Không ngoài dự đoán của nàng. Sáng ngày hôm sau, Lan cô bị dẫn đi thẩm vấn, không bao lâu sau liền cúi đầu nhận tội, không chỉ chuyện hạ độc, mà còn cả chủ mưu trong việc hành thích. Bà ta khóc lóc kể lể rằng Hạ gia ỷ thế hiếp người, cưỡng đoạt dân nữ, muội muội của bà ta bị người của Hạ gia ép làm tiện thiếp, chưa đầy một tháng đã bị ngược đãi đến chết. Bà ta một lòng muốn báo thù cho muội muội, nhưng bà ta ở trong cung, nên chỉ có thể đem mối thù này trút xuống người Hạ quý phi. Hạ độc không thành, bà ta liền mua chuộc sát thủ trong giang hồ. Cuối cùng bà ta lại nói, nay sự việc bại lộ, bà ta không còn gì để nói. Nhưng dù có thành ma bà ta cũng phải tới lấy mạng người nhà Hạ gia.
Lộ Ánh Tịch yên lặng, bình tĩnh nghe Tình Thấm nhỏ giọng bẩm báo. Đợi Tình Thấm lui ra ngoài, nàng mới khẽ thở dài. Kế này của Phụ hoàng quá cao tay. Lan cô đích xác là người của Hoàng Triều, chuyện của muội muội bà ta cũng là sự thật. Cho dù có người hoài nghi, cũng không thể tra được điều gì. Nhưng Mộ Dung Thần Duệ là hạng người gì, hắn sao có thể dễ dàng tin tưởng mọi chuyện? Hắn không điều tra kỹ, dàn xếp ổn thỏa, chẳng qua chỉ để chắc chắn, sau đó mới tìm cách ra tay. Sau này, hắn nhất định sẽ trả đủ một lần. Dù sao, đứa trẻ kia cũng là vô tội, là con nối dõi của hắn, là thân sinh cốt nhục của hắn.
Lộ Ánh Tịch thấy xót xa, đôi mắt trong vắt không khỏi ảm đạm. Nhưng việc Phụ hoàng làm, cũng chỉ vì hàng ngàn hàng vạn con dân của Ô quốc, nàng không thể xen vào. Hiện giờ thiên hạ chia thành bốn phần, Hoàng Triều, Ô quốc, Long Triêu và Lâm quốc. Bốn nước đều ở thế đối đầu. Lâm quốc quân lính hèn yếu, không đáng bận tâm. Long Triêu lại quá chú trọng việc binh đao, vài năm gần đây chinh chiến khắp nơi, chiếm thành mở rộng bờ cõi. Còn Hoàng đế Hoàng Triều tuy trẻ tuổi, nhưng dã tâm thâm sâu, ẩn chứa mạnh mẽ kiên cường. Từ lúc hắn chủ động liên minh với Ô quốc, đã dần lộ ra tham vọng thống nhất thiên hạ mà hắn che dấu bao lâu.
Nàng thu lại ánh mắt, nhẹ nhàng rời khỏi tẩm cung.
“Chuẩn bị Phượng kiệu.” Nàng đứng dưới hiên ngọc lưu ly, lạnh nhạt dặn dò cung nữ Tiểu Nam đang đứng cạnh cửa.
“Dạ, nương nương!” Tiểu Nam cung kính đáp, vội đi chuẩn bị.
Phượng kiệu trang hoàng rộng rãi, bên trong trải đệm gấm thêu hình phượng hoàng, ngồi rất là thoải mái, không hề lắc lư. Nhưng Lộ Ánh Tịch chỉliếc mắt nhìn Phượng kiệu xa hoa tráng lệ, không hề bước lên, ngược lại đi thẳng về trước.
“Hoàng thượng kim an!” Lộ Ánh Tịch cúi nhẹ người. Thị lực của nàng cực kì tốt. Lúc nhìn thấy tay áo hoàng bào lướt qua cửa son, nàng biết hắn đã tới.
“Hoàng hậu định đi đâu vậy?” Hoàng đế liếc nhìn Phượng kiệu, khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười ân cần vô cùng.
“Thần thiếp vốn định đến Thần cung thỉnh an Hoàng thượng.” Nàng cười nhẹ, thẳng thắn trả lời. Nàng muốn nói với hắn về chuyện của sư phụ, chỉ có thể chủ động đến Thần cung, nơi mà nàng căm ghét nhất.
“Hoàng hậu thật sự muốn đến Thần cung sao?” Hoàng đế bật cười, khoe mắt anh tuấn khẽ cong, nhẹ nhàng nhưng quyến rũ đến mê người.
“Thần cung chính là tẩm cung của Hoàng thượng. Thần thiếp muốn đến, nhưngcũng không thể đến thường xuyên được.” Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, khuôn mặt thanh tú mang chút đáng yêu. Nếu hắn muốn làm trò, vậy nàng sẽ chiều theo.
“Nếu Hoàng hậu muốn, lúc nào cũng có thể đến, Trẫm vô cùng hoan nghênh.” Hoàng đế đưa tay khoác lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, ôm nàng đi thẳng vào tẩm cung như đang ân ái quyến luyến.
“Đa tạ Hoàng thượng ân chuẩn, Thần thiếp cảm thấy rất vui.” Thân thể của nàng chợt cứng đờ. Nàng đúng là vẫn không quen hắn chạm vào mình. Nhớ lúc đầu khi nàng vừa được sắc phong chưa bao lâu, hắn truyền nàng đến Thần cung hầu hạ, chỉ có Hoàng hậu mới có đặc quyền này, nhữngphi tần khác đều không có tư cách qua đêm ở Thần cung. Nhưnghắn cố ý làm nàng bẽ mặt, thị uy trước mặt nàng.
Sau khi vào tẩm cung, Hoàng đế liền buông lỏng tay, tao nhã cong môi cười nói: “Hoàng hậu dường như vẫn còn oán giận chuyện cũ.” Hắn cố tình làm nàng khó xử, khích nàng mau chóng hành động, cũng không nghĩ tới nàng có thể giữ được bình tĩnh, che giấu tài tình, không vội nóng nảy.
“Chuyện cũ nào cơ? Thần thiếp sao không nhớ rõ?” Lộ Ánh Tịch giả bộ ngu ngơ, mặt nghi ngờ nhìn hắn.
“Có một số việc, quả thật nên quên mới phải.” Nét cười trên môi Hoàng đế không giảm, lời nói đầy ý tứ sâu sắc.
Lộ Ánh Tịch không nói, giả bộ ngu cũng phải có chừng mực. Thật ra thì lòng nàng và hắn đều biết rõ, nàng không thể nào lãng quên, có lẽ cả đời cũng nhớ mãi. Đêm hôm đó, hắn lười biếng tựa trên long sàng, tay cầm sách, dáng vẻ nhàn hạ, nói: “Làm phiền Hoàng hậu thắp đèn, Trẫm cảm thấy dạ minh châu này vẫn chưa đủ sáng.” Chỉ một câu như vậy, nàng liền phải cầm nến đến đứng cạnh long sàng, chiếu sáng cho hắn. Vốn đèn trong cung đều có lồng chụp, nhưng thái giám đưa lên chỉ có một cây nến đỏ, từng giọt từng giọt sáp đỏ tươi nhỏ xuống mu bàn tay nàng, nóng vô cùng. Nàng nhớ rất rõ, hắn tổng cộng xem ba quyển sách, cho đến lúc trời tờ mờ sáng, đến lúc hắn gần lâm triều, hắn mới để nàng trở về Phượng Tê cung. Lúc nàng rời đi, tay phải đau đớn, sưng đỏ một mảng. Nàng không thấy khó chịu, chỉ cảm thấy nhục nhã.
“Hoàng hậu ở trước mặt Trẫm mà sao mơ hồ vậy?” Giọng Hoàng đế mang chút hài hước, không có ý trách cứ.
Lộ Ánh Tịch định thần, khẽ mỉm cười trả lời: “Thần thiếp chẳng qua chỉ nghĩ đến thương tích trên người sư phụ, khi nào mới có thể lành.”
Đôi mắt đen của Hoàng đế chợt sáng lên, như viên ngọc rực rỡ, tôn quý đến chói mắt, trầm giọng nói: “Tuy vụ ám sát không liên quan đến Nam Cung Uyên, nhưng tội ngộ sát của y không thể không xử. Lúc trước Trẫm đã hứa với Hoàng hậu sẽ phạt nhẹ. Hoàng hậu cứ an tâm, Trẫm đã hạ lệnh. Để Nam Cung Uyên ở trong thiên lao ba ngày, sau đó sẽ điều hắn đến thái y viện, biên soạn y tịch, ngày sau tạo phúc cho lê dân bá tánh, coi như lập công chuộc tội . ”
“Hoàng thượng khoan hồng, Thần thiếp thay sư phụ khấu tạ long ân.” Lộ Ánh Tịch cúi người hành lễ, bộ dạng phục tùng. Trong lòng nàng hiểu rõ, hắn chẳng qua chỉ mượn cớ giam lỏng sư phụ, ít ra sư phụ vẫn tạm an toàn. Một Thái y viện nhỏ nhoi căn bản không làm gì được sư phụ, chỉ xem người có muốn rời đi hay không .
Vừa nghĩ như thế, nàng cũng an tâm hơn, dịu dàng cười hỏi: “Hoàng thượng chắc chưa dùng ngự thiện? Chi bằng ở lại Phượng Tê cung dùng bữa? ”
“Được, vừa lúc Trẫm cũng đói.” Hoàng đế nói bâng quơ, nhưng ánh mắt sâu thẳm vẫn chăm chú nhìn khuôn mặt nàng, mơ hồ nổi lên vài phần nguy hiểm .
Nàng thoáng cả kinh, vô thức xoa xoa gò má mình.
Hoàng đế thấy nàng căng thẳng thì buồn cười, ánh mắt dịu lại, sắc bén dần biến mất, dịu dàng nói: “Hoàng hậu thế này rất đáng yêu, ngây thơ hồn nhiên khiến người khác động lòng.”
Nàng sợ run nhìn hắn, mặt ửng hồng. Người này rõ ràng là cao thủ tán tỉnh, ở phương diện này nàng lại đơn thuần như tờ giấy, chẳng phải đối thủ của hắn .
Trong lòng thầm buồn, nhưng nàng vẫn không phục, liền phản bác: “Hoàng thượng từng nói, Thần thiếp không phải là người chỉ cần sơ thì đoán được suy nghĩ trong lòng. Sao có thể là người ngây thơ hồn nhiên ? ”
Hoàng đế bật cười, tiếng cười êm dịu như âm thanh du dương của thiên nhiên, vừa cười vừa nói: “Trẫm ban đầu đúng là nhìn không ra Hoàng hậu còn có vẻ mặt đáng yêu như vậy.”
Lộ Ánh Tịch sững sờ. Nàng vừa rồi sao có thể nói câu hờn dỗi như vậy chứ? Chỉ tại ánh mắt của hắn quá mê hoặc, hại nàng nhất thời không phòng bị. Từ lần gặp mặt đầu tiên, nàng đã biết không thể xem thường người nam tử này, nội tâm của hắn biến hóa khó lường, không cách nào nắm bắt. Loại cảm giác này khiến người khác rất bất an.
“Lại xuất thần?” Hoàng đế tựa hồ rất vui vẻ, chợt cúi đầu xuống, hôn lên má nàng, cười nói, “Mỹ nhân như nàng, chỉ một nụ cười cũng đủ nghiêng nước khuynh thành.”
Lộ Ánh Tịch e thẹn cúi đầu, nhưng trong lòng lại cực kỳ run sợ. Nụ cười nghiêng nước, hắn đang ám chỉ nàng cố tình phá hủy giang sơn của hắn chăng?
Nàng khẽ ngẩng đầu, đang muốn viện cớ phải chuẩn bị ngự thiện để lui ra ngoài hít thở, bỗng nghe thấy ngoài cửa có tiếng rên rất nhỏ truyền tới.
Nàng theo thói quen nheo mắt lại, ánh mắt toát ra lạnh lùng không dễ phát hiện. Gần đây Hoàng đế thường đến Phượng Tê cung, xem ra có người rốt cục không nhịn được nữa rồi.
-Hết chương 9-