Long Ngạo Thiên tiếp được khăn gấm, nhìn bóng áo trắng biến mất trong bầu
trời đêm, phiền muộn hàng ngàn lần. Vân Hận Thiên cuối cùng thì hắn với
Trang vương phủ có ân oán gì? Tại sao lại nhiều lần đả thương người khác như vậy? Hắn ta đối với khắn gấm trong tay….hình như có….một chút gì
đó…tình cảm? người đang ẩn thân ở chỗ tối kia là ai? Là người giúp đỡ
Vân Hận Thiên sao?
Long Ngạo Thiên đứng im lặng ở đó suy nghĩ đến tất cả mọi chuyện, lúc trước nhìn thoáng qua, thật sự rất giống Lạc
Tuyết, giống nhau ở sự nhẹ nhàng, khiến hắn rất kích động. Lần này hắn
lại không tìm thấy được ánh mắt như vậy nữa, con ngươi kia ngoài lạnh
băng thì vẫn còn rét lạnh, thấu hiểu lòng người, hình như tất cả mọi vật trên thế gian này đều không đáng để hắn nhắc đến, giống như trời đất
đều ở dưới chân của hắn. nhưng rõ ràng hắn nhìn thấy khi Vân Hận Thiên
nhìn thấy chiếc khăn gấm kia trong nháy mắt lóe lên sự khiếp sợ, lại
khiến hăn snghi ngờ, người đó hắn và Lạc Tuyết có quan hệ như thế nào?
Long Ngạo Thiên đắm chìm trong suy nghĩ sâu xa, hoàn toàn quên mất máu trên
cổ tay mình vẫn đang còn chảy xuống dưới đất, cũng quên mất vương phi
của hắn còn đang bị trọng thương, cho đến khi thị vệ bên cạnh hắn tiến
lên nhắc nhở, hắn mới tỉnh ngộ lại.
Vung ống tay áo giẫm chận tại chỗ đi về phía sau sương phòng ngủ của Thượng Quan Vũ Điệp đi tới, mới
vừa vào phía trong, đã nghe thấy âm thanh thút thít của A Lục, Long Ngạo Thiên hơi giận, hỏi thái y đang xử lý vết thương, "Vương phi, thương
thế có nghiêm trọng không?"
Thái y nghe thấy câu hỏi của Long
Ngạo Thiên vang lên sau lưng, vội vàng xoay người hành lễ nói: "Bẩm
vương gia, vương phi trúng một kiếm này, nhìn rất nguy hiểm, nhưng thực
không có gì đáng ngại, bởi vì không bị thương tổn đến chỗ yếu, hơn nữa
hạ quan đã dùng kim sang dược tốt nhất để băng bó, về sau mỗi ngày đổi
hai lần thuốc, cộng thêm uống một ít thuốc để lưu thông máu và giảm đau, nghỉ ngơi một tháng sẽ khôi phục bình thường."
"Ừ. Ngươi hãy dồn hết sức chữa trị cho vương phi." Long Ngạo Thiên gật đầu, ở trước mặt
người ngoài hắn vẫn còn phải giữ mối quan hệ với Thượng Quan Vũ Điệp,
tránh cho sự ngờ vực của Thượng Quan Lôi, ảnh hưởng đến chuyện lớn của
hắn. Nhưng thấy A Lục vẫn còn khóc, Long Ngạo Thiên khiing nhin được
quát lên: “Ngươi không bảo vệ vương phi tốt, đã thất trách, người đâu,
mang xuống đánh 30 trượng.”
"Vương Gia tha mạng! Là lỗi của nô
tỳ, nô tỳ. . . . . ." A Lục kinh hãi vội quỳ xuống đất dập đầu, Thượng
Quan Vũ Điệp đúng lúc này cũng tỉnh dậy trong cơn hôn mê, sắc mặt tái
nhợt, vô cùng suy yếu nói: "Vương Gia, xin đừng. . . . . . Trách tội A
Lục. . . . . ."
"Vương phi cần tịnh dưỡng thật tốt, những chuyện
khác không nên suy nghĩ nhiều.” Long Ngạo Thiên nheo mắt, lạnh lùng nói, sau đó nhìn về phía bọn thị vệ đang đứng ở góc cửa kêu lớn: "Không nghe thấy Bổn vương ra lệnh sao? Kéo xuống!"
Thượng Quan Vũ Điệp
nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng kêu thảm thiết của A Lục, khí huyết dâng trào, lại hôm mê bất thỉnh. Thái y vội vàng chạy lại xem mạch, bắt mạch một láy, nói: "Vương Gia yên tâm, vương phi không có việc gì, chỉ
là nhất thời sốt ruột, hơi thở không thông, nghỉ một lát sẽ tỉnh lại.
Trái lại Vương Gia vết thương của ngài. . . . . ."
"Vết thương
của Bổn vương không cần vội vàng, thái y, lập tức hai nữ quan bên thái y viện, tới vương phủ chăm sóc vương phi!" Long Ngạo Thiên phân phó xong, xoay người rời đi, không nhìn Thượng Quan Vũ Điệp một cái.
Mà
Phong Liệt Diễm thấy Lạc Tuyết rời đi, cũng vội vàng vận kinh công đuổi
theo, nhưng trong màn đêm, vốn dĩ khinh công Lạc Tuyết đã cao hơn hắn,
lúc này bởi vì trời quá tối, cho dù Lạc Tuyết có mặc y phục màu trắng,
khi Phong Liệt Diễm đuổi theo ra ngoài vương phủ, cũng đã không thấy
bóng dáng Lạc Tuyết đâu nữa.
Phong Liệt Diễm thầm than một hơi,
không muốn trở về Liệt Diễm Sơn Trang, liền quyết định trước tiên đi đến Cảnh Châu tìm Lăng Quân Diệp đã, Vân Hận Thiên chắc chắn sẽ không trở
về Liệt Diễm Sơn Trang, có lẽ nói không chừng sẽ đi Cảnh Châu cũng nên,
nghĩ đến đâym Phong Liệt Diễm trong lòng mang một tia hi vọng giục ngựa
chạy về phía Cảnh Châunghĩ đến chỗ này, Phong Liệt diễm có mang một tia
hi vọng phóng ngựa hướng Cảnh Châu đi.
Lại nói đến Lạc Tuyết sau
khi ra khỏi Trang vương phủ, tâm trạng hỗn loạn, khăn gấm kia vẫn đang ở trên người hắn là có ý gì? Là hối hận sao? Hay là để nhắc nhở hắn mội
lúc mọi nơi, hắn đã từng có một vị trắc phi không biết giữ mình? ra sức
chạy như điên vừa suy nghĩ, bất giác đã trở lại ngôi nhà ngày xưa của
cô.
Thấy cánh cửa quen thuộc, Lạc Tuyết càng bi thương hơn, nhẹ
nhàng nhảy vào bên trong phủ, né tránh gia đinh đang đi lại, đi đến
"Liễm Nguyệt cư", tất cả trang trí trong phòng vẫn quen thuộc, so với
lúc cô chưa gả đi giống nhau như đúc, sạch sẽ không có một chút bụi bẩn, nhất định là cha mẹ hàng ngày đều phái người đến quét dọn, nuocs mặt
Lạc Tuyết rơi. Đúng vậy, nơi này đã mang đến cho nàng một ngôi nhà ấm
áp, nàng vẫn luôn là bảo bối được cha mẹ nâng niu trong lòng bàn tay!
Lạc Tuyết ngây người một lúc, nghe thấy có tiếng người đang đến đây, vội vàng bừng tỉnh bi thương, trốn vào sau tấm bình phong.
Triển Nguyệt Dung được một nha hoàn đỡ đi vào, vào phòng của Lạc Tuyết, “Cẩm
nhi, ngươi không cần vào cùng ta. Đi về nghỉ ngơi đi.”
"Phu nhân, Cẩm nhi không vội trở về, Cẩm nhi muốn ở cùng đây cùng người đến xem
tiểu thư một lát.” Cảm nhi ngoài miệng thì mỉm cười, nhưng trong giọng
nói đã mang theo tiếng nức nở.
"Ừ, Nếu Lạc nhi trở về, nhất định
rất muốn gặp ngươi.” Triển Nguyệt Dung nghĩ đến nữ nhi của mình đến nay chưa rõ sống chết, lại rơi lệ, đi đến bên giường Lạc Tuyết, đưa tay lên sờ hai sợi dây tua rũ xuống hai bên, khóc nói: “Lạc nhi, mẹ rất nhớ
con! Con rốt cuộc đang ở nơi nào?”
"Phu nhân, ngài đừng khóc, sức khỏe vẫn là quan trọng nhất! nếu tiểu thư biết, nhất định sẽ đau lòng.” Cẩm nhi khóc khuyên nhủ.
Lạc Tuyết đứng sau tấm bình phong, lòng đau đến tê tâm liệt phế, cảm giác
đau này giống như nỗi đau trong nhà lao năm đó, thấm vào xương tủy, vốn
dĩ nàng cho rằng nàng có thể bình thản đối diện với tất cả, nhưng bây
giờ nàng mới nhận ra, chỉ có bộ y phục nam trang này mới có thế làm nàng quên đi nàng bị tàn phế, che đậy cảm xúc trong mắt nàng, vẫn không dám
đối mặt với tất cả mọi chuyện ngày xưa!
Mẹ. . . . . . trong lòng
Lạc Tuyết nhẹ kêu kên, nhắm thật chặt mắt lại, lệ rơi đầy mặt, đáng tiếc gần trong gang tấc, họ lại không thể gặp nhau, nàng làm sao có thể dùng thân xác đã bị hủy hoại này đối ddienj với cha mẹ đây?
Trong phòng không còn tiếng nói chuyện nữa, chỉ còn nghe thấy tiếng khóc đứt quãng.
Một lúc lâu sau, nghe thấy tiếng cửa “Kẽo kẹt” bị đẩy ra, một thiếu niên đi vào, thấy Triển Nguyệt Dung, khóe môi dương lên nhất một nụ cười thật
ấm áp, "Mẹ, con biết ngay mẹ ở đây mà. Lại nhớ đến tỷ tỷ, phải không?"
"Hiên nhi, sao con lại tới đây?" Triển Nguyệt Dung ngừng tiếng khóc, vừa thút thít vừa nói.
"Mẹ." Minh Hiên đến gần ôm Triển Nguyệt Dung nói: "Tỷ tỷ chắc chắn bình an ,
tỷ tỷ hiền lành như vậy, ông trời sẽ phù hộ nàng, ngược lại mẹ, mẹ phải
giữ gìn thân thể mới phải! Hiên nhi đến thúc giục mẹ uống thuốc , đi
nào!"
"Ừ." Triển Nguyệt Dung gật đầu, đi theo Minh Hiên đi ra ngoài.
Lạc Tuyết nghe thấy tiếng bước chân đi xa, mới ra khỏi tấm bình phong, lẩm
bẩm kêu: "Hiên nhi? Đệ đệ của ta? Năm nay chắc cũng đã mười tám tuổi
rồi? Tỷ tỷ rất nhiều năm không nghe thấy đệ kêu tỷ như vậy rồi….”
Lạc Tuyết tay phải ôm lấy ngực, bi thương đến tột cùng, tối nay, từng chút
từng chút một, thoáng như hôm qua, cha, mẹ, nữ nhi chỉ có rời đi, sau
khi mọi ân oán chấm dứt, chắc chắn sẽ trở về với cha mẹ….