CHƯƠNG 4
Người dịch: Đài Lạc
Tái biên: Rei Hanazawa, Pin
Nhược Ngôn mười chín tuổi đăng cơ, tung hoành thiên hạ, nhưng lần này lại trắc trở đủ đường. Chẳng những ẩn thân nơi biên cảnh Tây Lôi bị Dung Điềm thấu suốt, toàn bộ tinh binh tâm phúc bên người cũng đều bị sát hại, chỉ còn duy nhất một mình tự thân chật vật nhếch nhác đào thoát về Ly Quốc, thân muội Diệu Quang còn bị Dung Điềm nắm giữ.
Phượng Minh lúc ấy lại sung sướng hạnh phúc đứng bên người Dung Điềm khanh khanh ta ta.
Nhược Ngôn từ chỗ nắm giữ giải dược trên người Phượng Minh uy hϊế͙p͙ Tây Lôi, đến giờ ngược lại còn vì muội muội bị bắt mà phải chịu đựng Dung Điềm, thoáng chốc rơi vào thế hạ phong.
Dung Điềm truyền thư, muốn Ly Quốc phải giải thích rõ chuyện Diệu Quang cưỡng ép bắt cóc Minh Vương, yêu cầu Ly Quốc dâng lương thực ngựa bồi thường đền bù.
“Dùng Diệu Quang để đổi lấy lương thực ngựa?”
“Đúng, rất nhiều lương thực ngựa.” Dung Điềm cười cười trả lời.
Phượng Minh cau mày: “Nhưng Diệu Quang đường đường là công chúa, trao đổi thế chẳng phải có chút đáng tiếc sao?”
“Chúng ta đâu có nói sẽ thả nàng ta về, dẫu gì Diệu Quang cũng sẽ ở lại Tây Lôi dài dài, chúng ta đòi hỏi Nhược Ngôn thứ này thứ đó, hắn tất sẽ phải dâng cả thôi.” Dung Điềm lộ ra vẻ giảo hoạt thâm hiểm.
“A, ngươi bắt chẹt kẻ khác.” Phượng Minh đột nhiên bừng tỉnh giác ngộ: “Nhưng Nhược Ngôn làm sao lại chịu nghe chúng ta sách nhiễu? Hắn xấu xa như thế, nhất định sẽ không chịu vì Diệu Quang mà bị lép vế.”
Mấy ngày sau, sứ giả đến Lý Quốc đã tức thì dùng khoái mã đến Tây Lôi trình lên câu trả lời của Ly Quốc.
Nhược Ngôn không chịu đưa lương thực ngựa, ngược lại còn đưa tới một món lễ vật – một khối ngọc bội màu lục nhạt.
Trong điện nội thái tử, Phượng Minh tò mò ngắm qua nhìn lại món lễ vật kia.
“Thật bí hiểm.” Phượng Minh lắc đầu: “Ta nhìn không ra ý tứ Nhược Ngôn. Ngọc bội này rất đáng giá hay sao? Nhược Ngôn muốn dùng ngọc bội để đổi lấy muội muội?”
Dung Điềm vẻ bình tĩnh, chăm chăm nhìn mảnh ngọc bội trong tích tắc, cao giọng gọi: “Liệt Nhi, ngươi vào đây.”
Liệt Nhi vẫn luôn canh giữ ngoài cửa, nghe tiếng gọi liền bước vào.
Dung Điềm chỉ tay vào mảnh ngọc bội nói: “Đây là câu trả lời của Nhược Ngôn, ngươi thấy thế nào?”
Ánh mắt Liệt Nhi vừa đụng đến mảnh ngọc bội, tựa như bị tống một quyền vào ngực, sắc mặt nhợt nhạt, quỳ sụp xuống trước mặt Dung Điềm, khổ sở cầu khẩn: “Đại vương…”
Phượng Minh kinh ngạc, ngỡ ngàng nhìn Liệt Nhi.
Trong mắt Dung Điềm loé lên tia nhìn lạnh lẽo bén sắc, trầm giọng hỏi: “Ngươi cho có đáng giá hoán đổi không? Diệu Quang là cánh tay phải của Nhược Ngôn, thả nàng ta chẳng khác nào thả hổ về rừng, sẽ tạo ra một kình địch mạnh mẽ cho Tây Lôi.”
“Đại vương, nhưng…” Nghe trong lời nói của Dung Điềm có ý cự tuyệt thẳng thừng, Liệt Nhi chấn động, ánh mắt cầu xin nài nỉ chuyển sang Phượng Minh: “Minh Vương, cầu người cứu ca ca tiểu nhân.”
Phượng Minh sửng sốt: “Cái gì? Ca ca của ngươi… Dung Hổ…”
“Đó là ngọc bội của ca ca, huynh đệ chúng tiểu nhân mỗi người một mảnh.” Liệt Nhi cuống quýt kéo từ trong tay ra một miếng ngọc bội, quả nhiên giống y hệt hình dạng với cái Nhược Ngôn đưa tới: “Ca ca tuyệt đối không bao giờ đánh mất ngọc bội, Nhược Ngôn nếu đã có mảnh ngọc bội này, ca ca nhất định đã bị hắn bắt đi. Cầu Minh Vương khai ân, cứu ca ca tiểu nhân.”
Cậu ta biết rõ Phượng Minh lòng dạ mềm yếu, so với nhất mực cầu xin Dung Điềm lúc nào cũng chú trọng đại cục, không hữu dụng bằng khẩn nài Phượng Minh.
Phượng Minh vội vàng vươn tay nâng Liệt Nhi dậy, gật đầu nói: “Không nên lo lắng, Dung Điềm nhất định sẽ cứu Dung Hổ, các ngươi đều là những tâm phúc quan trọng nhất của ta, phải không, Dung Điềm?” Cậu quay đầu trừng mắt nhìn Dung Điềm.
Dung Điềm ý chí sắt đá, liếc mắt nhìn ra ngoài khung cửa, nhẹ nhàng giải thích: “Diệu Quang là công chúa một nước, dùng Dung Hổ hoán đổi, Nhược Ngôn vớ quá bở.”
“Minh Vương, Nhược Ngôn thủ đoạn độc địa, nếu ca ca tiểu nhân nằm trong tay hắn, e rằng…” Ánh nước từ khoé mắt Liệt Nhi bắt đầu lay động.
Phượng Minh được Liệt Nhi khẩn cầu, lập tức khởi lòng nhân nghĩa, không nghĩ Dung Điềm từ khi thành Đại Vương một chút nghĩa khí cũng không còn như thế. Trong mắt Phượng Minh, cứu Dung Hổ trở về thậm chí còn quan trọng hơn cầm giữ Diệu Quang ở đây. Cậu bất mãn trừng mắt liếc Dung Điềm, hừ một tiếng, vỗ vỗ vai Liệt Nhi, dặn dò: “Liệt Nhi, ta có lời cần nói với Dung Điềm, ngươi ra trước đi. Không cần lo lắng, chúng ta nhất định sẽ cứu ca ca ngươi.”
Liệt Nhi biết rõ Phượng Minh muốn bắt đầu thi triển uy lực, cả thiên hạ e rằng kẻ có thể dồn ép Dung Điềm chỉ có người này, lập tức thuận theo một tiếng, gạt lệ lui ra.
Liệt Nhi vừa đi, Phượng Minh đã tự mình đóng cửa, trong đầu xoay chuyển vô vàn thí dụ về những bậc quân vương nhân nghĩa đãi người từ cổ chí kim, một mặt đắn đo suy nghĩ không biết nên giáo dục cái đầu óc đầy nghẹt những mưu mô chước quỷ thực dụng của Dung Điềm thế nào, mặt kia lại quay sang Dung Điềm nói: “Ta thật không tin nổi ngươi lại không đồng ý đem Diệu Quang đổi lại Dung Hổ, làm người phải có lương tâm, làm đại vương càng phải… Ô…”
Đang lúc căm phẫn ào ạt giáo huấn Dung Điềm, muốn hắn phải là một quân vương nhân nghĩa như Lưu Bị, nhưng vừa mới phủ đầu đã bị Dung Điềm lao vào ôm hôn.
“Ô… Ta còn chưa nói xong… Ô ô…” Phượng Minh cáu giận phẫn nộ hai tay vùng vẫy khua khoắng, bị Dung Điềm thành thục tóm lại, vặn ra sau lưng.
“Ngươi có thể nói gì đây? Không phải muốn ta thả Diệu Quang, cứu Dung Hổ.” Dung Điềm nhẹ cười, trái ngược với vẻ thâm trầm u ám như lúc Liệt Nhi còn ở đó.
“Phải!”
“Ta hỏi ngươi, Diệu Quang thân phận quan trọng, hay Dung Hổ thân phận quan trọng?”
“Ta cho ngươi biết, mạng người đều quan trọng như nhau.” Phượng Minh mở tròn mắt trừng trừng nhìn Dung Điềm, ưỡn ngực.
Cứu người là vấn đề cơ bản, nếu đã quyết định phò trợ Dung Điềm thành chủ thiên hạ, thì nhất định phải đào tạo hắn thành một vị vua nhân đức – chí ít cũng không thành một kẻ bất chấp sống chết của thuộc hạ như bạch diện Tào Tháo.
Dung Điềm lùi lại phía sau một bước, nheo mắt quan sát Phượng Minh, khoanh tay chép chép miệng nói: “Không sai, có uy thế của Minh vương lắm. Ta lại hỏi ngươi, ta có nói không dùng Diệu Quang cứu Dung Hổ sao?”
“Cái này… thái độ vừa rồi của ngươi…”
“Dung Hổ cạnh ta nhiều năm, chẳng những là tâm phúc của ta, trong lòng ta thậm chí còn coi hắn với Liệt Nhi như đệ đệ. Ngươi nói xem, ta làm sao có thể vì một tiểu cô nương không dám thở mạnh mà hi sinh Dung Hổ?” Dung Điềm hừ giọng nói: “Nếu đổi lại là Nhược Ngôn, nói không chừng ta còn lo lắng một chút.” (Ý là nếu ko phải đang giữ Diệu Quang mà là Nhược Ngôn thì còn phải suy nghĩ)
Mắt Phượng Minh tức thì sáng rỡ lên, lộ ra hai cái lúm đồng tiền nho nhỏ: “Vậy là ngươi quyết định đáp ứng yêu cầu của Nhược Ngôn, đem Diệu Quang đổi lấy dung Hổ?”
“Ừhm.” Dung Điềm uy nghiêm gật đầu, nhưng sau đó lại nảy ra một câu chệch choạc: “Nhưng đêm nay ngươi phải cho ta ăn no một bữa.”
Phượng Minh gãi đầu: “Ngươi đói sao? Giờ có thể truyền bọn Thu Lam dâng đồ ăn lên là được rồi.”
“Không được giả ngu! Ta muốn ăn cái gì, ngươi trong lòng rõ ràng biết.” Dung Điềm tối mặt.
“Ta cũng muốn ăn ngươi.” Phượng Minh thỏ thẻ.
Dung Điềm giãn ra cười ầm ĩ, vuốt ve vòng eo Phượng Minh nói: “Xem xem ai ăn ai.”
“Đợi một lát, chúng ta lệch đề rồi.” Phượng Minh đẩy bàn tay lớn của Dung Điềm, ra vẻ nghiêm túc, giáo huấn: “Thân là đại vương, đang lúc thảo luận quốc sự trọng yếu sao có thể lạc đề cho được? Nào, chúng ta tiếp tục chủ đề mới nãy. Thứ nhất, ngươi ưng thuận dùng Diệu Quang đi đổi Dung Hổ, quyết định này đương nhiên là vô cùng chính xác. Thứ hai…” Cậu liếc liếc trách móc Dung Điềm. “Mới nãy vì sao lại dùng thái độ kỳ quái kia để lừa gạt ta, chẳng lẽ Đại vương nhà ngươi chọc ghẹo nói dối ta thành quen, mỗi ngày không khiến ta lo lắng sốt ruột một phen liền khó chịu không thoải mái? Ta cho ngươi biết, dư độc trong người ta có thể còn chưa tan hết, cảm xúc bị dồn nén có lẽ sẽ sinh bệnh.”
Dung Điềm không mảy may tỏ ra chút hổ thẹn nào, ngang ngược đan tay quanh eo Phượng Minh, kéo cậu vào lòng, mặc sức hôn thoả thuê, mới trả lời: “Thân là đại vương, ngoại trừ thông hiểu quốc vụ chiến lược, còn phải rành rẽ thuật khống chế nhân tâm. Trải qua chuyện này, Liệt Nhi và Dung Hổ sẽ đối với ngươi trung thành tận lực, thiện dũng quên mình bảo hộ ngươi an toàn. Minh vương bên thân có hai thị vệ tuyệt vời như thế, ta đường đường là Tây Lôi vương cũng an tâm vài phần.” Hắn thầm thì trầm giọng bên tai Phượng Minh cười cười hai tiếng, lại bắt đầu dùng đầu lưỡi ɭϊếʍƈ láp trêu giỡn vành tai Phượng Minh.
Phượng Minh thấy ***g ngực như nóng ran lên, cảm động nhìn Dung Điềm, cũng không thèm trách cứ hắn đang lúc “thảo luận quốc sự” lại lợi dụng Minh Vương.
“Đêm nay ta muốn ăn ngươi.” Dung Điềm khẽ day day vành tai Phượng Minh, thì thầm nỉ non.
Phượng Minh đỏ bừng mặt, kiên quyết lắc đầu: “Không, ta ăn ngươi. Lần trước cũng là ta ăn ngươi.”
“Lần trước là vì ngươi trúng độc, không thích hợp ở dưới. Giờ độc đã giải rồi, ta cũng đã nhịn đợi thân thể ngươi khôi phục nhiều ngày rồi, nên khen thưởng một chút mới phải.”
Phượng Minh nhíu mày: “Không được mè nheo. Ngươi là Đại vương, chỉ có ngươi khen thưởng người khác, làm sao lại có chuyện ngươi đòi người khác thưởng ngươi?”
“Được, vậy ta thưởng ngươi được ta ăn.”
“Mặc kệ!”
Những nụ hôn nhột nhạt vẫn toàn thân trên dưới tới tấp tấn công, Phượng Minh nằm trong lòng Dung Điềm, không ngừng vặn vẹo giãy dụa, cười sằng sặc.
Dung Điềm vớ bở một hồi, mới nhớ tới Liệt Nhi còn đang đứng ngoài đợi quyết định, buông Phượng Minh nói: “Ra ngoài nói Liệt Nhi biết tin tốt lành đi, đêm nay ta lại tới đòi thưởng.”
Phượng Minh lè lè lưỡi, cậu thực sự đã quên tiệt chuyện Liệt Nhi đang đứng chờ bên ngoài, tức thì thẹn quá mà vùng dậy.
“Liệt Nhi tới đây!” Vừa mở cửa, đã thấy mắt Liệt Nhi đỏ hoe cả lên, căng thẳng phập phồng theo từng bước chân chạy tới.
Phượng Minh chăm chú nhìn Liệt Nhi, thở dài nặng nề: “Ôi, Liệt Nhi…”
“Minh Vương…” Nét mặt Liệt Nhi lo lắng không yên, đôi con ngươi huyền hoặc không dám chớp lấy một lần.
Phượng Minh bỗng chuyển sang vẻ mặt nhẹ nhàng thoái mái, nháy mắt với cậu ta: “Dung Điềm đã đồng ý rồi. chúng ta cảm thấy dùng Diệu Quang đổi lấy Dung Hổ là rất đáng giá.”
Liệt Nhi thoáng sững sờ, tựa như không dám tin, chớp mắt lia lịa, bỗng thình lình quỳ sụp xuống khóc lớn: “Tạ ơn Minh Vương! Ta ơn Minh Vương!” Dập đầu mấy cái thật mạnh trước mặt Phượng Minh, rồi lại hướng phía gian phòng bên trong, hô lớn: “Tạ ơn Đại vương!” Lại tiếp tục dập đầu.
“Được rồi được rồi, nhanh đứng lên đi.” Phượng Minh kéo Liệt Nhi đứng dậy, cười nói: “Giờ không cần lo lắng nữa rồi.”
“Vâng.”
Phương pháp xử trí với Diệu Quang, cứ như vậy liền đã được định đoạt.
Những tiểu tiết cụ thể của việc hoán đổi đều phái người phụ trách, Phượng Minh đột nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi Dung Điềm: “Chúng ta có nên phóng gì dó trên người Diệu Quang không?”
Dung Điềm kinh ngạc nhìn cậu.
Phượng Minh có chút ngượng ngùng, xấu hổ đỏ mặt nói: “Lòng dạ ta rất xấu xa phải không? Không quang minh chính đại… Ta muốn nói, dược thuật của Nhược Ngôn lợi hại như thế, nếu hắn hạ độc gì đó trên người Dung Hổ, chúng ta về sau còn có thể dùng Diệu Quang uy hϊế͙p͙ Nhược Ngôn đòi giải dược đem lại.”
“Ha ha!” Dung Điềm há miệng, tán thưởng: “Phượng Minh, được Diệu Quang mở mang đường lối, ngươi rõ ràng thông minh lên nhiều.”
“Dung Điềm…” Phượng Minh cảnh cáo quát lớn.
“Điều ngươi nghĩ đương nhiên đúng. Nhưng Nhược Ngôn là kẻ nào chứ, nếu ta hạ dược với Diệu Quang, lúc trao đổi lập tức sẽ bị hắn phát giác, khi đó Dung hổ ắt sẽ phải chết. Ngươi cũng không cần lo lắng trên thân Dung Hổ có vấn đề, dù có là kỳ độc Phù Nham, cũng có thể bằng mạch lập tức tra ra, vạn nhất Dung Hổ bị người hạ độc, chúng ta sẽ lập tức xử tử Diệu Quang. Nhược Ngôn sẽ không làm những chyện ngốc nghếch như vậy đâu. “Dung Điềm từ từ giải thích: “Còn nữa, Nhược Ngôn và ta đều là quân vương một nước, quân vương lấy tín nghĩa làm trọng, không thể đơn giản làm những trò huỷ đi thanh danh được.”
“A…” Phượng Minh cắn răng rũ đầu, xấu hổ, nhẹ giọng nói: “Thật xin lỗi, ta cũng không biết vì sao lại đột nhiên xấu xa đến thế.”
Dung Điềm đem môi áp bên tai Phượng Minh, dùng một thanh âm nhỏ thì thầm nói: “Ngốc nghếch, xấu xa… muốn xấu xa cũng phải đúng lúc mấu chốt, hiểu không?”
Phượng Minh mở tròn mắt như một chú nai tơ, lắc đầu nói: “Không hiểu. Thế nào là xấu xa đúng lúc mấu chốt?”
“Nói ngươi cũng sẽ không hiểu. Tây Lôi Minh vương chỉ có thể bị người ngấm ngầm phục bẫy, không được có ý lập mưu hại người.” Dung Điềm dí một ngón tay vào cái chóp mũi thanh thanh của Phượng Minh, cười lớn.
Phượng Minh vung quyền, dùng những thứ bản lãnh Dung Điềm vừa chỉ dạy đòi lẽ phải với hắn.
Đùa giỡn một hồi, Dung Điềm thoải mái cười ầm ầm nhưng sau đó phải đứng dậy đi xử lý quốc sự.
“Phượng Minh, đêm nay.” Hắn nháy mắt với Phượng Minh, khiến người ta phải đỏ bừng mặt thủ thế.
Phượng Minh quả thực đỏ bừng mặt lên, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, rút từ sau lưng ra một thanh tiểu đao, huơ huơ vung vẩy lên xuống, doạ dẫm: “Không được làm đau ta! Bằng không…”
Câu này coi như đã gián tiếp đáp ứng, Dung Điềm không đợi cậu nói xong, đoạt lấy thanh tiểu đao đang khua lên trước mắt ném sang một bên, áp sát bên tai Phượng Minh cười trầm thấp: “Sẽ không đau lắm, ta nhất định sẽ cẩn thận. Sở tướng quân đã ở điện ngoại chờ hơn nửa canh giờ, ta phải đi ngay đây. Ôi, làm đại vương thật không thoải mái.”
“Ta xem ngươi đang cao hứng hừng hực, hận không thể làm đại vương cả thiên hạ.” Phượng Minh lườm hắn một cái.
Dung Điềm hào sảng cười vang: “Đại trượng phu có thể nào không hùng tâm tráng chí? Ta thề có được thiên hạ!” Lại mạnh mẽ hôn Phượng Minh lần nữa, mới sải bước quay đi.
Đại trượng phu có thể nào không hùng tâm tráng chí? Phượng Minh nhìn theo dáng lưng cao lớn của Dung Điềm, tự hào không gì sánh được.
Muốn giúp ngươi. Phò ngươi đoạt cả thiên hạ, Dung Điềm của ta phải đứng trên núi cao ngắm nhìn muôn ngàn chúng sinh, có thể chỉ tay nhìn trời mà mắng mà cười. Tin tưởng ngươi nhất định sẽ có thể khiến thiên hạ thái bình, không còn chiến tranh. Rồi sau ấy, ta sẽ đem những hiểu biết khoa học của mình cống hiến, khiến người người thêm sung túc no đủ.
Cảm giác sứ mệnh tự nhiên nảy nở, Phượng Minh một mình quay lại thái tử điện vắng vẻ mà mơ màng xa xôi.
Thu Lam đi tới, vừa vặn thấy cậu một thân một mình cố phán sinh huy, đứng đực một chỗ nét mặt vô cùng phong phú mới cười nói: “Minh vương nghĩ gì vậy? Đại vương đi cũng đã lâu, một mình còn đứng lại đó.”
Phượng Minh phục hồi thần trí, biết mình mơ mộng quá đà, ngại ngùng gãi đầu: “A, đứng nhiều một chút cũng có ích cho thân thể.”
“Đại vương vắng mặt, Minh vương chơi cùng chúng tỳ nữ đi, một mình coi chừng buồn chán.” Thu Lam thò đầu nhìn nhìn sắc trời: “Khí trời cũng tốt nữa, chi bằng ta cưỡi ngựa ra ngoài. Đại vương đã căn dặn, Minh vương nếu muốn xuất cung nhất định phải dẫn Liệt Nhi theo, còn nữa, không được rời thành đô.”
“Đúng đó, Minh vương đã đồng ý nếu cưỡi ngựa ra ngoài sẽ dẫn chúng tỳ nữ theo rồi.” Thu Nguyệt vừa mới từ cửa lớn bước vào, lập tức đã giở giọng chí choé ầm ĩ.
Thu Tinh theo sau Thu Nguyệt, ngây thơ hùa theo: “Đúng vậy, Minh Vương đem chúng tỳ nữ theo, chúng tỳ nữ mới có thể hầu hạ Minh Vương. Nhiều người đi theo an toàn hơn, phải không Liệt Nhi?” Nàng quay đầu lại hỏi kẻ vừa bước chân vào sau cùng Liệt Nhi.
Đôi mắt hoe đỏ của Liệt Nhi mới rồi dường như đã tan biến, vỗ tay cười nói: “Phải! Mấy ngày nay Minh Vương cứ mãi dưỡng bệnh, sẽ mau buồn chán chết mất. Chúng ta hôm nay cùng cưỡi ngựa ra ngoài, giống kiểu dã ngoại lần trước Minh Vương giảng giải ấy.”
“Được! Mang theo chút trái cây vừa được tiến cống, còn có đồ ăn, tìm một trảng cỏ vừa rộng vừa đầy gió để ăn uống. Thu Tinh có thể hát cho chúng ta nghe.”
Thu Lam nghe đến đó bắt đầu hưng phấn: “Để tỳ nữ đi chuẩn bị ***g đồ ăn, nhiều mứt hoa quả điểm tâm, mọi người đều thích.”
“Ta không ra ngoài du ngoạn.” Phượng Minh thái độ khác thường, nghiêm túc ho khan một tiếng: “Cả ngày chỉ chơi đùa, hoài phí sinh mệnh. Mấy người các ngươi đều nghe rõ rồi đó, từ hôm nay trở đi chúng ta đều phải làm tốt bổn phận bản thân, chia sẻ khổ não buồn phiền với Dung Điềm. Liệt Nhi, ngươi hãy giao du nhiều hơn với tâm phúc của quý nhân quan lại, tuỳ thời mà thăm dò động tĩnh dưới triều thần, có tin tức gì phải lập tức tấu lên Dung Điềm. Thu Lam, kỹ thuật nấu nướng của ngươi tinh xảo nhất, Dung Điềm cả ngày vất vả mệt nhọc, ngươi phải làm nhiều thứ bổ dưỡng để hắn dùng, phải rồi, mỗi sáng sớm phải dâng hắn uống một chén sữa ăn một trái táo, như thế mới không dễ sinh bệnh.”
Cậu chàng uy phong lẫm liệt ra chỉ thị một vòng, mọi người đều im thin thít.
Đám Thu Lam, Liệt Nhi đưa mắt nhìn nhau, người này ngó kẻ kia, trong mắt đều lộ ra một tia nghi hoặc – Minh vương có phải không thoải mái ở chỗ nào không?
Thu Nguyệt cẩn thận hỏi han: “Minh Vương, tỳ nữ cùng Thu Tinh…”
“Hai người các ngươi không nghịch ngợm quấy nhiễu cả ngày là được rồi.” Phượng Minh xua xua tay: “Không được chuốc thêm phiền toái cho Dung Điềm, không được để hắn nhọc lòng suy nghĩ, không được để hắn hao tốn thời gian trông nom các ngươi.”
Trong lòng mỗi người đều nghĩ: Chẳng phải toàn là do Minh vương sai sao.
Ánh mắt mọi người càng lúc càng thêm kỳ dị.
“Minh vương, mời ngồi.” Liệt Nhi chậm rãi bước đi thong thả đến cạnh Phượng Minh, đặt hờ tay lên bàn trà, chau mày bắt mạch: “Bình thường, không có bệnh.” Cậu ta rù rì lắc lắc đầu.
Ba người bọn Thu Lam thở phào nhẹ nhõm, nhất loạt vỗ vỗ ngực, lại còn len lén liếc nhau, che miệng phì cười.
Phượng Minh trừng mắt quét qua cả bốn người bọn họ: “Đang yên đang lành cười quái gở thế là sao? Dung Điềm đã quyết định đem Diệu Quang đổi lấy Dung Hổ, thừa dịp Diệu Quang còn ở đây, ta đến gặp nàng ta.” Cậu đứng lên.
Nụ cười trên mặt Liệt Nhi tức thì héo đi, ngạc nhiên hỏi: “Minh vương gặp Diệu Quang làm gì?”
“Phải đó, loại nữ nhân độc địa đó, Minh vương càng cách xa nàng ta càng tốt.” Thu Lam cũng gật đầu.
Phượng Minh nói: “Nàng ta trong lao phòng, sợ cái gì?”
Liệt Nhi thấy cậu thật sự muốn rời thái tử điện, gọi với theo: “Tiểu nhân cũng đi cùng Minh Vương.” Liền bám theo sau Phượng Minh.
Địa lao nơi vương cung nằm chênh chếch về bên trái, nơi ấy chỉ giam giữ những tù phạm chính trị hết sức quan trọng, so với những địa lao thông thường khác thì cao cấp hơn nhiều. Trong lao phòng không những được trang hoàng sạch sẽ thanh nhã, ngay đến cả đồ ăn thức dùng cũng đều được những chuyên gia nấu nướng. Đương nhiên, canh phòng nơi địa lao trong ngoài so ra với những nơi khác cũng nghiêm ngặt hơn.
Phượng Minh mới đầu còn lo lắng không yên Diệu Quang ở trong có bị người ta ngược đãi hành hạ hay không, nhưng giờ thấy Diệu Quang vẫn một thân áo gấm mỹ thực, thần thái như khi thường, cổ tay và chân chỉ có hai chiếc còng sắt, mới an lòng bình tâm.
“Chào công chúa, ta tới thăm người đây.” Phượng Minh tiến vào phòng giam: “Tin tốt, Dung Điềm sẽ thả công chúa về Ly Quốc. Tây Lôi vương người lớn rộng lòng, không so đo tính toán chuyện ngươi từng bắt cóc ta, hy vọng công chúa trở về sẽ không tiếp tục đối nghịch Tây Lôi lần nữa.” Liệt Nhi từ cạnh Phượng Minh tiến lại gần, vẫn giữ nguyên vẻ mặt không chút thiện cảm mà đứng một bên, nếu Diệu Quang có chút động thái nào sẽ lâp tức ra tay.
Diệu Quang cởi giầy ngồi trên chiếc giường đá, lưng dựa vào vách tường vòng tay ôm gối, lườm Phượng Minh một cái, bên môi khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh nhạt: “Đa tạ Minh Vương tổn hao tâm trí, tin này Diệu Quang đã biết rồi. Nếu nói Tây Lôi vương kẻ cả rộng lượng, Diệu Quang phải nhắc nhở Minh Vương, độc trên người Minh Vương là do Diệu Quang giải đó.”
Phượng Minh thừa nhận: “Phải, là người giải.”
“Nếu không phải vì Diệu Quang nhất thời từ bi tự mình giải độc vì Minh Vương, Minh vương hiện tại đã chết ngắc trong cái bẫy của Tây Lôi vương rồi.” Nàng quay đầu nhìn chằm chằm Phượng Minh, nhẹ giọng nói: “Lòng người khó lường, Tây Lôi vương dùng kế đẩy đưa mặc kệ bất chấp sinh tử Minh Vương. Ngày sau, Minh Vương cũng nên cẩn thận với Dung Điềm một chút.”
Liệt Nhi quát: “Diệu Quang lớn mật, thân là phạm nhân lại dám châm ngòi chia rẽ Minh vương cùng Đại vương?”