Phượng Vu Cửu Thiên

Quyển 2 - Chương 14

CHƯƠNG 14
Tác giả: Phong Lộng
Người dịch: Đài Lạc
Tái biên: Rei Hanazawa, Pin
Hoàng cung Phồn Giai lấy màu đỏ làm chủ đạo, hùng vĩ tráng lệ.
Phượng Minh đem Đồng tướng quân, Hạ Quản đến cửa lớn hoàng cung, Liệt Nhi vì thân phận kẻ hầu, chỉ có thể đứng chờ ngoài xe ngựa.


Đợt tuyết lớn cuối cùng cũng đã ngừng lại, đại đạo dẫn tới nội cung sạch tinh không chút bụi bẩn đang rộng mở, tuyết có lẽ đã được những cung nữ tới quét dọn từ khi sớm.
Quy Sâm đứng đợi một bên, thấy đám người Phượng Minh tiến vào hoàng cung, lập tức bước tới nghênh đón.


“Thái tử, chúng ta lại gặp rồi.” Quy Sâm tươi cười, thật khiến người ta nhìn không ra mới hôm qua đây thôi hắn vẫn còn chút khúc mắc với đoàn người theo Phượng Minh, thân thiết kéo tay Phượng Minh, hạ giọng nói: “Không dối gạt thái tử, đại vương mấy ngày gần đây thân thể không khoẻ, hôm nay triệu kiến thái tử, chỉ sợ là mưu kế của Tam công chúa. Tam công chúa nhờ Đông Phương Thiên mà qua lại thân tình với Nhược Ngôn, thái tử ngàn vạn lần phải cẩn thận nữ nhân này.”


Phượng Minh sửng sốt trong thoáng chốc.
Không nghĩ Quy Sâm lại có thể gian xảo đến thế, rõ rành rành tự mình cấu kết với Nhược Ngôn, vậy mà giờ lại có thể giả bộ thân quen lân la đến đây gây chia rẽ mối quan hệ giữa Tây Lôi và Tam công chúa.
Thật đáng ghê tởm.


Phượng Minh chớp mắt, khoé miệng khẽ nhếch lên, cũng hạ giọng nói với Quy Sâm: “Đa tạ Đại vương phu đã thông báo. Hôm qua trên phố, ta có nghe bách tính đồn đại, họ nói Phồn Giai Vương chỉ e không phải lâm trọng bệnh, mà là bị trúng độc. Đại vương phu, ngài cũng nên cẩn thận để ý xem chừng đồ ăn của mình.”


Cậu ban đầu chỉ có ý đùa chơi một chút, chẳng ngờ Quy Sâm như bị giáng một phát vào đầu, mặt trắng bệch, hoảng hốt một lúc, rồi mới ngưng trọng hỏi: “Thái tử nghe tin này từ đâu vậy?”


“Trên phố ai ai cũng nói vậy.” Phượng Minh kiên quyết giả vờ đến cùng, ngạc nhiên hỏi lại:  “Đại vương phu sao lại không nghe nói gì được?”


“Việc này… việc này…” Quy Sâm  trong lòng có điều mờ ám, sắc mặt lại thay đổi như thể không biết gì, vội vàng chắp tay trước Phượng Minh: “Phồn Giai vương sẽ lập tức triệu kiến, thỉnh thái tử hãy đứng đây chờ. Quy Sâm bộn bề quốc sự, không thể tháp tùng.”


Nói xong vội vội vàng vàng đi mất, hẳn là để tìm hiểu “dân tình” rồi.


Phượng Minh cười ha hả trong giây lát, tên thị tòng vừa đi vào bẩm báo đã quay trở lại, quay sang đám người của Phượng Minh thưa rằng: “Đại vương thân thể khó ở, đương ở tại tẩm cung nghỉ ngơi, không thể gặp gỡ nhiều người, mời An Hà thái tử tiến vào một mình thôi.”


“Thái tử một mình vào điện?” Đồng tướng quân là kẻ đầu tiên thấy bất mãn, đưa mắt nhìn Hạ Quản, đứng lên chắp tay nói: “Xin hãy bẩm báo lại với Phồn Giai vương, Đồng Kiếm Mẫn nhận nghiêm lệnh từ Dung vương, không được phép rời thái tử một bước. Liệu có thể để bản tướng cùng thái tử vào bái kiến Phồn giai vương chăng?”


Phượng Minh trừng mắt liếc y một cái. Nếu Dung Vương không cho phép y rời một bước, thế vì cớ gì lần trước ở phủ Tam công chúa lại không chút tình nghĩa gì bảo Phượng Minh một thân một mình vào gặp Tam công chúa với tên Nhược Ngôn kia.


Gã thị tòng ấy xem chừng là nội thị bên cạnh Phồn Giai vương, trầm ngâm nói: “Nếu đã như thế, hãy đợi ta trở vào thỉnh lệnh đại vương lần nữa.”


Nửa canh giờ sau, quay trở lại, nói với Phượng Minh: “Đại vương quả thực trong người không được khoẻ, không có khả năng triệu kiến nhiều người. Thái tử có thể một mình vào tẩm cung, nhược bằng người không muốn, cũng không thể miễn cưỡng, đợi thêm hai ngày nữa đến khi thân thể đại vương khoẻ mạnh hơn, có thể tiếp kiến viễn khách tại đại điện, lúc ấy hãy nói sau.”


Nếu là hai ngày nữa, chỉ e rằng phải tới tận thiên đường mà gặp Phồn Giai Vương mất.
Phượng Minh biết không thể tiếp tục kéo dài thêm, vội vã nháy mắt ra hiệu với Hạ Quản, muốn hắn quyết định.


Hạ Quản sờ sờ chòm ria mép, trầm ngâm nói: “Một khi đã vậy, thái tử đương nhiên cũng nên vào thăm hỏi sức khoẻ Phồn Giai vương.”
“Nhưng…”
“Đồng tướng quân không nên lo lắng, thái tử trí dũng song toàn, lại đang trong hoàng cung, chúng ta có thể yên tâm.”
Phượng Minh toát mồ hôi trán.


An Tuần cũng là kẻ trí dũng song toàn, lại cũng ở trong hoàng cung, kết quả bị Dung Vương bổ đầu như bổ bí đấy thôi.
Tên thị tòng hành lễ với Phượng Minh nói: “Đã vậy, mời thái tử theo ta.”
Phượng Minh hơi do dự, bị Hạ Quản ở phía sau đẩy cho một cái, muốn cậu đi theo tên kia nhanh một chút.


Cậu khẽ cắn môi, nghĩ thầm Hạ Quản đã rất chắc chắn, ất thảy mọi thứ cũng đều được chuẩn bị hoàn hảo rồi, hơn nữa một Tây Lôi thái tử làm sao đến một chút can đảm đi gặp Phồn Giai vương cũng không có cho được. Nắm chặt tay, cương quyết ưỡn ngực cất bước.


Cấu trúc hoàng cung Phồn giai so với Tây Lôi có nhiều điểm bất đồng, ngoại trừ những đường đại đạo từ bên ngoài thông sang chính điện, và vô số những tiểu đạo, so với phong cách Tô Châu Lâm Viên có đôi phần đối ngược, chỉ sợ nơi đây do thuật diễn toán phát triển quá thịnh nên mới thành ra thế này, cứ hở ra một tý là đem kiến trúc nghiên cứu theo các ngôi sao trên trời, lại còn phải chiếu theo cả địa thế hướng đi vân vân…


Phượng Minh đi theo tên thị đồng trong cung, cứ trái trái phải phải luân phiên kế tiếp nhau một hồi lâu, cuối cùng chật vật mãi cũng tới được bên ngoài tẩm cung của Phồn Giai Vương. Chiếc cầu bằng bạch ngọc vắt ngang hai toà giả sơn, vượt trên những bậc thềm dài dặc ấy, chính là cửa vào tẩm cung, khiến tẩm cung vừa có vẻ tôn nghiêm vừa mang lại cảm giác nghệ thuật, nếu như ở thời hiện đại, xem ra nó có thể giật giải thưởng lớn nhất về thiết kế kiến trúc.


Đang lúc tán thưởng không ngớt, viên môn đối diện cũng có hai bóng người tiến vào, một trước một sau. Phượng Minh không nghĩ tới chuyện Phồn Giai Vương vẫn còn có những khách nhân khác muốn tiếp kiến, chăm chú nhìn, kinh hoàng thất sắc, cố gắng nuốt nỗi kinh hoàng đang dâng lên trong ***g ngực.


Hai kẻ kia, đằng trước chính là thị tòng Phồn Giai, phía sau là kẻ mang ánh mắt khiến Phượng Minh sợ hãi, Nhược Ngôn.
“An Hà thái tử, lại gặp mặt rồi.” Nhược Ngôn sớm đã thấy Phượng Minh, bước tới bậc tam cấp phía trước, chắp tay trước Phượng Minh.


Phượng Minh đụng phải Nhược Ngôn, chỉ muốn trốn sau lưng tên thị tòng, vốn định nhanh nhanh chóng chóng chạy trốn tới tẩm cung của Phồn Giai Vương, nhưng không hiểu sao Nhược Ngôn cứ cố tình tỉnh bơ đứng cản ở bậc thềm trước cửa vào. Cậu thì dù nói gì cũng không dám đẩy Nhược Ngôn trên cầu thang, đành phải nén sợ hãi, hướng phía Nhược Ngôn lạnh lùng gật đầu: “Ly vương ngài cũng tới gặp Phồn Giai vương ư?”


Nhược Ngôn nheo mắt quan sát Phượng Minh một lát, bên môi nhếch dần một nụ cười khẽ: “Nghe nói Phồn Giai Vương thân thể khó ở, bản vương đương nhiên phải tới hỏi thăm thân tình đôi chút. Chẳng hay thái tử vì sao lại tới đây?”
“Ta? Ta cũng tới hỏi thăm một chút.”


“Chậc chậc.” Nhược Ngôn lắc đầu, trêu tức nói: “Bản vương còn tưởng thái tử vì sợ ở lại Phồn Giai, nên mới muốn tới gặp Phồn Giai Vương, cầu xin để sớm mai có thể dẫn theo tam công chúa rời đi mà.”


Tên này dùng phép khích tướng đây mà. Phượng Minh nào có ngốc nghếch đến vậy, gật đầu nói: “Không sai, An Hà quả thực hy vọng có thể sớm rời đi. Phong cảnh Phồn Giai tuy mỹ lệ, nhưng Tây Lôi đâu thể một ngày không vua, để nghênh tiếp vương thẩm trở về, đã chậm trễ lễ đăng cơ. Vẫn là nên sơm sớm một chút quay lại thì hơn.”


Nhược Ngôn mỉm cười, ánh mắt nhìn Phượng Minh chợt loé lên một tia tinh quang, lãnh liệt khiến người ta khϊế͙p͙ sợ.
Ánh mắt hắn khiến tim Phượng Minh sợ đến mức đập loạn nhịp, không khỏi bất giác thối lui về phía sau một chút.


Nhược Ngôn hài lòng khi thấy Phượng Minh lùi lại, mới giả vờ như mới giật mình bừng tỉnh, vỗ vỗ trán nói: “A, ta cứ đang nghĩ sao thái tử lại đứng im như vậy, hoá ra tại ta đang cản đường thái tử. Nhưng nói cho cùng, thái tử cũng đang ngáng đường ta kia mà.” Hắn một câu hàm ý sâu xa cười lạnh hai tiếng, lui lại một bước, chìa tay nói: “Thái tử trước, mời.”


“Không không, Ly vương hãy đi trước.”
“Vẫn cứ nên là thái tử, xin mời.” Nhược Ngôn gan to cực điểm, trước mặt hai gã thị tòng còn giở trò, nghiễm nhiên đưa tay đặt lên vai Phượng Minh.


Phượng Minh nào để Nhược Ngôn chạm vào mình, lập tức nhảy hai bước lên bậc tam cấp: “Vậy ta lên trước là được rồi.”
Nhược Ngôn cười cười, bước theo sau cậu.


Vì sao mấy cái bậc thang ở đây lại dài thế này, thậm chí còn quanh co khúc khuỷu như vậy chứ? Phía sau thậm chí còn có đại lão hổ đi theo, trong lòng Phượng Minh thấp thỏm lo lắng không yên, tức thì nảy sinh nỗi oán hận với cái sáng ý xây dựng cái thứ cầu thang thế này.


Đột nhiên, phía sau truyền đến giọng nói của Nhược Ngôn.
“Thái tử, thứ ngươi đương đeo bên người có phải vô song kiếm?”
“A?” Phượng Minh nghe thấy tiếng hắn thì lập tức rùng mình, vội vàng gật đầu: “Phải.”


Không nghĩ tới năng lực quan sát của Nhược Ngôn lại lợi hại đến thế, chỉ nhìn một cái đã nhận ra vô song kiếm. Sau ấy nghĩ lại, ngộ nhỡ Nhược Ngôn đoán ra lai lịch của Vô song kiếm, còn đoán được thanh còn lại đang bên người Dung vương, như thế ngay giây phút này nếu rút gươm làm thịt Phượng Minh, cũng chẳng khác nào giết chết Dung vương, Tây Lôi sẽ lập tức đại loạn.


Nhược Ngôn có dã tâm thôn tính cả thiên hạ này, làm thế chẳng phải rất hợp ý nguyện hắn hay sao?
Phượng Minh càng nghĩ càng thấy không ổn, đến cả lông tơ cũng dựng lên, không đề phòng chỗ ướt ngay dưới chân.
“A!” Chân đột nhiên trượt một cái, cả người ngã về đằng sau.


Lập tức có một bàn tay lớn cứng cáp từ phía sau vững vàng đỡ lấy Phượng Minh, Nhược Ngôn cả người áp sát lại, cúi đầu nhìn Phượng Minh đang dựa vào ***g ngực mình.


“Thái tử cẩn thận, những bậc thang ở đây đều được làm bằng bạch ngọc, lại vừa qua đợt tuyết mới rơi, nên trơn vô cùng.” Hơi thở âm ấm phả nhè nhẹ đằng sau tai, bầu không khí đột nhiên trở nên lúng túng ám muội.


Phượng Minh ở gần mặt Nhược Ngôn trong gang tấc nên nhận thấy rõ dục vọng chiếm hữu hiện trong đáy mắt Nhược Ngôn, lại càng kinh hoàng không gì so sánh được.


“Ta biết nó trơn rồi.” Cậu giãy giụa tìm cách đứng lên, nhưng đành chịu không biết làm sao khi đôi tay Nhược Ngôn đã từng luyện tập kiếm thuật có kình đạo mạnh phi thường, chỉ khẽ khàng bóp quanh eo, đã lập tức đoạt đi khí lực của Phượng Minh.


Từ xa nhìn lại, tựa như Phượng Minh đang cố ý dựa vào lòng Nhược Ngôn.


Nhược Ngôn đắc ý không bỏ qua, cười chế giễu: “Thái tử ngài không đứng lên ư?” Hắn lại càng thêm liều lĩnh, lúc đang nói, môi như chạm vào vành tai Phượng Minh, ỷ vào chuyện hai kẻ thị tòng đứng đằng sau không cách nào thấy rõ hành động của cả hai, thậm chí còn dùng đầu lưỡi khe khẽ ɭϊếʍƈ trên mặt Phượng Minh, dùng âm vực chỉ mình Phượng Minh mới có thể nghe rõ trầm giọng nói: “Không nghĩ tới hoàng cung Tây Lôi lại có một trang tuyệt sắc nhường này, Dung vương hẳn đã được nếm qua mùi vị của ngươi.”


Phượng Minh cả người chấn động, da gà nổi lên khắp người, xấu hổ mặt đỏ bừng, cắn răng hung hăng nhìn hắn, hạ giọng nói: “Buông ta ra.”


“Ha ha, ánh mắt tràn ngập phong tình của ngươi, không thích hợp làm thái tử, ngược lại làm nhân tình của thái tử thích hợp hơn đấy.” Nhược Ngôn đùa bỡn đã đủ, cuối cùng mới nhẹ nhàng buông lỏng tay.


Các đốt ngón tay vừa rời ra, Phượng Minh như chạy thoát khỏi ma trảo tiểu hồ, lập tức bắn xa vài thước, quay đầu trừng mắt phẫn nộ nhìn Nhược Ngôn đầy thù hằn, hết sức tìm cách tránh xa hắn vài bậc thang, vội vội vàng vàng bước vào tẩm cung của Phồn Giai vương.