Phượng Tù Hoàng

Chương 271: làm sao ngăn cản

Dường như đồng thời với sự trầm mặc của Dung Chỉ, Quan Thương Hải bỗng nhiên nhận ra, có một cảm giác đau đớn rõ rệt bóp nghẹt lấy trái tim. Hắn đặt tay lên vai Dung Chỉ, thấp giọng nói: “Dung Chỉ sư đệ, tráng sĩ chặt tay, vẫn còn kịp!”Dung Chỉ mất đi quyền thế, hắn không quan tâm. Những thứ đó, từ trước đến nay hắn chưa từng xem trọng. Nhưng biết Dung Chỉ vì cứu Sở Ngọc còn muốn hi sinh cả tính mạng của mình, rốt cuộc hắn không thể trơ mắt ngồi yên.Chết không đáng sợ, Quan Thương Hải không phải là không chịu đựng được. Nhưng Dung Chỉ lại định dùng cách thức này để tự nguyện đón nhận cái chết.Hắn không chết trên chiến trường, lại chết bởi một cái bẫy vớ vẩn. Hắn chưa từng thực sự bại trận, nhưng lại vì một người mà từ bỏ thắng lợi đang nắm chắc trong tay.Quan Thương Hải gia tăng lực đạo trên tay, trầm giọng: “Dung Chỉ, nghe này, ta sẽ không để ngươi tự tìm cái chết! Dù muốn cứu Sở Ngọc, nhưng không phải là chỉ có duy nhất một biện pháp đó. Nếu chiếc vòng có thể đưa ngươi đến Lạc Dương trong chớp mắt, vậy hãy bảo người khác đi thay, cũng giống thế cả. Sao phải tự mình lao vào nguy hiểm?”Dung Chỉ cúi đầu, cười cười.Từ khi ở trong nội điện quyết định dứt khoát, nụ cười của hắn vẫn luôn nhẹ nhàng bình thản như vậy, không giống như bị ép buộc, không giống bị mất tất cả. Nhìn thấy cái chết đón đợi phía trước, mà hắn cứ mỉm cười ung dung như vậy.Lực tay Quan Thương Hải cho thấy quyết tâm của hắn. Nếu Dung Chỉ không chịu đổi ý, hắn sẽ không ngại dùng vũ lực ngăn cản. Dung Chỉ thử đẩy tay hắn ra nhưng không được, chỉ còn biết thở dài: “Thương Hải sư huynh, sao đến giờ phút này vẫn còn bảo bọc ta như vậy? Sư phụ là sư phụ, huynh là huynh. Vì chuyện năm đó của sư phụ, huynh cứ canh cánh trong lòng, lúc nào cũng nhường nhịn ta…”Năm đó…Thật ra, Dung Chỉ, Quan Thương Hải và Thiên Như Kính vốn cùng chung nguồn gốc môn phái. Phụ thân Quan Thương Hải là Quan Nhật Nguyệt, chính là sư huynh của Thiên Như Nguyệt. Chiếc vòng vốn dành cho Quan Nhật Nguyệt kế thừa. Nhưng Quan Nhật Nguyệt cương quyết có lý tưởng sống riêng, không muốn trong tương lai sẽ bị trói buộc bởi thứ đó, càng không muốn phải dùng cả phần đời còn lại để giữ gìn cái gọi là thiên mệnh. Ông chủ động từ bỏ quyền kế thừa, cuối cùng chiếc vòng được chuyển sang cho Thiên Như Nguyệt.Xét về mưu lược kế sách, Thiên Như Nguyệt không bằng Quan Nhật Nguyệt. Nhưng từ khi kế thừa chiếc vòng, dựa vào công năng của nó, Thiên Như Nguyệt có thể ám hại Quan Nhật Nguyệt, thậm chí khiến vợ của Quan Nhật Nguyệt phải liên lụy bỏ mình. Quan Nhật Nguyệt u uất căm phẫn, thề sẽ bắt Thiên Như Nguyệt phải trá giá đắt. Nhưng trước đây, khi từ bỏ quyền kế thừa chiếc vòng, ông đã đứng trước mặt sư phụ thề rằng, cả đời sẽ không đối địch với Thiên Như Nguyệt. Như vậy, chỉ còn cách bồi dưỡng một công cụ đi đối phó với Thiên Như Nguyệt.Công cụ đó là Dung Chỉ.Tư chất thiên phú của Quan Thương Hải không kém Dung Chỉ, nhưng Quan Nhật Nguyệt sao có thể nhẫn tâm để cốt nhục của mình mạo hiểm đối đầu với Thiên Như Nguyệt? Bởi vậy, khi phát hiện ra Dung Chỉ - lúc đó được cha mẹ đưa đến nhờ dạy dỗ rèn cặp, Quan Nhật Nguyệt đã xác định được người có thể thay mình báo thù.Quan Nhật Nguyệt dốc hết khả năng để dạy Dung Chỉ, nhưng đến năm đệ tử này được khoảng mười bảy, mười tám tuổi, ông phát hiện công cụ lớn mạnh quá nhanh, đến mức vượt khỏi tầm kiểm soát. Ông cố gắng khống chế Dung Chỉ, nhưng lại bị hắn “quay giáo phản kích”, trong lần đó, Quan Thương Hải bị mất đi hai mắt.Sau khi Dung Chỉ trốn đi, Quan Nhật Nguyệt già yếu rất nhanh. Cả vợ cả con đều vì mình mà liên lụy, khiến cảm giác tội lỗi trong lòng ông vô cùng thấm thía sâu sắc. Mà khi Dung Chỉ đi rồi, rốt cuộc ông cũng không khỏi hổ thẹn đối với người đệ tử này. Ban đầu ông nhận Dung Chỉ không phải vì mục đích tốt, sao có thể trách hắn không chịu nghe theo sự sai khiến?Còn Quan Thương Hải, thời niên thiếu vẫn luôn có một quan hệ cạnh tranh kỳ lạ với Dung Chỉ. Rất nhiều năm sau, hắn mới hiểu ra, lúc đó chẳng qua là mình ghen tị với sự dạy dỗ tận tâm tận lực của cha dành cho Dung Chỉ. Mãi đến lúc Dung Chỉ đi rồi, hiểu ra nguồn cơn sự việc, tình cảm của hắn với Dung Chỉ lại trở nên mâu thuẫn.Một mặt, hắn có thể lý giải hành động của Dung Chỉ. Đổi lại là hắn, cũng sẽ không chịu để người khác khống chế như thế. Nhưng mặt khác, hắn là nạn nhân, bị Dung Chỉ hại mù hai mắt. Quan Nhật Nguyệt buồn phiền uất ức trong lòng mà mất sớm, quan hệ giữa hai huynh đệ cứ dây dưa không rõ ràng như vậy. Cho nên trong vài năm hai người chia tách, Quan Thương Hải cố gắng không tìm kiếm, nghe ngóng bất kỳ tin tức gì của Dung Chỉ, vì không biết phải đối mặt với hắn thế nào.Theo sự ủy thác của Hà Tập, Quan Thương Hải đang chuẩn bị truy giết Sở Ngọc thì Dung Chỉ bất ngờ xuất hiện. Hơn nữa, khi căn bệnh ngầm phát tác khiến hắn ngã xuống, Quan Thương Hải mới phát hiện sư đệ của mình gầy yếu vô cùng. Tình thân đã chiến thắng hết thảy, hắn cứ ở cạnh Dung Chỉ, giúp đỡ bảo vệ cho tới bây giờ.Hắn trợ giúp Dung Chỉ không phải bởi Dung Chỉ chạy chữa cho đôi mắt hắn, cũng không phải để chuộc lỗi thay cho phụ thân, mà bởi vì Dung Chỉ là Dung Chỉ.Quan Thương Hải nói với giọng khàn khàn: “Ngươi là người đa mưu túc trí, bày mưu tính kế với tất cả mọi người mọi thứ xung quanh, tâm tư lòng dạ quá thâm sâu, thật sự rất đáng ghét! Nhưng dù ngươi có khiến người ta ghét bỏ thế nào, thì kể từ sau khi phụ thân mất đi, ngươi là người thân duy nhất còn lại của ta. Ngươi bảo ta làm sao có thể mặc kệ không quan tâm?” Từ nhỏ đến lớn, trừ phụ thân, thì hầu hết thời gian là hắn ở cùng Dung Chỉ. Ngay cả khi phân tài cao thấp, bọn họ cũng chưa từng trở mặt thành thù.Dù ban đầu hắn đối với Dung Chỉ thế nào, dù ai được ai mất, nhưng sau nhiều năm làm bạn, Dung Chỉ đã trở thành một phần sinh mệnh quan trọng của hắn. Giống như Dung Chỉ không thể bỏ mặc Sở Ngọc, thì hắn không thể bỏ mặc Dung Chỉ.Nói hắn ích kỷ cũng được, hèn hạ cũng được, nhưng sao có thể trơ mắt nhìn người thân của mình đi vào chỗ chết?Đối với hắn, Sở Ngọc là gì? Chẳng qua chỉ là một người gặp mặt nói chuyện thoáng qua vài lần, gọi là bạn vẫn còn hơi miễn cưỡng. Nhưng Dung Chỉ là người thân duy nhất, chỉ cần liếc mắt là có thể thấy ai quan trọng hơn.Khuôn mặt Dung Chỉ hơi hơi rung động. Lại mỉm cười, hắn cũng đặt tay lên vai Quan Thương Hải, thấp giọng nói: “Sư huynh, huynh không hiểu rồi! Tay có thể chặt đứt, nhưng huynh bảo ta làm sao có thể cắt bỏ trái tim mình? Cả đời này, ta chẳng có mấy lúc thực sự vui vẻ. Thời niên thiếu tranh giành với huynh thật vô tư lự. Và mấy năm qua, nhờ có Sở Ngọc, ta mới hơi giống một con người!” Tiếng nói hắn ôn nhã thấp nhu, nhưng ngữ điệu lại vô cùng hoang vắng, giống như một người bộ hành cô độc đi giữa sa mạc mênh mông không biết đâu là bờ bến, cúi đầu hát khúc từ biệt bi ai “Sư huynh, đây là lần cuối cùng đệ cầu xin huynh. Xưa nay đệ vẫn luôn tùy hứng làm bậy, lần cuối cùng này, huynh lại dung túng cho đệ đi!”Quan Thương Hải ngẩn ngơ nghe, bỗng dưng rơi lệ, tay cũng dần dần buông lỏng.Tất nhiên, có thể dùng vũ lực ép buộc ngăn cản Dung Chỉ. Nhưng nếu làm như thế, liệu có tốt cho Dung Chỉ không? Sư đệ kinh tài diễm tuyệt mà cuộc đời chìm nổi, bị cha mẹ bức bách đày đọa, bị sư phụ lừa gạt lợi dụng. Từ khi còn là một đứa trẻ, tâm hồn ngây thơ non nớt đã bị nhào nặn trở nên biến dạng méo mó. Không dễ dàng gì, hắn gặp được một người khiến hắn cởi tấm lòng, lại bị bức bách dồn vào tận chân tường. Uổng phí một tài năng tuyệt thế sinh bất phùng thời, bao nhiêu năm qua, bọn chúng đày đọa hòng bóp chết tài năng của hắn, bây giờ còn muốn cướp đi sinh mệnh hắn.Nhưng, từ lúc Quan Thương Hải biết Dung Chỉ tới nay, chưa từng nghe hắn nói với giọng điệu như thế. Dường như lúc này hắn đang hạnh phúc, sao sư huynh có thể nhẫn tâm ngăn cản?