Yến Băng Hàn nói câu này, đã thành công khiến Lạc Tuyết dừng bước. Lạc
Tuyết xoay người trở lại một lần nữa đứng trước bàn, chờ Yến Băng Hàn
nói tiếp.
"Chúng ta chuyển sang nơi khác nói chuyện. Bình Dao, muội hồi cung trước đi.” Yến Băng Hàn cũng đứng dậy nói.
"Vâng." Bình Dao đã nhìn ra giữa hai nam nhân lúc này đang ngập tràn khói súng, hiểu rõ gật đầu nhẹ, ra khỏi quán rượu.
Yến Băng Hàn dẫn đầu đi về phía ngoài thành Yên Kinh, Lạc Tuyết đuổi theo,
hai người cưỡi ngựa song song, dọc theo đường đi không nói bất cứ câu
gì. “Hu….” Yến Băng Hàn dừng ngựa, xoay người xuống khỏi lưng ngựa, Lạc
Tuyết cũng xuống ngựa theo.
"Vân công tử, ngươi đã biết chí hướng của Yến mỗ, Yến mỗ không ngại nói cho ngươi biết rõ. Bản thái tử muốn
nhất thống thiên hạ quyết tâm này chắc chắn sẽ không bởi một hai câu nói của ngươi mà thay đổi , hiện tại đã có rất nhiều người của Đại Kim được ta đưa về Nam Chiếu quốc, trong đó có cả người mà ngươi đang cần tìm
"Mạc Bắc Hắc Thất" ! Mặc dù nhân tài rất nhiều, nhưng bọn hắn một trăm
người cũng không thế đấu lại với một người như ngươi, cho nên bản thái
tử muốn mời ngươi gia nhập vào đại quân của Nam Chiếu quốc ta, chức quan bổng lộc tùy ngươi muốn! bất kể ngươi và "Mạc Bắc Hắc Thất" có chuyện
gì, dù là ngươi đến để giết bọn chúng, chỉ cần ngươi đồng ý, bản thái tử liền đem bảy người kia tự tay giao cho ngươi, mặc cho ngươi xử trí! Như thế nào?" Yến Băng Hàn nói.
"Hả? Thái tử điện hạ đối xử như vậy
đối với những thủ hạ đã quy thuận ngươi sao?” Lạc Tuyết nghe thấy vậy
không khỏi cười lạnh nói.
"Hừ! Nếu là vì ngươi, đừng bảo là hy
sinh bảy người bọn họ, cho dù nhiều người hơn nữa, bản thái tử cũng cảm
thấy đáng giá, ai bào bọn họ không có bản lãnh của công tử!” Yến Băng
Hàn lơ đễnh hừ lạnh.
Lạc Tuyết ngửa mặt lên trời cười dài, sau
khi thấy ánh mắt nghi ngờ và tức giận của Yến Băng Hàn, nói với giọng
hết sưc châm chọc: "Vân mỗ cười thái tử điện hạ ngươi ngu ngốc nông cạn! Nếu về dưới trướng Nam Chiếu quốc ngươi, thà làm một tên hề bất lương ở Đại Kim, những người bị người đời khinh bỉ không có mặt mũi sống ở Đại
Kim mới có thế đi cũng ngươi đến Nam Chiếu quốc, nhưng người này làm sao có thể thành người tài được? Vân mỗ mặc dù ở trong mắt thái tử có tài,
nhưng tuyệt đối sẽ không dùng thương dài để chế ngự ta! Mà lại không nói đến tổ tiên ta đã chết dưới móng sắt của Nam Chiếu Quốc, Vân mỗ chính
là con dân Đại Kim, sẽ không bao giờ đi theo đich phản quốc!”
Yến Băng Hàn đè tức giận trong lòng xuống, con ngươi lạnh băng, trầm giọng
nói: "Nói như thế, công tử không muốn "Mạc Bắc Hắc Thất" nữa ư ?"
"Hừ! "Mạc Bắc Hắc Thất" mặc dù có thù giết cha Vân mỗ, nhưng Vân mỗ vẫn
không đến mức chuyện gia đình và quốc gia chẳng phân biệt được, nặng nhẹ không phân biệt, thù riêng này, hôm nay không báo được, còn có ngày
mai, ngày mai không báo được, rồi sẽ có một ngày bọn họ sẽ chết ở dưới
kiếm Vân mỗ, huống chi, hừ, Vân mỗ sợ rằng sau khi trở thành người của
Nam Chiếu quốc, chuyện xảy ra với "Mạc Bắc Hắc Thất" hôm nay sẽ cũng là vận mệnh của Vân Hận Thiên ngày mai!" Lạc Tuyết giễu cợt nhìn Yến Băng
Hàn càng ngày càng đen mặt.
"Không, ngươi và bọn họ là không
giống nhau, lần đầu tiên Yến mỗ nhìn thấy ngươi, đã cảm thấy ngươi và
tất cả mọi người trong thiên hạ là không giống nhau, chỉ là không thể
nói ra khác nhau nơi nào, hôm nay Yến mỗ nghĩ lôi kéo ngươi, không chỉ
là cần cho chuyện quốc sự, còn có tình cảm cá nhân ở bên trong, Yến mỗ
âm thầm muốn cùng ngươi kết giao bằng hữu, nếu có một ngày hai nước bắt
buộc phải sự dụng vũ lực, hi vọng công tử có thể không nhúng tay vào,
nếu không ngươi chỉ có thể ép Yến mỗ phải giết chết ngươi mà thôi!" Yến
Băng Hàn sau khi nghĩ kỹ, thật lòng nói, mặc dù hắn đã có mấy lần có ý
định giết Vân Hận Thiên, nhưng đã mấy lần tìm mọi lý do tự nói với mình
không thể giết người này, nhưng nếu như một khi hắn không thể sự dụng
năng lực đó, tất nhiên cũng không thể sử dụng với Đại Kim, nếu không sẽ
đối với Nam Chiếu quốc của hắn cực kỳ bất lợi, cho nên hắn chỉ có thể
nhịn đau chấm dứt toàn bộ hậu họa về sau.
Lạc Tuyết lắc đầu cười
lạnh, "Vân mỗ cũng không muốn cùng thái tử điện hạ kết giao bằng hữu,
cũng sẽ không để mặc Nam Chiếu quốc các ngươi xâm lược lãnh thổ Đại Kim
ta, điểm này xin Điện hạ vĩnh viễn nhớ! Về phần ngươi muốn giết Vân mỗ
hay không, xin cứ tự nhiên!"
Sau khi Lạc Tuyết bỏ lại mấy câu tàn nhẫn này, mặc kệ phản ứng của Yến Băng Hàn như thế nào, xoay người lên
ngựa, dứt khoát đi, Yến Băng Hàn thấy thế, cũng tự nhảy lên lưng ngựa,
đuổi theo.
Gió mạnh nhanh chóng thổi qua khuôn mặt hai người,
thổi rối loạn áo choàng như mực, thổi qua ánh mắt sáng ngời của Lạc
Tuyết, ân oán thù hận sảng khoái, nếu cũng có thể theo gió bay xa, thật
là tốt biết bao? Đáng tiếc không trải qua quá trình như vậy, làm sao có
thể hiểu tất cả mọi chuyện trên đời này?
Lạc Tuyết hết sức phi
ngựa, cánh tay áo trống không cùng tà áo bay trong gió, tự nhiên phóng
khoáng, Yến Phong Hàn ở phía sau không khỏi nheo mắt lại, trong lòng
giống như bị bạch y này làm mê luyến, người như vậy, hoàn toàn có năng
lực làm điên đảo giang sơn, là nghĩa lớn của một quốc gia, vì đại nghĩa
của dân tộc mà kiên định không dời, người như vậy, rõ ràng có thù hận,
vì chuyện sống chết dân chúng mà từ bỏ, có lúc rất lạnh lùng, ở bên
ngoài siêu thoát thế tục; có lúc, lạnh lùng như vậy, nhưng lại bị quấn
quanh ở trong vòng xoáy hồng trần, hắn, đến tột cùng còn có bao nhiêu bí ẩn có ý nghĩa làm người ta tìm tòi?
Lạc Tuyết chạy đã mệt, hơn
nữa nàng không muốn để Nam Chiếu thái tử nữa đi theo nàng, liền ghim
cương ngựa dừng lại."Xin hỏi thái tử điện hạ, đã nghĩ kỹ phương pháp xử
trí với Vân mỗ sao?"
Yến Băng Hàn giờ phút này suy nghĩ rất mâu
thuẫn, lý trí nói cho hắn biết, người này không thể lưu lại, nhưng trong lòng lại sinh ra một loại cảm giác ngay cả mình cũng cảm thấy rất kỳ
diệu —— không dứt. Đến tột cùng là không dứt chuyện gì? Là lý do giống
như hắn vừa rồi suy nghĩ sao? Còn là người đầu tiên dám từ chối hắn, lại không vì danh lợi của bản thân mà động lòng?
Yến Băng Hàn con
ngươi sâu giống như bóng đêm, chăm chú nhìn Vân Hận Thiên vẫn cương
quyết bướng bỉnh ngồi trên lưng ngựa, lúc lâu sau, mới nói: "Ngươi không phải muốn trả thù Trang vương phủ sao? Hoàng thất Đại Kim không phải có ân oán gì với ngươi sao? Ngươi lại vì duy trì thiên ha của Long gia, mà buông tha ân oán của mình?"
"Chuyện của Vân mỗ không cần thái tử điện hạ quan tâm, chuyện này giống như chuyện nhà của tôi, người ngoài
vẫn không nên tham gia vào thì hơn. Huống chi Hoàng thất Đại Kim và Vân
mỗ cũng không có thù hận gì quá lớn, cần gì vì chuyện của mình mà làm tổ tiên dưới cửu tuyền không được bình an. Cho nên, thái tử điện hạ không
cần khuyên Vân mỗ nữa, trừ phi mặt trời mọc từ phía tây, trời đất hợp
nhất, nếu không lòng Vân mỗ chắc là sẽ không thay đổi." Lạc Tuyết thản
nhiên nhìn vào hai mắt Yến Băng Hàn, trịnh trọng nói cho hắn biết chuyện này là chuyện không bao giờ có khả năng.
Yến Băng Hàn hít sâu
một hơi, xuống ngựa, hai tay vỗ vào nhau, đưa lưng về phía Lạc Tuyết,
dùng giọng điệu ẩn nhẫn, nói: "Yến mỗ nếu cùng ngươi đơn độc đấu nhau có lẽ không giết được người, nhưng nơi này là lãnh thổ của Nam Chiếu Quốc, võ công của ngươi có cao đến đâu nữa, cũng chỉ có một người.” Yến Băng
Hàn dừng một chút, lại nói: "Ngươi đi đi! Nhân lúc Yến mỗ chưa thay đổi ý định, lúc này rời đi đi. Còn điều kiện của chúng ta không có cách nào
để trao đổi được, bản thái tử cũng sẽ không giao ra "Mạc Bắc Hắc Thất",
ngươi lúc nào có thể gặp, thì khí đó lại báo thù cho cha ngươi!"
Lạc Tuyết không ngờ thái tử lại muốn bỏ qua cho nàng, nàng còn tưởng rằng
sẽ có một trận chiến ác liệt! Lạc Tuyết cắn thật chặt môi, không nói gì
thêm, giục ngựa đi. Sau lưng truyền đến giọng nói lạnh lẽo của Yến Băng
Hàn: "Vân Hận Thiên ngươi nghe cho kỹ! Nếu như lần sau gặp lại, Yến Băng Hàn ta nhất định sẽ lấy mạng của ngươi!"