Phượng Vu Cửu Thiên

Quyển 5 - Chương 23

CHƯƠNG 23
Người dịch: Đài Lạc
Tái biên: Dương
Những tiếng ca ân ân ái ái cứ thế kéo dài đến tận khi những vì tinh tú dần khép mắt, và quầng bụi mênh mang sáng ánh lên ở phía bên kia bầu trời.


Thu Lam bó gối, dựa lưng gà gật với đám Thu Nguyệt trên bãi cỏ, mệt mỏi ngáp lên ngáp xuống, ngù ngờ nói: “Trời sáng rồi.”
“Suốt cả buổi tối, ôi, đau lưng quá…” Giãn gân cốt, Thu Tinh vặn vẹo vòng eo, chau mày rền rĩ kêu.


“Quả đã làm khó các ngươi, cả một buổi tối phải theo chúng ta đi ngắm sao trời.” Một gương mặt to uỳnh thình lình xuất hiện, mang theo nụ cười dịu dàng hết sức ngọt ngào, sâu trong đôi con ngươi đen lấp lánh như nước sơn ánh lên tia linh quang quái gỡ. Mới cười với các nàng xong đó, lại đã quay ra sai phái thị vệ bên cạnh: “Bạch Vân đâu? Dắt nó tới đây, hôm nay ta phải cưỡi ngựa chạy khắp vùng duyên hà này, cảm thụ hết thảy phong vị rong ruổi trên lưng ngựa cuối tiết thu mới được!”


Dung Điềm mắt sắc như dao, ngăn đám thị vệ, cuối cùng cũng sinh nghi: “Phượng Minh, ngươi… không biết mệt?”


“Không hề!” Phượng Minh cười hớn hở: “Hay tại khí hậu Vĩnh Ân quá sức trong lành, từ trận A Mạn giang tới giờ, ta chưa từng cảm nhận được tinh lực sung mãn dồi dào thế này bao giờ, cả người căng tràn sức mạnh. Mau! Mau dắt Bạch Vân lại đây! Ta phải cưỡi ngựa!”


“Minh vương,” Thu Lam chạy lại chỗ Phượng Minh, cận thẩn đánh giá lên xuống sắc mặt cậu, quả nhiên không có chút nào miễn cưỡng, đôi mắt sáng rực có thần, linh động như thuỷ ngân. Trầm ngâm trong giây lát, Thu Lam mới bắt đầu dặn dò từng li từng tí: “Nếu Minh vương muốn đi du ngoạn, chi bằng ăn một chút gì đó hẵng đi, chúng ta về doanh trướng trước có được không?”


“Ha, ngươi nhắc ta mới nhớ, quả nhiên có hơi đói.” Phượng Minh xoa xoa bụng, gật gù: “Được, ăn điểm tâm rồi lại đi. Thu Lam, ta lại muốn ăn mòn gà tối hôm qua.” Nước dãi ròng ròng nhìn Thu Lam.
“Dạ.”


Đoàn người tức thì lên ngựa trở về doanh Phượng Minh khí thế hừng hực, dọc đường hết chỉ lại trỏ cảnh vật bên đường, líu lo với Dung Điềm không ngừng.


Thu Nguyệt hơi giật cương, để ngựa đi thong thả sát cạnh Thu Lam, thì thầm: “Không hiểu sao, muội chỉ thấy giật hết cả mình. Tỉ xem Minh vương hôm nay bị sao vậy?”


“Cơ thể Minh vương vốn đã không khoẻ, giờ lại càn quấy không chịu nghỉ ngơi, vậy đâu có được?” Thu Lam nhìn đăm đăm vào dáng Phượng Minh đang vô cùng thân mật ngã trong lòng Dung Điềm, bặm môi nói: “Đợi về trướng, lập tức đốt huân hương an thần. Muội thả vào mấy lá khô giúp ngon giấc vào trà cho Minh vương, đợi người ngủ, lập tức thỉnh đại pháp sư Tùng Đằng qua xem xem.”


“Muội cũng nghĩ vậy. Xem ý đại vương, hẳn cũng đang muốn nghĩ cách dỗ Minh vương ngủ.”
Khi chúng thị nữ thương nghị xong xuôi, doanh trướng đã gần ngay trước mắt.


Dung Điềm ghìm cương, đang muốn ôm Phượng Minh xuống ngựa, đã bị cậu hùng hổ ngăn lại: “Không cần ngươi, xem ta đây.” Đoạn lanh lợi xoay người một cái, dùng một tư thế cực đẹp để vững vàng tiếp đất, đổi lại một tràng reo hò nhốn nháo từ đám thị vệ sau lưng.


Dung Điềm lắc lắc đầu, bất đắc dĩ mở miệng trách cứ: “Vạn nhất bị trật chân, thì phải làm sao?”
Sắp tiến vào doanh, đã có một hương vị quỷ dị chẳng lành xộc vào cánh mũi.


“Đại vương,” Nội quan vương cung tất tả chạy tới, sắc mặt xanh mét cắt không còn hột máu, quỳ xuống nơm nớp lo sợ bẩm: “Khởi bẩm đại vương, đại pháp sư Tùng Đằng, ngài ấy… ngài ấy đã có chuyện.” Lời nói rặt chỉ có kinh hoàng lẫn lo sợ.


Tất cả những người đứng trước nghe được tin này đều thình lình chấn động.
Đôi mày rậm của Dung Điềm nhăn chặt lại, gằn giọng hỏi: “Chuyện này là sao?”


“Nô tài quả thực không biết đã có chuyện gì xảy ra, thường ngày đại pháp sư đều dậy từ sớm truyền điểm tâm, nhưng hôm nay chờ mãi vẫn không thấy. Nô tài bạo gan tiến vào trướng xem thế nào, kết quả pháp hiện đại pháp sư đã… đã tắt thở.”


“Tắt thở? Có kẻ xâm nhập, hay bị hạ độc? Đêm qua kẻ nào đã hầu hạ trong trướng của hắn?”


Nội quan vương cung kia thấy Dung Điềm gằn giọng giận dữ, cả người run bắn lên, hốt hoảng cúi rạp xuống: “Đêm qua đại pháp sư vẫn còn bình thường, không khác gì ngày thường. Chiều nào ngài ấy cũng phải tu luyện, nên hạ lệnh nghiêm cấm bất cứ ai tiến vào quấy rầy, nên, sau bữa chiều, nô tài không tiến vào hầu hạ đại pháp sư nữa. Mong Đại vương tha lỗi, buổi tối nếu không có đại pháp sư truyền gọi, nô tài không thể bước vào…”


“Trên người hắn có vết thương nào không?”


“Hồi bẩm đại vương, đại pháp sư Tùng Đằng vẫn ngồi thiền như khi thường, thần thái bình ổn, không một vết xước xát.” Như thể đang hồi tưởng lại bộ dáng chết bình tĩnh đến quỷ dị của Tùng Đằng, tên nội quan run rẩy không ngừng, hai cánh tay lẩy bẩy trên nền đất cũng phải bất đắc dĩ lắm mới chống đỡ nổi thân hình, đầu gã cũng chẳng dám nhấc lên đến nửa ly mà tiếp tục bẩm báo: “Giống như… giống như bị tà pháp chiêu hồn.”


“Không phải…” Phượng Minh khẽ giật tay áo Dung Điềm, có chút bất an: “Mỗi ngày viết bùa hộ mạng từ máu tươi gây tổn thương nguyên khí, nên mới vô thanh vô tức mà…”


“Sao có thể? Tùng Đằng là kẻ đã qua tu luyện, tạm thời không thở, nói không chừng là một cảnh giới tu luyện mới. Bọn chúng là đám dốt nát không biết gì, nên mới thất kinh loạn cả lên.” Dung Điềm nắm tay cậu, siết chặt như muốn an ủi, biểu tình trên mặt cũng dần trầm xuống, lãnh liệt quét mắt khắp một vòng xung quanh, chung quy lại rơi xuống tên nội quan sợ đến đổ mồ hôi lạnh cùng mình: “Không cần kích động đến thế. Nhưng… kể cả có là vậy, cũng phải nhân dịp này điều tra một lượt, Đông Lăng!”


“Có hạ quan!” Thị vệ trưởng Đông Lăng lập tức đứng ra khỏi hàng, trán rịn mồ hôi lạnh. Hắn thân là thị vệ trưởng, cảnh giới an toàn khu vực nghỉ chân này, giả như Tùng Đằng bị kẻ khác mưu sát là thật, thì hắn có chạy đằng trời cũng không thoát tội.


“Bắt giữ tất cả những kẻ đã hầu hạ Tùng Đằng, cả những kẻ đứng trông giữ bên ngoài đã tiến vào trướng y! Thẩm vấn tất cả cho ta!”
“Rõ!”


“Tất cả mọi thứ trong trướng của Tùng Đằng, không kẻ nào được phép xê dịch, truyền dược quan tới, xem có kẻ nào thừa dịp hạ độc không.”
“Rõ!”
“Còn nữa… Soát thật kỹ doanh trướng của Minh vương, xem có xuất hiện thứ gì không ổn.”
“Rõ!”


Dung Điềm không cuống không vội sắp xếp mọi thứ, mới quay sang đấu dịu với Phượng Minh, nhẹ nhàng nói: “Hôm nay không cưỡi ngựa nữa. Nếu ngươi ngoan ngoan tắm rửa, rồi đi ngủ một giấc, đến khi tỉnh lại, bản vương sẽ thưởng ngươi một ngày, để ngươi làm những chuyện ngươi thích đến phát chán đi thì thôi.”


“Muốn làm gì thì làm?” Ánh mắt xinh đẹp của Phượng Minh tức thì loé lên kỳ dị.
“Ừ.”
“Làm gì cũng được?”
“Làm gì cũng được.”
Phượng Minh hú lên một tiếng, liên mang đáp ứng: “Được được, nhưng ngươi không được nuốt lời.”


Dung Điềm nhìn cậu âu yếm: “Sao bản vương lại nuốt lời? Nhưng, nếu lúc bản vương về phát hiện ngươi chưa có ngủ, lời hứa này xem như bỏ.”
“Nhất ngôn cửu đỉnh! Thu Lam Thu Nguyệt Thu Tinh Thái Thanh!” Phượng Minh bắn một tràng liên thanh đoạn sai phái tíu tít: “Chúng ta mau về doanh, mau mau, chuẩn bị mộc dục.”


“Nô tì tuân mệnh.” Những tiếng hô ứng đồng loạt, thanh thuý như tiếng hoàng yến đáp lại.
Chúng thị nữ xung quanh, tựa một quầng mây ngũ sắc, vây lấy Phượng Minh, nhanh chóc biến mất sau mành cửa.


Dung Điềm thấy Phượng Minh đi khuất, mới gắt khẽ: “Đông Lăng, mau theo bản vương đến doanh trướng Tùng Đằng xem xét.”


“Vâng.” Đông Lăng lẽo đẽo theo sau Dung Điềm, cân nhắc một hồi rất lâu, mới thắc thỏm hỏi lại: “Đại vương, có thực là có người có thể tu luyện đến mức không cần phải hô hấp nữa không? Nói như vậy, đại pháp sư Tùng Đằng của chúng ta chính là pháp sư lợi hại nhất thập nhất quốc rồi!’


“Nói thế mà ngươi cũng tin? Tùng Đằng hơn phân nửa bị kẻ khác hãm hại, bản vương nhất định phải tra xét kỹ càng.”
“Nhưng Minh vương…”
“Minh vương đọc quá nhiều tiểu thuyết võ hiệp, đương nhiên phải tin sái cổ mấy thứ tầm xàm cổ quái này rồi.”
“Tiểu thuyết võ hiệp?”


“Mấy thứ vớ vẩn đó, bản vương còn không hiểu, ngươi hiểu được chắc.”
Trong trướng, Phượng Minh đã uống liền chén trà nóng Thu Nguyệt dâng, thống khoái chùi nước trà còn dính lại bên mép, đổi sang một chiếc áo tơ bào rộng thùng thình, ôm cứng chiếc gối tròn to sụ ngồi khoanh lại trên nệm.


“Minh vương chưa buồn ngủ ư?”
“Chưa.”
Thu Nguyệt lè lưỡi, hấp tấp mở nắp chén trà đã bị uống cạn ra, mấy chiếc lá khô dùng đề an thần vẫn nằm lẫn trong đống lá trà bên trong.
“Khụ khụ…” Thu Lam nhấm nháy ra hiệu cho Thái Thanh.


Lại đốt thêm một nhành huân hương trấn định an thần nữa.
“Minh vương… vẫn chưa buồn ngủ sao?”
Phượng Minh tỉnh như sáo trừng trộ bằng đôi con ngươi sáng rực của mình: “Không.buồn.ngủ.”
“Nhưng… Minh vương đã đáp ứng Đại vương, tắm rửa xong sẽ ngủ mà.”


“Nhưng…” Phượng Minh gục đầu xuống: “Ta đang phải suy nghĩ một vấn đề quan trọng, không thể ngủ được.”
“Vấn đề?” Đám thị nữ tò mò nhìn cậu.


Phượng Minh lộ ra bộ dáng ảo não, im lặng không tới một khắc đồng hồ, liền thình lình lắc mạnh, chịu không nổi mà đứng bật dậy, la hét om sòm: “Ta là thằng ngốc trong lòng Dung Điềm chắc? Tùng Đằng là pháp sư hộ thân của ta, hắn chết quái gở chẳng khác nào bảo tình cảnh của ta giờ chẳng ra sao, đạo lý đơn giản này chẳng lẽ ta lại không biết chắc? Đã thế còn dám bịa đặt không chớp mắt để lừa ta! Cả các ngươi! Đến các ngươi cũng dám bày trò trước mặt ta! Đốt nhiều thứ huân hương chết người thế này! Còn nữa, Thu Nguyệt,” Phượng Minh thình lình đề cao giọng đến chói lói: “Ngươi thả cái gì vào trà của ta? Mà ngọt đến như thế.” Đôi mắt đen láy chuyển hướng sang Thu Nguyệt.


“Á? Nô tì… Nô tì…” Thu Nguyệt bị cậu đột kích tra vấn sợ sệt thụt lui lại mấy bước, mặt mày biến sắc.


Thu Tinh đỡ nàng, cười cười chữa gượng: “Minh vương hôm nay đặc biệt lợi hại nha, khám phá sự việc quá nhanh nhạy.” Đôi con ngươi còn đang láo liên nghĩ xem nên bịa chuyện gì để lấp ɭϊếʍƈ, tấm mành đã bị ai đó giật lên, một cơn gió lạnh lẽo theo đó thổi thốc vào doanh.


Dung Điềm đi tới, mặt mày âm trầm, cổ họng khàn đặc: “Hoàng cung truyền tin, thái hậu lâm trọng bệnh.”
——–