CHƯƠNG 2
Thời điểm thái dương xuống núi, yến hội chuẩn bị đã lâu cuối cùng cũng bắt đầu.
Vì thiếu thốn mỹ thực cùng rượu ngon, mà mọi thứ trong thành Việt Trọng cũng không đầy đủ, quy mô cùng xa hoa càng không thể so sánh với yến hội hoàng cung. Nhưng lần này là yến hội chính thức đầu tiên mang ý nghĩa trọng đại từ lúc đi khỏi Đông Phàm, nên mỗi người vẫn hưng trí bừng bừng.
Dung Điềm cùng Phượng Minh ngồi ở chủ vị, hai người dùng chung một bàn nhỏ bày rượu và thức ăn, vì biểu hiện sự coi trọng đối với Liệt Trung Lưu nên cố ý sắp xếp vị trí của Liệt Trung Lưu ở cạnh bọn họ.
Không bao lâu sau, nghe thấy thị vệ truyền lời tiến vào, bẩm báo, “Thừa tướng đi bên này.”
Phượng Minh và Dung Điềm ngồi cùng bàn, Phượng Minh ở phía dưới đá Dung Điềm một cước, thấp giọng nói, “Mau đứng lên nghênh đón.”
Dung Điềm cũng thì thầm, “Ta là Đại vương, hắn là Thừa tướng, sao lại muốn ta nghênh đón hắn.”
“Ngu ngốc, chiêu hiền đãi sĩ, mới có thể lung lạc được nhân tài.” (chiêu hiền đãi sĩ :thời phong kiến, chỉ vua chúa, quan thần hạ mình kết bạn với người hiền tài, đây là một cách để chiêu mộ nhân tài)
Thấy Phượng Minh trừng mắt, Dung Điềm mới không trêu cợt cậu, chỉ cưng chiều cười nói, “Người mà ngươi vất vả mời đến, bổn vương sao dám chậm trễ.” Dẫn Phượng Minh, cùng mọi người ra nghênh đón, quả nhiên thấy Liệt Trung Lưu đã đến.
“Bái kiến Đại vương, Minh vương.” Liệt Trung Lưu thấy bọn họ ra nghênh đón, chỉ ảm đạm cười rồi thuận tiện hành lễ.
Dáng người hắn cao to, lúc giơ tay nhấc chân đều phong độ, lại mặc một thân bạch y nhẹ nhàng khoan khoái, bên hông tùy ý mang đai lưng thiên lam, thật là tao nhã thanh thoát.
So sánh với tên vô lại vừa khóc vừa nháo ở A mạn giang trước kia thì y như hai người khác nhau.
Phượng Minh nhìn hắn bạch y đai lam, không khỏi có chút ngẩn người, cách ăn mặc như vậy lại có tám chín phần tương tự Lộc Đan lúc mới gặp mặt.
Ngày đó Lộc Đan xuất hiện ở hoàng cung Tây Lôi, bước ra từ sau lưng Dung Điềm, cũng là một thân bạch y, đai lưng thiên lam.
Đáng tiếc cho một người phong lưu, lại cứ như thế mà ra đi.
Tâm chợt thấy bùi ngùi.
Mọi người đón Liệt Trung Lưu rồi quay về đại sảnh tự ngồi xuống.
“Mang thức ăn lên đi.”
Thời điểm Thu Lam trổ tài cũng tới rồi, dưới sự chỉ huy của nàng, mỹ thực nóng hổi đã hao phí bao nhiêu tâm huyết của Thu Lam cùng nhóm đầu bếp được đưa lên.
Chiếc bàn nhỏ trước mặt mỗi người đều có ba món mặn ba món chay, phối với hai đĩa nước chấm nhỏ một đỏ một xam, thanh thúy hồng kiều, màu sắc rực rỡ, nhìn ngon miệng đến mức làm cho ngón trỏ mọi người nhúc nhích .
Nhóm Dung Điềm cùng Liệt Trung Lưu thì càng được ưu đãi, nhiều hơn người khác một món mặn một món chay.
Ngoài việc mang thức ăn lên, Thu Lam vẫn phụ trách việc hầu hạ Dung Điềm Phượng Minh. Nàng bày xong món ăn, liền ngồi phía sau Phượng Minh, chỉ vào món mặn dư ra, cười nhẹ nói, “Đây là dùng gân nai và gà rừng luộc ninh lửa nhỏ, gân nai tính ôn vi hàm, vốn nên thêm một ít ốc khô thì hương vị mới ngon. Tiếc là nơi này không có. Nô tỳ thử thả một ít hạt thông, cũng không biết có dễ ăn không.”
Phượng Minh thử một miếng, mặc dù là canh gà, lại vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái, gân nai ninh vừa đúng, không quá cứng mà còn hơi sần sật, hương hạt thông nhàn nhạt trong đó, ngon đến độ Phượng Minh liên tục nhíu mi, tấm tắc khen ngợi, “Ngon! Ngon! Vẫn là Thu Lam làm đồ ăn ngon nhất.”
Thu Lam được cậu khích lệ liền vui vẻ, kéo tay áo lên, tự mình vì cậu múc canh vào bát, nói, “Minh vương cũng nếm thử chút canh này đi.” Chuyển qua bàn bên kia, cung kính vì Dung Điềm múc canh.
Phượng Minh nếm canh đến hớn hở ra mặt, quay đầu liếc mắt thấy Dung Hổ, đột nhiên hiểu ra vì sao buổi chiều Thu Lam lại kéo Dung Hổ đi nếm thử.
Gân nai trân quý, trong thành Việt Trọng không trữ nhiều hàng lắm, chỉ có thể cung cấp cho vài nhân vật đặc biệt hưởng dụng, Thu Lam lại hơi bất công một chút, làm xong liền lén kéo Dung Hổ đi, cho y có lộc ăn.
Phượng Minh nghĩ đến đây liền không nhịn được muốn trêu chọc Dung Hổ, nhưng cậu còn chưa kịp nói, lại nhớ tới mình đã đáp ứng Thu Lam nên đành thôi. Cậu quay sang Liệt Trung Lưu, ân cần nói, “Món này ăn thật ngon, trù nghệ của Thu Lam thật tốt, tiên sinh cũng mau mau ăn đi.”
Liệt Trung Lưu cười hắc hắc, “Ta không có hảo diễm phúc như Minh vương, trái phải đều được mỹ nhân hầu hạ, làm sao nuốt trôi a.” Dứt lời, ánh mắt liền đảo quanh trên người thị nữ phía sau Phượng Minh.
Dung Điềm lơ đểnh, kính Liệt Trung Lưu một ly, mới ung dung hỏi, “Tiên sinh thích người nào?”
“A?” Phượng Minh quay đầu lại.
Thu Nguyệt Thu Tinh vẻ mặt kinh hoàng, liều mạng nấp sau Phượng Minh, lo sợ bị Liệt Trung Lưu chọn trúng.
“Người nào cũng tốt, người nào cũng tốt, ha hả.” Liệt Trung Lưu nói, “Chỉ cần là mỹ nhân, ta liền thích.”
Lúc người này bi thương thay thiên hạ, trầm ngâm suy tư thì phong độ sáng suốt, đến khi thấy mỹ nhân lại hoàn toàn không còn chút khí độ của Thừa tướng, thay đổi quá lớn khiến người ta trợn mắt há hốc mồm.
Thu Nguyệt Thu Tinh biết Dung Điềm không nói đùa, hai người đồng tâm hiệp lực túm chặt y phục của Phượng Minh, khẽ gọi, “Minh vương…” Đáng thương yếu đuối ngàn năm một lần.
Phượng Minh không đành lòng, ho khan một tiếng, nói, “Tiên sinh, với phong độ của tiên sinh, nhất định có không ít mỹ nhân ái mộ, chi bằng cho ta chút thời gian, tìm một người tình đầu ý hợp… .”
“Ta đến… . .” Một giọng nói thanh thúy bỗng nhiên truyền đến, cắt đứt lời nói của Phượng Minh.
Mọi người quay đầu nhìn, thì ra là Liệt Nhi không biết chạy đi đâu nên đến muộn .
Y cười hì hì chạy tới, đặt mông ngồi bên Liệt Trung Lưu, nghiêng đầu cười nói với hắn, “Tuy ta không phải là đệ nhất mỹ nhân, nhưng mạnh mẽ hơn hai tỷ muội kia một chút a.” Cũng không quản Liệt Trung Lưu phản ứng như thế nào, hai tay ôm cổ hắn rồi cắn mặt hắn một cái rõ to.
Cắn xong liền liếc qua đồ ăn nóng trên bàn, nhãn tình y sáng lên, hưng phấn nói, “Ta biết ngay là ngồi cùng Thừa tướng thật chính xác, bàn người khác đều không có món tốt mà.” Vén tay áo lên, tự gắp gân nai bỏ vào miệng nhai nuốt, gật gật đầu, rất có ý tứ khen ngợi.
Dung mạo y vốn tuấn mỹ, động tác mang ba phần phong lưu, lúc này tiếu ý trong suốt vén tay áo ăn uống, ai nhìn cũng thấy cảnh đẹp ý vui.
Liệt Trung Lưu là tài tử phong lưu, thấy Liệt Nhi tiêu sái như vậy, mỉm cười, không hề nhìn Thu Nguyệt Thu Tinh nữa. Hắn cầm đũa, học bộ dáng Liệt Nhi gắp món ăn, nâng chén kính rượu Phượng Minh, “Minh vương, ta kính ngươi một chén. “
Phượng Minh cũng vội vàng nâng chén lên, thành khẩn nói, “Tửu lượng của ta rất thấp, bất quá hôm nay là ngày quan trọng, không thể từ chối hảo ý của tiên sinh, Phượng Minh kính trước một chén.” Nói xong, thật sự dũng cảm ngửa đầu uống cạn.
Đến lúc này, bầu không khí trở nên náo nhiệt lần nữa.
Thu Nguyệt Thu Tinh thoát được một kiếp, vỗ vỗ trái tim đập loạn. Các nàng rất cảm kích Liệt Nhi, lấy lý do muốn sắp xếp ca múa kế tiếp, lén lút chuồn khỏi mắt Liệt Trung Lưu.
Một lát sau, ca múa lên đài.
Trong tiếng ti trúc, dải lụa tung bay, mười hai thị nữ chân ngọc trắng noãn nhẹ nhàng tiến vào, ở trong sảnh làm thành một vòng tròn lớn, ngũ sắc quay cuồng theo cánh tay tinh tế xinh đẹp, cực kì duyên dáng mỹ lệ.
Hồ điệp vừa tản ra liền để lộ một nữ tử ở giữa, ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, khuôn mặt vui tươi, xấu hổ xướng lên, ” Ánh trăng sáng trước giường, nghi hoặc nhìn sương đêm… . .” Tiếng ca dễ nghe, làn điệu cổ xưa, nhấn rõ từng chữ.
Phượng Minh thiếu chút nữa “Phốc xuy” ra tiếng, gắng gượng nuốt lại, kết quả nhịn đến ho khan, nước mắt cũng rơi ra.
Dung Điềm để đũa xuống giúp cậu vỗ lưng, thân thiết hỏi, “Thế nào?”
Thu Lam cũng nhanh chóng ninh khăn mặt đưa cho cậu lau, cười nói, “Đây là ca khúc mà Minh vương không nghe ở trong cung, hôm nay không có đại nhạc sư, cũng không phải ca từ gì mới mẻ để nghe, Thu Tinh nhớ tới bài này, nhân tiện kêu người xướng thành tiểu khúc. Đáng lẽ muốn cho Minh vương một kinh hỉ, không ngờ lại dọa Minh vương hoảng sợ.”
Phượng Minh thật vất vả ngừng ho, cười khổ, “Lần sau không cần chuẩn bị loại kinh hỉ này được không? Ta sặc rất vất vả a.”
Đám thị nữ vây quanh thị nữ ca hát ở giữa thực hiện cùng một động tác nên làm người ta hoa cả mắt, Liệt Trung Lưu nghe nàng xướng đến “Nhớ cố hương”, dư âm sâu thẳm cực kỳ động lòng người, nhịn không được lại ngửa đầu thống khoái uống một chén, khen, “Hay! Hay! Hay! Chỉ hai mươi lăm chữ cực kỳ ngắn gọn, lại gợi lên tình cảm nhớ nhà khó nói nên lời. Ca khúc này chưa từng nghe qua ở nơi khác, là ai viết vậy?”
Thu Lam hớn hở nói, “Liệt Thừa tướng, là do Minh vương viết ra.”
“Nga?” Liệt Trung Lưu nhìn về phía Phượng Minh, có chút bất ngờ.
Phượng Minh luống cuống phủ nhận, “Không đúng không đúng, là người khác viết, ta chỉ học qua… . Không không, là nghe qua, cho nên nhớ kỹ, rồi nói cho Thu Lam nghe.”
“Thì ra là thế.” Liệt Trung Lưu mới hiểu ra, trầm ngâm một lát, cười nói, “Cũng không phải ta hoài nghi tài năng của Minh vương, chỉ là ca khúc này thuần khiết thâm trầm, bên trong tiêu điều cảm động, không phải cỡ tuổi và tính cách như Minh vương viết ra được.”
Phượng Minh nghe hắn phân tích rất có đạo lý, bội phục gật đầu, “Đúng vậy, ta sống thêm một trăm năm cũng không viết ra được loại ca khúc này. Bất quá thi nhân Lý Bạch này rất tài hoa, ông ta viết rất nhiều bài thơ khác, sau này rảnh rỗi ta sẽ ngâm cho ngươi nghe.”
Lúc này một khúc vừa xong, ca múa còn chưa tản ra, thị nữ lại bắt đầu xướng một khúc khác, lần này thay đổi một làn điệu nhẹ nhàng, “Hoàng tứ nương gia hoa mãn hề, ngàn đóa vạn đóa áp chi đê…”
Cũng là ca từ mà Phượng Minh đã đọc qua.
Lần này Phượng Minh đã sớm có chuẩn bị, không phun thức ăn nữa, bắt gặp ánh mắt Liệt Trung Lưu nhìn qua cậu, xua tay thấp giọng nói, “Cái này cũng không phải do ta viết, tác giả là . . . .” Nhíu mi suy nghĩ một lúc, ngượng ngùng cười cười, “… . Ta quên rồi… . .”
Mọi người vừa thưởng thức món ăn mỹ vị, vừa xem các thị nữ xinh đẹp múa hát. Liệt Nhi phóng khoáng nhất, ăn mấy miếng gân nai liền để đũa xuống, cười cười tự rót tự uống bốn năm chén, lại tự mình bưng một chén, chạy tới bên Phượng Minh kính cậu .
Phượng Minh vốn lo y buồn rầu vì tên “Dư Lãng” không biết từ đâu chui ra, bây giờ thấy y vẫn hoạt bát như trước, tâm tình thật cao hứng nên chiều ý tứ của y uống cạn một chén.
Liệt Nhi còn muốn kính tiếp thì Dung Điềm đã ngăn lại , “Hôm nay tân Thừa tướng mới là diễn viên chính, ngươi tới kính hắn đi.” Vươn tay ôm Phượng Minh, không cho Liệt Nhi quấy rối Phượng Minh.
Liệt Nhi bị Dung Điềm ngăn cản, khoa trương hành lễ, “Xin tuân lệnh vương.” Dùng một tư thế tựa như vũ đạo xoay vòng tại chỗ, như say như không đi tới chỗ Liệt Trung Lưu, nâng chén kính Liệt Trung Lưu.
Liệt Trung Lưu trời sinh thích trêu chọc mỹ nhân, thấy Liệt Nhi gương mặt ửng đỏ, mị nhãn như xuân thủy, lộ vẻ thiên chân khả ái. Tâm trạng vui vẻ, hắn không tiếp nhận mà lại cầm tay ngọc trắng nõn của y uống cạn chén rượu.
Liệt Nhi khen, “Hảo, coi như ngươi có chút khí phách.” Lại rót thêm một chén, như cũ đưa đến bên môi Liệt Trung Lưu.
Liệt Trung Lưu cũng không từ chối, lập tức uống ngay.
Mặc dù rượu này không phải rượu ngon trong cung, nhưng vẫn rất dễ say. Liệt Trung Lưu uống liền mấy chén, mặt cũng dần đỏ lên, nghiêng đầu nhìn ca múa sôi nổi trong sảnh.
Dải lụa trên người mười hai thị nữ nhìn như ngẫu nhiên, kỳ thật là có dụng ý, màu sắc của tay vai thắt lưng phối hợp với nhau, cùng vũ đạo của họ có chỗ tương thông, cho nên chúng thị nữ hoặc là tập trung, hoặc tản ra, hoặc xoay tròn, đều có thể phô diễn đủ loại bông hoa đẹp mắt mà không lộn xộn, thoạt nhìn tương đối thư thái.
Liệt Trung Lưu vừa vỗ nhịp lên bàn, vừa gật đầu nói, “Dải lụa tung bay, xuất hiện ý mới. Hồng, vàng, xanh, tím, lam, năm loại màu sắc khác nhau bản không thể dung hòa, nếu là người thường phối hợp nhất định rất thô tục. Hiếm khi phối hợp ra như thế, thật đẹp mắt, là người nào có bản lãnh như vậy?”
“Ha ha!” Liệt Nhi nghe xong, vỗ tay ‘ba ba’ thật lớn, la lên, “Thu Nguyệt mau tới đây, ở đây có người khen ngươi này! Mau mau mau, tới kính người hâm mộ của ngươi một chén!”
Thu Nguyệt cùng Thu Tinh trốn đi sau lưng Phượng Minh, để tránh lọt vào tầm ngắm của “địch nhân”, nhưng sau khi ca múa bắt đầu, liền trở lại đại sảnh lần nữa, vừa nhìn hiệu quả ca múa do mình an bài, vừa kiên quyết bám lấy bàn của Dung Hổ cùng Tử Nham, đương nhiên ăn đồ của bọn họ.
Dung Hổ và Tử Nham đều vô cùng thành thật, yên lặng lui qua một bên, nhưng thật ra hai tỷ muội chiếm tiện nghi mấy lần.
Thu Nguyệt Thu Tinh đang ăn hăng say, nghe thấy Liệt Nhi say rượu la lối, liền nhìn xuyên qua đại sảnh, thì ra “người hâm mộ” mà Liệt Nhi nói là Liệt Trung Lưu. Hai người lập tức làm mặt quỷ, đánh chết cũng không chịu đi qua, vẫn tiếp tục ăn đồ của mình.
Ca múa kết thúc, chúng thị nữ cười khanh khách tiến lên thi lễ với Dung Điềm Phượng Minh, rồi tạ ơn mọi người, một đàn bướm xinh nhanh chóng lui xuống.
Đại sảnh nhất thời trở nên yên tĩnh hơn lúc đầu.