Phượng Vu Cửu Thiên

Quyển 10 - Chương 4

CHƯƠNG 4
Rất mau, đoàn người rong ruổi cũng đã thấy thuyền kỳ tung bay trên bến tàu xa xa, bốn chiến thuyền lớn neo tại bờ sông, đợi tân chủ nhân đại giá.
Phượng Minh tại thời khắc đó, phát ra một tiếng kinh hãi.


“Đây thật sự đều là thuyền của ta sao?” Cậu quay đầu lại hỏi Dung Điềm, trên mặt tràn ngập bất khả tư nghị. (bất khả tư nghị : khó tin)


Không từ mà biệt, chỉ là dưới chân bờ sông có nhiều thuyền lớn liên tiếp cập bờ, đủ để dùng cổ vật tinh mỹ sang quý để hình dung. Hai bên được điêu khắc hoa mỹ tinh xảo, đúng là một bức hoa điểu ngoài sức tưởng tượng, rõ ràng trải qua rất nhiều công đoạn, khiến sàn gỗ sáng loáng cả lên.


Dẫm lên một vật như vậy, quả thực đúng là tội lỗi.
Nếu nói thời cổ đại cũng sử dụng chế độ ngôi sao, đại thuyền trước mắt này không hề nghi ngờ thuộc hạng sáu sao.
Càng đáng sợ là, loại đại thuyền sáu sao này, còn một lần xuất hiện bốn chiến thuyền.
Bốn chiến thuyền đó nha!


“Đây chính là một trong số đó, tổng cộng có ba mươi ba chiến thuyền.” Dung Điềm nhìn cằm Phượng Minh như muốn rơi xuống đất, mỉm cười nói: “Đương nhiên, còn có vô số loại thuyền nhỏ, bởi vì thuyền lớn chìm sâu xuống nước, chỉ có thể chạy trên những nơi giống sông A Mạn, gặp phải sông nhỏ, thì phải dùng loại thuyền nhỏ hơn.”


Phượng Minh lẩm bẩm một tiếng, nuốt xuống một ngụm nước bọt .
Giờ cậu cuối cùng biết có một người cha giàu nhất thiên hạ tốt tới cỡ nào rồi.


“Xem ra sự nghiệp kinh doanh thuyền vận của cha ta quả không tồi a.” Phượng Minh quay đầu đánh giá trong khoang thuyền một mảnh cung vàng điện ngọc, thì thào tự nói, “Ân, thuyền vận có phải dễ kiếm tiền lắm không?”


Lần này hộ tống đội thuyền có không ít thủy thủ tài giỏi, những người này ngày xưa đều là thủ hạ của Tiêu Thánh Sư, hiện tại danh chính ngôn thuận thuộc về Phượng Minh.Trong bọn họ có một nam nhân đặc biệt thấp bé, tựa hồ là thủ lĩnh của bọn họ, tên là La Đăng. Sau khi đám người Phượng Minh lên thuyền, cũng là hắn phụ trách dẫn Phượng Minh kinh hỉ đi thăm chung quanh.


Nghe xong lời nói của Phượng Minh, La Đăng hồi đáp: “Bẩm Thiếu chủ, sinh ý quả thật rất tốt.”
“Cạnh tranh nhất định cũng rất kịch liệt phải không?”
“Cạnh tranh?”
Phượng Minh giải thích: “Nga, ta là nói thương gia thuyền vận khác.”


La Đăng lúc này mới hiểu được, cười đáp: “Thuyền vận chỉ có nhà chúng ta, không có thương gia thuyền vận khác. Ngoài chúng ta ra, cũng chỉ có thuyền của các vương tộc cùng giới quyền quý, bất quá bọn họ đều không có mở cửa, chỉ lúc đi tuần mới sử dụng. Thương gia thiên hạ, chỉ cần có hàng hóa phải đi qua sông, sẽ giao thiệp cùng thuyền vận Tiêu gia chúng ta. Đương nhiên, những gia đình đánh cá nhỏ và đưa đò cũng không kể đến, chúng ta cũng không nhỏ mọn đi tranh một miếng cơm ăn với bọn họ.”


Phượng Minh phi thường kinh ngạc.
Đây chẳng phải là độc nhất vô nhị? Lũng đoạn thị trường, trách không được kiếm chác nhiều như vậy.
Thật kỳ quái, thế nhưng không ai muốn chia một chén canh.


Dung Điềm nhìn bộ dáng mê hoặc của cậu, dễ dàng đoán được nghi vấn của cậu, có chút tự hào cười nói: “Ngươi cũng không nghĩ lại thuyền vận Tiêu gia là của ai, ngay cả vương tộc cũng không dám tuỳ tiện trêu chọc sư phụ, còn ai không sợ chết muốn cùng hắn cướp sinh ý?”


“Nga.” Phượng Minh bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu không thôi.
Xem ra cha cậu chẳng những là phú hào nhất thiên hạ, còn là cường hào ác bá nhất thiên hạ.
Nếu ở thế giới hiện đại, chính là trùm mafia.


Mọi người đi theo La Đăng dạo một vòng trên thuyền, Phượng Minh xem như tạm thời lãnh hội sự giàu có của Tiêu gia. Mọi người buổi sáng bắt đầu khởi hành, ban ngày đi đường, đều đã mệt mỏi, Thu Lam tới thỉnh chỉ thị dàn xếp như thế nào.


Phượng Minh nghĩ nghĩ, buồn rầu nói: “Ta cảm thấy nhiều người rất náo nhiệt, đi chung sẽ thú vị. Nhưng Thái hậu còn tức giận, không biết có chịu ngồi cùng thuyền với chúng ta không.”


Dung Điềm tựa hồ cũng đang suy nghĩ vấn đề này, cân nhắc một hồi, cũng thấy tốt nhất không cần mình làm chủ, kêu Thu Tinh đi thỉnh chỉ thị Thái hậu, có ngồi cùng thuyền với bọn họ hay không.


Liệt Nhi hiếu động nhất, vừa mới lên thuyền liền lôi kéo Vĩnh Dật tự “thăm quan riêng”, sau khi cùng Vĩnh Dật trở về, cười hì hì nói: “Ta tìm một chỗ thú vị lắm.”
“Ngươi cùng Vĩnh Dật quyết định ở chung một phòng hả?” Phượng Minh hỏi.


“Không phải, hì hì.” Liệt Nhi cười đến thập phần bỡn cợt, “Cái phòng kia mặc dù nhỏ nhỏ xinh xinh, nhưng thông gió tốt lắm, thú vị hơn chính là có một cái giường lớn, thập phần thích hợp cho đại ca đang dưỡng thương của ta với Thu Lam.”
Mọi người sau khi ngạc nhiên, đều ngầm hiểu cười ha hả.


Thu Lam tức giận mắng to, “Liệt Nhi, ta cũng không có đắc tội ngươi, vì cái gì cứ lấy ta ra bỡn cợt?”
Dung Điềm cũng cười, nhất thời cao hứng, cũng thành đồng lõa với Liệt Nhi, bày ra một bộ dáng nghiêm túc hỏi Dung Hổ, “Ngươi thấy thế nào?”


Dung Hổ nhất thời thành một chỗ cho mọi người xúm vào, mọi ánh mắt đều dồm lên người hắn, xem hắn trả lời thế nào.


Dung Hổ cũng không có da mặt dày như Liệt Nhi, về chuyện gặp gỡ Thu Lam, lúc nào cũng luống cuống tay chân, giống một đầu gỗ đứng cạnh Thu Lam, im lặng nửa ngày mới ấp a ấp úng nói: “Ta thấy cũng được… cũng được…”
“Cái gì được cơ?”


“Ta thấy cũng được…”Dung Hổ lắp bắp, vặn vẹo nửa ngày, rốt cục hít sâu, cố lấy dũng khí nói: “Trên thuyền ít phòng, nên tận lực hai người ở một phòng, để tránh không đủ phòng.”
Liệt Nhi phì một tiếng, rất không nể tình làm người đầu tiên bật cười to.


Trên thuyền liền thành một mảnh cười vang.
Thu Lam quẫn muốn chết, đứng bên cạnh Dung Hổ, đứng ngồi không yên, chỉ có thể dùng tay giật giật tay áo Dung Hổ.


Phượng Minh xoa cái bụng run rẩy, vừa thở vừa nói: “Thu Lam không cần giật, chúng ta quyết định lấy đại cục làm trọng. Phòng trên thuyền này quả thật không đủ, hai người các ngươi ở cùng nhau, có thể chừa ra một phòng cho ta làm nơi giải trí… Ôi, Dung Điềm, ta cười mỏi quá, mau đỡ ta.” Cười đến nhũn ra, ngã lên người Dung Điềm.


Dung Điềm đỡ cậu, thản nhiên nói: “Bổn vương chủ hôn cho các ngươi, bầu trời không mây, tối nay ánh trăng nhất định rất đẹp, vừa lúc động phòng. Không cần rườm rà, nhanh đi chuẩn bị đi.”


Thu Lam còn đang thẹn thùng, Dung Hổ tựa hồ cũng rất bất an, nhìn sắc mặt Thu Lam, thật cẩn thận xin ý kiến, “Nếu nàng không muốn, ta sẽ nói với Đại vương…”


“Sao lại không muốn? Thu Lam chờ mong được gả cho ngươi đó, thèm đến nỗi nước miếng chảy ra rồi!” Thu Nguyệt một bước xa nhảy đến giữa hai người, kéo tay Thu Lam, cao hứng phấn chấn nói: “Đi, ta dẫn ngươi đi thay đồ. Đại thuyền của Tiêu Thánh Sư thật có phong thái, cư nhiên còn có phòng chuyên môn tơ lụa cùng trang sức, Minh vương nhất định sẽ không để ý chúng ta lấy một chút để mặc đâu.”


Thu Lam cơ hồ ai oán kêu lên, “Thu Nguyệt ngươi lộn xộn quá… Ta không có chảy nước miếng nha…” Vừa oán giận, vừa thân bất do kỷ bị Thu Nguyệt lôi đi .


Thu Lam vừa đi, tân lang Dung Hổ càng thêm xấu hổ, nhìn vẻ mặt cười xấu xa của Liệt Nhi, lại nhìn Dung Điềm, khiêm tốn thỉnh giáo : “Đại vương… Ta… Ta cũng đi chuẩn bị một chút .”


Vừa định chuồn mất, lại bị Liệt Nhi bắt được, hét lên: “Chuyện này ta có kinh nghiệm nhất, đi theo ta, bên Vĩnh Dật có rất nhiều dược hoàn, ta mang ngươi đi chọn.”
Dung Điềm một tay ôm cả vòng eo Phượng Minh, ở phía sau bọn họ thuận miệng nói: “Mang giúp ta hai viên nữa.”


Phượng Minh sợ tới mức thiếu chút nữa ngã xuống, vội vàng lớn tiếng uy hϊế͙p͙, “Liệt Nhi ngươi dám đem ra, ta sẽ tống hết dược hoàn vào miệng ngươi đó!”
“Ta thì không sao, nhưng cuối cùng khóc lóc than trời cũng chỉ là Vĩnh Dật, không phải sao?”Liệt Nhi cười gian, lôi Dung Hổ biến mất.


Vừa lúc Thu Tinh trở về, vào cửa liền bẩm báo : “Thái hậu nói nàng thích thanh tĩnh, muốn một mình tọa đại thuyền phía sau… A, Sao không thấy mọi người vậy ạ? Thu Nguyệt đâu ạ?”
Phượng Minh cười đem chuyện mới vừa rồi nói một lần.


Thu Tinh vừa mừng vừa sợ, liều mạng vỗ tay nói: “Nô tì lo lắng trên thuyền nhàm chán, vụ này không lo không có đề tài rồi, chỉ trêu cợt Thu Lam cùng Dung Hổ thì đủ sướng rồi. Ha ha, nô tì cũng muốn đi trang điểm Thu Lam. Cái phòng tơ lụa trang sức ở đâu ạ?”
La Đăng vội vàng chỉ rõ phương hướng.


Phượng Minh lần đầu tiên trong đời làm phú hào, phi thường hào phóng, khẳng khái nói: “Tơ lụa cùng trang sức trên thuyền cứ tùy tiện dùng, chẳng những Thu Lam, ngươi với Thu Nguyệt muốn mặc cứ mặc, muốn lấy gì thì lấy.”
Thu Tinh nhanh miệng đáp ứng, vui mừng phấn khởi chạy đi.


La Đăng nói: “Không nghĩ tới ngày đầu tiên Thiếu chủ đến liền gặp đại hỷ sự, trên thuyền cũng phải bố trí một chút, có chút không khí vui mừng mới được . Ta đi phân phó một chút rồi lại tới hầu hạ Thiếu chủ.” Khom người lui ra.


Phượng Minh nhìn chung quanh, quay qua nói với Dung Điềm: “Được rồi! Hiện tại chỉ còn lại hai người chúng ta rảnh rỗi , nên làm gì cho vui đây?”
Dung Điềm tà khí nhìn cậu, “Ta vừa mới đi xem gian phòng lớn nhất kia rồi, dường như cũng có giường lớn, không bằng cùng đi xem có thoải mái không.”


“Đi thì đi.”Phượng Minh kiêu ngạo ngửa đầu, “Dù sao có người đã đáp ứng ta, trong khoảng thời gian này chuyện trên giường đều do ta làm chủ. Hơn nữa bản Minh vương trước mắt có thương tích trong người, hẳn là phải được chăm sóc nhiều hơn.”


Hai người đang đùa giỡn, liếc mắt đưa tình đến bất diệc nhạc hồ, Tử Nham này đúng lúc người ta ngọt ngào với nhau mà nhảy vào quấy rầy, hướng Dung Điềm xin chỉ thị, “Đại vương, cái tên cứu lên ở bên sông ấy nên xử trí thế nào ạ?” (bất diệc nhạc hồ : phi thường vui vẻ)


Phượng Minh nói: “Chúng ta không tính cứu y, Dung Điềm nói người này biết bơi.”
Ánh mắt Tử Nham dời về phía Dung Điềm.
Dung Điềm gật đầu nói: “Không sai, ta thừa dịp y chưa chuẩn bị đá y xuống sông rồi, tuy rằng y che dấu rất khá, nhưng vì bất ngờ không kịp đề phòng mà lộ ra một chút sơ hở.”


“Nói như vậy, người này còn rất giả vờ, cư nhiên đã lừa gạt ta và thuộc hạ.” Tử Nham ngưng trọng nói: “Chẳng lẽ là thích khách?”


“Nếu như là thích khách, ngược lại sẽ không làm bộ làm tịch, cố ý kinh động bọn ta. Y nói chuyện điên điên khùng khùng, lại tựa hồ lời nói mang hai ý nghĩa, bổn vương phải hảo hảo nghĩ cách xử trí y ra sao đây.”


Phượng Minh gật đầu nói: “Ân, phải hảo hảo xử trí, nói không chừng là một nhân tài.”
Dung Điềm nhìn cậu nghiêm trang, không khỏi buồn cười hỏi, “Làm sao ngươi biết y là một nhân tài?”
Phượng Minh vò đầu nói: “Ta đoán? Sai cũng không được sao?”


Thời gian Tử Nham đi theo Dung Điềm không ngắn, hình như cũng nhiễm tật xấu của Dung Điềm, gặp chuyện quan trọng liền có vẻ già dặn hơn so với ngày thường, trầm ngâm một lát rồi nói: “Nếu y thật sự nhắm vào Đại vương, như vậy người này nhất định không đơn giản. Bởi vì y chẳng những phải biết tuyến đường chúng ta quay về Tây Lôi, còn phải nắm vững tính cách của Đại vương cùng Minh vương. Đổi lại là người thường, cho dù thấy có người chết đuối trên sông, cũng chưa chắc sẽ để ý tới.”


“Từ từ xem là được rồi, việc này không cần phải gấp. Nếu như là hồ ly, kiểu gì cũng sẽ lộ ra cái đuôi.” Dung Điềm lạnh nhạt nói: “Bất quá cẩn thận một chút cũng cần thiết, Tử Nham, lúc Liệt Trung Lưu này ở trên thuyền, cho phép y tùy ý đi lại, ngươi âm thầm để ý một chút.” Lại bảo Tử Nham đem những lời này truyền cho các thị vệ khác, tạm thời đối với Liệt Trung Lưu hành vi quái dị kia, vừa không đắc tội, lại không lơi lỏng cảnh giác.


Đến tối, quả nhiên như lời Dung Điềm nói, ánh trăng cực kỳ xinh đẹp, vừa to vừa tròn, lơ lửng trên không trung.
Mặt sông trống trải, ở trên thuyền ngắm trăng, càng thêm tình thú.


La Đăng không hổ là nhân tài được Tiêu Thánh Sư trọng dụng, bất quá chỉ hai canh giờ, trên thuyền đã được giăng đèn kết hoa, trên mỗi mộc trụ đều treo dây lụa diễm hồng phiêu dật, ngay cả hai bên mép thuyền đều vây kết dây lụa, khắp nơi tràn ngập không khí vui mừng. (diễm hồng : đỏ tươi)


Phượng Minh bước ra khoang thuyền, không nhận ra đại thuyền, tựa như thấy biểu diễn ảo thuật ngoạn mục, sửng sốt nửa ngày, cười ha ha nói: “Thật thú vị! Thuyền vận của chúng ta về sau có thể mở một tiết mục mới, tổ chức hôn lễ trên thuyền, còn có thể chu du Thập nhất quốc, bảo đảm hái ra tiền.”


La Đăng kinh ngạc nói: “Chủ ý này rất hay, Thiếu chủ quả nhiên có thiên phú kinh thương.” Vội vàng lấy ra một cuốn sổ tùy thân, để trên đất xoạt xoạt viết mấy chữ.


Lúc này, một trận hô to gọi nhỏ bỗng nhiên từ phía sau truyền đến. Phượng Minh xoay người nhìn, nguyên lai là tân lang xuất hiện. Liệt Nhi đắc ý dào dạt ở phía trước dẫn đường, Miên Nhai cùng thị vệ đã quen thuộc với Dung Hổ, dường như sợ Dung Hổ nửa đường đào tẩu, vây chặt quanh Dung Hổ, đẩy hắn đi tới.


Dung Hổ hiển nhiên đã bị mọi người giễu cợt rất lâu, cũng không biết nhóm thị vệ nói những gì, làm cho khuôn mặt tuấn tú của hắn ửng hồng cả lên, bất quá mặt mày tràn đầy xuân phong.


Phượng Minh chạy lên, thực thần khí ồn ào, “Tránh ra, tránh ra, bản Minh vương hảo hảo xem tân lang có anh tuấn không. Nếu quá xấu, đừng mơ lấy được thị nữ Thu Lam bảo bối của ta.”


Miên Nhai lớn tiếng kháng nghị, “Minh vương rất bất công, Thu Lam là thị nữ bảo bối của người, Dung Hổ không phải thị vệ bảo bối của người sao?”
Dung Hổ xấu hổ muốn chết, huých Miên Nhai một cái, “Ngươi mới là bảo bối!”
Phượng Minh cười tủm tỉm đánh giá hắn.


Lễ phục của tân lang hẳn là do một tay Liệt Nhi an bài, màu sắc tươi đẹp, cắt may thập phần phức tạp, bất quá bên hông thu lại một chút, làm bật ra vóc dáng vai rộng chân dài của Dung Hổ, càng thập phần tuấn dật.


Quả nhiên, Liệt Nhi lập tức nhảy ra tranh công, “Khởi bẩm Minh vương, đây là y phục của Vĩnh Dật, ta tìm người sửa lại một chút. Như thế nào, đại ca ta mặc vào rất tuấn tú ha?”
Miên Nhai nhiều chuyện bồi thêm một câu, “Tuy rằng y phục thoạt nhìn rất phức tạp, nhưng mà quần thì dễ cởi lắm.” (T.T)


Người này nói năng trắng trợn, thiếu chút nữa ngay cả Phượng Minh cũng chịu không nổi, may là Thu Lam không ở trong này.
Dung Hổ quẫn đến nỗi muốn đánh một quyền vào mặt y.
Tất cả mọi người cười rộ lên.


“Hình như thiếu thiếu cái gì…” Phượng Minh mơ hồ cảm thấy có chỗ còn thiếu, lui ra sau mấy bước, cao thấp đánh giá Dung Hổ một phen, một hồi lâu mới nghĩ ra thiếu cái gì.


Hôn lễ cổ đại mà cậu xem trên ti vi, trước ngực tân lang đều phải có một cái đại hồng hoa, liền hỏi, “Có hồng hoa không?” (đại hồng hoa : là cái bông hoa màu đỏ to đùng trước ngực tân lang)


La Đăng này thật sự là thập phần chu đáo, không biết từ nơi nào chui ra nói: “Hồng hoa có, đã sớm chuẩn bị xong rồi .” Vội vàng sai người đem hồng hoa đến.
Chỉ chốc lát đại hồng hoa bằng lụa đỏ thắm đã được mang tới, Phượng Minh vừa thấy, tròng mắt cơ hồ muốn rớt xuống.


Chiều dài lụa đỏ làm ra đại hồng hoa này nói không chừng vượt qua một thất, bởi vì thật sự quá lớn, cần hai thị nữ mới có thể gian nan ôm tới. (1 thất = 4 trượng, 1 trượng = 0.3 mét => 1 thất = 1,2 mét )
Nghĩ tới việc Dung Hổ phải mang một cái bông lớn như vậy, Phượng Minh nhịn không được cười lăn lộn.


Mọi người khó hiểu, đều kỳ quái nhìn cậu.
Dung Điềm thấy cậu cười đến nghiêng ngã, đứng sau cậu kéo nhẹ lỗ tai đáng yêu của cậu, hỏi, “Một đóa hồng hoa có gì buồn cười?”
“Rất… rất lớn…”Phượng Minh cười đến nỗi nước mắt chảy ra , “Dung Hổ làm sao mà đeo vào?


“Nga…”
Lúc này mọi người mới hiểu được Phượng Minh vì cái gì bật cười, “Minh vương nghĩ hồng hoa này là cho Dung Hổ đeo sao?”
“Thiếu chủ hiểu lầm, đại hồng hoa này là chuẩn bị treo lên cột buồm.” La Đăng cung kính giải thích, nhấc tay chỉ chỉ cột buồm cao cao trên đỉnh đầu.


Phượng Minh thế mới biết mình nghĩ sai rồi, xấu hổ nhìn Dung Điềm, “Ở chỗ ta toàn là đeo trên người.”
Liệt Nhi đêm nay đặc biệt hưng phấn, ngẩng đầu nhìn cột buồm, xoa tay, “Ta tự mình đi treo nha.”


Hắn là đệ đệ tân lang, nhận nhiệm vụ này là đương nhiên, cũng không ai tranh với hắn. Chỉ có Phượng Minh lo lắng, “Hồng hoa lớn như vậy, cột buồm lại cao, ngươi làm được không?”
“Sợ cái gì? Xem ta nè.”


Cởi giày, dùng dây thừng cột hồng hoa lên lưng, giống như con khỉ, pặc pặc pặc pặc, một hồi liền lên tới đỉnh cột buồm, đem hồng hoa treo lên.
Liệt Nhi được mọi người trầm trồ thán phục, đắc ý nhìn hồng hoa chính tay mình treo lên, nhìn xung quanh bốn phía nói: “Tân nương sao còn chưa ra?”


Thanh âm hưng phấn cao vút của Thu Nguyệt bỗng nhiên không biết từ đâu truyền tới, “Đến đây! Đến đây! Mọi người nhanh chóng xếp thành hàng, nghênh đón tân nương!” Hành lang bên kia thoáng chốc bay ra mấy áng mây. Thu Lam thẹn thùng được trang điểm rực rỡ hẳn lên, bị Thu Nguyệt Thu Tinh cùng một nhóm thị nữ kiều diễm, giống như chúng tinh củng nguyệt mà đi ra. (chúng tinh củng nguyệt : trời sao vây quanh trăng sáng)


“Phải là tân lang đứng vững, nghênh đón tân nương đi?”
“Tân nương tới rồi! Tân nương tới rồi!”


Miên Nhai cùng thị vệ ồn ào trêu đùa, “Thu Lam, Dung Hổ chúng ta liền bán cho ngươi . Người này thịt rắn chắc, xương cốt cũng không tồi, ha ha ha, là hảo gia súc!” Thực không có nghĩa khí mà đem Dung Hổ đẩy ra ngoài, lần này ngay cả Phượng Minh cũng cao hứng phấn chấn thêm một tay.


Một đôi tân nhân mới bị đẩy đẩy kéo kéo, đứng chung một chỗ, đều có chút ngại ngùng, Thu Lam khẩn trương vô cùng, xấu hổ không chịu nắm tay Dung Hổ, đành phải kéo tay Thu Nguyệt. (tân nhân : tân lang + tân nương)


Đám người Miên Nhai còn muốn tiếp tục nháo, Thu Tinh quá uy nghiêm, xoay thắt lưng, hung tợn trừng bọn họ, “Ai dám khi dễ Thu Lam, ta tuyệt không tha cho hắn!”
Đang nói, lại có người khác tham gia chúc mừng.
Phượng Minh cười nhìn Miên Nhai cùng Thu Tinh Thu Nguyệt đấu võ mồm, khóe mắt thoáng nhìn, “A ” một tiếng.


Đám người bên ngoài trừ bọn Tử Nham, còn có một gã nam tử đứng cạnh, lẳng lặng nhìn mọi người.


Người nọ ánh mắt trong suốt, vẻ mặt có chút lãnh đạm, vai bằng rộng, khiến người ta có một loại cảm giác xa cách. Mái tóc hơi dài xõa xuống vai, lại không chút nữ khí, ngược lại ẩn ẩn tản mát ra hương vị kiệt xuất.
Phượng Minh nhíu mi suy đoán người nọ là ai.


Dung Điềm đứng sau thấp giọng nói: “Không nghĩ tới cái tên lôi thôi đó, tắm rửa một cái đổi thân y phục, lại lập tức trở thành người bình thường rồi.”


Hắn vừa nói như thế, Phượng Minh mới đột nhiên nhớ tới, thất thanh nói: “Hóa ra chính là cái tên Liệt Trung Lưu khóc lóc tèm nhem ấy hả?” Lại nhìn kỹ một chút, quả nhiên là có điểm giống.


Mùi thơm của thức ăn bay tới, khiến cho mọi người ngón trỏ đại động. (ý là mọi ng muốn cầm đũa lên ăn rùi)


La Đăng rất có tâm tư, sai người đem tất cả bàn gỗ lớn trên thuyền lên sàn tàu, phủ lên khăn bàn nhiều màu sắc. Các thị nữ bưng lên từng mâm từng mâm mỹ thực. Được sự cho phép của Phượng Minh, còn mang lên một đống chén đũa cất trữ trên thuyền ra dùng.


Phượng Minh lần thứ hai hiểu biết đẳng cấp phú quý của cha cậu , thấy được chén đũa dành cho đế vương, chén hồng ngọc, chén mã não chỗ nào cũng có, các loại chén đũa vàng bạc khảm châu báu lại càng không cần phải nói.


Có một bộ chén nhỏ màu sắc nhu hòa hấp dẫn lực chú ý của Phượng Minh.
La Đăng thấy cậu tựa hồ yêu thích không buông tay, ân cần giới thiệu: “Đây là bộ chén nhỏ cũng rất được chủ nhân yêu thích, dùng Hắc Huyền Ngọc đặc sản của Phác Nhung điêu khắc mà thành, vô cùng trân quý.”


Phượng Minh vừa nghe, vội vàng buông chiếc chén nhỏ trong tay, le lưỡi, “Thì ra là Hắc Huyền Ngọc, thảo nào xinh đẹp như vậy, làm bể ta đền không nổi a.” Lúc Dung Hổ dạy học cho cậu có nói qua về Hắc Huyền Ngọc, đây chính là trân phẩm ngay cả vương tộc Phác Nhung cũng chưa từng dùng tới.


Dung Điềm ở phía sau cậu bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ.


Cuối cùng Phượng Minh cũng không quên hết sạch công khóa đã dạy trong vương cung. Bất quá, tiểu tử ngốc này nhớ rõ công khóa, lại quên rằng mấy thứ này đã thuộc về cậu , đừng nói đập nát một cái, cho dù đập nát toàn bộ, cũng chẳng đáng lo. (công khóa : bài học)


Gió trên sông nhẹ nhàng khoan khoái, trăng tròn lơ lửng trên cao, trên thuyền lớn một mảnh cười vui. Không bao lâu, mỹ thực đã được mang hết lên, không khí hôn lễ rốt cục tới cao trào khi Thái hậu đại giá quang lâm.


Mọi người nhiều ít đoán được Thái hậu đang tức giận Đại vương, đều lường trước nàng sẽ không tới. Không ngờ lão nhân gia cực nể mặt Thu Lam Dung Hổ, chịu hi sinh thanh tĩnh của mình, từ thuyền lớn của mình ngồi thuyền nhỏ sang đây.


Dung Điềm cùng Phượng Minh vội vàng nhu thuận chạy tới, một tả một hữu giúp đỡ Thái hậu, thỉnh nàng ngồi ở chủ vị. (chủ vị : ghế chính)
Đôi tân nhân bị vây lại tiến tới, hướng Thái hậu quỳ xuống tạ ơn.


Đại khái là bởi vì việc vui, sắc mặt Thái hậu đã khá nhiều, nhìn thấy tân nương tân lang bái kiến, càng lộ ra tươi cười, ôn nhu phân phó, “Hảo hảo sống, nếu cãi nhau, Thu Lam có thể đến kể khổ với Ai gia.” Nhẹ nhàng vỗ tay, thị nữ tùy thân nâng lễ vật đã chuẩn bị, xem như một chút tâm ý cho tân nương.


Nguyên lai là một vòng bạc khảm hồng bảo thạch, cộng thêm một dải tơ tằm mỹ lệ.
Thái hậu tự tay buộc dải lụa lên đầu Thu Lam, lại đeo vòng vào cổ nàng, cười nói: “Làm thê tử thật không dễ .”
Thu Lam chậm rãi quỳ tạ ơn, “Tạ ơn Thái hậu.” Cảm động không thôi, đôi mắt cũng đỏ lên.


Sau Thái hậu, là bái tạ Đại vương cùng Minh vương.


Dung Điềm đối với loại chuyện rất thông thạo, nói hai câu uy nghiêm khích lệ Dung Hổ. Đến phiên Phượng Minh, Phượng Minh chưa từng trải qua loại trường hợp này, xoa tay bất an nói: “Nguy rồi, nguy rồi, phải nói gì đây? Ta chưa làm khách quý trong hôn lễ bao giờ.” Liều mạng gãi đầu.


Tất cả mọi người hứng thú chờ Minh vương nói, ánh mắt đều theo dõi cậu.
Vẫn là Liệt Nhi lắm miệng, thấy Phượng Minh chân tay luống cuống, từ trong đám người chui ra nói: “Minh vương không cần khẩn trương, chuyện này ta có thể giúp người nói.”


Bọn thị vệ cùng Thu Nguyệt đều cười rộ lên, “Liệt Nhi tránh ra, không cần ngươi quấy rối.”
Liệt Nhi mặc kệ bọn họ, làm bộ ho khan hai tiếng, học thần thái thanh âm của Phượng Minh, nhìn Thu Lam nói: “Thu Lam không cần lo lắng.”
Nói một nửa, rồi lại bỗng nhiên dừng lại, không nói nữa.


Mọi người nghe được nửa câu, không nhịn được mắng: “Tiểu hỗn đản Liệt Nhi, nói thì nói cho xong đi, không cần làm mọi người mất hứng!” (Tiểu hỗn đản : đồ vô lại)


Lúc này Liệt Nhi mới cười hì hì nói: “Thu Lam không cần lo lắng, hôm nay đại ca đã uống ba khỏa dược, nhất định khiến ngươi vừa lòng.”


Nói vừa xong, Thu Tinh Thu Nguyệt đỏ mặt la to lên, “Liệt Nhi chết tiệt! Ngươi nói hưu nói vượn cái gì? Cẩn thận Minh vương đánh mông ngươi!”  (nói hưu nói vượn : nói bậy bạ)
“Minh vương sẽ không đánh mông ta đâu!”


Thái hậu cũng bị cuốn vào không khí vui vẻ, cười mắng: “Minh vương không phạt ngươi, Ai gia phạt ngươi. Người đâu, ném Liệt Nhi xuống thuyền, để tân nương hết giận.”
“Cái gì?” Liệt Nhi kêu thảm thiết.
Mọi người lớn tiếng khen “hảo”.


Miên Nhai cười vui vẻ nhất, là người đầu tiên đứng ra “phụng mệnh làm việc”, dẫn vài thị vệ cùng nhau bắt Liệt Nhi lại, tìm một sông nhỏ gần đó, thật sự ném Liệt Nhi xuống.
Bùm một tiếng, thủy hoa tiên khởi. Mọi người đứng trên sàn thuyền cười rộ lên.(thủy hoa tiên khởi: bọt nước bắn tung tóe)


Kế tiếp, hỉ yến mọi người chờ mong đã lâu rốt cục chính thức bắt đầu, Thái hậu uống nửa chén, đụng đũa vài lần, nói quá náo nhiệt nên muốn trở về . Phượng Minh vội vàng biểu hiện hiếu thuận, ân cần nói, “Ta bồi Thái hậu quay về thuyền.”


“không cần. Ai gia vì muốn thanh tĩnh mới trở về, dẫn theo Minh Vương, ngược lại càng không thanh tĩnh được .”
Phượng Minh nghe xong, đành để Thái hậu tự mình trở về.
Dung Điềm vỗ vỗ bờ vai cậu , “Trước khi đi sắc mặt Thái hậu khá tốt, mọi việc đang chuyển biến tốt đẹp.”


Đám người không biết vì lý do gì, đột nhiên lại nổ ra một trận cười vang. Hai người quay đầu lại xem, thì ra Liệt Nhi ướt sũng đã leo lên thuyền.


Thái hậu đi rồi, gò bó cũng bớt đi, càng thoải mái chơi đùa. Dung Hổ trở thành mục tiêu công kích, không ngừng bị chuốc rượu. Sau khi Miên Nhai chuốc xong, lại tới nhóm tướng lãnh trẻ tuổi như Tử Nham tiến lên chúc mừng, ngay cả Liệt Trung Lưu cũng tới giúp vui, cầm chén rượu, cười hì hì nói: “Chúc mừng chúc mừng, tân lang ôm được một tiểu mỹ nhân vào động phòng, thật hâm mộ a, nhất định phải uống hết một chén rượu phạt, xem như hướng nam nhân thiên hạ không có tiểu mỹ nhân để ôm mà bồi tội.”


Lúc người này không nói lời nào lẳng lặng đứng một bên, còn có vài phần khí phách anh tuấn, không nghĩ tới khi mở miệng lại nói năng ngọt xớt, tươi cười vừa xấu xa vừa háo sắc, làm ấn tượng của người ta về hắn suy giảm nghiêm trọng.


Tử Nham bởi vì đã nói qua người này với Dung Điềm, dự định dò xét tâm cơ hắn, đứng ra cản rượu thay Dung Hổ, khẽ cười nói: “Muốn tân lang uống rượu, cần phải chuẩn bị hạ lễ mới được. Hạ lễ của ngươi đâu?” (hạ lễ : quà mừng)


Liệt Trung Lưu không chút do dự trả lời: “Hạ lễ đương nhiên là có. Nào có người đến dự hỉ yến mà chưa chuẩn bị hạ lễ đâu?”


Phượng Minh biết hắn được người ta vớt lên từ trong nước, trừ một bộ y phục hỏng cũng không có vật gì khác, ngay cả y phục thuận mắt đang mặc trên người, có thể là Tử Nham mượn cho hắn. Đang phỏng đoán hạ lễ của Liệt Trung Lưu từ đâu ra, Liệt Trung Lưu đã nói ra đáp án.


“Hạ lễ của ta chính là thứ trân quý nhất trong thiên hạ” Liệt Trung Lưu ngẩng cao đầu, vẻ mặt đắc ý, trầm bổng du dương tuyên bố, “Đó chính là bức họa của họa sư nổi tiếng Liệt Trung Lưu! A, hạ lễ cũng không thể tặng bừa, chỉ có thể tặng một bức, muốn tân lang hay tân nương, thỉnh quyết định nhanh lên.”


Liệt Nhi vừa mới đổi một bộ y phục khô, chạy tới bên này, nghe câu trả lời của Liệt Trung Lưu, lập tức xem thường, thấp giọng lầm bầm: “Chỉ bằng cái họa kỹ tìm không được việc làm của ngươi, đến bước đường cùng đi nhảy sông tự vẫn? Ta xem vẫn nên thôi đi.”


Ý khinh bỉ trong lời nói của hắn rất rõ ràng, Liệt Trung Lưu tựa hồ chịu đả kích lớn, trong ngực đột nhiên dâng lên tức giận, giương cổ hét lên: “Ngươi ngươi ngươi… Nếu ngươi lại xem thường tranh của ta, ta liền… Ta liền…”
“Ngươi liền như thế nào?” Liệt Nhi khẩu khí lười biếng hỏi.


“Ta liền…” Liệt Trung Lưu buồn bực một lúc, dậm chân nhiều lần, cuối cùng mới nghĩ ra một câu có thể uy hϊế͙p͙ người khác, lớn tiếng nói: “Ta phải đi nhảy sông tự vẫn!” Một nam nhân anh tuấn như vậy, khi cùng người ta đấu khẩu, ngay cả thần thái ngữ khí cũng cực kỳ giống tiểu hài tử.


“Liệt Nhi không được náo loạn, người ta tặng hạ lễ, cũng là một phần hảo ý.” Đêm nay Thu Lam làm tân nương, dáng vẻ hết sức ôn nhu, nhẹ giọng trách mắng Liệt Nhi một câu, quay đầu ôn hòa nói với Liệt Trung Lưu: “Cám ơn hạ lễ của ngươi, xin ngươi họa cho ta một bức, được không?”


Liệt Trung Lưu rất cảm động, liên tục gật đầu, “Hảo! Hảo! Ta nhất định họa tốt!” Vừa nhìn Thu Lam, đột nhiên cái mũi chua xót, cư nhiên nắm tay Thu Lam gào khóc.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, ngay cả Thu Lam cũng sợ ngây người, một lúc sau mới hỏi, “Ngươi khóc cái gì? Nhớ tới chuyện thương tâm sao?”


“Thương tâm… Thương tâm a… Ô ô…” Liệt Trung Lưu một tay xoa hai mắt, một tay lôi kéo tay nàng không buông, nghẹn ngào khóc được một hồi : “Cái này… Một mỹ nhân như vậy… Cư nhiên… Cư nhiên để cho người khác thú mất rồi… Ta ta ta… Ô ô ô ô… Ta hảo khổ sở…”


Hắn khóc rất bi thương, nói chuyện đứt quãng, lộn xộn, mọi người thật vất vả mới hiểu được, hai mắt liền trợn trắng.
Dung Hổ vội vàng rút tay Thu Lam từ chỗ Liệt Trung Lưu về.


Sau đoạn nhạc đệm được thêm vào này, mọi người lại tiếp tục chúc mừng, vừa ăn xong món chính, các món điểm tâm nhỏ đều được mang lên. Bọn thị vệ trẻ tuổi khoẻ mạnh, tinh lực dư thừa, qua nửa đêm vẫn muốn tiếp tục, hơn nữa thỉnh thoảng nhân cơ hội đùa giỡn đám thị nữ Thu Nguyệt Thu Tinh, làm từng đợt kháng nghị thanh thúy mềm mại vang lên.


Chỉ có Liệt Trung Lưu đã bại lộ chân diện mục là không ai để ý tới, mặt hắn cũng dày, không có chán chường trở về phòng, ngược lại vẫn đứng một bên, nhàn nhã tự đắc nhìn mọi người chơi đùa, trong miệng nhét đầy điểm tâm.


Phượng Minh xế chiều cùng Dung Điềm kỵ mã tới đây, kỳ thật sớm mệt mỏi, cậu cũng là đối tượng bị mọi người chuốc rượu, rượu cay nồng xuống bụng, say túy lúy, rốt cục chịu hết nổi, phất tay nói năng không rõ: “Tản ra! Tản ra! Dung Hổ còn muốn động phòng, để cho tân nhân trở về phòng a.” Đánh ngáp một cái, lười biếng dựa đầu vào trên vai Dung Điềm, có chút buồn bực thở dài, “Ôi, Thu Lam rốt cục xuất giá rồi, nàng có thể sẽ không còn hầu hạ sinh hoạt của ta như tắm rửa và các thứ nữa sao?” Vừa không muốn, lại vừa có vài phần khổ sở.


Dung Điềm nhéo khuôn mặt cậu một cái, hai mắt tươi cười híp thành một đường, “Hầu hạ ngươi tắm rửa và các thứ, vốn là công việc của bổn vương, có liên quan gì đến Thu Lam.” Ôm lên Phượng Minh đang ngồi, hướng mọi người lớn giọng: “Đêm đã khuya, cũng tản ra đi.”


Phượng Minh cũng uống quá nhiều, được hắn ôm vào lòng, trên đường còn không ngừng nhắc nhở Dung Điềm, “Ngươi nhớ kỹ đã đáp ứng ta, đáp ứng ta, không được đổi ý…”
“Biết rồi, sẽ không đổi ý.”


“Không cho phép gạt người, đừng tưởng rằng ta say rượu thì sẽ dễ bắt nạt.”
“Ngươi đâu có say rượu? Ngươi thanh tỉnh mà.” Dung Điềm vừa dỗ dành, vừa ôm cậu trở về phòng. (khổ Điềm ca, mệt với bảo bảo say rượu kia quá.)


Khi hai người trở về thì đã khuya, sắc trời cũng đã có chút tăm tối.


Phượng Minh có lẽ uống quá nhiều, ngủ không yên, ở trên giường lăn qua lăn lại, đến khi ngày sáng rõ mới mơ mơ màng màng mở mắt ra. Đau đầu một trận tiếp theo một trận, làm cho cậu rên rỉ liên tục, nằm trên giường không chịu nhúc nhích, đồng thời hung ác truy hỏi Dung Điềm nằm bên cạnh, “Ngày hôm qua ngươi lại làm gì ta?”


“Cái gì cũng không làm.” Dung Điềm vẻ mặt vô tội.
Phượng Minh mới vừa tỉnh ngủ có chút chậm chạp, lắc lắc đầu nhìn chung quanh một chút, “Cái gì cũng không làm? Vậy sao trên dưới cả người ta lại đau như thế?”


Dung Điềm nhìn cậu, có chút không biết làm sao, ngồi thẳng dậy, từ trên cao nhìn cậu cười khổ, “Minh Vương dường như quên mất bản thân hôm qua đã uống không ít.”


Phượng Minh cau mày, nghiêng đầu trên gối mềm suy nghĩ hồi lâu, mới “Nga ” một tiếng, “Hình như ngày hôm qua thật sự uống hơi nhiều… Đáng tiếc, đáng tiếc, hôm qua ta vốn định hảo hảo ôm ngươi…” Cậu thì thào hồi lâu, ngửa đầu nói với Dung Điềm: “Ngươi lại đây.”


Dung Điềm nhích lại , “Làm gì?”
“Để ta sờ ngươi.” Cũng không biết có phải tác dụng của rượu còn chưa hết hay không, Phượng Minh tay chân mềm nhũn từ trên giường đứng lên, ngồi lên người Dung Điềm, cư nhiên sắc tâm nổi lên, đưa tay xé vạt áo Dung Điềm.


Khuôn mặt cậu mơ màng, ngón tay dường như cũng không nghe sai bảo, dây dưa vạt áo hồi lâu, cũng không tháo được cái kết tinh xảo phức tạp bên hông Dung Điềm. Dung Điềm thấy cậu đáng thương hề hề chiến đấu hăng hái, đành than thở một tiếng, kiên nhẫn tự mình cởi vạt áo ra, lại cười nói: “Bổn vương chủ động hiến dâng thân thể, Minh Vương hài lòng chưa?” Vạt áo được nới rộng, từ vai rộng rơi xuống hai bên sườn, lộ ra xương quai xanh gợi cảm .


Mỹ sắc trước mặt, mặc kệ Phượng Minh ngắm nhìn bao nhiêu lần, vẫn bị rung động hoàn toàn. Hai mắt nhìn thẳng hồi lâu, cao hứng vươn hai tay, giống như ôm chó con, ôm lấy Dung Điềm, hì hì cười nói: “Ngươi nhất định là nam nhân anh tuấn nhất thiên hạ.” Hiển nhiên cậu say rượu chưa tỉnh, ngồi không vững liền trượt xuống trên giường, đầu thoải mái dựa lên bắp đùi Dung Điềm, thuận miệng loạn hôn, đôi môi ấm áp lại ẩm ướt, vừa vặn hôn hai bên rốn của Dung Điềm. 


Dung Điềm im lặng than thở.
Loại hành vi như thiêu thân lao vào lửa này của Phượng Minh, thật sự không khác gì tự tìm cái chết. Chỗ nào không hôn, hết lần này tới lần khác hôn cái chỗ nguy hiểm như vậy?


Cái tiểu ngốc nghếch kia hiển nhiên chết đến nơi mà không phát giác, cảm thấy chơi như vậy rất vui, cười hì hì miệt mài khiêu khích hắn.


Mặc dù Dung Điềm định lực hơn người, nhưng cũng không phải đầu gỗ, củi khô gặp lửa mạnh, sao có thể không lập tức nóng lên. Mày rậm đen nhánh suất khí nhăn lại, nhìn chăm chú Phượng Minh không biết sống chết trong chốc lát, rốt cục hạ quyết tâm, thở dài một tiếng, tự mình động thủ kéo nội khố xuống.


“Ngoan.” Hắn sờ sờ đầu Phượng Minh bởi vì men say mà không ngừng lay động, ngữ khí trầm thấp mị hoặc, ôn nhu nói: “Ngươi muốn hôn hôn cũng được có thể, ngược lại, hôn xuống dưới một chút, chẳng những có thể hôn, còn có thể ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ, bất quá nhớ kỹ, không cho cắn nga…” Trên khuôn mặt tuấn tú luôn tràn ngập uy nghi, góc cạnh rõ ràng, đột nhiên lộ ra một nụ cười xấu xa.