Phượng Tê cung vẫn yên tĩnh như mọi khi, tĩnh lặng đến độ không có mảy may nào giống chính điện của hoàng hậu - người đứng đầu lục cung.
Lộ Ánh Tịch biếng nhác dựa lưng bên cửa sổ, ngón tay thanh mảnh lướt nhẹ qua rèm che trước cửa sổ, một chuỗi tiếng vang êm tai du dương. Rèm che lấp lánh ngọt ngào, lung linh mà quý phái được xâu từ từng viên trân châu Đông Hải to bằng ngón tay cái. Loại đồ xa hoa này như chứng minh cho sự sủng ái thắm thiết mà quân vương dành cho nàng. Trên thực tế, nàng gả vào Hoàng triều nửa năm nhưng hoàng đế chỉ ngủ ở tẩm cung của nàng một đêm.
Lộ Ánh Tịch hờ hững cong môi, dung mạo tuyệt mỹ rạng rỡ đến lóa cả mắt. Đế vương Hoàng Triều - Mộ Dung Thần Duệ, hắn thâm trầm khó lường hơn dự liệu của nàng. Đêm đại hôn ấy, hắn thần thái anh tuấn, nụ cười ấm áp ôn hòa, phảng phất như một vị quân tử nho nhã, không màng danh lợi. Nhưng khi hắn ôm nàng vào lòng, nàng lại không cảm thấy ấm áp. Quả nhiên đêm ấy, hắn không chiếm hữu nàng. Hắn chỉ ở trước mặt nàng, trích máu nơi đầu ngón tay rồi thấm vào miếng gấm trắng trên đệm trải giường.
Nghĩ đến đây, nụ cười trên môi Lộ Ánh Tịch bất giác sâu hơn, nụ cười với bao phần trào phúng. Màu đỏ tượng trưng cho trinh tiết của nàng là máu của hắn, mà không phải của nàng. Người nam nhân này, hắn đã quen nắm tất cả mọi chuyện trong tay, cơ trí thâm trầm, không tha bất kỳ kẻ nào khiêu chiến với quyền uy của hắn. Muốn giở trò với loại nam nhân này, nhất định là tự tìm đường chết. Thế nhưng, nàng đã không còn đường lui.
“Công chúa.” Tiếng gọi trầm thấp vang lên. Đó là tỳ nữ theo nàng đi xuất giá, Tình Thấm.
Lộ Ánh Tịch thanh nhã xoay người, cười nói: “Tiểu Thấm, chúng ta không còn ở Ô quốc. Ngươi nên gọi ta là Nương nương, tránh miệng người châm chích."
Tình Thấm cười ngọt ngào, khom người, “Vâng, Nương nương. Nô tỳ lại quên nữa rồi, thật sự phải phạt."
Lộ Ánh Tịch khẽ cười, chợt nghiêm mặt, ánh mắt lướt qua Tình Thấm, rồi nhìn lại, nói nhỏ: “Nói đi.”
Tình Thấm nhẹ nhàng quỳ xuống, giọng nói rất nhẹ, nhưng khuôn mặt thoải mái vừa rồi lại toát lên vẻ lạnh lùng, “Công chúa, người đã hoang phí nửa năm.”
“Ta biết.” Đôi mắt nàng cụp xuống, che giấu sự căm hận. Khi nàng nhướng mắt lần nữa, ánh mắt nàng đã trong vắt không gợn sóng, “Ngươi lui ra đi.”
“Vâng, Nương nương.” Tình Thấm cung kính lên tiếng, đứng lên lui ra ngoài.
Trong tẩm cung lại khôi phục về vẻ yên tĩnh vốn có. Lộ Ánh Tịch lặng lẽ thở dài. Mỗi khi Tình thấm gọi nàng là “Công chúa”, chính là nhắc nhở nàng, nhắc nàng rằng nàng không phải là người tự do, nàng mang trên mình nhiệm vụ trọng đại. Mà bước đầu tiên trong nhiệm vụ chính là tranh giành ân sủng. À, đó là sủng ái của Mộ Dung Thần Duệ, nhưng từ nơi sâu thẳm trong lòng, nàng thật sự không muốn.
“Bẩm nương nương, Hoàng Quý phi cầu kiến.” Bên ngoài tẩm cung, giọng nói trong trẻo của cung nữ truyền tới.
“Cho nàng vào.” Lộ Ánh Tịch cất giọng, mắt nàng khẽ nheo lại. Trong hậu cung này, người được sủng ái nhất chính là vị Hoàng Quý phi Hạ Như Sương này. Bởi vì nàng mang long thai, nên hoàng đế đặc biệt miễn cho nàng không cần phải thỉnh an Hoàng hậu và Hoàng Thái hậu. Hôm nay, nàng ta bỗng dưng lại đến đây diện kiến, không khỏi khiến người ta suy nghĩ sâu xa.
Chốc lát, một nữ tử xinh đẹp vận cung trang màu tím nhạt thướt tha bước vào, khom gối hành lễ, “Hoàng Hậu nương nương cát tường.”
“Muội muội đang mang long thai. Không cần hành lễ với ta, muội muội ngồi đi.” Lộ Ánh Tịch mỉm cười tiến lên, khẽ nắm tay nàng ta, cùng ngồi xuống trường ỷ.
“Như Sương đường đột đến đây, đã quấy rầy đến sự thanh tịnh của Hoàng hậu tỷ tỷ.” Hạ Như Sương cười nhu hòa, cũng đổi cách xưng hô thân thiết hơn.
Lộ ánh Tịch chỉ cười không đáp lời. Cung nữ dâng trà nóng, rồi đứng hầu một bên, vẻ mặt Hạ Như Sương liền bối rối.
“Đi xuống đi.” Lộ Ánh Tịch phất tay, lòng nàng sáng tỏ như gương. Đây là điều mà người ta thường nói không sự không lên điện Tam Bảo *.
* Không sự không lên điện Tam Bảo (无事不登三宝殿): ví von không có chuyện xảy ra sẽ không đến thăm hoặc cầu khẩn giúp đỡ của người khác.
Quả nhiên, đợi đến khi tẩm cung không còn ai, Hạ Như Sương mới nhỏ nhẹ mở miệng: “Tỷ tỷ, nếu không phải là việc trọng đại, Như Sương cũng không muốn kinh động đến phượng thể của tỷ tỷ.”
“Chuyện gì khiến cho muội muội ưu phiền?” Lộ ánh Tịch hỏi dịu dàng, ánh mắt thầm đánh giá nàng ta. Dung mạo xinh xắn, phong thái chỉnh tề, mềm mại thướt tha. Tuy không phải tuyệt sắc, nhưng vẫn có nét cuốn hút.
Ánh mắt Hạ Như Sương buồn bả, đầy đau đớn, thấp giọng nói: “Không sợ tỷ tỷ cười chê. Từ khi Như Sương có mang long thai, lúc nào cũng cẩn thận, lại càng cẩn thận hơn với thang dược và thức ăn. Sau khi tỳ nữ thân cận thử qua trước, Như Sương mới dám dùng.”
Lộ Ánh Tịch gật đầu, “Muội muội cẩn thận là đúng.” Trong thâm cung này, mệnh người chỉ như một miếng băng mỏng manh, nơi nơi đều đầy rẫy nguy hiểm. Nhưng hiếm có người nào, có thể thẳng thắn giống Hạ Như Sương.
“Sáng nay…” Hạ Như Sương do dự trong chốc lát, nàng ta nói rất nhỏ: “Thức ăn sáng nay có độc, tỳ nữ thử thức ăn đã chết.”
Lộ Ánh Tịch nhìn thẳng vào mắt nàng: “Muội muội nghi ngờ bổn cung hạ độc?” Nàng là hoàng hậu nhưng hữu danh vô thực, phân vị dưới nàng là Hạ Như Sương nhưng lại có mang long thai. Thuận theo lẽ thường, người mà Hạ Như Sương phải hoài nghi đầu tiên chính là nàng, bởi vì nàng là người có động cơ nhất.
Hạ Như Sương thở dài đáp: “Hoàng hậu tỷ tỷ trước giờ không tranh giành cũng chẳng mưu cầu. Toàn bộ hậu cung đâu đâu cũng biết chuyện này. Hơn nữa, nữ nhân có trực giác. Như Sương có thể cảm nhận được, Người không có ý ghen tỵ với Như Sương.”
Lộ Ánh Tịch không khỏi mỉm cười. Nữ tử mềm mỏng dịu dàng này, thật là người hiểu chuyện. Nàng ta nói chuyện rất thẳng thắng, làm cho người khác không thể ghét bỏ.
“Sự việc hệ trọng như vậy, sao muội muội không bẩm báo Hoàng thượng?” Lộ Ánh Tịch thu lại ý cười, nghiêm mặt hỏi.
“Hoàng thượng bận rộn nhiều việc. Người phải cùng Tư Đồ tướng quân thương thảo chinh phạt Long Triêu. Như Sương không muốn Người thêm phiền não. Hơn nữa, việc này vẫn việc trong hậu cung. Như Sương phải báo tỷ tỷ mới hợp cung quy.” Hạ Như Sương từ tốn giải thích.
Lộ Ánh Tịch đứng lên, bước về trước, nói: “Thế thì phải tới cung của muội muội xem xét. Thức ăn kia vẫn còn giữ lại chứ? Thi thể tỳ nữ đã có ai động vào chưa?”
“Như Sương đã tuyên thái y. Ngoài ra, không người nào dám động vào.” Hạ Như Sương đi sau nàng, nàng ta khẽ nở nụ cười, nhưng rồi nhanh chóng biến mất.
Lộ Ánh Tịch không quay đầu, nàng cười nhạt. Lần này, Hạ Như Sương bẩm báo chuyện này với nàng, là muốn mượn chính tay nàng loại trừ vật cản nàng ta. Thế nhưng, với nàng mà nói, không phải đây cũng là một cơ hội tốt hay sao?