Sắc mặt Hoàng đế thâm trầm khó đoán, ánh mắt sắc nhọn như mũi đao chăm chú nhìn nàng, lạnh lùng nói: “Kiến thức của Trẫm hạn hẹp, vốn tưởng rằng ‘Linh cơ’ chỉ là một phương thức đặc biệt nhằm ức chế nỗi đau.”
Lộ Ánh Tịch khẽ cắn môi dưới, nhất thời hiện lên vô số suy nghĩ. Hắn suy cho cùng đã biết bao nhiêu? Phải chăng nàng nên thành khẩn trước? Thế nhưng, một khi hắn biết được nội tình, thì sư phụ sẽ càng nguy hiểm hơn nữa.
Lộ Ánh Tịch ngẩng đầu, nhìn thẳng hắn. Hắn chỉ thử thăm dò nàng sao? Nhiều nhất hắn cũng chỉ tra được thuốc dẫn “Linh cơ”, giả sử ngay cả mọi chi tiết trong đó, hắn đều nắm rõ, vậy lúc này nhất định hắn đã giận tím tái mặt mày.
Nghĩ vậy, lòng nàng bình tĩnh lại, dịu dàng mở miệng nói, "Sư phụ tinh thông y thuật, đáng tiếc bệnh của Thần thiếp là trời sinh, ngay cả sư phụ cũng bất lực. "Linh cơ’, chỉ có thể giảm bớt số lần Thần thiếp phát bệnh, không thể trị tận gốc được."
Hoàng đế nhếch miệng, không che giấu mỉa mai, cũng không lên tiếng, chỉ lạnh lùng ngông cuồng nhìn nàng bằng nửa con mắt.
Đôi mắt Lộ Ánh Tịch ảm đạm, chân thành nói nhỏ, "Hoàng thượng, sư phụ dùng chính máu mình gieo "linh cơ" cho Thần thiếp. Cả đời này Thần thiếp đều luôn cảm kích ân huệ của sư phụ."
"Còn gì nữa không?" Ánh mắt Hoàng đế tàn bạo phức tạp, vừa như tức giận lại như căm phẫn.
“Còn gì nữa không?” Lộ Ánh Tịch ngơ ngẩn mở to hai mắt, vẻ mặt xinh đẹp, ngây thơ vô tội. Lời nàng vừa rồi hoàn toàn là sự thật, không hề lừa hắn. Chỉ không hẳn là toàn bộ sự thực thôi.
Đáy mắt Hoàng đế sắc bén, vẻ mặt vô cùng hung hãn, bỗng hắn chưởng vào cột trụ cứng rắn một phát, ngay tức khắc một tiếng vang dữ dội vọng đến.
Lộ Ánh Tịch thất kinh, chần chờ kêu: “Hoàng thượng?”
Hoàng đế nhếch khóe miệng, bỗng siết chặt cổ tay nàng.
Lộ Ánh Tịch nhịn đau, thầm nhíu mày, nhỏ nhẹ lên tiếng hỏi: “Hoàng thượng, xảy ra chuyện gì?”
Hoàng đế vẫn trầm mặc như trước, không hề báo trước xé mạnh ống tay áo của nàng.
Lộ Ánh Tịch sững sờ, theo phản ứng bản năng che ngay cánh tay trần của mình.
“Bỏ tay ra.” Hoàng đế quát lớn, ánh mát lạnh lẽo dọa người khiếp sợ, nhìn lom lom vào cánh tay nàng.
Sự tình đã đến mức này, Lộ Ánh Tịch biết tránh không khỏi, cũng không cần phải giấu diếm nữa, vươn thẳng cánh tay trần đến trước mặt hắn.
Cánh tay mảnh khảnh trắng ngần, lóng lánh dưới ánh đèn rực rỡ, khiến người khác không khỏi rung động.
Ánh mắt sắc bén của Hoàng đế sa sầm, như mũi dao lạnh lẽo đảo qua cổ tay nàng, vẻ mặt anh tuấn tái nhợt, hai tay như đang dốc sức kiềm chế gì đó mà siết chặt lại.
“Hoàng thượng, nhìn đủ chưa?” Lộ Ánh Tịch nhàn nhạt lên tiếng, lời nói thậm chí còn có cả châm biếm. Nếu hắn tin tưởng những gì mắt thấy là sự thật, vậy nàng sẽ không giải thích làm gì.
Hoàng đế cau mày, nghiến răng nói, "Nàng có tin, Trẫm có thể ngũ mã phanh thây nàng và Nam Cung Uyên ngay không?"
"Dựa vào điều gì?" Lộ Ánh Tịch phớt lờ vẻ mặt tàn khốc của hắn, cười nhạt, bình tĩnh lên tiếng.
Hoàng đế không đáp. Hắn giơ tay như muốn tát vào mặt nàng, rồi bỗng dừng lại giữa không trung.
"Lộ Ánh Tịch." Hắn chậm rãi rút tay, giọng nói trầm thấp nặng nề, kìm nén lửa giận đang cháy hừng hực trong lòng, "Tuy Ô quốc của nàng và Hoàng Triều của Trẫm kết giao, nhưng không có nghĩa là Trẫm không dám giết nàng!"
Lộ Ánh Tịch liếc hắn một cái, cười mỉa mai, nhếch miệng trả lời, "Hoàng Thượng, người chưa từng thích Ánh Tịch, không đúng sao? Đã vậy, cần chi phải quan tâm?"
Hoàng Đế tức giận, cố nén sát khí trong lòng, hắn thầm hít sâu một hơi, điều chỉnh cảm xúc.
"Đừng được đằng chân lân đằng đầu." Hắn lạnh lùng cảnh cáo, chợt quay người, cất bước rời đi.
Lộ Ánh Tịch nhìn theo bóng dáng hắn biến mất, thở phào nhẹ nhõm, cười khổ. Trên tay nàng, không có thủ cung sa. Ngay cả chuyện này mà Hoàng đế cũng có thể nhẫn nhịn, vậy đủ để chứng minh hắn là người chí cao rộng lớn, có thể nhẫn nại những chuyện mà người thường không làm được. Lần này nàng chọc hắn giận, chắc rằng thời gian tới hắn sẽ không đụng vào nàng. Vậy cũng tốt, lòng nàng vốn không muốn trao cho người nam nhân mà nàng không yêu.
Đứng lặng hồi lâu, nàng cũng không còn lòng dạ nào để ngủ. Nàng bước đi không mục đích khỏi Phượng Tê cung.
Bất tri bất giác, nàng tới khu vườn trong Ngự hoa viên lần trước. Nơi này đã bị san lấp, không còn đoá hoa dương nhũ nào vương lại, chỉ còn khu đất trống bùn nhão. Nàng bỗng nhớ tới nàng đã ở đây gặp được Tê Điệp. Sự trùng hợp như vậy, dường như có người đã tận lực an bài trước. Nàng cho Tình Thấm đi điều tra, Tê Điệp và Lan cô không liên quan đến nhau, nàng ta chỉ đơn giản là một cung nữ bơ vơ. Tuy nhiên, nàng có trực giác, Tê Điệp tuyệt đối không phải hạng người đơn giản.
Ông Trời dường như cố tình chứng minh cho suy nghĩ của nàng, suốt con đường đá sỏi xa xôi, có người đang đi về phía nàng. Người nọ có vẻ lo lắng sốt ruột, không ngừng quay đầu lại nhìn trước nhìn sau, như sợ bị người khác theo dõi.
Lộ Ánh Tịch im lặng, nhanh chóng trốn vào sau một cây cổ thụ to lớn, rồi chăn chú quan sát, lòng nàng kinh hãi không ngừng! Chẳng lẽ Tê Điệp là người của Hoàng đế?
Hết chương 14