Không giống với vẻ xa hoa tráng lệ của Bạch Lộ cung, Phượng Tê cung – tẩm cung của Hoàng hậu vô cùng trang nhã khí thế. Một bức bình phong dệt thành từ những sợi tơ ngà voi, làm rèm che ngăn cách giường ngủ của Hoàng hậu, còn gian ngoài thì bày trí đơn giản với một nhuyễn tháp và vài bàn ghế bằng gỗ lim.
Hoàng đế biếng nhác dựa lưng vào trường kỷ, nói: “Hoàng hậu nói đã tra ra được một vài đầu mối, không biết đó là đầu mối gì?”
Lộ Ánh Tịch dịu dàng trả lời. “Độc tính ‘Phong Huyết hầu’ cực mạnh, Trong đó có một vị thuốc là hoa dương nhũ, trồng trong Ngự hoa viên.Thần thiếp cho rằng đây chính là đầu mối.”
“Ừm.” Hoàng đế thờ ơ, nhướn mày nhìn nàng, giọng điệu hờ hững, “Ta từng nghe Hoàng hậu tinh thông y lý, xem ra không phải lời đồn.”
“Thần thiếp chẳng qua chỉ là tài sơ học thiển thôi ạ.” Lộ Ánh tịch khiêm nhường, ngẩng đầu nhìn hắn, thong thả nói: “Người cung nữ chịu trách nhiệm trông coi vườn hoa kia gọi là Lan cô. Có lẽ sẽ tra hỏi được ít đầu mối từ miệng nàng ta.”
Hoàng đế không nói, nhếch môi cười nhạt, ánh mắt hắn thâm trầm như vực nước sâu, sâu đến mức không thể lường được.
Lộ Ánh Tịch không nói gì nữa. Theo như nàng phân tích, Lan cô kia chắc là một quân cờ mà phụ hoàng đã sắp đặt. Hạ quý phi mất hoàng tự, Lan cô sẽ ra mặt chịu tội thay.
Ánh mắt lạnh lẽo của Hoàng đế khóa chặt nàng, bỗng dung hắn lên tiếng: “Nam Cung Uyên là sư phụ của Hoàng hậu. Trẫm đang suy nghĩ, có nên nương tay với y hay không.”
Lòng Lộ Ánh Tịch rung rung, dù biết hắn nói những lời này là thử thăm dò ý nghĩ của nàng, suy xét một lúc, nàng nói: “Sư phụ không phải là người có lòng dạ xấu xa, nhưng thực sự sư phụ cũng cần gánh một phần trách nhiệm. Thần thiếp không biết nếu tuân theo luật lệ Hoàng triều thì sư phụ sẽ phải chịu hình phạt gì?”
Nụ cười đầy ý châm biếm của Hoàng đế càng tươi hơn, tựa như đang cười lời nói cẩn thận của nàng.
“Nam Cung Uyên lỡ tay, dẫn đến chữa trị sai lầm, làm thương tổn đến long mạch của hoàng thất.Trẫm vốn định phạt y tội chết.” Hắn vừa dứt lời, ánh mắt liền chuyển nên sắc bén như lưỡi đao phóng thẳng về nàng, “Huống hồ việc ám sát có liên quan tới y hay không, vẫn chưa rõ ràng. Hoàng hậu, nàng nói xem Trẫm phải làm sao mới giữ được thể diện cho nàng đây?”
Đáy lòng Lộ Ánh Tịch dâng lên từng luồng khí lạnh. Ý của hắn là sẽ không bỏ qua dễ dàng cho sư phụ?
“Nhưng mà Hoàng hậu cũng đừng quá lo lắng. Nếu tra rõ chuyện ám sát không liên quan tới Nam Cung Uyên, Trẫm sẽ khai ân, giữ mạng lại cho y.” Hoàng đế chống vào tay vịn của nhuyễn tháp đứng dậy, đến gần nàng, cười nói tao nhã: “Trẫm từng nói, Trẫm rất ngưỡng mộ tình thầy trò sâu nặng của Hoàng hậu và Nam Cung Uyên.”
“Hoàng thượng luôn là người lấy đức trị quốc, Thần thiếp đương nhiên sẽ không lo.” Lộ Ánh Tịch cười bình thản, không lộ ra chút hoảng sợ nào. Lời nói của hắn đã quá rõ ràng, hắn nhìn thấu được sư phụ là điểm yếu uy hiếp của nàng, mượn dịp nắm lấy tửu huyệt đó mà cảnh cáo nàng đừng vọng tưởng tới những hành động sằng bậy. Lần này, sư phụ tội chết có thể miễn, nhưng cũng sẽ bị giam lỏng tronglao tù.
Hoàng đế chợt thở dài một tiếng nói: “Dù lòng Trẫm muốn phạt nhẹ, nhưng từ trước đến nay Hình bộ đều làm việc kiên quyết dứt khoát. Ám sát Hoàng Quý phi, thương tổn hoàng tự. Vụ án lớn như vậy, chỉ e rằng không muốn cũng phải nghiêm hình bức cung.”
Lộ Ánh Tịch thầm cười lạnh. Hắn là cửu ngũ chí tôn, sao lại không can thiệp được cách thức thẩm án của Hình bộ chứ?”
Tuy nghĩ như vậy, nhưng mặt nàng vẫn dịu hiền vô hại, khẽ nói: “Hoàng thượng, Thần thiếp muốn đi thiên lao thăm sư phụ, chẳng biết có được không?”
“Trời cũng đã khuya, sáng mai Hoàng hậu hẳn đi.” Hoàng đế bước gần tới nàng, tay khoát qua vai nàng, ôn hòa nói: “Lúc trước Trẫm đã hứa với Hoàng hậu, đêm nay sẽ ngủ lại Phượng Tê cung.”
Lộ Ánh Tịch hô hấp ngừng trệ, chợt giương mắt nhìn.Hắn lại muốn cưỡng bách nàng chật vật lần nữa sao?
“Sắc mặt Hoàng hậu thật khó coi, có phải không khỏe ở đâu không? Nàng có cần tuyên thái y không?” Hoàng đế ra vẻ ân cần, sờ trán nàng, “Không nóng, nhưng lại lạnh như băng. Hoàng hậu có cảm thấy chỗ nào khó chịu không?”
Lộ Ánh Tịch thầm nghiến răng, huyệt thái dương co giật mạnh, đau đớn dị thường. Đây là triệu chứng trước khi bệnh tim tái phát. Đáng chết! Nàng không muốn bị hắn thấy bộ mặt mềm yếu bất lực của mình!
“Hoàng hậu?” Thấy thần sắc nàng đau đớn, Hoàng đế dìu nàng đến ngồi xuống nhuyễn tháp. Hắn bắt mạch cho nàng. Mãi lâu sau, gương mặt tuấn tú của hắn bỗng căng thẳng: “Mạch tượng rối loạn, đập dồn dập. Hoàng hậu có bệnh cũ?”
Lộ Ánh Tịch cười bất đắc dĩ. Sắc mặt nàng dần dần trắng bệch, từng đợt khí vọt mạnh lên cổ họng, tâm phế bị xé rách đau đớn vô cùng. Nàng mắc căn bệnh này từ lúc còn trong bụng mẹ, không biết khi nào thì phát tác. Một khi phát bệnh sẽ đau đớn khôn nguôi, không thuốc chữa trị, chỉ có thể chịu đựng cho qua. Ngay cả sư phụ cũng không thể chữa khỏi cho nàng, mà nàng lại càng không mong đợi vào ngự y trong cung.
“Chịu đựng!” Hoàng đế trầm giọng nói, ngồi xuống bên nàng, vén tóc dài sau gáy nàng, bày ra đóa hoa thược dược đỏ rực kiều diễm.
“Hoàng thượng?” Lộ Ánh Tiếng ngờ vực cất tiếng, hàng mày thanh tú nhíu chặt, trán nàng đã lấm tấm mồ hôi lạnh, nỗi đau trong cơ thể dần lan ra toàn thân.
Hoàng đế không lên tiếng, ngồi ngay ngắn vận khí từ bụng dưới, quy tụ về lòng bàn tay, sau đó một chưởng áp vào đóa hoa thược dược sau ót nàng.
Khí nóng truyền tới từng cơn, lan rộng ra khắp ngũ tạng, từ từ xoa dịu cơn đau. Chân mày Lộ Ánh Tịch thoáng giãn ra, nhưng đáy lòng nàng rung động mạnh. Hắn làm sao biết được chuyện riêng của nàng! “Linh cơ” là bí mật của nàng và sư phụ, hắn làm sao lại biết được?!
Hai khắc trôi qua, Hoàng đế chậm rãi thu chưởng điều khí, bình thản nói: “Chỉ trị được ngọn, không trị được gốc. Trẫm giúp nàng được một lần, nhưng không chắc mỗi lần nàng phát tác, đều có Trẫm ở cạnh bên.”
Lộ Ánh Tịch lấy tay áo lau nhẹ những giọt mồ hôi trên trán, thở dài một hơi. Mỗi lần bệnh tái phát, nàng phải mất ít nhất nửa canh giờ để qua cơn đau. Hôm nay có chân khí của hắn áp chế cơn đau, thật sự dễ chịu hơn rất nhiều.
“Đa tạ Hoàng thượng trợ giúp.” Nàng cười nhẹ, gật đầu cảm tạ hắn.
Hoàng đế nheo mắt, nhìn thoáng qua khuôn mặt trắng bệch của nàng, ánh mắt hắn thâm trầm. Dung mạo này trong sáng như trăng non mới mọc, mắt trong vắt, xinh đẹp tuyệt trần. Nàng quả là xứng đáng với danh xưng tuyệt sắc khuynh thành. Nếu nàng không phải là công chúa Ô quốc, có lẽ hắn sẽ yêu thương nuông chiều nàng. Chỉ tiếc thay, hoa đẹp lại có độc, hồng nhan thường họa thủy.
“Bệnh cũ của Hoàng hậu tái phát làm cơ thể suy yếu. Nàng nên nghỉ ngơi sớm cho khỏe. Trẫm cũng thôi, không quấy rầy nàng nữa. Hoàng hậu nghỉ ngơi đi.” Hoàng đế thản nhiên thu hồi tầm mắt, giọng nói ôn hòa đầy quan tâm. Nói xong, hắn liền xoay người không chút lưu luyến rời đi.
Lộ Ánh Tịch ngóng theo bóng dáng rời đi của hắn, nụ cười nàng chợt biến mất, đôi mắt trong vắt chứa đầy lạnh lẽo. Hắn vừa biết bí mật “linh cơ”, vậy hắn sẽ càng không hạ thủ lưu tình với sư phụ! Tối nay, nàng nhất định phải mạo hiểm xông vào thiên lao!
Hết chương 7--