mau hạ lệnh đi.”
Dung Điềm lại cau mày nói, “Còn có một vấn đề nhỏ.”
“Vấn đề gì?”


“Muốn phản phục kích, nhân số nhất định phải nhiều hơn đối phương, hơn nữa đều phải là cao thủ. Tử sĩ của ta ở trong này bất quá ngàn người , còn phải chia một phần làm mồi. Cơ hội lần này khó có được, Nhược Ngôn vô cùng có khả năng tự mình tham dự, nếu như có thể nhân cơ hội giết chết Nhược Ngôn, chẳng khác nào bỏ được cái đại họa tâm phúc của Tây Lôi ta. Cho nên ta muốn điều động tất cả lực lượng tinh nhuệ trong doanh địa có thể sử dụng.”


Phượng Minh nóng lòng muốn thử, “Vậy mau điều đi a.”
“Vậy ngươi nói cho ta biết, làm sao sử dụng nhân mã của cha ngươi – sư phó của ta Tiêu Thánh Sư? Dưới tay hắn mỗi người đều là cao thủ ám sát lấy một địch trăm, là tinh nhuệ tốt nhất trong doanh địa này.”
Phượng Minh sửng sốt cả người.


Lão cha có cũng như không có kia, tính tình cổ quái giống hệt lão nương cậu, từ trước có lẽ chỉ mình Dung Điềm là ái đệ tử, bất quá bị nương của hắn nháo loạn như vậy, cái gì mà dao động tâm theo đuổi kiếm đạo của hắn, thấy ai đều nghiến răng, ngay cả Dung Hổ vô tội cũng đã trúng một kiếm.


Hiện tại tiến đến trước mặt hắn, ai biết có thể có ai đó bị đâm một kiếm giống Dung Hổ hay không? Khi đó cũng không phải là vấn đề phục kích Nhược Ngôn.
Vấn đề này thật…, thật là một vấn đề đau đầu…
Không khí trong phòng vừa mới buông lỏng, lại bỗng nhiên trầm xuống.


Đồng hồ cát không chút nào dừng lưu động, trước hừng đông nếu còn không chuẩn bị ổn thoả, cơ hội lần này phục kích Nhược Ngôn khó có được sẽ lãng phí vô ích.
Phượng Minh cắn răng, sầu mi khổ kiểm liều mạng nghĩ biện pháp.


Thu Tinh Thu Nguyệt cũng vì cậu sốt ruột, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, hận chính mình không có hai cái đầu, giúp Phượng Minh nghĩ một phần.
Liệt Nhi im lặng, ánh mắt theo Dung Điềm đảo qua nhìn Phượng Minh, ngậm chặt miệng.
Ba!


“Ta nghĩ ra rồi!” Trong bầu không khí yên tĩnh, Phượng Minh bỗng nhiên đập một chưởng lên bàn gỗ, cắn răng nói.
Thu Nguyệt Thu Tinh ánh mắt sáng lên, kinh hỉ hỏi, “Minh vương nghĩ ra điều gì?”
“Đi gặp nương ta.” Phượng Minh xoay người xuất môn, chạy tới hậu viện.


Hậu viện bởi vì có Dung Hổ đang dưỡng thương, Dung Điềm phân phó không ai được tùy tiện đi lại. Giờ phút này đêm lại khuya, yên tĩnh đến mức kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Phượng Minh chạy thẳng một mạch vào tiểu môn, đi qua hành lang gấp khúc, cũng không lên tiếng, xốc rèm cửa lên.


Thu Lam đang ngồi bên giường si ngốc nhìn Dung Hổ, bị Phượng Minh dọa sợ, “A” một tiếng đứng lên,lúc này mới nhìn rõ có người tới, “Minh vương sao lại đến đây?”
“Dung Hổ khá hơn chút nào chưa?”


Thu Lam gật gật đầu, nhẹ giọng nói, “Tốt hơn nhiều. Phu nhân thật lợi hại, cũng không biết dùng dược gì, Dung Hổ mới vừa rồi còn tỉnh lại một hồi, cư nhiên có thể nói muốn uống nước . Hiện tại cũng ngủ ngon rồi.”


“Thật sao? Thật tốt quá. Thu Lam, ngươi cần phải hảo hảo trông nom y.” Phượng Minh quay đầu nhìn bốn phía, “Phu nhân đâu?”
“Phu nhân vốn ở đây, mới vừa nói buồn, đi ra ngoài một chút rồi. Chắc ở gần đây thôi, Minh vương muốn tìm phu nhân làm gì…”


“Ta tìm nàng có việc gấp, đi trước nha. Ngươi hảo hảo chiếu cố Dung Hổ nga.” Phượng Minh vừa nghe Diêu Duệ phu nhân không có ở đây, không khỏi ánh mắt trợn trắng.
Càng là việc gấp, càng nhiều phiền phức.
Lão nương ngươi khuya khoắt ra ngoài làm gì?


Cậu xoay người ra khỏi phòng, ở sân nhà ngẩng đầu nhìn lên sắc trời , Nhược Ngôn chỉ sợ đã chuẩn bị an bài xong, sẽ chờ bọn họ như lũ ruồi bọ rơi vào mạng nhện thôi .
Bọn họ, phải lợi dụng cơ hội này, phản bắt con nhện.
Thời gian đối với bên nào cũng quý giá nhất.


Sân hậu viện là nơi có thể ngắm trăng, cũng không thấy bóng dáng Diêu Duệ phu nhân, Phượng Minh lại chạy dọc hành lang gấp khúc, một hơi tìm mấy gian phòng, đang gấp tới mức dậm chân, lại đứng khựng lại.


Đứng đó nhìn qua cửa sổ, bên trong là bóng dáng bị ánh trăng tà chiếu, không phải Diêu Duệ phu nhân thì là ai?
Phượng Minh mừng rỡ, lặng lẽ từ ngoài cửa sổ nhìn vào.


Đây không biết là phòng ai, Diêu Duệ phu nhân đang ngồi ở trước giường, nàng tựa hồ đang cúi đầu nhìn gì đó, lông mày hơi cong, mộc trâm đã gỡ xuống, tóc đen như thác, ôn nhu rũ xuống bên mạn sườn, ánh trăng nhu hòa bao phủ nàng, tựa như một pho tượng bạch ngọc tuyệt mỹ.


Phượng Minh không khỏi sửng sốt.
Chỉ có giờ phút này, cậu mới có một loại cảm giác vô cùng mãnh liệt, nữ nhân này là mẹ của cậu.
Trên người nàng, giờ này khắc này tràn đầy hương vị quen thuộc, đúng là mẫu thân mới có thể có được.


Giống như một luồng ánh sáng ấm áp dào dạt, bao trùm lên thân thể cậu, khiến cho cậu dù mệt mỏi cỡ nào cũng có thể bình yên chìm vào giấc ngủ yên tĩnh.
Không giống cảm giác Dung Điềm mang lại.
Nhưng cũng trân quý như thế.
“Ngươi vào đi.”


Phượng Minh ngây người một hồi lâu, mới phát giác đây là thanh âm của Diêu Duệ phu nhân. Cậu chần chờ một chút, lập tức lại nhớ tới đại sự trọng yếu trước mắt, cất bước nhẹ nhàng đi vào, “Phu nhân…”


“Còn gọi ta là phu nhân…” Diêu Duệ phu nhân quay lưng về phía cậu, cười lạnh  một tiếng. Buông một câu, lại hết sức nhu hòa, thấp giọng nói, “Ngươi ở ngoài cửa sổ nghĩ cái gì? Đêm đã khuya, còn thở lớn tiếng như vậy, cách tường đều có thể nghe thấy.”


“Có chuyện, ta nghĩ … muốn thỉnh giáo nương…”
“Chuyện gì?”


“Nương từng nói với Dung Điềm, kế sách đối phó Tiêu Thánh Sư… Kế sách đối phó cha ta, có bước đầu tiên, có bước thứ hai, còn có bước thứ ba nữa. Xin hỏi bước thứ ba kia, rốt cuộc là làm thế nào? Nương rốt cuộc có biện pháp gì, có thể khiến nam nhân phụ bạc hạnh kia hạ quyết tâm buông tha cho kiếm đạo.”


“Câm miệng! Hắn không phải nam nhân phụ bạc.” Diêu Duệ phu nhân gằn giọng, sau khi suy nghĩ một lúc lâu, chậm rãi nói, “Ta không bắt hắn phải buông tha kiếm đạo, điều đó không thể. Ta chỉ bắt hắn, đổi phương pháp theo đuổi kiếm đạo, vừa có thể theo đuổi kiếm đạo, vừa có thể ở bên ta.”


Phượng Minh nhíu mày, “Đó là phương pháp gì?”
Diêu Duệ phu nhân hỏi lại, “Vì sao đêm khuya lại đây, truy hỏi cái này?”


Phượng Minh nhìn sắc trời, lúc này thời gian so với vàng còn quý giá hơn, cậu lại không có đầu óc lợi hại như Dung Điềm, vẫn là không cần nói quanh co lòng vòng, lúc này vài ba câu đem mật thư của Đồng Nhi cùng Dung Điềm tính toán kế hoạch phục kích Nhược Ngôn, buông tay nói, “Không có biện pháp, hài tử đành phải quấy rầy lão nhân gia .”


Cũng không biết là cách nói thẳng của Phượng Minh có tác dụng, hay là cậu dùng từ “hài tử” làm cho Diêu Duệ phu nhân tâm sinh nhu tình, nàng sau khi nghe xong, thần kỳ không có lời nói lạnh nhạt, lặng im một lát, bỗng nhiên ôn nhu nói, “Hài tử, ngươi lại đây.”


Nàng vẫn quay lưng về phía Phượng Minh, chưa từng di chuyển… một chút nào.
Phượng Minh nghe xong, vô thanh vô tức đi qua đó, cúi đầu vừa thấy, nhất thời ngơ ngẩn.
Cậu rốt cục hiểu được bước thứ ba mà Diêu Duệ phu nhân nói là cái gì .
Ánh trăng càng phát ra những tia sáng ôn nhu.


Bị bóng dáng Diêu Duệ phu nhân ngăn trở, vẫn chưa từng lọt vào trong mắt Phượng Minh, là một thân ảnh nhỏ bé nằm trên giường.
Thái Thương.
Khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn khẽ nghiêng nghiêng, cặp mày giống hệt Phượng Minh khẽ giãn ra, vô ưu vô lự.
Nó đã chìm vào giấc ngủ sâu.


Nó không biết, đêm đã khuya, còn có người chăm chăm nhìn vào người nó.
“Ngươi xem tay nó đi.” Diêu Duệ phu nhân thấp giọng nói.


Phượng Minh bước lại gần, cẩn thận nhấc bàn tay Thái Thương lên. Đôi bàn tay non nớt mũm mỉm, thằng bé đang trong mộng khẽ giật mình. Được đám người Thu Nguyệt hảo hảo chiếu cố, Thái Thương càng trở nên phấn điêu ngọc mài*, màu da trong suốt, ẩn ẩn lộ ra ánh sáng màu phấn hồng khiến người ta yêu thích. (* da dẻ như hoa như phấn như ngọc)


Tuy rằng không quá minh bạch, bất quá đoán cũng có thể đoán được, đôi tay bé nhỏ này đã được Diêu Duệ phu nhân coi trọng, tám phần chính là đôi tay mà cha cậu Tiêu Thánh Sư cả đời chờ đợi để truyền kiếm thuật thiên phú, nếu không sao có thể được Diêu Duệ phu nhân coi là chiêu cuối cùng có thể đem lão công trở về bên mình?


“Thật sự là một đôi tay rất đẹp, nó cuối cùng kế thừa thiên phú của gia gia nãi nãi, cái này gọi là di truyền cách đời.” Phượng Minh khen.
Nghe xong tán thưởng của cậu, tầm mắt Diêu Duệ phu nhân bỗng nhiên dời đi.


Ánh mắt cổ quái dừng lại trên người Phượng Minh, đánh giá khiến cả người Phượng Minh không được tự nhiên. Phượng Minh vò đầu nói, “Ta nói sai gì sao?”


Cho dù đã đoán sai, cũng không có gì kỳ quái. Muốn lý giải tâm của một nữ nhân vì bức hôn mà nhẫn tâm hạ độc nhi tử ruột của mình, thật không dễ dàng.


“Rõ ràng cái gì cũng chưa nhìn ra, còn giả bộ hiểu rõ.” Diêu Duệ phu nhân khẽ hừ một tiếng, lập tức lại mỉm cười, “Bất quá, thật ra ngươi cũng đoán đúng rồi.”


Phượng Minh thế mới biết mình không đoán sai, nghĩ nghĩ, trong lòng lại toát ra một nan đề, cười khổ nói, “Đoán trúng thì có ích gì? Chúng ta cũng không thể lấy một hài tử đi uy hϊế͙p͙ hắn phối hợp, làm như vậy cũng quá…”


“Ta có uy hϊế͙p͙ hắn đâu?” Diêu Duệ phu nhân hiển nhiên đã sớm nắm chắc trí châu, khóe môi dật ra một tia mỉm cười động lòng người, thản nhiên tự đắc nói, “Chúng ta chỉ cần mang theo đứa nhỏ này liền tốt.”
Phượng Minh nghẹn họng nhìn trân trối, “Muốn mang Thái Thương ra chiến trường?”


“Nó đi rồi ” Diêu Duệ phu nhân nhìn chăm chú vào Thái Thương đang say ngủ, ôn nhu nói, “Gia gia của nó nhất định sẽ đuổi theo. Tiêu Lang chờ người thừa kế đã vài chục năm, ta không tin hắn để hài tử này trốn thoát dưới mắt mình.”


“Không được, hài tử này nhỏ như vậy, ngươi làm sao nhẫn tâm để nó mạo hiểm…”
Diêu Duệ phu nhân mắt điếc tai ngơ, xoay người, kêu, “Hài tử, hài tử.”


Thái Thương bị nàng đẩy mấy lần, khẽ trở mình, nhấc tay dụi mắt ngái ngủ, nửa ngày mới mở mắt, mê man nhìn một nam một nữ trước mắt.
Diêu Duệ phu nhân ôn nhu ôm Thái Thương vào trong ngực, nhẹ giọng nói, “Hảo hài tử, đừng lên tiếng, ta dẫn ngươi đi gặp một người, sau đó chúng ta đi chơi nhé.”


Phượng Minh thấy nàng ôm lấy Thái Thương, trên trán toát mồ hôi lạnh, đuổi theo sau lưng nàng hỏi, “Ngươi muốn dẫn nó đi đâu?”


Diêu Duệ phu nhân nghe thấy cậu truy vấn, xoay người liếc cậu một cái, cười cười, “Ngươi không phải vì đại kế của Tây Lôi vương mà đến sao? Trở về nói cho Tây Lôi vương, hắn hãy chuẩn bị hoàn tất mọi thứ đi, sự tình bên Tiêu Lang không cần lo lắng.” Xoay người dời bước, đúng là thẳng hướng tiểu viện của Tiêu Túng mà đi đến.


Phượng Minh thấy nàng bộ dạng đắc ý, xem ra ngăn cản cũng không được. Ngẩng đầu nhìn sắc trời, Dung Điềm bọn họ hẳn là còn đang ở tiền thính chuẩn bị , hơi đấu tranh một chút, rốt cuộc vẫn là chạy trở về tiền thính.
Vừa vào cửa, phát hiện bên trong có khá nhiều người.


Dung Điềm Liệt Nhi đều chờ bên trong, mấy tướng lĩnh tâm phúc của Dung Điềm cũng đều ở đây, tiền thái tử Vĩnh Ân Vĩnh Dật cũng đứng một bên, hiển nhiên là bị Liệt Nhi kéo lại đây trợ trận.


Mọi người đang vây quanh một bản địa đồ cúi đầu thương nghị, thấy Phượng Minh trở về, đều chào hỏi cậu. Dung Điềm tám phần đã giải thích mục tiêu phản phục kích cho bọn họ, nghĩ đến có thể tóm lấy Ly vương Nhược Ngôn hung danh truyền xa, mỗi tướng lĩnh xoa tay, hưng phấn trào dâng, mà ngay cả Vĩnh Dật cũng nhịn không được cười nói, “Nếu kế này của Tây Lôi vương thành công, biên cảnh Vĩnh Ân chúng ta từ nay về sau cũng ít đi một đại uy hϊế͙p͙. Ta ở trong này chỉ có một ngàn tinh nhuệ, toàn bộ do Tây Lôi vương chỉ huy đi.”


“Gặp được Diêu Duệ phu nhân không?” Dung Điềm hỏi.
“Gặp được.” Phượng Minh gật đầu, đem chuyện gặp Diêu Duệ phu nhân nói ra một lần.


Nói cậu vừa đến thì phát hiện Diêu Duệ phu nhân ngồi bên giường ngủ của Thái Thương, Thu Tinh Thu Nguyệt không kềm được la lên, vẻ mặt lo lắng, Dung Điềm lại tựa hồ đã sớm đoán được, cười thở dài, “Biện pháp của phu nhân nhắm thẳng vào tử huyệt của tiên sinh. Ngày tâm nguyện của nàng đạt thành không còn xa nữa.”


Hai tỷ muội Thu Nguyệt lại gấp đến độ không biết làm sao cho phải.
Thu Nguyệt cầm lấy tay Phượng Minh cầu xin, “Vậy phải làm sao bây giờ? Diêu Duệ phu nhân cùng Tiêu Thánh Sư đều là giết người không chớp mắt, nếu Thái Thương… Thái Thương… Minh vương ngươi mau nghĩ biện pháp đi!”


Thu Tinh dậm chân, gần như muốn khóc rống lên, “Thật là đáng sợ, thật là đáng sợ!” Lại muốn chạy xem Thái Thương có thực bị Diêu Duệ phu nhân ôm đi hay không .
Đang loạn thành một đoàn, trong cơn hoảng loạn bỗng nhiên nghe thấy thanh âm non nớt của Thái Thương, “Nương! Nương!”


Tất cả mọi người ngạc nhiên, ánh mắt chuyển hướng ngoài cửa.
Diêu Duệ phu nhân ôm Thái Thương đi tới ngoài cửa, trên mặt mang một nụ cười bí hiểm, giờ phút này chợt vừa thấy, tựa hồ có sự tình gì đó vô cùng tốt đã phát sinh.


Thái Thương hồn nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì, nhìn thấy Thu Nguyệt Thu Tinh, kêu to lên, hưng phấn mà ở trong lòng Diêu Duệ phu nhân, vặn vẹo thân mình nhỏ bé đòi xuống.


“Thái Thương! Thái Thương!” Thu Nguyệt Thu Tinh liên thanh kinh hô, đi nhanh tới trước, cơ hồ đón lấy Thái Thương từ trong lòng của Diêu Duệ phu nhân, cảnh giác thối lui đến phía sau Dung Điềm cùng Phượng Minh, hai người ôm chặt đứa nhỏ.


Diêu Duệ phu nhân lại không thèm để ý chút nào, chậm rãi bước vào trong phòng, ở trên bản đồ nhìn lướt qua, “Tây Lôi vương đã bố trí xong rồi sao?”
“Đã bố trí thỏa đáng. Còn chưa chúc mừng sư mẫu, bước thứ ba của sư mẫu, nói vậy đã nắm chắc phần thắng.”


“Chúc mừng thì miễn.” Diêu Duệ phu nhân thanh âm như lãnh ngọc, thanh thúy động lòng người, đã có điểm mát lòng mát dạ, “Lần này phục kích Nhược Ngôn, ngươi cần cao thủ dưới tay Tiêu Lang đi?”
Phượng Minh nghe giọng nói của nàng, trong lòng lộp bộp một chút.
Không thể nào?


Vừa mới cùng lão công* tương lai thảo luận xong điều kiện, hiện tại nhìn trận thế này, hình như lại muốn đến thảo luận điều kiện với đồ đệ của lão công tương lai. (*lão công: phu quân, ông xã đó mà)


Lão nương này của cậu thật đúng là hiểu rõ cò kè mặc cả, chọn thời cơ cũng hảo tới cực điểm.


Dung Điềm lại giống như không hề phát hiện, thản nhiên nói, “Đúng vậy, Nhược Ngôn tính tình nhạy bén, lần này nhất định sẽ phái tinh nhuệ giỏi nhất tham gia, bên chúng ta nếu không có sư phụ ra tay, chỉ sợ phần thắng không lớn.”


“Muốn Tiêu Lang ra tay, tuyệt không khó khăn. Ta mới vừa mang Thái Thương đi gặp mặt gia gia nó, hừ, quả nhiên là gia tôn thiên tính, Tiêu Lang thấy đôi tay nhỏ bé của nó, ngay cả đôi mắt đều luyến tiếc nháy một cái. Ta dám cam đoan với ngươi, hiện tại chỉ cần Thái Thương đi nơi nào, Tiêu Lang sẽ đi nơi đó, hắn nhất định sẽ không để cho Thái Thương xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đâu.” Diêu Duệ phu nhân vừa nói , vừa thản nhiên ngồi xuống ghế.


Phượng Minh thầm nghĩ, cái đó và gia tôn thiên tính không có quan hệ gì đi, nếu tay Thái Thương với tay cha nó giống nhau, cái người gọi là gia gia kia ngay cả liếc mắt cũng chẳng thèm liếc.


Đối phó với người như Diêu Duệ phu nhân, Dung Điềm so với Phượng Minh lúc nào cũng lợi hại hơn. Âm thầm liếc mắt đánh giá Diêu Duệ phu nhân một cái, nhìn lại sắc trời, hắn cũng không nói lời vô nghĩa nữa, lập tức đi đến trước mặt Diêu Duệ phu nhân, cúi người hành lễ, ôn nhu hỏi, “Thời gian không còn nhiều, sư mẫu có gì phân phó, thỉnh người nói thẳng đi.”


Diêu Duệ phu nhân thấy hắn thức thời, trong lòng cũng cao hứng, lộ ra vẻ tươi cười, đưa ra điều kiện của nàng, “Ta muốn ngươi đem Thái Thương giao cho ta, từ nay ta là nãi nãi của nó, sẽ chiếu cố nó.”
Phượng Minh nhất thời giật mình.


Tâm kiếm đạo của Tiêu Túng đã muốn dao động, lại gặp được Thái Thương rất có tiềm chất này, không cần phải nói, tương lai hắn vì truyền lại kiếm thuật, nhất định sẽ đem Thái Thương coi như bảo bối trân quý nhất.


Diêu Duệ phu nhân chỉ cần thu Thái Thương vào tay, Tiêu Lang nàng yêu mến từ nay về sau sẽ ngoan ngoãn chạy theo nàng.
Cái đó gọi là ta đi đông ngươi đi đông, ta đi tây ngươi đi tây.
Hai chục năm qua Diêu Duệ phu nhân bám riết không tha đi theo Tiêu Túng, từ nay về sau nhất định hoàn toàn xoay chuyển.


Điều này thật sự là có một không hai, duy nhất một cái, phương pháp có thể khiến Diêu Duệ phu nhân cũng chính là nương của cậu cảm thấy vừa vui sướng lại hả giận …
“Phu nhân muốn mang Thái Thương đi sao?” Đôi mày rậm của Dung Điềm hơi nhíu lại.


“Đúng vậy.” Diêu Duệ phu nhân một bộ không sợ ngươi không đáp ứng, ngồi ngay ngắn trên ghế, “Tây Lôi vương có thể yên tâm, nó là thân tôn tử của ta, ta nhất định hảo hảo chiếu cố nó. Chỉ cần Tây Lôi vương gật đầu, ta lập tức mang Thái Thương, theo các ngươi lên ngựa xuất doanh, gia gia của nó cũng chắc chắn triệu tập thủ hạ tinh nhuệ, lại đây tham dự kế hoạch của ngươi.”


Thu Nguyệt cùng Thu Tinh ở một bên ôm Thái Thương, trong lòng đã sớm sợ hãi, lo lắng nhìn chằm chằm Dung Điềm, sợ hắn gật đầu đáp ứng.
Các tướng lĩnh cùng Vĩnh Dật không có quan hệ gì với Thái Thương, vội vã liều mạng nhìn sắc trời.


Nhược Ngôn thân là Đại vương, phần lớn thời gian đều ở Ly quốc, được quân đội tinh nhuệ bảo vệ, cơ hội bại lộ hành tung khi lẻn vào địch cảnh* rất hiếm. (biên giới địch quốc)
Nếu có thể nhân cơ hội này hạ thủ, tương lai có thể giảm bớt rất nhiều chiến dịch cùng thương vong a.


Phượng Minh cũng ở một bên khẩn trương chờ đợi câu trả lời thuyết phục của Dung Điềm.


Vấn đề này thật khó lựa chọn, Dung Điềm lại lo lắng, cơ hồ lập tức liền cho Diêu Duệ phu nhân câu trả lời, cung kính nói, “Ta đương nhiên tin tưởng phu nhân sẽ hảo hảo chiếu cố nó. Bất quá chỉ vì một trận phản phục kích nho nhỏ, phu nhân đoạt lấy nó, phải chăng quá hà khắc? Đây chính là Tôn nhi duy nhất của tiên sinh, lại có thượng giai tư chất trăm năm khó tìm.”


Diêu Duệ phu nhân nhẹ nhàng “Nga” một tiếng, hừ lạnh hỏi lại, ” Tây Lôi vương nghĩ làm như thế nào, mới gọi là không hà khắc đây?”


“Hài tử này, ít nhất giá trị ba mươi ba đại tàu thuyền, cùng với thủy thủ trên tàu , còn có vận tải đường thuỷ đồ *.” Dung Điềm chậm rãi nói, “Tiên sinh đã sớm oán giận sinh ý gia truyền phiền toái, quấy rầy tu vi, tương lai nếu như muốn toàn tâm toàn ý dạy Tôn nhi, chỉ sợ càng không có thời gian quản lý sinh ý đó. Sao không đem sinh ý giao cho nhi tử của mình?” Chỉ một lóng tay, nhắm ngay Phượng Minh đang ngẩn người. (* bản đồ hàng hải)


Phượng Minh thấy hắn bắt đầu lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, hoàn toàn cho rằng hắn muốn nói ra điều gì hiên ngang lẫm liệt, không ngờ Dung Điềm vừa mở miệng, cư nhiên là cùng Diêu Duệ phu nhân cò kè mặc cả, nhất thời sửng sốt, thấy Dung Điềm đem chuyện chuyển tới chỗ cậu, lắp bắp nói, “Điều này… Điều này sao có thể…”


Cũng không phải nhà thương gia, Thái Thương là con của cậu, không phải hàng hóa dùng để trao đổi a.


Diêu Duệ phu nhân cũng không chờ cậu trả lời, dáng dấp thướt tha từ ghế đứng lên, quả quyết nói, “Cứ làm như vậy đi. Bên Tiêu Lang không cần lo lắng, ta tự nhiên có biện pháp buộc hắn đáp ứng. Nếu điều kiện đã thảo luận tốt, thỉnh Tây Lôi vương mau bố trí các đạo nhân mã, xuất phát bắt Nhược Ngôn, nếu sai thời điểm, thì không liên quan tới ta a.”


“Chờ… Chờ một chút…” Phượng Minh gọi không kịp, lời còn chưa nói hết, Diêu Duệ phu đã đi ra ngoài.


Phượng Minh gấp đến độ dậm chân, còn muốn đuổi theo, phía sau bị người ta kéo lấy, nhìn lại, nguyên lai là Dung Điềm. Dung Điềm kéo cậu vào lòng, cười mỉm nói, “Chúc mừng Minh vương, từ hôm nay trở đi, ngươi cho dù không phải người có thế lực nhất khắp thiên hạ, cũng xem như người giàu nhất thiên hạ.”


“Cái gì giàu nhất?” Phượng Minh cơ hồ nhảy dựng lên, “Ngươi sao có thể dùng Thái Thương đi trao đổi thuyền bè?”
“Vì sao không thể?” Dung Điềm bất mãn nhún vai.


Tuy rằng tư thế nhún vai của hắn rất tiêu sái, mỉm cười cũng tuấn tú ôn nhu, bất quá Phượng Minh giờ phút này cũng không có tâm tư thưởng thức.
“Đương nhiên không thể! Nó là con ta!”
“Nó thật là con của ngươi? Ngươi là phụ thân của nó thật sao?”


“Cái đó… Cho dù không phải, ngươi cũng không thể…”


“Hảo, ngươi cũng biết mình không phải.” Dung Điềm do không có kiêng kị của Tình Nhân Huyết, mọi việc quấn thân, còn chưa có cơ hội hảo hảo cùng Phượng Minh thân thiết. Lúc này vừa nói, vừa ngồi xuống, kéo Phượng Minh thần tình tức giận lại gần, đặt cậu ngồi trên đùi, hỏi Phượng Minh, “Tiên sinh có phải gia gia chân chính của nó không?” Cố ý kề sát môi vào vành tai Phượng Minh, thổi nhiệt khí.


Phượng Minh bị hắn thổi nhiệt khí đột nhiên chấn động, vốn định duy trì thanh âm kiên cường, kìm lòng không được liền mềm xuống, “Đúng vậy.” Sợ Dung Điềm được một tấc lại muốn tiến một thước, vội dùng ánh mắt cảnh cáo Dung Điềm không cần múa may bàn tay háo sắc của hắn.


Dung Điềm vừa lòng, lộ ra nụ cười ái muội, không sờ loạn nữa, tiếp tục thuyết phục Phượng Minh, “Phu nhân có phải nãi nãi chân chính của nó không?”
“Đúng vậy.”
“Hài tử có phải nên ở bên người gần gũi nó nhất không?”