CHƯƠNG 20
Tác giả: Phong Lộng
Người dịch: Đài Lạc
Tái biên: Rei Hanazawa
Không tới ba canh giờ sau, Đồng tướng quân một thân một mình phong sương quay về phục mệnh.
“Khởi bẩm thái tử, Dung Vương, bản tướng dẫn binh tới Trường Hồng Cốc, quả nhiên thấy gần ngàn phục binh náu mình giữa rừng cây gần đó. Ba nghìn tinh binh Tây Lôi ta lập tức đánh chúng tan tác, tù binh ba trăm tên, sát thương vô số kể, số đào thoát không đến một trăm, tên thủ lĩnh đã bị thần bắn ngã ngựa, thủ cấp tại đây.” Đồng tướng quân vẫy tay một cái, tên thuộc hạ liền dâng lên một cái đầu người máu chảy đầm đìa.
Dung vương sớm đã quen thấy máu, không chút kỳ quái, chỉ có Phượng Minh lần đầu tiên nhìn thủ cấp đầm đìa máu me, tức thì cả người rùng mình ớn lạnh.
Trương Kiền đứng một bên thu mọi sự vào đáy mắt, thầm nghĩ: Tây Lôi thái tử tuy có bản lĩnh, chỉ tiếc lá gan quá nhỏ, xem ra Tây Lôi vẫn là Dung Vương làm chủ.
Dung vương thấy lòng bàn tay Phượng Minh lạnh toát, gật đầu ra hiệu cho tên lính đem thủ cấp mang đi.
Đồng tướng quân dù giữa đêm đông ác chiến một trận, nhưng thần sắc lại vô cùng hưng phấn, ông ta đem diễn biến trận đánh ra nói một lần, trên mặt hiện sắc hồ nghi nói: “Nhìn phục sức và khẩu âm của địch quân, thực không giống cường đạo như lời trinh sát, mà là quân đội chính thống của Ly Quốc. Hơn nữa… chúng cũng không phải dừng chân nghỉ tại Trường Hồng cốc, mà là phục kích, kỳ quái, rõ ràng lộ tuyến trở về Tây Lôi của thái tử không đi qua đó. Hơn nữa, thái tử bên thân có hơn năm nghìn tinh binh hộ về, vì cớ gì chỉ phái một ngàn tên phục kích?”
Dung Vương quay đầu liếc mắt nhìn Phượng Minh một thoáng, cười lạnh hai tiếng: “Vấn đề ấy có thể hỏi Hạ Quản.” Thình lình cao giọng, giương thanh nói: “Đến đây, dẫn Hạ Quản tới đây.” Dung hổ thân thủ cao siêu, sai hắn đối phó Hạ Quản thật dễ như trở bàn tay, đã sớm trói y lại trong vựa củi phía sau, rồi chỉ chỗ cho Liệt Nhi.
Đồng tướng quân với chuyện Hạ Quản là gian tế không hề hay biết, đang kỳ quái không hiểu vì sao mới một đêm không thấy Hạ Quản, đột nhiên đã thấy hắn bị trói quặp tay sau lưng đang bị Liệt Nhi đẩy vào phòng yến, sắc mặt thay đổi mạnh mẽ, ngây đuỗn người như khúc gỗ.
“Hạ quản tiên sinh, biết vì sao đột nhiên thành phạm nhân chứ?” Dung Vương ngắm nghía chén rượu trong tay, khẽ nhếch môi với Hạ Quản.
Hạ Quản đột nhiên bị bắt, nghe tiếng Đồng tướng quân dẫn binh đi, lại thấy Dung Vương xuất hiện như thần như quỷ, biết ngay sự việc đã bại lộ. Hắn lạnh lùng lướt mắt qua Dung Vương, ha hả cười nói: “Kế hoạch không chu toàn, phải như biết Dung Vương giá lâm, Hạ Quản nhất định đã chú tâm gấp trăm lần.”
“Ngươi được vương thất Tây Lôi trọng dụng nhiều năm, lại không báo đáp đền ơn, còn âm mưu gia hại thái tử, Ngươi biết tội chưa?”
“Hạ Quản từ đầu là người Ly Quốc, nhiều đời chịu ân mưa móc từ Ly Vương, náu mình nơi Tây Lôi dò hỏi quân tình, chính là trách nhiệm của ta.” Hạ Quản đoán biết mình tất sẽ chết, cũng có chút khí phách, mặt không biến sắc, ngang nhiên nói: “Ta thỉnh hỏi Dung Vương, báo đền bản quốc, Hạ Quản có tội chi đây?”
Ánh mắt Dung Vương đem theo ba phần nét cười, khe khẽ lắc đầu: “Trước khi chết còn giở võ mồm, ngươi nếu đã muốn làm tráng sĩ, ta đành giúp ngươi thôi. Đến đây, kéo Hạ Quản đi chém, đem thủ cấp hắn giao lại Nhược Ngôn, thỉnh hắn an táng Hạ Quản tiên sinh tốt tốt một chút.”
Phượng Minh cùng sống chung với Hạ Quản lâu ngày, cũng biết hình dáng hắn tuy không phải dạng đẹp đẽ, nhưng lại dí dỏm ân cần, học thức uyên bác, dọc đường đã chỉ vẽ dạy dỗ cậu không ít điều, giờ đây thấy Dung Vương hạ lệnh chém đầu không chớp mắt, tức thì không đành lòng, len lén lắc lắc tay Dung Vương, muốn cầu xin cho hắn.
Dung Vương ngừng lại rồi nói trước: “Thái tử khỏi phải mềm lòng nhẹ dạ, hắn nguyện làm gian tế, từ sớm đã dự liệu được rồi sẽ có ngày này.”
Phượng Minh còn muốn lên tiếng, Dung Vương đã quay đi, hạ giọng hỏi: “Ngươi có từng nghĩ qua, vạn nhất hắn âm mưu thành công, ngươi rơi vào bàn tay Nhược Ngôn, rồi sẽ có kết cục thế nào không?”
Phượng Minh trong lòng run rẩy, nghĩ đến ánh mắt kinh khủng của Nhược Ngôn, rốt cuộc không nói được câu nào nữa.
Đáng tiếc thay kiến thức Hạ Quản uyên bác như vậy, hắn cũng có thể xem như một nhân tài hiếm thấy.
Cậu quay ra nhìn Hạ Quản trong giây lát, thấy binh lính đang áp giải Hạ Quản ra ngoài, mới hét to: “Hạ Quản tiên sinh hãy chờ dã!”
Cậu vội vã bước xuống bậc cao, nâng một chén mỹ tửu, đến trước mặt Hạ Quản: “Hạ Quản tiên sinh, người trên đường đi đã dậy dỗ ta nhiều điều, An Hà mượn rượu này, tạ ơn tiên sinh.”
“Đa tạ thái tử.” Hạ Quản nhìn Phượng Minh thật sâu, nhận mỹ tửu, ngửa đầu uống cạn.
“Hạ Quản tiên sinh tuy là gian tế Ly Quốc, nhưng tấm lòng trung vì quốc của ngài, ta vô cùng bội phục.” Phượng Minh nhẹ nhàng nói: “Sĩ vi tri kỷ giả tử*, Nhược Ngôn xảo trá tàn bạo, có thực sự đáng để tiên sinh dùng tính mạng báo đền chăng? Dung Vương anh minh quyết đoán, nhất định sẽ thống nhất thiên hạ, với tài năng của tiên sinh, nếu có thể phù trợ Dung Vương, sẽ trở thành thiên cổ danh thần. An Hà hôm nay thiếu chút nữa đã đem tính mạng mình tặng cho tiên sinh, nhưng An Hà ta vẫn muốn đặt lòng tin ở tiên sinh lần nữa. Cầu tiên sinh hãy vứt bỏ Ly Quốc, vì Tây Lôi tận lực dốc lòng.”
Lời ấy hợp tình hợp lý, không chỉ Hạ Quản, đến cả toàn bộ những kẻ đang đứng sảnh trong đều bị Phượng Minh chấn ngụ.
Chén rượu trong tay Dung Vương khẽ run lên, vài giọt tràn ra ngoài. Không nghĩ tới Phượng Minh lại có thể suy nghĩ lo lắng vì hắn đến vậy, thật sự toàn tâm toàn ý phụ trợ hắn thống nhất thiên hạ. Bóng dáng thon dài mà nhỏ bé yếu ớt kia, tức thì trong mắt hắn dường như rắn rỏi kiên cường hơn vài phần.
Sắc mặt Hạ Quản đổi biến vài lần, sự kích động dao động trong mắt, cuối cùng cũng ổn định lại, đem câu”Sĩ vi tri kỷ giả tử” nhẩm đi nhẩm lại vài lần, đoạn ha ha cười lớn: “Thuật thu phục nhân tâm của thái tử, thậm chí còn hơn cả Dung Vương. Ly vương của ta là anh minh quân chủ thiên cổ hiếm thấy, Hạ Quản ta chẳng dám sánh làm tri kỷ, chỉ cầu có thể làm hòn đá cho người đặt chân bước đi.” Hắn thu lại tiếng cười, nhìn Phượng Minh quan sát từ trên xuống dưới, than thở: “Ví như thái tử sinh tại Ly quốc, có phải tuyệt vời lắm không? Bất quá vô phương, Ly vương của ta trí tuệ hơn người, giỏi từ tính toán đến thi ca. Người dường như đã động tâm với thái tử, nhất định sẽ không chỉ dùng một kế của Hạ Quản.” Ngữ khí tự tin, khiến cả Phượng Minh lẫn Dung Vương cùng âm thầm cảnh giác.
Hạ Quản dứt lời, quay sang bốn phía chắp tay: “Chư vị, Hạ Quản đi trước.” Rồi tự mình quay đầu, cười vang sải bước.
Khí phách ung dung tự tại, khiến người người bội phục.
Phượng Minh nhìn theo bóng hình Hạ Quản rời đi sững sờ hồi lâu, Dung Vương sợ cậu đau lòng, chầm chậm bước xuống cầu thang, từ sau đặt tay lên bờ vai nhỏ, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không.” Phượng Minh lắc đầu, nhìn hướng ấy trông ra nói: “Nếu có một ngày ta bị người khác bắt giữ chặt đầu, nhất định cũng muốn được phóng khoáng tự tại như thế.”
Dung Vương dở khóc dở cười, kéo cậu về phía bàn, mắng: “Có ai tự rủa mình thế không?” Đoạn rót đầy một chén, đưa đến gần Phượng Minh: “Nào, uống rượu đi.”
Phượng Minh quay sang chớp chớp mắt nhìn chén mỹ tửu, lắc lắc: “Không được, ta không uống rượu được…”
“Có ta ở cạnh ngươi còn sợ cái gì? Cũng vì thế mới muốn ngươi uống.” Dung vương nheo nheo mắt, chế nhạo: “Nói không chừng ngươi say một chút, sẽ không sợ đau nữa.”
Té ra đó mới chính là mục đích của Dung Vương, Phượng Minh lại càng không chịu uống, lắc đầu liên tục.
Hai kẻ ấy một người là thái tử Tây Lôi, một người là thiên hạ nổi danh Dung Vương, toàn bộ khách nhân tại yến, đều há hốc mồm tròn mắt nhìn bọn hắn hồ nháo, không ai dám mở miệng quấy rầy.
“Uống đi.”
“Không uống, lòng dạ ngươi không chính đáng.”
“Không uống ta đổ vào miệng.”
“Khốn kiếp, không uống.”
Phượng Minh trốn uống rượu đến mức mất hết cả thể thống, thậm chí còn chui rúc trốn dưới gầm bàn. Liệt Nhi vẻ mặt đương nhiên, Đồng tướng quân thì xấu hổ, thầm nghĩ thần thể Tây Lôi không thể để hai cái bảo bối này huỷ đi được, mới quay đầu sang nói với Trương Kiền: “Trương đại nhân, đêm đã khuya, chi bằng…”
“Hả? Đêm khuya…” Trương Kiền thấy Phượng Minh cùng Dung Vương liếc mắt đưa tình trước bàn dân thiên hạ thì choáng váng thần tình, còn bị Đồng tướng quân nhẹ nhàng nhắc nhở, liền liên tục gật đầu: “Phải phải, hạ quan cáo từ, hạ quan lập tức cáo từ.” Chúng nhân nhao nhao từ biệt, phòng ốc ngập đầy khách khứa giờ trống không, Đông tướng quân tự nhiên cảm thấy bất tiện, cùng Liệt Nhi lui ra ngoài canh giữ, chỉ còn Phượng Minh và Dung Vương vẫn còn đang giằng co uống hay không uống.
Dung vương ban đầu sợ Phượng Minh buồn bực, mới mượn rượu quấy rối làm loạn lên, thấy vẻ bi thiết trên mặt Phượng Minh từ từ tan đi, mới hơi chút an lòng, đặt chén rượu xuống nói: “Vậy được, không uống thì không uống, chúng ta cùng trở về phòng ngủ thôi.” Lập tức dang tay bế bổng Phượng Minh.
Phượng Minh mặc cho Dung vương bế, hi hi cười nói: “Nếu ta sợ đau, chi bằng ngươi nhượng ta…” Nói được một nửa, sắc mặt đột biến, toàn thân co rút lại.
“Không bằng ta nhượng ngươi cái gì?” Dung Vương cảm thấy kỳ dị, cúi đầu nhìn xuống, khuôn mặt phơn phớt ánh đào của Phượng Minh giờ đã tái nhợt một màu, hai tay lập tức ôm chặt lấy vùng bụng, tựa hồ như đau đến mức không nhịn được, thấy thanh: “Phượng Minh, ngươi làm sao vậy?”
“Đau…”
“Đau?” Dung Vương lập tức đặt Phượng Minh xuống, cẩn thận xem xét thần sắc Phượng Minh, một tay bắt mạch thượng.
Đồng tướng quân cùng Liệt Nhi thấy động, vội vã mở cửa trở vào.
Bụng quặn đau không ngừng, giống như ruột gan bất thình lình bị người ta xé đoạn khúc.
“Đau…” Nhất thời không chịu được, môi Phượng Minh tái thẫm lại, nắm chặt lấy tay áo Dung Vương, khe khẽ kêu lên: “Dung Vương, ta đau…”
“Đừng sợ, đừng sợ.” Dung Vương thấy Phượng Minh kêu đau, lòng đau như đao cắt, một bên cố gắng trấn an vỗ về, bên kia gắng gượng tĩnh tâm xem mạch.
Đồng tướng quân khẩn trương đợi Dung Vương chẩn bệnh, Liệt Nhi thấy Phượng Minh trán lấm tấm mồ hôi lạnh, mới đem vắt khăn ấm, quỳ một bên khẽ lau cho cậu.
“Dung vương, thái tử người…”
Dung vương xem mạch một hồi, đồng tử đột nhiên rút lại, trầm giọng nói: “Đồng tướng quân, lập tức truyền lệnh ta, đao hạ lưu nhân, đem Hạ Quản tới đây ngay.”
“Rõ!” Đồng tướng quân biết sự tình khẩn cấp, lập tức đứng lên, thét lớn: “Đao hạ lưu nhân!” gào lên mà phi như bay ra.
Liệt Nhi ở bên cạnh nói: “Chủ nhân, thái tử xem ra đã đỡ hơn một chút rồi.”
Lúc ấy, cơn đau của Phượng Minh mới như giảm bớt, thở hổn hển thật sâu, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi thả Hạ Quản sao?”
“Ngươi đỡ chút nào chưa?” Dung Vương cúi đầu, ôm Phượng Minh vào ngực.
“Ừhm, mới vừa rồi đột nhiên quặn đau, nhưng hiện tại đã đỡ nhiều rồi.”
Thấy môi dưới Phượng Minh bị cắn đến bật máu, ánh mắt Dung vương hiện vẻ đau xót, cẩn thận ɭϊếʍƈ đi dấu máu, nói với cậu: “E rằng ngươi ăn phải thứ gì không sạch sẽ rồi, đã sớm kêu ngươi chú ý, trời lạnh không nên thứ gì cũng ăn, bây giờ bị tiêu chảy rồi thấy chưa?”
Cơn đau quặn thắt của Phượng Minh tới nhanh mà đi cũng nhanh, mới cùng Dung Vương nói chừng hai câu, sắc mặt từ tái nhợt đã dần hồi phục vẻ phơn phớt hồng. Liệt Nhi thấy thế, cũng len lén thở phào một cái.
Chốc lát sau, Đồng tướng quân đã quay lại phục lệnh, chán nản nói: “Khởi bẩm thái tử, Dung Vương, Hạ Quản đã bị trảm rồi.” Ông ta vừa ngước đầu nhìn lên, đã thấy Phượng Minh an lành nằm yên trên tay Dung Vương, mới kinh ngạc mừng rỡ nói: “A? Thái tử đã khoẻ lại rồi?”
Phượng Minh gật đầu: “Phải, chắc là đã ăn phải thứ gì đó không sạch sẽ đó mà. Đáng tiếc thay, nếu đau sớm một chút đã có thể cứu được Hạ quản tiên sinh rồi.” Đến tận giờ phắc này cậu vẫn canh cánh trong lòng chuyện xử tử Hạ Quản, quay đầu nhìn Dung Vương nói: “Ta hẳn nên giả bộ đau sớm một chút, như thế ngươi đã không giết hắn ta rồi.”
Sắc mặt Dung Vương có phần u ám, gượng cười nói: “Phải, sớm biết ngươi thật không muốn thế này, ta đã không giết hắn.”
“Là ngươi nói nhất định phải giết hắn, ta không được xin tha đó sao?”
Tối hôm ấy, khi Phượng Minh đang say ngủ bên người, Dung Vương nhẹ nhàng đứng dậy, tiện tay kéo chiếc áo choàng lông cừu, tìm một góc vắng lặng tĩnh mịch trong phòng ngủ, gọi Liệt Nhi và Dung Hổ tới.
“Phượng Minh ở Phồn Giai, có từng chạm vào Nhược Ngôn không?”
Liệt Nhi đáp: “Điện hạ tại Phồn Giai, từng tiếp xúc với Nhược Ngôn hai lần. Một lần tại phủ tam công chúa, một lần tại tẩm cung Phồn Giai Vương.”
“Hắn có chạm vào Phượng Minh không?”
Dung Hổ nói: “Lần tại Tam công chúa phủ đệ, thuộc hạ luôn giám thị từ ngoài cửa, Nhược Ngôn chỉ chằm chằm hìn thái tử, nhưng bọn họ còn cách hai người kia, không từng tiếp xúc thân thể. Lần tại vương cung Phồn Giai, thuộc hạ cũng náu mình gần ấy, Nhược Ngôn vẫn luôn giữ khoảng cách với thái tử, chỉ có điều…”
Ánh mắt Dung Vương nghiêm lại, truy hỏi: “Chỉ có gì?”
“Chỉ có điều khi thái tử bước lên cầu thang, có bị trượt chân, Nhược Ngôn ở phía sau có đỡ người một phen.” Dung Hổ thấy Dung Vương sắc mặt càng ngày càng xấu đi, da đầu không khỏi ngứa ran lên.
“Đỡ một chút à?” Dung Vương nắm chặt tay, cau mày quát: “Nhược Ngôn rất giỏi dùng dược, huống gì Phượng Minh không hề đề phòng, ngươi… ngươi sao có thể lơ là như thế?”
Liệt Nhi và Dung Hổ đều cùng lúc toát mồ hôi lạnh, Dung Hổ lại càng phủ phục không dám lên tiếng. Liệt Nhi len lén nhìn sắc mặt u ám của Dung Vương, khẽ hỏi: “Chủ nhân, thái tử bị Nhược Ngôn hạ độc ư?”
“Mạch đập hắn kỳ quái, tuyệt đối không phải đau bụng bình thường.” Dung Vương bắn ra một tia hung ác, sau ấy mới dịu xuống, giữa làn lãnh phong từ từ nói: “Lần ấy tại vương cung để Phượng Minh một mình gặp Phồn Giai Vương, cũng là Hạ Quản an bài?”
Liệt Nhi lặng lẽ gật đầu.
Nếu quả đúng là Hạ Quản chủ ý an bài, Nhược Ngôn hẳn phải biết cơ hội để hắn cùng Phượng Minh đơn độc cạnh nhau, muốn hạ độc tuyệt đối không khó.
Nhược Ngôn nghiên cứu kỳ độc, ngay đến thủ hạ của hắn Hạ Quản cũng là cao thủ dùng dược, vậy độc hắn hạ trên người Phượng Minh… Gió lạnh lướt qua, tựa hồ như len lỏi thấm qua lớp da cừu, trực tiếp thổi vun vút vào lòng Dung Vương.
“Chúng thuộc hạ vô năng, không tận lực bảo hộ điện hạ, thỉnh chủ nhân giáng tôi.”
Dung Vương cúi đầu hồi lâu, mới thở dài ra: “Không thể hoàn toàn trách các ngươi bất năng, là ta, ta không nên kêu Phượng Minh đi sứ sang Phồn Giai. Hắn… hắn ngay từ đầu đã không muốn đi.” Hắn nắm chặt tay đấm mạnh vào vách tường, hối hận khôn nguôi.
Dung Hổ và Liệt Nhi đối với tính tình chủ nhân vô cùng quen thuộc, thấy hắn đột nhiên lộ vẻ ưu sầu, đều âm thầm giật mình. Ai mà ngờ được mị lực kinh người của thái tử, có thể khiến một kẻ luôn phong lưu tự do tự tại như Dung Vương bị kìm hãm sâu sắc thế này.
Dung vương dẫu gì cũng không phải kẻ đơn giản, hối hận trong giây lát, đã lập tức tìm được cách thoả đáng, phân phó: “Nhược Ngôn sẽ không lập tức giết chết Phượng Minh, nhất định sẽ dùng độc dược mạn tính. Dung Hổ, ngươi lập tức thâm nhập Ly Quốc, giám thị nhất cử nhất động của Nhược Ngôn, điều tra xem hắn dùng loại độc gì trên người Phương Minh, phải lén trộm giải dược về đây. Ta muốn quay lại Tây Lôi nhanh một chút, đem chân tướng công bố thiên hạ, đăng cơ làm vương, để Nhược Ngôn biết dù hắn có khống chế Phượng Minh cũng không thể khống chế Tây Lôi. Liệt Nhi, ngươi lập tức khởi hành lên đường nhanh chóng hồi báo vương hậu, báo người chuẩn bị sẵn sàng.”
“Vâng, chủ nhân.”
Dung Hổ và Liệt Nhi đồng thanh trả lời.
Dung vương ngừng lại một chút, gằn từng chữ một: “Các ngươi nghe kỹ, việc Phượng Minh bị Nhược Ngôn hạ độc, tuyệt đối không được hé nửa lời, hơn nữa không được để Phượng Minh biết. Được rồi, các ngươi đi đi.”‘
Sau khi sắp xếp toàn bộ đâu đấy, Dung Vương mới nặng nề chân bước trở lại phòng ngủ.
Vừa đẩy cửa, thanh âm Phương Minh đã vọng đến.
“Ngươi đi đâu vậy?” Cậu mơ hồ dụi dụi mắt.
Dung Vương bước nhanh đến bên giường, cười nói: “Sao đã tỉnh rồi? Trời còn chưa sáng.”
“Ta vừa sờ bên cạnh, thấy lạnh lẽo, té ra không thấy ngươi.” Phượng Minh duỗi người biếng nhác, dụi đầu vào lòng Dung Vương, hoài nghi hỏi: “Không phải lén lút đến gặp Mị Cơ đấy chứ?”
“Đoán mò.”
“Hi hi, ngươi muốn nhìn, cứ việc quang minh chính đại mà đi. Ta đường đường là nam tử hán đại trượng phu, sẽ không ghen với một vị tiểu cô nương.”
“Mị Cơ so với ta và ngươi lớn hơn nhiều, ngươi sẽ không tưởng tượng được nàng ấy xinh đẹp thống trị thiên hạ này bao năm rồi đâu.”
“A, té ra ngươi ngay cả đại tỷ cũng ham muốn. Dung Vương à Dung Vương, ngươi sao lại chơi bời trăng hoa như thế?” Phượng Minh kéo nhẹ tai Dung Vương.
Dung Vương đè thấp những tiếng cười vọng ra.
Phượng Minh hỏi: “Sao ngươi không phản bác? Ngươi không phải rất giỏi xảo biện hay sao?”
“Ta nên phản bác lại thế nào đây? Thỉnh thái tử dạy dỗ.”
“Ừhm…” Phượng Minh động não, con mắt đang quay qua quay lại một hồi, đột nhiên sáng bừng lên: “Có rồi, ngươi phải phản bác lại rằng: Nhân bất phong lưu uổng thiếu niên*.”
“A, nhân bất phong lưu uổng thiếu niên…”
Vui vẻ chuyện trò một đêm, bên song ngày dần hửng.
Dung Vương không ngừng lặp đi lặp lại lời khẳng định hôm qua, sinh mệnh người trong lòng, vĩnh viễn phải được bàn tay hắn bảo vệ giữ gìn.
Tây Lôi sứ đoàn ngày tiếp theo lại lăn bánh khởi hành, ngày đêm thần tốc, vỏn vẹn bốn ngày đã về lại đô thành Tây Lôi.
Vương hậu đã được Liệt Nhi cấp báo, nhất nhất đem việc đăng cơ an bài. Dung Vương và Phượng Minh vừa trở về, lập tức tiến hành nghi lễ đăng cơ.
Thiên hạ xôn xao rầm rộ.
Hoá ra người được xưng tụng thiên hạ lưỡng kiệt – Dung Vương, mới là Tây Lôi thái tử chính thống.
Hoá ra An Hà thái tử chân danh Phượng Minh, là thế thân lão Tây Lôi Vương tuyển lựa để bảo hộ nhi tử mình.
Mười ngày sau, Dung Vương cuối cùng cũng đội vương quan, ngồi lên vị trí tối thượng của Tây Lôi.
Phượng Minh có công lớn với đất nước, phong tước Minh Vương, trân kỳ cổ ngoạn nơi Dung Điềm phủ đệ ngày xưa, đều ban thưởng lại hết cho Phượng Minh. Nhưng cậu vẫn ở lại tại thái tử điện, bọn Thu Lam vẫn như xưa là thị nữ bên thân thị phụng. Chúng nhân tôn trọng nghênh đón, so với hồi Phượng Minh tại vị thái tử còn hơn nhiều.
“Chúc mừng chúc mừng, cuối cùng cũng thành đại vương. Nhiệm vụ thái tử giả mạo của ta cuối cùng cũng kết thúc.”
“Phượng Minh, cũng may mà có ngươi cạnh bên ta.”
Phượng Minh giả bộ nôn mửa, xua tay nói: “Thôi khỏi, không nên buồn nôn thế, ngươi lợi hại vậy, dù không có ta ngươi cũng có thể lên làm Tây Lôi vương, An Tuần với ngươi bất quá cũng chỉ là việc cỏn con.”
Dung Vương nhìn thật sâu vào Phượng Minh, mở miệng nói: “Ngươi đã đáp ứng phò trợ ta bình định thiên hạ, đừng quên đấy.”
“Ha ha, còn tưởng ngươi khẩn trương gì, té ra là muốn lợi dụng chân tài thực học của ta.” Phượng Minh gật gù nói: “An tâm đi, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.”
“Ngươi đáp ứng ta, trước khi ra bình định thiên hạ, tuyệt đối không rời khỏi ta.”
“Ngươi sợ ta thay lòng?” Phượng Minh chỉ chỉ vào mũi mình, bất mãn vì chuyện Dung Điê không tín nhiệm mình.
“Không.” – Dung Điềm lắc đầu, khẽ khàng nói – “Ta sợ ngươi chết.”
Bịch!
Lập tức, con mắt Tây Lôi Vương cao cao tại thượng ăn ngay một đấm.
“Ngươi lại có thể nguyền rủa ta? Mới đăng cơ Tây Lôi Vương liền muốn ta chết?”
“Ôi chao, Phượng Minh, ngươi xuất thủ làm sao lại càng ngày càng nặng thế?”
__________________________
*Note:
Nhân bất phong lưu uổng thiểu niên: Người không trăng hoa phong lưu thì phí hoài tuổi trẻ.