Kế sách của Lộc Đan, mới bắt đầu từ khi Đông Phàm nhận được tin, trong vương cung Tây Lôi dấy lên tin đồn Minh vương là di hồn. Mắt thấy Tây Lôi từng bước trở nên cường đại, khổ cực tính đường thành công, quốc sư Lộc Đan lập tức phái người tiềm nhập vương cung Tây Lôi, thám thính lai lịch kẻ tung lời đồn.
Không ngờ cơ duyên khéo sao, lại khiến gian tế Đông Phàm phát hiện ra sự tồn tại của Thái Thanh và Thái Thương.
Thái Thanh chứng thực được Phượng Minh là một di hồn, mà Lộc Đan – người vẫn luôn âm thầm theo dõi động thái vương cung các nước, cũng giống Dung Điềm, từ thân thế của Thái Thương, suy ra cái chết của An Hà do một tay Đồng Nhi gây nên.
Để tranh thủ sự hợp tác của Thái Thanh, Lộc Đan đã đưa ra cho nàng một lời đề nghị hấp dẫn không thể cự tuyệt, y sẽ trục xuất hồn phách của Phượng Minh trong tấm thân kia ra ngoài, để chiêu hồn An Hà bị sát hại quay về, để Thái Thương có lại cha ruột.
Đồng Nhi cũng vì sợ âm mưu sát hại An Hà năm đó bại lộ, mà bị ép tham dự quỷ kế của Lộc Đan.
Cứ như thế, ba người Lộc Đan, Thái Thanh, Đồng Nhi, một cái quốc sư lặn lội vạn dặm tới mượn lương, một cái thị nữ tuỳ thân của Minh vương, một cái con cháu quý tộc có thể tự do ra vào vương cung, hình thành một mối liên minh ẩn tang độc kế.
“Thái Thương, là con An Hà?” Phượng Minh nghe được nửa chừng, đã bị những mối quan hệ lằng nhằng làm cho rối bời, nhưng tin tức gây chấn động nhất vẫn là thân thế của Thái Thương.
Ngón tay thon dài trắng nõn của Lộc Đan vươn ra nâng cằm của Phượng Minh, hài hước bỏ nhỏ: “Không ngờ thân thể Minh vương thế này, cũng có thể cùng nữ nhân sinh hạ cốt nhục.”
Phượng Minh quay ngoắt sang một bên: “Quốc sư còn chưa kể hết kia mà, nhưng có điều sự tình về sau, ta cơ bản đều đã đoán được.”
“Ồ?”
“Đầu tiên, quốc sư phái thích khách giả vờ ám sát ta, giấu trên người hắn một loại chú thuật nguyền rủa nào đó, khiến Dung Điềm lo lắng ta sẽ bị ảnh hưởng. Tiếp theo lại viết thư ngỏ ý muốn tới Tây Lôi mượn lương. Thiên địa hoàn là quốc bảo Đông Phàm, có thể ngăn chặn nguyền rủa, Dung Điềm đương nhiên không thể không biết. Vì Thiên địa hoàn, Dung Điềm chắc chắn sẽ đáp ứng cho người vào Tây Lôi.”
Lộc Đan lạnh lùng nói: “Tây Lôi vương của các người cũng chẳng phải loại hảo tâm gì, hắn chẳng qua chỉ muốn nhân dịp này cưỡng ép ta, để đoạt lấy Thiên địa hoàn. Hừ, ta đường đường là quốc sư Đông Phàm, há lại là kẻ dễ dàng bị coi thường đến thế? Hắn cho ta dâng lên miếng thịt béo dâng tận miệng, nhưng kỳ thực đó lại là một khúc xương, khiến hắn mắc nghẹn trong cổ, nuốt không được nhổ không xong, cuối cùng còn phải ngoan ngoãn dâng Minh vương yêu quý ra bằng hai tay.” Sâu trong đáy mắt, là thứ lãnh liệt độc ác mà Phượng Minh chưa từng nhìn thấy.
Phượng Minh thoáng ngây người, tiếp tục phân tích: “Quốc sư trăm phương ngàn kế dụ chúng ta rời Tây Lôi, lại nỗ lực muốn tách chúng ta. Quốc sư làm sao gạt được Dung Điềm, ta không biết, nhưng ta nghĩ… Ắt phải có can hệ đến cơn đau thắt không ngừng sau giấc ngủ ban nãy, hẳn là ta đã ngủ mê mệt không dưới một ngày rồi cũng nên.”
“Không hổ danh Minh vương.” Lộc Đan cũng không thèm che dấu, gật đầu xác nhận: “Ta biết tiểu tì Thu Lam của người yêu thích trù thuật, món ăn kia là thứ ta sai trù sư bên ta nấu mỗi ngày cho nàng ta xem, về phần gia vị, đương nhiên cũng là cố ý cho nàng ta trộm. Chỉ có một thứ mấu chốt, chính là chén lộc huyết tươi kia.”
Phượng Minh thở dài: “Biết ngay là tham ăn có ngày sinh hoạ mà.” Đoạn xoa xoa bụng, chậm rãi nói: “Ta nghĩ lộc huyết trong chén kia cũng không phải bình thường đi, Thái Thanh ở gần ta như thế, muốn tráo một chén huyết tươi, cũng là chuyện dễ dàng.”
“Nói chuyện cùng Minh vương thật sảng khoái. Thái Thanh là lấy máu của ta, đổi lấy lộc huyết tươi kia.”
“Cái gì?” Phượng Minh la lên thất thanh: “Là máu người?”
“Đặc thù hỗn hợp phối chế máu của ta, có thể khiến Minh vương phấn chấn không ngừng dẫn đến đại thương nguyên khí. Minh vương càng phấn chấn thì cũng càng hao tổn nguyên khí vị pháp sư hộ thể Tùng Đằng của người, đương nhiên, cũng phải có thêm vài tác động bên ngoài của ta nữa. Dẫu sao đến cuối, Tùng Đằng chết đi, thì Minh vương không có phương pháp triệu hồn đặc thù của ta, cũng sẽ vẫn hôn mê bất tỉnh.”
Nghĩ đến Tùng Đằng vô tội chết oan, Phượng Minh cũng thấy áy náy. Nói cho cùng cậu cũng có phân nửa trách nhiệm, Phượng Minh lạnh mặt, trầm giọng nói: “Sau đó, ngươi hẳn phải sàm ngôn gì đó với Dung Điềm, để gạt hắn rời khỏi ta.”
Lộc Đan thấy Phượng Minh tức giận, trong lòng càng thêm vui sướng, vui vẻ cười nói: “Quá trình trong đó rất phức tạp, để dụ Tây Lôi vương rời đại doanh, ta đã phải khổ không biết bao nhiêu công. Nhưng sau khi Tây Lôi vương đi, Đồng thiếu gia quả nhiên y theo kế sách đã định đuổi kịp đến đại doanh, có quý tộc chưởng quản đại quyền làm nội ứng, ta giết chết Đông Lăng, phóng thuốc mê tất cả thị nữ thân cận của người, cũng dễ dàng như mò cá trong chậu.”
“Loại tình thế này phải là dễ như trở bàn tay chứ.” Bỏ không được bệnh thích lên mặt dạy đời, Phượng Minh thuận miệng dạy cho Lộc Đan một câu thành ngữ, đoạn cân nhắc hết thảy mọi việc Lộc Đan vừa kể, lẩm bà lẩm bẩm: “Thì ra là vậy, quá trình quả nhiên vô cùng công phu.”
“Nghe nói Minh vương từng ở trong vương cung Tây Lôi soạn ra bộ pháp một trăm linh tám kế, liên hoàn thuyền cũng nằm trong số đó. Vậy chẳng hay kế dụ địch lần này của Lộc Đan, so với một trăm linh tám kế của Minh vương thì thế nào?”
Phượng Minh nhìn Lộc Đan đang dương dương tự đắc trước mặt mình, trầm mặc rất lâu, sau lại chợt nhếch nhếch mép, vẽ ra một ý cười lười nhác, tay vẫn khoanh trước ngực, chẳng nhanh chẳng chậm cất lời: “Kế này của quốc sư, ảnh hưởng thâm sâu, các tiểu quốc khác nhất định sẽ vì nó mà cảm kích không ngừng.”
Lộc Đan chăm chú lắng nghe, Phượng Minh húng hắng giọng, tiếp tục diễn giải: “Qua kế này của quốc sư, Dung Điềm nhất định sẽ đổi hướng chú ý, trong số những quốc gia hắn muốn tiêu diệt, nhất định Đông Phàm đang đứng hàng đầu. Nhờ đó, các tiểu quốc khác có thể ngồi yên mà xả hơi. Thật là đau đầu a, thống nhất thiên hạ, trình tự tiêu diệt các nước tự hồ lại phải cải biến lại rồi đó.”
Sắc mặt Lộc Đan hết trắng lại xanh, hết xanh lại đỏ, lại từ đỏ đổi thành trắng nhợt, cuối cùng, y chỉ khẽ giật giật khoé mắt hăm doạ: “Minh vương cứ việc cứng miệng, ta có gan bắt người đi, đương nhiên cũng có gan đối phó với Tây Lôi Dung Điềm.”
“Ồ?” Phượng Minh lễ phép hỏi lại: “Xin hỏi quốc sư có thượng sách gì vậy?”
Lộc Đan chăm chăm nhìn Phượng Minh hồi lâu, chợt cười gằn từng tiếng: “Nếu quân chủ các nước đều được tấm thân ngà ngọc của Minh vương thị phụng vài ngày, chẳng hay Tây Lôi vương sẽ phản ứng thế nào nhỉ? Đã cường bạo ( . . cưỡng hϊế͙p͙ ) tâm ái nhân của Tây Lôi vương rồi, họ còn vọng tưởng hoà hảo gì với Tây Lôi nữa, đương nhiên sẽ phải tự biết liên hợp với nhau để đối kháng lại Tây Lôi thôi. Bất kể Tây Lôi có lớn mạnh cỡ nào, cũng vô phương phá được liên hoàn quân của các nước.” Y nhìn chòng chọc vào Phượng Minh, đợi cho gương mặt tuấn tú tràn ngập anh khí kia xuất hiện điểm rạn nứt.
Nhưng chờ bao lâu sau, Phượng Minh thậm chí chỉ ngoác miệng ngáp thật to, nói: “Này, ta đói rồi.” Xoa xoa bụng, đối diện với gương mặt đang ngạc nhiên đến há hốc của Lộc Đan, cười ngây ngô: “Quốc sư không định thay phiên giao một cái thây chết khô vì đói cho quốc vương các nước khác cường bạo suốt mấy ngày trời đấy chứ? Ách, mà ta vẫn muốn ăn món gà kia.”